Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 15


Chương 15          Tờ giấy
  
Nói xong “Tôi đây”, người đàn ông trước mặt chẳng nói thêm gì nữa.  
 
Anh cứ đứng trước cửa như thế, tóc trước trán mềm mỏng rũ xuống, đôi mắt phượng khép hờ trên cao nhìn xuống cô, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đôi mắt.  
 

Tất nhiên, Lục Vãn Vãn cũng chỉ là ngẩng đầu liếc anh một cái, rồi vội vàng cúi thấp xuống. 
  
Cô không ngờ Cố Huấn Đình đã tỉnh lại, lúc trước trong lòng tuy rằng rất khó chịu, muốn tìm người nói chuyện, nhưng giờ thực sự mở được cửa phòng của công chúa, trong khoảnh khắc cô chẳng biết nói cái gì.  
  
Nhưng những tâm trạng lo lắng, phát hiện bản thân trong cảnh khó xử và chỉ có thể bị động chờ đợi đang dần rút lui như thủy triều.  
 
Lục Vãn Vãn có hơi mất tự nhiên nhìn mũi giày, trong khoảng im lặng khó xử, phát hiện đôi chân lớn của Cố Huấn Đình đi trực tiếp trên sàn, ngón chân anh sạch sẽ, bên trên lộ ra mắt cá chân nhợt nhạt yếu ớt.  
 
Hỏng rồi, lúc trước cô không chuẩn bị giày cho anh...  
 
 “Cái đó...” Ánh mắt Lục Vãn Vãn rơi trên cái quần hoa của Cố Huấn Đình, không nhịn được cong khoe môi, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút, vốn muốn hỏi vết thương của anh đã đỡ hơn chưa, nhưng vừa mở miệng, cái miệng nó lại có suy nghĩ riêng của nó, “Bụng...đã đói chưa?”  
 
Cố Huấn Đình: “.........”  
 
Lục Vãn Vãn ảo não siết chặt váy, không gian tràn ngập bầu không khí ngượng ngập, cô cố gắng giải thích, “Không phải, ý tôi là, nếu như anh vẫn còn đói, trong nhà vẫn còn đồ ăn, tôi cho Phương Phương hâm nóng lại một chút...”  
 
Nhìn đôi gò má người đối diện dần ửng đỏ lên, cánh tay khác một mực che cánh ở sau cửa cũng dần thả lỏng.   

 
Anh thả lỏng cơ bắp vẫn luôn căng cứng vì đau, khắc chế hô hấp, cố gắng bình tĩnh nói, “Ừ.”  
 

Lục Vãn Vãn: “...” Ừ là đói hay là không đói?  
 
Hay là chỉ đang đối phó cô?  
 
Lục Vãn Vãn ngẩng đầu không biết nói gì, thấy khóe môi Cố Huấn Đình run nhẹ, nửa bên má anh ẩn lộ vết sẹo, vừa đáng sợ vừa mong manh.   
 
Con người này vẫn còn rất yếu.  
 
Nghĩ đến đây, Lục Vãn Vãn không tiếp tục vòng vo nữa, cô nghĩ Cố Huấn Đình cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.  
 
Lục Vãn Vãn đang mãi suy nghĩ làm thế nào để kết thúc cuộc nói chuyện không đúng lúc này, về phía Cố Huấn Đình, lòng bàn tay đã toát hết mồ hôi, mẩu giấy bị anh nắm chặt trong tay bị thấm ướt từng chút.  
 
Bể tinh thần đã đau đến cùng cực, tiên sinh số 100 nhìn Lục Vãn Vãn đang cúi thấp đầu trước mặt và đứng cách mình không xa dường như có hơi thất thần, nhớ lại lúc mình vừa mới mở cửa, trên mặt cô xẹt qua vẻ kinh ngạc và mơ màng rồi biến mất. 
 
Anh kéo cánh tay giấu sau cửa ra, nhẹ nhàng phẫy phẫy, tựa hồ như muốn mượn ngọn gió mát mẻ đổi lấy một tia tỉnh táo và dũng khí.  
 
 “Cô...” Cố Huấn Đình có hơi quay đầu, giả bộ thờ ơ.  
 
Anh muốn nói, nếu cô có việc gì, có thể nói cùng anh.  
 
Nhưng lời vừa đến đầu môi lại giống như biến đổi.  
 
 “Có chuyện gì?”  
 
Lời vừa nói ra, Cố Huấn Đình liền cắn chặt môi, móng tay bấu chặt lòng bàn tay, xé nát mẫu giấy.  
 
Ngữ khí và giọng điệu của anh, nghe có vẻ lạnh lùng, cứ như một người thú không có lương tâm→_→
Không có giống cái nào có thể nhẫn nhịn tên người thú ba lần bảy lượt cự tuyệt và đối xử lạnh nhạt, chứ đừng nói đến anh còn chẳng được tích sự gì, mặt cũng không đẹp, lần này anh thật sự đắc tội với Lục Vãn Vãn rồi.  
 
