“Đại Bảo, đi, một lát nữa chúng ta đi tìm lão thái thái.”
Nghe được có thể xuất môn, tiểu gia hỏa hoan hô một tiếng, vui vẻ chạy tới để bà vú mặc quần áo cho hắn.
“Đông Mai, đừng quên cầm cả bánh vừa mới nướng xong đó nha.” Tiểu gia hỏa vừa giang tay để ma ma giúp hắn mặc quần áo, vừa không quên quay đầu giao đãi.
“Tiểu thiếu gia, người cứ yên tâm đi.” Đông Mai cười đáp.
Dương Nghi mỉm cười nhìn bộ dáng vừa bận rộn vừa đáng yêu của nhi tử, bọn họ từ Khâm Châu trở về cũng có mấy ngày rồi. Bọn họ vừa trở về liền vào ở trong An Viên sân của Nhị gia, tuy là có chút chật, nhưng được cái yên tĩnh. An Viên có phòng bếp nhỏ, hai mẫu tử bọn họ muốn ăn cái gì liền kêu phòng bếp nhỏ làm. Từ Khâm Châu trở về, bọn họ mang theo hai xem đo vật tư, trong đó có bộ phận chính là lương thực. Mỗi ngày thịt tươi thức ăn đều do quản sự Dương Nghi mang theo mua từ bên ngoài về, cũng không dùng một hào nhỏ của Đồng phủ, đề phòng hạ nhân trong phủ lấy chi phí ăn mặc của chi thứ hai bọn họ để nói khoác.
Bởi vì chuyện Vân Châu, bệnh của lão thái thái quả nhiên nổi lên biến hóa, đại phu nói bà sầu lo quá độ, không tốt cho bệnh tình. Gần nhất, Dương Nghi mỗi ngày đều sẽ dẫn theo Đại Bảo đến viện lão thái thái, trò chuyện với bà, chỉ sợ bà một mình miên man suy nghĩ.
Tiểu gia hỏa vừa mặc xong quần áo, liền dùng sức kéo Dương Nghi ra cửa, Dương Nghi cố ý bất động, thấy hắn mặt đều sắp đỏ bừng, mới cười đứng dậy.
“Phu nhân, vẫn là để lão nô đến ôm tiểu thiếu gia đi.” Tống ma ma nói.
Dương Nghi gật gật đầu, chính thân thể của nàng nàng tự biết, nếu nàng đoán không sai, trong bụng nàng hẳn là có thêm một đứa rồi. Cho nên đứa nhỏ trong bụng là quan trọng nhất, nàng sẽ không cậy mạnh đi làm cái gì.
Đại Bảo tuy rằng rất muốn để nương hắn ôm, nhưng hắn biết bên ngoài đường khó đi, hơn nữa bản thân bây giờ rất nặng, không muốn nương hắn mệt.
Dương Nghi đi ở phía trước, Tống ma ma đi sau một bước, ôm Đại Bảo đi theo phía sau.
Vừa đến viện lão thái thái, tiểu gia hỏa liền giãy dụa muốn xuống dưới, “Ma ma, đặt ta xuống dưới, tự ta đi!”
Đứa nhỏ giãy dụa, Tống ma ma sợ làm hắn bị thương, tự nhiên không dám ôm chặt. Đại Bảo liền thuận thế trượt xuống dưới, “Aiz Aiz, tiểu tổ tông của ta, người chậm một chút, đừng nóng vội a –”
Ngay lúc bọn họ đáng nói chuyện, Dương Nghi đã dừng bước chân, quay người lại.
Tiểu gia hỏa nhét tay vào bàn tay Dương Nghi, “Nương, dắt Đại Bảo –”
“Được, nương dắt.” Dương Nghi sủng nịch cười cười, nắm tay nhỏ của hắn, không nhanh không chậm đi qua hành lanh quanh co.
“Là Đại Bảo đến đây?” Nghe được tiếng bước chân, lão thái thái ở bên trong vội nói.
“Lão thái thái, ta đi nhìn xem.” Thanh nương nói.
“Nãi nãi –” vừa vào nhà, tiểu gia hỏa liền tránh khỏi tay nàng, chạy vào trong phòng.
“Aiz ôi, thiếu gia ngoan của ta, người chậm một chút a.” Thanh nương vừa mới ra bên ngoài liền nhìn thấy Đại Bảo dùng chân ngắn chạy vào bên trong, vội kêu lên. Bà chỉ sợ đứa nhỏ này không để ý sẽ ngã. Sau khi Đại bảo thuận lợi tiến vào phòng trong, bà mới quay đầu hành lễ với Dương Nghi.
