Lần này người tiến đến ám sát hiển nhiên thập phần có huấn luyện, lời nói không nói nhiều liền đề đao lao về phía Vệ Lễ cùng Triệu Hi Hằng.
Vệ Lễ thuận thế đem nàng bảo hộ ở sau người.
Thiên địa chứng giám, Vệ Lễ lãnh đạm như vậy đối với thích khách cũng là do hắn có tự tin của mình, liền tỷ như hắn hiện tại một đao lau cổ hai người, sau đó đưa nhìn mắt nóc nhà lọt gió, trăng sáng sao thưa, gió lạnh run run, vì thế lại kéo người kéo đi ra ngoài, chém thi thể thành vài mảnh.
Trong phòng tràn đầy máu tươi, lại trên dưới lọt gió, mắt thấy gian phòng này cũng không thể ở nổi.
Triệu Hi Hằng giống cái cái đuôi nhỏ, nắm góc áo hắn đi theo phía sau.
Vệ Lễ liếc nhìn nàng một cái, bắt lấy đống tuyết chà chà rửa sạch bắt tay, cúi đầu, ép nụ cười không tự giác gợi lên ở khoé miệng xuống, không nói lời nào.
"Chủ công, ngươi có phải quá lạnh hay không." Triệu Hi Hằng nịnh nọt tiến lên gần, đưa bàn tay dán lên trên lỗ tai hắn, "Sưởi ấm cho ngươi nha."
Vệ Lễ da mặt dày, trời lạnh mà sắc mặt cũng bất biến, hiện tại lỗ tai lại bị lạnh đến đỏ ửng rồi này.
"Cút ngay."
Lỗ tai Vệ Lễ lại đỏ thêm mấy độ.
Triệu Hi Hằng xoa xoa tay, lỗ tai của Vệ Lễ sao kỳ quái thế nhỉ, sao lại càng che còn càng đỏ?
Nàng biết Vệ Lễ rất có khả năng chiến đấu, nhưng không nghĩ tới hắn có thể chiến đấu tốt đến vậy, giải quyết hai người thậm chí chỉ dùng một chiêu.
Tuy rằng kẻ thù Vệ Lễ nhiều, nhưng lực sát thương của hắn cũng quá lớn a! Ở bên cạnh hắn là an toàn!
Chiếu theo trình độ kéo thù kéo hận của Vệ Lễ loại này mà nói, nàng thậm chí có chút sợ nửa đêm từ đâu mọc ra sát thủ tới giết nàng. Nói gì gì nói, giết người trả thù là phải giết cả nhà, tuy rằng nàng không phải người nhà của Vệ Lễ, nhưng trong nhà chỉ có mỗi hai người họ là người còn sống, những thích khách đó cũng sẽ không cẩn thận tự hỏi nàng rốt cuộc có quan hệ gì với Vệ Lễ.
Tòa nhà trống rỗng lại âm trầm, tốt xấu gì vừa rồi Vệ Lễ cũng không ném nàng ra làm bia ngắm.
Vệ Lễ rửa sạch sẽ máu trên tay xong, hỏi nàng, "Sợ hãi không?"
Triệu Hi Hằng lắc đầu.
Vệ Lễ nhìn hốc mắt đỏ bừng cùng với chóp mũi cũng ửng lên của nàng, bộ dáng kiều khiếp như vậy, hắn lau lau đôi mắt nàng một phen, "Đừng khóc, xem tiền đồ của ngươi này, ta ở đây mà, có thể để ngươi xảy ra chuyện sao?"
Triệu Hi Hằng bị một phen an ủi của hắn làm cho ngốc lăng, khóc? Khóc cái gì mà khóc? Nàng là bị lạnh đến nước mắt muốn trào ra ấy chứ.
Nhưng mà cũng đúng, hắn cảm thấy như vậy vui vậy thì cứ nghĩ vậy.
Vệ Lễ thuận thế bóp chặt eo nàng, nhấc người lên, "Lại đây ta lại ôm theo này, đỡ cho ngươi sợ tới mức chân mềm đi theo không kịp, chậm trễ ta đi ngủ."