Nhưng giọng nói mà anh cho rằng là lạnh nhạt, thực ra vừa yếu ớt vừa nhỏ bé, thiếu khí thế, ngược lại có hơi giống người ốm yếu kêu van vì đau.  
 
 “Không có gì.” Lục Vãn Vãn thấy chân anh đã bắt đầu phát run, lắc lắc đầu.  
 
 “Cố tiên sinh.” Lục Vãn Vãn cười với anh, “Anh cứ lo dưỡng thương, nếu cần thứ gì, cứ mua trực tiếp trên mạng, quyền hạn không đủ có thể nói với tôi .”  
 
Cố Huấn Đình nhìn hàng mi cong vút run lên của cô, giọng nói dễ nghe đang nói về những chuyện liên quan đến anh, mẫu giấy bị siết chặt trong lòng bàn tay đã nhiễm máu, từng giọt rơi xuống.  

 “Chuyện áo quần, vì trước đây không nghĩ sẽ có tình huống như vậy, nên thật ngại quá...”  
 
Đợi đến lúc Lục Vãn Vãn hồi phục tinh thần, cô đã nói rất nhiều, cô nhẹ nhàng gãi má, “Vậy tôi về trước.”  
 
Vì lo lắng Cố Huấn Đình gồng mình quá lâu, Lục Vãn Vãn nói xong cũng không đợi phản ứng của anh, vội vàng rời đi.
 
Cố Huấn Đình nhìn cô biến mất ở cuối hành lang, cố gắng duy trì sự bình tĩnh đóng cửa lại.  
 
 “Phịch”  
 
Âm thanh nặng nề quanh quẩn trong phòng, Cố Huấn Đình ngã ra sàn, co quắp cắn chặt răng, đè nén cơn đau, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh li ti, nhưng lòng ngực lại giống như được ngọn gió ấm thổi qua vậy.  
 
Mắt anh sáng quắc, biểu cảm vì đau nên có hơi vặn vẹo, xem có vẻ vô cùng quái dị.  
 
Mẩu giấy bay lượn trong không trung, cuối cùng rơi xuống chân của Phương Phương.  
 
Ừm, đã nhiễm máu, nhàu nát, chính là rác không trượt đi đâu được.
Phương Phương quét mẩu giấy vừa nhiễm máu vừa rách rưới, nhặt lên rồi bỏ vào trong bụng.  
  ……
Còn Lục Vãn Vãn nhanh chân đến phòng bếp.  
 
Có lẽ là vì có người nói chuyện, nên cô cảm thấy tâm tình đã tốt hơn lúc trước, mặc dù Cố Huấn Đình từ đầu đến cuối chẳng nói được mấy câu, cô cũng không nói mấy chuyện phiền não với anh...   
 
Đại khái là vì nhìn thấy cho dù trong cảnh khốn cùng, anh vẫn duy trì dáng vẻ tự tôn kiên định như thế, khiến cho cô cảm thấy, chuyện cô đối mặt bây giờ, cũng chẳng gay go và nghiêm trọng như vậy.  
 
Cũng có khả năng là, dáng vẻ suy nhược của Cố Huấn Đình khiến cô cảm thấy bản thân được cần, được dựa vào.  
 
Nếu đã vậy, cô phải kiên cường lên mới được.  
 
Lục Vãn Vãn vỗ mặt, chọn một số thực phẩm dễ tiêu hóa, hầm một ít canh đặt lên bàn, dùng quang não sắp đặt cho Phương Phương gửi đến phòng của Cố Huấn Đình.  
 
Làm xong hết tất cả, cô về phòng nỗ lực tu luyện.  
Tư liệu Bạch Văn Nhã có nói, sự mạnh yếu của “thiên phú”, cũng chính là cấp bậc của dị năng, lúc đánh giá cũng sẽ làm một chỉ tiêu để đo lường mức độ quý giá của thiên phú của giống cái tự nhiên.  
 
Vậy thì trước kì kiểm tra, cô bắt buộc phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ nâng cao cấp bậc dị năng, đạt được thành tích tốt trong kì kiểm tra.  
 

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng có tiếng gõ. 
 
Lục Vãn Vãn hồi phục tinh thần từ trong trạng thái tu luyện, Nhuyễn Nhuyễn đang nằm bên chân nói, “Là Phương Phương.”  
 
Lục Vãn Vãn có hơi nghi hoặc, thông thường nếu cô không hạ lệnh, robot sẽ không tự đến tìm cô, Phương Phương sao đột nhiên lại tới đây?  
 
 “Vào đi.” Lục Vãn Vãn nói xong,  
 
 “Là tiên sinh số 100 bảo em đến gửi đồ.”  
 
Lục Vãn Vãn: “...”  
 
Cô nhìn màn hình của Phương Phương, sắc mặt có hơi ửng hồng, cô nhớ biệt hiệu của Cố Huấn Đình mình đặt cho robot trong nhà lúc trước là “tiên sinh số 100”   
Cô vội vàng mở quang não, thay đổi cách xưng hô của robot với Cố Huấn Đình, âm thầm cầu nguyện Cố Huấn Đình vẫn chưa nhìn thấy, “Anh ấy nhờ em gửi cái gì?”  
 