Khi Dương Nghi tiến vào phòng trong, tiểu bao tử đã thẳng tắp đứng trước mặt lão thái thái.
“Nãi nãi, cháu ngoan của người đến thăm người đây, hôm nay người có ngoan ngoãn uống thuốc không nha?” Tiểu gia hỏa ngẩng gương mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ngây thơ hỏi.
“Ừ, ngoan –” tiểu gia hỏa làm như thật khen lão thái thái một câu, mỗi lần hắn không thoải mái đều ngoan ngoãn uống thuốc, nương hắn đều nói như vậy, cộng thêm một cái thân ái (hôn).
Lão thái thái thấy bộ dáng tiểu đại nhân đáng yêu của hắn, nhịn không được vươn tay nhéo hai má non mềm, ‘tiểu quỷ...”
Đại Bảo ghé sát vào tai lão thái thái, lén lút nói: “Nãi nãi, Đại Bảo mang đồ ăn ngon cho người đấy.”
Lão thái thái khen hắn một câu, “Đại Bảo của chúng ta nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận nãi nãi, thật sự là bé ngoan.” Sau đó học bộ dáng của hắn, nhỏ giọng nói, “Đại Bảo mang đồ ăn ngon gì cho nãi nãi vậy?”
“Là bánh nướng nha, bánh nướng ăn ngon lắm, Đại Bảo một lần có thể ăn hai cái luôn!” Đại Bảo đắc ý nói.
“À, hóa ra Đại Bảo của chúng ta là cật hóa à (ý ăn nhiều đó), một lần liền ăn cái bánh nướng!” Lão thái thái vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe được lão thái thái gọi hắn là cật hóa, tiểu gia hỏa nóng nảy, vội cường điệu, “Nãi nãi, Đại Bảo không phải cật hóa, Đại Bảo chỉ là muốn ăn nhiều, mau mau lớn lên –” Tuy rằng Đại Bảo không biết cái gì gọi là cật hóa, nhưng hắn trực giác đây là nãi nãi đang giễu cợt ý của hắn.
“Được được, Đại Bảo của chúng ta không phải là cật hóa.” Lão thái thải chỉ phải trấn an, sau đó bà xoay người, muốn ôm hắn lên kháng.
Muốn nói hiện giờ toàn bộ Đồng gia, người lão thái thái muốn gặp nhất chính là Đại Bảo, tiếp theo đến phiên Đại bá của Đại Bảo, sau đó là Dương Nghi, những người khác, bà vừa thấy liền phiền. Hơn nữa Đại Bảo bây giờ ba tuổi, đúng là thời kỳ đáng yêu, hơn nữa lúc này Nghi gia lại mạo hiểm đến Vân Châu cứu viện nhà mẹ đẻ lão thái thái, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Lão thái thái tự nhiên là yêu Đại bảo hơn mấy phần, liên quan đến phần của cha hắn cũng chia cho hắn.
Dương Nghi tiến lên phía trước một bước muốn ngăn cản, “Lão thái thái –”
Thanh nương, “Lão thái thái, việc này lão nô làm là được.”
Lão thái thái tự giễu cười cười, “Aiz, già đi, không còn dùng được rồi.”
Vì ngăn ngừa lão thái thái lại nghĩ đến chuyện khác thương tâm tích tụ, Dương Nghi vội vã ôm Đại Bảo lên kháng, để hắn ngồi kế bên lão thái thái, cười nói, “Già cái gì chứ? Lão thái thái không được nói vậy, về sau nha, lão thái thái còn phải giúp Đại Bảo của chúng ta cưới vợ mang đứa nhỏ đâu.”
“Ừ ừ, cưới vợ --” Đại Bảo dùng sức gật đầu.
Lão thái thái vui tươi hớn hở xoa nắn mặt Đại Bảo một phen, “Đại Bảo của chúng ta cũng biết cưới vợ là ý gì sao?”
Đại Bảo biết lão thái thái đang cười hắn, nghi hoặc liếc nương hắn một cái, lớn tiếng cường điệu, “Biết, nươi nói với Đại Bảo, cưới vợ chính là tìm cho Đại Bảo một thê tử cùng Đại bảo chơi!”
Nghe xong câu trả lời của hắn, tất cả mọi người đều cười ha ha không ngừng.