Hắn cảm thấy Triệu Hi Hằng hẳn là sợ tới mức đứng không yên, nhưng lại sợ hắn mắng, lại sợ bị hắn bỏ rơi, cho nên cố gắng chịu đựng. Nói gì thì nói tiểu nha đầu này hiện tại gan rất nhỏ, thấy cái gì cũng sợ hãi, đêm nay cũng bị dọa đến thất thần rồi, chậm trễ thế này nữa thì trời cũng sáng luôn mất.
Triệu Hi Hằng: "???"
Thôi, có cố gắng cũng không thể hiểu được.
Nàng nhìn nhìn giày mình đã bị tuyết nhét kín, cuối cùng vẫn không lên tiếng, tùy ý Vệ Lễ xách đi.
Đúng, hắn nói xách không phải xách, hắn nói ôm cũng không phải ôm.
Vệ Lễ định tùy tiện đẩy cửa gian phòng nào đó đối phó một đêm, nhưng tưởng tượng đến tiểu nương tử mềm như bông nhút nhát không chịu được trong lòng ngực, nếu bắt nàng ở nơi ở của người đã chết, phỏng chừng sẽ khóc cả đêm với hắn.
Trong lòng có suy tính, Vệ Lễ lập tức đi hậu viện.
Triệu Hi Hằng nhìn thấy một nhà tòa tráng lệ huy hoàng vẫn còn đang khoá, cho rằng Vệ Lễ lại lấy chìa khoá ra từ chỗ nào đó, lại không nghĩ hắn trực tiếp giơ một chân đá cửa văng ra.
Cái khóa kia lắc lư lay động, thay đổi hình dạng rồi rơi xuống.
Nàng sờ sờ thân thể nhỏ bé của mình, phỏng chừng không có thể kiên cố như cái khoá này đâu. Vệ Lễ nếu thật sự muốn giết chết nàng, không cần làm gì khác, chỉ đá một chân vào ngực nàng là xong.
"Chỗ này là Trấn Bắc vương xây nên cho một nữ nhân, nhưng nữ nhân kia còn chưa vào ở liền đào hôn, nên viện này vẫn luôn để đây, không ai ở cả. Nghe nói là một cô nương của cái thị tộc đứng đắn nào đó." Vệ Lễ đã giải thích như vậy.
Triệu Hi Hằng nhỏ giọng nói thầm một câu, "Nếu là ta, ta cũng không muốn vào."
"Vì sao?" Vệ Lễ tiện chân lại đá văng ra một cánh cửa, phát hiện không phải chỗ hắn muốn tìm, xoay người đi đá cửa phòng cách vách.
"Trấn Bắc vương không phải từ lúc thiếu niên liền kết hôn với Vương phi của hắn sao? Chỉ có phu thê chính thức mới có thể viết tên lên trong sổ hộ bộ, là hai chủ nhân của một nhà, đăng ký vào trong sổ sách của quan phủ.
Cô nương kia cũng là danh môn thế tộc, chỉ sợ cũng không muốn làm thiếp cho người ta. Cho dù Trấn Bắc vương thích nàng ta nhất trong một chúng cơ thiếp thì có thể như thế nào? Quá cưng chiều nàng ta thì sẽ bị nói là sủng thiếp diệt thê. Thị tộc đứng đắn ai mà coi trọng thiếp thất chứ? Đối với hành động sủng thiếp diệt thê lại càng khinh thường, ngươi bảo nàng ta tự biến mình thành người mình luôn khinh thường như vậy, thật sự làm khó nàng ta."
Triệu Hi Hằng phát hiện Vệ Lễ thật sự là không hiểu những việc này, vì thế nên tỉ mỉ giải thích cho hắn.
Cho dù là ở trong hoàng cung, một phi tử có ngồi đến vị trí phu nhân ngay dưới chân Hoàng Hậu đi nữa, trong mắt mọi người, cũng bất quá chỉ là thiếp thất như vậy.
