Sau khi Lâm An Thâm đi công tác, Giản Lộ mới phát hiện căn nhà mình
đang ở thật lớn, phòng bếp lớn, thư phòng lớn, phòng ngủ lớn, ngày cả
chiếc giường đôi cũng khiến Giản Lộ cảm thấy lớn.
Như vậy vừa không quen, lại vừa khiến cô càng nhớ Lâm An Thâm hơn.
Nhưng mà thật bất hạnh, ngay ngày hôm sau sau khi Lâm An Thâm đi công tác, tình hình chính trị ở Thái Lan lại có
biến động không tốt, các chuyến bay đều ngừng hoạt động. Dù có nhớ nhung cũng chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
Đúng hạn ngày thứ ba, công việc của Lâm An Thâm ở Thái Lan hoàn thành, nhưng sân bay vẫn chưa mở cửa trở lại.
Toàn bộ Thái Lan đều rung chuyển vì tranh giành chính quyền, ngày nào hai thế lực chính trị đối lập cũng trình diễn bạo động, biểu tình thị
uy.
Không thể phân biệt con người khống chế chính trị, vẫn là chính trị khống chế con người.
Trong nội tâm Lâm An Thâm, tất cả đều khiến anh chán nản.
Màn đêm buông xuống, Lâm An Thâm đứng bên cạnh cửa sổ, trong tay nắm di động.
Nói chuyện đã rất lâu rồi, nhưng mà Lâm An Thâm vẫn chưa muốn cúp
máy. Cho dù không nói gì, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều của Giản Lộ,
nhưng nỗi nhớ trong lòng cũng có thể vơi đi một chút.
“Ông xã, anh còn ở trên đường à. Anh ở bên đó đang rất rối loạn, không nên để ý nhiều chuyện như vậy, đi ăn cơm đi…”
Ngày nào Giản Lộ cũng xem thời sự, nhìn đến tin tức đưa về từ Thái
Lan đều là nhưng tin tràn ngập khói lửa, còn rất nhiều phần tử cấp tiến
cùng quan chức tham gia, mọi người tuyệt thực với gương mặt phẫn nộ
kháng nghị… Giản Lộ vì Lâm An Thâm nên cảm thấy rất lo lắng.
“Yên tâm, chỗ anh ở có phục vụ đồ ăn.”
Hạng mục này của Lâm An Thâm là thuộc vốn nhà nước, bởi vậy trong
tình hình rối loạn như thế này, chính phủ đã an bài cho Lâm An Thâm nơi
ăn chốn ở an toàn.
“Anh có ăn cơm đúng giờ không?”
“Ăn… Anh tự làm…”
Bụng bắt đầu đến giờ biểu tình, định đi nấu đồ ăn. Nhưng mà lúc tắt
bếp, quay đều nhìn đến căn phòng trống rỗng, Giản Lộ lại mất đi cảm giác thèm ăn…
“Anh sẽ về nhà sớm.”
“Được, em chờ anh…”
“Muốn ăn rau xanh thì phải ra siêu thị mua, không được lười.”
“Biết rồi…”
“Phải nấu canh nóng mà uống…”
“Umh…”
“Buồn chán thì phải tìm thư ký Cao mà dạo phố.”
“Được…”
“Buổi tối không cần xem bản tin cuối ngày.”
“…”
“… Giản Lộ?”
“Ông xã…”
“Anh đây…”
“Rất nhớ anh…”
“…” Có cơn gió lạnh thổi qua, Lâm An Thâm nắm chặt điện thoại.
Bóng đêm buồn bã, thế giới mù mịt.
Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Sáng sớm, Giản Lộ rời giường liền mở ti vi xem tin tức.
Tình hình ở Thái Lan vẫn căng thẳng như vậy, hai phe đối lập vẫn
không chịu thỏa hiệp, còn có hàng ngàn người vẫn tiếp tục kháng nghị,
biểu tình thị uy, rạng sáng một số phần tử còn có xung đột với cảnh sát. Sân bay, nhà ga vẫn chưa thể khôi phục hoạt động.
Giản Lộ nhìn ra ngoại cửa sổ, mặt trời tươi đẹp, rực rỡ. Hôm nay là
thứ Bảy, không khí Thái Lan bên này thanh bình mà im lặng. Nhưng mà tâm
trí của Giản Lộ chỉ biết đến Lâm An Thâm của cô vẫn đang ở Thái Lan rối
loạn, tâm tình của Giản Lộ đều trùng xuống.
Giữa trưa, Giản Lộ tùy tiện ăn chút gì, lại xem thời sự buổi trưa, lại ngủ quên ngay trên ghế sô pha.
Trong mơ có từng mảnh hình ảnh, Lâm An Thâm trầm tư, Lâm An Thâm uống nước, Lâm An Thâm đang vùi đầu trong sách báo, Lâm An Thâm bị chọc đến
ngốc… Cuối cùng, nghe được giọng anh nhẹ nhàng gọi một tiếng Giản Lộ,
thì bỗng giật mình tỉnh lại.