Đại Bảo nhìn người này, lại nhìn người kia, không rõ tất cả mọi người đang cười cái gì, nhưng hắn tốt tính, lập tức cũng nhếch môi cười với mọi người, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, thấy hắn như vậy, mọi người sửng sốt, lại cười to hơn.
“Laoxn thái thái, chuyện gì vui vẻ vậy a?” Từ thị cười hỏi.
Mọi người thấy Từ thị đến, ý cười trên mặt phai nhạt chút, vẫn là lão thái thái nói câu, “Không có gì, ngươi hôm nay sao có có rảnh mà đến đây?”
Dạo này chuyện phiền lòng nhiều lắm, hơn nữa Từ thị ăn nói vụng về, cũng không phải người biết nói, lão thái thái không kiên nhẫn để nàng ta ở bên cạnh gây chú ý, liền miễn nàng ta thỉnh an.
Vốn đâu, Từ thị rất mừng rỡ, ai bình tĩnh đi hầu hạ một lão thái thái soi mói đây.
Nhưng từ khi Dương thị trở về tất cả những chuyện này đều thay đổi, lão thái thái đối Dương Nghi tốt hơn đối nàng ta, Từ thị cảm thấy bản thân thật ủy khuất. Nàng ta gả vào Đồng gia cũng chừng hai mươi năm, thế nhưng lại kém một tân nương tử mới gả vào không đến mấy năm, chuyện này bảo trong lòng nàng ta thoải mái thế nào được?
Hơn nữa từ sau khi Dương Nghi đến Đồng gia mỗi ngày đều đến chỗ lão thái thái thỉnh an, trái ngược nàng dâu như nàng ta có vẻ kiêu ngạo, không phải sao? Cho nên chỉ có một mình ngươi hiếu thuận, nàng ta là con dâu ác có đúng không?
Lời này của lão thái thái khiến Từ thị cảm thấy ủy khuất, rõ ràng lão thái thái không muốn gặp nàng, nhưng lời này nói ra làm người ta vừa nghe liền cho rằng nàng ta bất hiếu, khiến nàng ta rất không có mặt mũi, mệt này nàng ta không ăn. “Xem lão thái thái nói này, ngài luôn thích yên tĩnh, ta đây không phải sợ quấy rầy ngài thanh tĩnh mới ít đến sao? Hơn nữa, phòng này của lão thái thái so với phòng ta còn ấm áp hơn nhiều, nàng dâu ước gì ngày ngày được ở lại này.”
“Được rồi, đã đến đây thì mau ngồi xuống đi.” Lão thái thái không kiên nhẫn cùng nàng ta nói lời sắc bén.
Từ thị liếc Dương Nghi ở bên cạnh một cái, nói: “Hóa ra Nhị đệ muội đã ở đây, Nhị đệ muội xưa nay miệng lợi hại, là người biết dỗ người, khó trách có thể dỗ lão thái thái vui vẻ như vậy.”
Dương Nghi cũng lười cùng nàng ta so đo, cho Từ thị một cái lễ, “Đại tẩu –” sau đó nới với Đại Bảo, “Đại Bảo, mau gọi Đại bá nương.” Bất kể như thế nào, nàng ta là trưởng bối không phải sao? Cấp bậc lễ nghĩa nên có vẫn phải có. Hơn nữa hai người cũng không có huyết hải thâm cừu, những chuyện trước đây Dương Nghi thấy hoàn toàn là Dư thị ép buộc vớ vẩn. Tuy rằng Tư thị xen vào việc của người khác cho nàng thêm phiền toái, nhưng Từ Nhược Khanh dưới sự châm ngòi của nàng đã thay nàng báo oán. Hai năm qua Từ thị cũng vì thế mà già đi rất nhiều, khuôn mặt càng thêm có vẻ chua ngoa. Về sau chỉ cần Từ thị không chọc đến bản thân, nàng cũng sẽ mặc kệ nàng ta, hơn nữa cũng không có tâm tư để ý tới.
Đại bảo thấy khuôn mặt tươi cười của Từ thị đã có chút vặn vẹo, “Đại bá nương –” không biết vì sao, mỗi lần hắn thấy Đại bá nương, không tự giác lui cổ...
“Đại Bảo ngoan –” Từ thị vươn tay, muồn sờ sờ hai cái búi tóc trên đầu hắn, nào ngờ Đại Bảo xoa đầu, hoàn toàn không nể mặt. Đứa nhỏ chết tiệt này... Quả nhiên có mẫu nào tất có con đấy!
