Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 55


 Chương 55 Canh hai

 
Cả khoang điều khiển sụp đổ rất lâu, Lục Vãn Vãn không dám nhìn sắc mặt của Cố Huấn Đình, cô biết anh nhất định rất buồn.
 
Tất cả âm thanh vang vọng rơi xuống đất cùng với mảnh kim loại cuối cùng, tất cả về với cát bụi.

 
Cơ bắp Cố Huấn Đình kéo căng, anh đứng dậy, những sợi tóc trước trán che đi đôi mắt, anh chỉ đi về phía tàn tích kim loại, bắt đầu tìm kiếm từng mảnh, từng mảnh kim loại.
 
Lục Vãn Vãn lắc đầu, nâng tay lau đi nước mắt, cô chạm quang não, gọi Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn đang hầm canh trong nhà bếp, để chúng cùng đến giúp tìm kiếm.
 
Cô chạy đến bên Cố Huấn Đình và cũng bắt đầu lật tìm.
 
Chỉ trong vài câu nói vừa rồi của Hám Vũ, cô đại khái đã hiểu “người” đã đợi chờ bảy năm để đưa một số thứ cho Cố Huấn Đình.
 
Hơn nữa, cô còn ôm một tia hy vọng, có lẽ hệ thống ấm áp đó không hề biến mất.
 
Có lẽ bọn họ vẫn có thể tìm thấy nó.
 
Khoang điều khiển vỡ hoàn toàn, đến nỗi mỗi mảnh vỡ Lục Vãn Vãn đều có thể cầm lên được, chỉ có điều phần rìa có hơi nặng, cô chuyển được mấy mảnh, những vệt máu màu đỏ đã nhuộm trên ngón tay.
 

Cô chỉ nhìn liếc qua rồi chuẩn bị chuyển mảnh tiếp theo.
 
Nhưng cô còn chưa kịp cúi người, cổ tay đã bị một người nắm lấy, nhấc lên.
 
Lục Vãn Vãn vô thức nắm chặt tay, không muốn để cho Cố Huấn Đình nhìn thấy vết máu trên lòng bàn tay.
 
Ánh mắt người đó u tối, anh dường như không thể khống chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng phủ đôi môi xanh tím chạm vào ngón tay cô.
 
Cái chạm nhẹ khiến Lục Vãn Vãn mở to mắt, Cố Huấn Đình nhanh như chớp thả tay cô ra, “Xin lỗi.”

 
Môi anh vẫn mím chặt, đôi mắt đỏ ngầu, “Tôi...”
 
Lục Vãn Vãn lắc đầu, nhìn thấy bàn tay anh thõng xuống bên người, máu chảy tí tách.
 
Cô vươn tay siết lấy tay anh, nâng lên, giống như anh vừa làm, sau đó chạm vào đầu ngón tay anh.
 
Cô buông tay, sau đó nhìn về tiểu công chúa với những giọt nước không rõ ràng đọng trên hàng mi, “Hoà rồi.”
 
Máu anh dính trên môi cô, rồi lan ra, trông thật kỳ lạ.
 
Cố Huấn Đình mỉm cười, lông mày anh nhíu lại, sự đau buồn trong đáy mắt đã không còn khống chế được nữa mà trút ra.
 
Lục Vãn Vãn lần đầu tiên nghe được anh gọi tên của cô, anh nói, “Vãn Vãn, cảm ơn cô.”
 
Cảm ơn em đã gửi về Hám Vũ.
 
Cảm ơn em đã ở bên tôi.
 
......
 
Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn đến rất nhanh, Phương Phương ngốc nghếch không hề ý thức được tính quan trọng của vấn đề, thậm chí nó còn lấy ra hai cốc nước ép tử ngọc được hâm nóng từ trong bụng, còn có chút không vui trách mắng Lục Vãn Vãn không quàng khăn mà nó mới đan.
 
Lục Vãn Vãn đánh mạnh vào vỏ đầu của nó, và bắt nó chuyển những bộ phận nặng nhất đi.
 