 “Cái này.” Phương Phương mở khoang bụng của mình ra, cố gắng lấy ra.   
 
 “Phương Phương, sổ tay robot bảo mẫu của em vẫn chưa cập nhật sao?” Nhuyễn Nhuyễn một bên không thể xem tiếp nữa, robot mèo máy lạnh lùng chỉ trích.  
 
 “...” Trên màn hình điện tử của Phương Phương hiện ra một chuỗi mã lộn xộn không rõ là gì, sau đó mới lấy ra một tờ giấy từ trong bụng trong ánh mắt nghi hoặc của Lục Vãn Vãn.  
 
Thong thả đưa cho Lục Vãn Vãn.  
 
Lục Vãn Vãn: “...”  
 
Cô đón lấy tờ giấy kia, ở giữa bị thủng một lỗ, vết máu và mực nhuộm lên nó, che đi rất nhiều chữ, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn có thể nhìn rõ hàng chữ viết bên trên.  
 
Nét chữ thanh nhã, rắn rỏi, tựa như mũi dao khắc lên.  
 
 “Tôi không...cảm ơn cô.”  
Lục Vãn Vãn phút chốc có chút buồn rầu, mắt cay cay, cô mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra được.  
 
Cô đoán, câu này đại khái là, “Tôi sẽ không cảm kích cô.”  
 
Cô siết tờ giấy, tâm trạng không thể diển tả.  
 

Cô biết Cố Huấn Đình không tình nguyện, nhưng không ngờ anh lại ghét cô đến thế.  
 
 “Ding...“  
 
Bên tai truyền đến tiếng máy móc thuộc về Phương Phương, từng tiếng từng tiếng, vô cùng sốt ruột, nhưng Lục Vãn Vãn lại chẳng muốn nhìn nó, cô cắn chặt môi, đưa tay lau hốc mắt đã đỏ lên.  
 
 “Ding...!”  
 
Âm thanh thúc giục ngày càng thêm dồn dập, Lục Vãn Vãn không kiên nhẫn nhìn nó, lại thấy màn hình mờ tối của Phương Phương, trong ánh mắt của Lục Vãn Vãn, bắt đầu nhặt tờ giấy phía bên ngoài. 
Phương Phương vừa lấy ra tờ giấy, có lẽ là tờ giấy khác.  
Nhưng tay của Phương Phương không bắt chuẩn tờ giấy kia, rất nhiều “rác rưởi” rơi trên sàn nhà, lung tung hết cả.  
 
 “Những cái này là rác.” Màn hình điện tử của Phương Phương lóe lên.  
 
Nhưng trái tim của Lục Vãn Vãn lại nảy lên, tùy ý nhặt lên một tờ giấy, nhìn rõ chữ viết bên trên...  
 
 “Lục Vãn (viết đến một nửa tay phát run), cảm ơn cô.”  
 
Nước mắt thoáng chốc dừng lại, Lục Vãn Vãn vô cùng nghi hoặc, lại cầm lên một tờ, lần này trên đó viết... 
 
“Tôi không đói.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”  
 
Cô xem tiếp thêm vài trang, càng xem càng mụ mị, dần dần không hiểu Cố Huấn Đình rốt cuộc là ghét mình hay là thế nào.  
 
Bởi vì những tờ giấy kia bao hàm nhưng câu nói mẫu thuẫn như “không bao giờ cảm ơn cô”, “rất muốn nói câu cảm ơn”, “phí công vô ích”.  
 
 “Ding...”  
 
Phương phương lại gợi ý một tiếng, lần này, nó xem như đã tìm thấy chính xác tờ giấy kia, có hơi chột dạ đưa cho Lục Vãn Vãn  
 
Tuy rằng Cố Huấn Đình nhấn mạnh nhiều lần bảo Phương Phương đưa tờ giấy cho Lục Vãn Vãn, nhưng Phương Phương là robot bảo mẫu đạt tiêu chuẩn, những tờ giấy viết sai cũng phải thu lại đàng hoàng, chuyện lấy sai này, tuyệt đối không thể nói với tiên sinh số 100.  
 
Ở một diễn biến khác, công chúa điện hạ ở trong phòng thấp thỏm, đang nghĩ ngợi phản ứng của Lục Vãn Vãn sau khi cầm được tờ giấy, nhưng tám phần không ngờ tới robot sẽ phạm sai lầm như vậy, càng không biết, quá trình đấu tranh tâm lý và sai lầm nhiều lần của anh, tất cả đều đã bị Lục Vãn Vãn phát hiện.  
 

Lúc nhận lấy tờ giấy Phương Phương đưa, Lục Vãn Vãn đã phục sát đất rồi.  
 
Trang giấy thẳng thớm, không sai chữ và diễn đạt hoàn chỉnh suy nghĩ của bản thân chính là thành quả mà Cố tiên sinh nỗ lực phấn đấu cả buổi tối.  
 
Bên trên viết gọn gàng, con người mà anh muốn cô nhìn thấy... 
 
 “Tôi không đói, nhưng cháo rất ngon, cảm ơn.”