Mở mắt ra, căn phòng chìm trong một mảnh tối, chỉ có thứ ánh sáng
xanh mỏng manh từ TV hắt ra. Tắt TV, bụng lại kêu, nhớ tới tủ lạnh đã
hết đồ ăn, Giản Lộ đành phải ra ngoài ăn.
Tùy tiện ăn một chút, trên đường về nhà Giản Lộ có đi qua siêu thị,
nhớ lời Lâm An Thâm dặn, liền rẽ vào mua ít thịt cùng rau xanh. Dạo một
vòng trong siêu thị, Giản Lộ xách ra hai túi lớn. Đi ra đến cửa lớn, ở
đây chật ních người, lại gần thì ra là những người đến trú mưa.
Ở ngoài mưa rất lớn, Giản Lộ lại không có thói quen mang ô ra đường, bình thường đều là Lâm An Thâm mang.
Giản Lộ xách các thứ ra ngoài. Thật là nặng, tay đã bị lằn một vết đỏ ỏn. Muốn lấy điện thoại ra gọi cho Lâm An Thâm, xem anh ở bên đó có mưa hay không nhưng lại phát hiện mình không mang theo di động.
Tiếng mưa rơi rất lớn, mọi người ở ngoài cửa cũng rất ồn ào.
Giản Lộ đứng ở phía sau của đáng đông, nhớ tới gương mặt luôn nhàn
nhạt, tự nhiên của Lâm An Thâm thì một chút nôn nóng đều không có.
Trước cửa siêu thị có vài cái màn hình rất lớn đang phát tin tức quốc tế. Mấy tin cuối cùng cũng đề cập đến tin tức ở Thái Lan, Giản Lộ không nghe được giọng dẫn của phát thanh viên, chỉ nhìn chằm chằm vào những
khu khói lửa ở Thái Lan mà phát run.
Tai như ù đi, những giọng nói quanh mình dường như trôi đi rất xa…
“Giản Lộ? Giản Lộ?” Tận đến lúc có người vỗ vỗ vai, Giản Lộ mới tỉnh lại nhìn về phía người bên cạnh.
Triệu Tuấn ngẩn người, mắt cô ấy mịt mùng cùng bất lực.
Giản Lộ miễn cưỡng cười cười: “A, Triệu Tuấn, anh cũng đến đây mua đồ?”
“Đúng vậy. Vài ngày nữa anh phải đi sang tổng công ty ở Mỹ để tập
huấn. Hôm nay sau khi tan tầm định đến chỗ này mua vài thứ để mang
theo.”
Giản Lộ cũng đã từng nghe nói về khóa huấn luyện này rồi, đây là
chiến trường hằng năm của công ty khiến các nhân tài đầu rơi máu chảy,
cấp trên chỉ thả cho 3 suất. Mà 3 suất này tựa như nước cam lộ, làm cho
người người thèm khát, nguyên nhân là người sau khí huấn luyện trở về đã bước được nửa chân vào hàng ngũ nhân viên cao cấp. Cũng có thể nói,
người được công ty chọn để tham gia đợt huấn luyện này cũng là tinh anh
trong tinh anh.
“Cám ơn.” Triệu Tuấn giồng như cậu nhóc ngượng ngùng gãi đầu. Rõ ràng đã nhận rất nhiều lời chúc mừng như vậy rồi, nhưng mà trước ánh mắt
chân thành của cô, anh đều cảm thấy mọi hành động của mình đều giống như một đứa trẻ nhảy nhót.
Giản Lộ cẩn thận hỏi chuyện của anh: “Khi nào thì anh xuất phát? Đi bao lâu?”
“Ngày kia đi rồi, đại khái là một năm nữa mới quay lại được.”
Giản Lộ gật gật đầu: “Cố lên.”
Trên mặt cô không có nửa phần nuối tiếc, Triệu Tuấn không biểu lộ gì
nhưng trong lòng cũng có chút mất mát: “Ngày mai nể mặt anh đi ăn một
bữa tiễn đưa với anh được không?”
Giản Lộ ngượng ngùng từ chối: “Thật xin lỗi, em… không muốn đi.”
Triệu Tuấn biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, anh chỉ muốn dùng
chút khả năng cuối cùng làm cho cô vui vẻ lên. Từ trên xuỗng dưới trong
công ty đều nói Lâm An Thâm bị nhốt ở Thái Lan, trong thời gian ngắn
không thể quay về được. Tình thần của cô sa sút anh cũng có thể hiểu
được.
“Anh biết có quán KTV rất nổi tiếng, nghe nói chất lượng cũng không
tồi, có cơ hội thì thử chút đi. Em phát huy chút tinh thần hào phóng vốn có của dân tộc mời anh đi một lần đi.”
“Anh tìm người khác đi…”
“Uhm, cũng tốt, anh cùng gọi mấy người nữa đến. Em cũng đến đi.”