Thấy Từ thị không vui, Dương Nghi cũng chỉ ôm chặt Đại Bảo, xoa xoa lưng hắn trấn an, ngoài miệng nói: “Đại Bảo khá sợ người lạ, Đại tẩu đừng trách móc.”
“Không sao đâu.” Từ thị mất tự nhiên cười cười, “Ta dẫn theo Hạo nhi và Dung nhi đến, Nhị đệ muội, ngươi xem có phải nên để Đại Bảo cùng bọn họ chơi chung với nhau không?” Nói xong liền bảo bà vú bế hai đứa nhỏ lên, hai đứa nhỏ đều không mấy gặp lão thái thái và Dương Nghi, có chút sợ người lạ, đều kề bên Từ thị tránh né.
Hạo nhi đại danh là Đồng Hạo Hạo, là nhi tử của Nhị thiếu gia Đồng Văn Đống; Dung nhi đại danh là Đồng Hạo Dung, là nhi tử của Tam thiếu gia Đồng Văn Bân, mẹ đẻ chính là Hồ Hạnh người quen cũ của Dương Nghi.
Nói đến Hồ Hạnh, Dương Nghi trở về lâu như vậy, cũng gặp qua hai lần, xem có chút phong vận hơn trước kia, hơn nữa tiến thối cũng có quy củ. Nghe nói, mẫu tử hai người đều rất được Tam thiếu gia coi trọng.
Hai đứa nhỏ là là tôn tủ nhỏ nhất của Từ thị, cùng Đại Bảo tuổi không sai biệt lắm.
Lời của Từ thị làm lão thái thái nhíu mày, Dung nhi còn tốt, tuy rằng là thứ tử, nhưng cũng là đứa nhỏ nhu thuận cơ trí. Nhưng Hạo nhi thì có chút bá đạo, ba đứa nhỏ đặt chung một chỗ... Vợ lão đại luôn tìm vợ lão nhị phiền toái, phương diện này có phải có cái gì không ổn hay không? Chuyện liên quan đến tôn tử, cũng khó trách lão thái thái sẽ nhíu mày.
Thấy lão thái thái nhíu mày, Từ thị cũng chỉ cười cười, “Nếu Nhị đệ muội không đồng ý thì thôi, ta cũng chỉ cảm thấy tụi nhỏ bằng tuổi nhau, hơn nữa đều là người một nhà, phải nên tiếp xúc nhiều hơn mới đúng.” Thật ra Từ thị không có ý gì xấu, nàng ta chỉ không muốn Dương Nghi mang theo nhi tử nàng giành tiếng tốt mà thôi. Cho dù nàng ta có bất mãn thế nào, nàng ta cũng sẽ không làm chuyện mờ ám trước mặt lão thái thái.
Điểm này Dương Nghi cũng nghĩ đến, Đại bảo trở về đã một thời gian, vẫn luôn không có bạn chơi, điều này cũng làm cho nàng có chút lo lắng. Lúc này thấy Đại bảo tò tò nhìn hai tiểu oa nhi tránh sau lưng Từ thị. Trong lòng biết, sợ là Đại Bảo nguyện ý cùng bọn họ chơi chung. Nhi tử của Hồ Hạnh, nàng cũng nghe nói rất nhu thuận. Hạo nhi, ở trong ấn tượng của nàng, là một đứa nhỏ cực có tì khí, đây mới là nguyên nhân Dương Nghi do dự.
Có điều, Đan Hồng bên người Đại bảo là người biết chút quyền cước, có nàng ở bên cạnh nhìn, lại thêm mấy ma ma có sức khỏe, hẳn là cũng không có chuyện gì. Vì thế, Dương Nghi gật gật đầu.
Lão thái thái cũng hi vọng người một nhà có thể thân mật chút, thấy Dương Nghi gật đầu, lập tức cao hứng phân phó, “Các ngươi đều hầu hạ cẩn thận cho ta, nếu bọn họ bị làm sao, ta sẽ hỏi các ngươi!”
Bà vú ôm ba đứa nhỏ ra phòng ngoài, nơi đó không thiếu đồ chơi Dương Nghi mang về từ Khâm Châu. Bởi vì Đại Bảo ở trong phòng lão thái thái lâu, những thứ đó đều chuẩn bị cho hắn giết thời gian.