Nhuyễn Nhuyễn khá ngoan ngoãn, lặng lẽ lắp cánh tay máy cho mình.
 
Những bông tuyết nhỏ rơi xuống từ bầu trời, một nhà bốn người tìm kiếm rất lâu, cuối cùng đã tìm được một hộp màu đen dính bên trong không dễ bị phát hiện, nó bị vật gì đó đâm xuyên mấy lỗ, nối liền vài đường đứt gãy, bị vùi bên trong những mảnh vỡ có hình dáng trăng khuyết, nhìn không thu hút cho lắm.
 
“Là...Hám Vũ.”
 
Giọng anh trầm khàn, bàn tay phủi đi bụi đen trên mặt, Lục Vãn Vãn thấy tay anh run lên mấy lần vẫn không thể mở cái hộp đó ra.
 
Lục Vãn nhìn một cái đã thấy đau xót, “Để tôi.”
 
Cô nhận cái hộp nhỏ nhuốm đầy máu từ tay anh và dễ dàng mở cái nắp đã sắp mục nát.
 
Thứ ở bên trong hiện ra, chỉ có ba thứ...
 
Một nhúm lông màu đen có hơi cháy xém phần rìa, được bọc trong một cái túi trong suốt.
 
Một thứ giống như thẻ nhớ được niêm phong hoàn hảo.
 

Ngoài ra còn có một con chip cũng được bịt kín, nhưng vỏ bên ngoài đã bị xuyên thủng bởi một vật sắc nhọn, chỉ còn lại những vết nứt.
 
Khi nhìn thấy nó, con ngươi của tiểu công chúa run rẩy, anh có hơi luống cuống nhìn về phía Lục Vãn Vãn, đáy mắt có vẻ khủng hoảng không thể diễn tả được.
 
“Đau quá.” Nhuyễn Nhuyễn vi mạch gần như giống với trong cơ thể nó, lùi về sau vài bước.
 
Đối với robot bọn chúng, vi mạch cũng giống như là trái tim của con người.
 
Trái tim vỡ rồi, cũng chẳng khác gì với cái chết.
 
Lục Vãn Vãn không biết nên nói gì với Cố Huấn Đình, cô biết bất cứ lời an ủi nào vào lúc này đều vô dụng, nếu như đổi lại là Phương Phương, hoặc là Nhuyễn Nhuyễn biến mất trước mặt cô...
 
Lục Vãn Vãn chỉ nghĩ thôi đã có hơi không chịu nổi, cô đậy nắp lại, vốn nghĩ đưa cho Cố Huấn Đình, nhưng nhìn ngón tay anh đang bấu chặt, máu không ngừng rơi xuống, cô vẫn ôm cái hộp vào trong lòng.
 
Cô vươn tay chạm vào tay của anh, “Cố tiên sinh, tay tôi lạnh.”
 
Nghe lời cô nói, anh mới dường như sống lại, dần dần thả lỏng nắm tay, bàn tay to lớn vô thức bao bọc lấy tay cô.
 
Những mảnh vỡ và máu trên bàn tay anh nhuốm lên tay cô, đem đến từng trận đau đớn không thể xem nhẹ.
 
Nhưng Lục Vãn Vãn không hề nao núng.
 
......
 
Vào đêm khoang điều khiển vỡ nát trước mặt họ, Lục Vãn Vãn không về phòng của mình, Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn cũng vậy.
 
Bọn họ dường như có một giao ước ngầm thuộc về gia đình, luôn túc trực bên Cố Huấn Đình, xem anh lần này đến lần khác phân tích và sửa chữa vi mạch bị rạn nứt đó.
 
Lục Vãn Vãn ngồi trên ghế sofa cách anh không xa, làm hết khả năng như lúc trước, phân tán dị năng trong cơ thể ra trong không khí từng chút, ý định muốn cho chú mèo của cô dễ chịu hơn một chút.
 