“Không được.”
“Anh trịnh trọng mời em.”
Giản Lộ không thể nề nà, đến mức này còn từ chối là không lịch sự chút nào: “Vậy… được rồi.”
Triệu Tuấn cười vui vẻ: “Một lời đã định! Em chờ ở đây một lúc, anh
lái xe đưa em về nhà.” Tay đang muốn xách hộ Giản Lộ hai túi đồ.
“A, không cần,” Giản Lộ xua xua tay. “Chờ hết mưa rồi em tự mình về cũng được, nhà em cách đây không xa!”
“Không cần khách khí với anh.” Triệu Tuấn trực tiếp xách lấy hai túi
trên tay Giản Lộ, “ Mưa như thế này cũng không biết bao giờ tạnh. Nói
sau này em còn có thể giúp anh nhiều, bây giờ anh chỉ cống hiến một chút phục vụ nhỏ đáp đễ để kiếm lớn ngày sau thôi.”
Đi được hai ba bước, Triệu Tuấn quay đầu lại: “Giản Lộ, tỉnh lại đi,
vui vẻ lên. Khẳng định là kiến trúc sư Lâm không hy vọng nhìn thấy em
trong bộ dạng này đâu.” Anh… cũng không hy vọng…
Quay đầu lại, Triệu Tuấn bước thẳng về phía bãi đỗ xe.
Giản Lộ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Triệu Tuấn, cô cũng rất muốn tỉnh lại, vui vẻ lên.
Nhưng mà, một ngày chưa thấy Lâm An Thâm bình an trở về, mặt cô có tươi cười bao nhiêu cũng chỉ là ngụy trang.
Xe rất nhanh đỗ dưới nhà Giản Lộ. Mưa vẫn còn rơi tí tách.
Chỗ dừng xe cách mái hiên nhà chỉ một khoảng nhỏ, Giản Lộ muốn nói
lời cảm ơn với Triệu Tuấn rồi vào chung cư, nhưng mà Triệu Tuấn đã sớm
chạy ra khỏi xe, mở cửa xe cho Giản Lộ, anh đội áo khoác trên đầu: “Giản Lộ, đi!”
Mưa vẫn không ngớt, nửa người Triệu Tuấn đã dính nước mưa. Giản Lộ không thể từ chối, đành trú vào áo anh mà chạy trong mưa.
Chạy đến sảnh lớn, Giản Lộ thở hổn hển vỗ vỗ quần áo, cũng may mưa
cũng không còn quá lớn. Nếu gặp mưa mà bị cảm thì không biết Lâm An Thâm sẽ lải nhải bao lâu. Nhìn lại Triệu Tuấn, hơn nửa người của anh đều ướt đẫm…
Giản Lộ ngượng ngùng mò vào túi xách tìm khăn tay, ai ngờ chỉ còn một chiếc cuối cùng… Cô xấu hổ đưa cho Triệu Tuấn.
Triệu Tuấn nhận lấy chiếc khăn tay, cười an ủi cô: “Không có chuyện gì, anh về nhà thay quần áo là được rồi.”
Từ đáy lòng Giản Lộ cảm nhận anh là một người đàn ông rất tốt bụng,
cô thật lòng nói lời cám ơn: “Cám ơn anh…” Nhìn thấy tóc Triệu Tuấn còn
nhỏ từng giọt nước, cô mới nhớ mình cũng mới mua cuộn giấy ở siêu thị,
có thể cho anh lau được, “Em cũng mới mua giấy, để anh lau ~~”
Nhưng mà… quẫn, hai túi đồ của cô vẫn còn trong xe của Triệu Tuấn.
Triệu Tuấn cũng nhớ ra: “Anh cũng quên đồ trong xe rồi, em ở đây để anh quay lại lấy!”
Giản Lộ muốn gọi Triệu Tuấn lại, nhưng mà anh quá nhiệt tình, đã quay đi, chạy mất rồi. Kỳ thật, cô cũng có thể hỏi bảo vệ ở sảnh có thể cho
mượn ô…
Mà lúc này lại nghe thấy giọng của anh bảo vệ: “Lâm phu nhân, cô đã về! Lâm tiên sinh đã chờ cô lâu rồi…”
Giản Lộ chưa kịp hiểu anh bảo vệ nói gì, chỉ nghe được ba chữ ‘Lâm tiên sinh’ thì tiềm thức đã quay đầu tìm kiếm thân ảnh kia.
Ở đầu bên kia, trên sô pha nghỉ ngơi, có một bóng người thanh mảnh đứng lên, bên chân anh là một cái vali.
Sắc vàng nhạt của đèn trong sảnh chiếu lên khuôn mặt anh, gương mặt y như trong trí nhớ của Giản Lộ.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang tìm kiếm của cô, không tiến lên từng
bước, cũng không mở miệng nói một lời. Bên ngoài có tiếng mưa tí tách
rơi, anh dùng ánh mắt trầm mặc nói cho cô: Anh đã về…