Nhuyễn Nhuyễn nhanh nhẹn hơn, luôn giúp anh đưa các loại công cụ, Phương Phương liên tục hâm nóng nước trái cây và đồ ăn, luôn chú ý đến nhiệt độ trong phòng.
 
Bên ngoài mây đen vần vũ, không phân biệt được ban ngày hay ban đêm nữa.
 
Lục Vãn Vãn không biết anh đã thử bao lâu, đến cuối cùng vẫn không thể thức được nữa, bèn cuộn tròn ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
 
Không biết đã qua bao lâu, trong đêm dài tối tăm và lạnh lẽo, trong xúc cảm mông lung, dường như có một đôi tay, nhẹ nhàng vuốt má cô, một cái chạm nhẹ dịu dàng ấm áp rơi trên trán cô.
 
Cô khẽ mở mắt, trước mặt là một vầng sáng không thể nhìn rõ.
 
“Cố...Huấn Đình?”
 

Lục Vãn Vãn cố gắng thoát ra khỏi giấc ngủ sâu, cảm giác mình dường như đã gọi tên của tiểu công chúa, lại như không phải.
 
Cô cảm nhận mình được bế và đặt lên chiếc giường mềm mại, mùi hương khiến cô an tâm lấp đầy chóp mũi.
 
“Hám Vũ...”
 
Lục Vãn Vãn hỏi dò một tiếng.
 
“Ừm.”
 
Hàng mi dài của Cố Huấn Đình rũ xuống, cuối cùng vẫn lựa chọn một mình gánh chịu tất cả, anh giúp cô đắp chăn, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng ấm áp trong căn phòng, “...sẽ trở về.”
 
“Tốt quá.” Lục Vãn Vãn yên tâm, nhắm mắt lại và ngủ hoàn toàn.
 
Cố Huấn Đình mím môi, lấy bảo bối Hám Vũ lưu lại và là thứ mà thời niên thiếu anh cất giấu...
 
Anh xâu nhúm lông đó lại, rồi đeo lên cổ tay của Lục Vãn Vãn.
 
Làm xong tất cả, anh gọi Phương Phương, cầm hộp nhỏ không thể khôi phục nguyên trạng nữa, rồi đi đến trong sân.
 
Đồng tử của anh lóe lên một sự nguy hiểm, trông còn dọa người hơn bình thường.
 
Trên vi mạch đã vỡ hơn nửa kia, Cố Huấn Đình cố gắng hết sức chuyển những tư liệu còn tồn tại ra.
 
Nhưng Hám Vũ đã mất đi tư liệu nòng cốt và ký ức, không bao giờ có thể trở lại nữa.
 
Trong những ký ức vụn vặt đó, Cố Huấn Đình nhìn thấy rất nhiều thứ, cũng dường như nhớ lại gì đó.
 
Trong những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, và xuất hiện với tần suất nhiều nhất chính là Cố Minh Lễ và Cố Linh Xuyên.
 
Cố Huấn Đình suy đoán thời gian, lúc đó có lẽ anh đã bị ném đến hành tinh rác.
 
Có hai người đã từng vào khoang điều khiển.
 
Một người là Cố Linh Xuyên.
 
Một tháng trước khi ra đi, anh ấy đã lén lút đến gặp Hám Vũ.
 
Con người cố gắng đối xử tốt với người khác, tóc vàng mắt xanh đó thở hổn hển vô nhẹ Hám Vũ, rồi mở hộp nhỏ của nó, xem quả bóng lông bên trong, cười liên thanh, “Ôi dào, con mèo trụi lông này vẫn còn giữ lại quả bóng lông hắn chơi lúc nhỏ cơ à, hắn thật sự tin rằng giữ thứ này lại thì có thể đợi được tình yêu chân thành suốt đời sao?”
 
“Chủ nhân nghĩ rằng đó là thật.” Hám Vũ không biết nói dối, thật thà đáp.
 

Cố Linh Xuyên cười đến họ sặc sụa, nhưng anh không đùa cợt quá lâu, mà lấy ra một cái túi nhỏ từ trong chuỗi không gian, nhét quả bóng lông của Cố Huấn Đình vào trong, đồng thời bịt kít vi mạch của nó và thẻ nhớ.
 
“Tiểu Hám Vũ, chú cần phải bảo quản nó, đợi khi Cố Huấn Đình đến tìm chú thì đưa nó cho hắn.”
 
“Ngài có thể tự đưa cho ngài ấy.” Hám Vũ ủ rũ nói.
 
Đáy mắt Cố Linh Xuyên ẩn giấu sự cô đơn sâu thẳm, “Ta...”
 
“Xin lỗi.” Anh nhìn Hám Vũ, nhưng lại như đang nói với Cố Huấn Đình, “Xin lỗi.”
 
Anh liên tục xin lỗi, sau cùng giấu cái hộp nhỏ đi, anh giấu trong cái lỗ kim loại hình trăng khuyết không dễ bị chú ý.
 
Trước khi đi, ánh mắt anh rất lạnh, “Tôi muốn thử lần nữa, Hám Vũ chỉ là bảo hiểm cuối cùng.”
 
“Nếu cậu không thể khôi phục sự trong sạch, còn tôi cũng...không còn nữa.”
 
Cố Linh Xuyên mỉm cười, nói như đang đùa, “Nể mặt anh để lại chứng cứ cho cậu, nhớ báo thù giúp anh đó.”
 
“Chà tiếc thật, anh quả thật không thể tưởng tượng được tên nhóc như cậu sẽ yêu giống cái như thế nào...”
 
Hình ảnh đứt quãng, nhưng tiếng than thở của anh dường như không biến mất.
 
Sau khi Hám Vũ đợi rất lâu trong bóng tối, lại có thêm một người đến.
 
Là Cố Minh Lễ.
 
Hắn cầm thanh kiếm hoàng thất sắc nhọn trong tay, tìm một vòng vẫn không thất hệ thống chính, bèn đâm loạn tứ phía.
 
Cho đến khi máy kiểm tra trong tay hắn không còn phát hiện ra sự tồn tại của bất kỳ hệ thống nào nữa mới thôi.
 
Còn trong thẻ nhớ mà Cố Linh Xuyên lưu giữ rất nhiều giao dịch bẩn thỉu của bọn quý tộc và chứng cứ phạm tội của đám đệ đệ của anh.
 
Đến phút cuối cùng của sinh mệnh, con người muốn làm vừa lòng tất cả, sâu sắc kia, sớm đã hiểu hết tất cả.
 
Chỉ là, anh rốt cuộc vẫn không nham hiểm giống người khác.
 
Cố Huấn Đình im lặng, chọn nơi có tuyết dày nhất, vùi hôp nhỏ vỡ nát của Hám Vũ vào đó.
 
Trong thâm tâm, anh dùng ý nghĩ “Anh mềm lòng chứ gì, quả nhiên anh không đợi được cơ hội gặp Lục Vãn Vãn” này để chế giễu Cố Linh Xuyên, cố gắng hết sức để kìm nén sự đau khổ và hận thù khi mất đi hai người bạn thân nhất.
 
“Tại sao phải chôn cái hộp ở đây vậy?” Phương Phương vừa giúp lấp đất, vừa hỏi.
 
Nghe nó nói như một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, Cố Huấn Đình mới như bước ra từ trong bóng tối.

 
Anh nâng mắt nhìn cửa sổ lóe lên ánh đèn ấm áp trên lầu, nghĩ đến Lục Vãn Vãn vẫn luôn bên cạnh anh. Kéo chiếc khăn màu hồng nhạt trên cổ, cảm giác ấm áp dần bao phủ trái tim anh.
 
“Bởi vì.” Cố Huấn Đình giống như lại biến thành tiểu công chúa.
 
Anh nhìn Phương Phương, cố gắng để giọng nói của mình thanh thản hơn một chút.
 
“Bởi vì họ đã nói lời tạm biệt với ta ở đây.”