Hiện giờ thiên hạ chia năm xẻ bảy, đấu đá không ngừng, mỗi người đều tự cho mình cái quyền vui chơi với những thứ mới lạ nhất thời, nào còn ai lo lắng quy củ với lễ pháp, bởi vậy trường hợp sủng thiếp diệt thê thật sinh động không thôi.
Chính thê đều là người được cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, ai ngờ bị thiếp thất áp trên đầu?
Cho nên hiện giờ Đại Chu không chỉ có thế cục loạn, nội viện của chư hầu các nơi cũng loạn, thiếp thất cùng chính thê, không thể nói ai đáng thương hơn ai.
Vệ Lễ như suy tư gì đó, gật gật đầu, bỗng nhiên kéo eo Triệu Hi Hằng lại, vỗ vỗ đầu nàng, kề sát vào nói, "Ngươi yên tâm, ta chỉ có một mình ngươi."
Hắn nhìn đồng tử Triệu Hi Hằng bởi vì hoảng sợ mà phóng đại, nhịn không được cười ra tiếng, đêm khuya có vẻ quá mức âm trầm.
"Đã quên nói với ngươi, đại khái hiện tại mọi người ở Bất Hàm thành này đều biết Kính Thành công chúa Triệu Hi Hằng, là thê tử của ta. Triệu Hi Hằng, hiện tại ngươi đi đến chỗ nào, đều phải cột dính vào cùng tên của ta."
Ba chữ 'mẫu thân nó' lấp lánh che trời lấp đất trong lòng Triệu Hi Hằng.
Trong lúc nhất thời nàng nói không nên lời, cũng không dám há mồm, sợ một khi mở miệng lại văng ra thô tục mắng chửi người.
Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua khá lâu, nàng mới tìm về thanh âm của chính mình, "Vì, vì sao?"
Vệ Lễ nghiêng đầu, "Ngươi không làm tức phụ ta, ta sao lại phải giữ ngươi? Cũng giống như ngươi nói, thiếp bất quá chỉ là thứ đồ chơi không lên được nơi thanh nhã, không xứng móc vào cùng tên của ta. Nếu ngươi làm thiếp cho ta, vậy liền vứt bỏ gia thế tên họ, người ta chỉ gọi ngươi một tiếng Triệu thị trong phủ Vệ Lễ."
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Triệu Hi Hằng liền cảm thấy trong lòng phát lạnh. Gia nương nàng hao hết tâm tư đặt tên họ cho nàng, kết quả là người ta chỉ gọi một tiếng Triệu thị, nàng thật sự cảm thấy ghê tởm tột đỉnh, tôn nghiêm đều bị đạp đổ.
Ngày đó khi bị Vệ Lễ bắt lại, nàng không phải chưa nghĩ tới phải sẽ bị ép phải ủy thân, nhưng lại chưa từng nghĩ theo hướng như vậy.
Vệ Lễ muốn nhục nhã Triệu Hi Hằng, đem tên nàng dính vào tên của chính mình, xé cũng xé không ra, cùng nhau ấn vào trong bùn đất giống như mình. Nhưng nếu để nàng làm thiếp, thì còn gì tên họ tương liên chứ? Triệu Hi Hằng làm thê tử của hắn, người khác sẽ nói, Triệu Hi Hằng là tức phụ của cẩu tặc Vệ Lễ kia.
Ngươi xem, hắn là cẩu tặc, Triệu Hi Hằng là tức phụ của cẩu tặc hắn, đi theo hắn, thanh danh hỗn độn.
Ai cũng đều thích Triệu Hi Hằng, hắn thật ra muốn biết, những người đó sau khi biết Triệu Hi Hằng cùng hắn cột vào nhau, còn có thể thích nữa hay không?
Vệ Lễ hình như tìm được địa phương mình muốn tìm rồi —— một gian phòng ngủ rộng lớn, cái gì cũng đầy đủ hết.
Hắn đốt đèn lên, cũng hay thật đấy, đến đế mà cũng làm bằng vàng, có thể thấy được Trấn Bắc vương kia lúc ấy thật là cực kỳ yêu thích cô nương kia.
"Chậc." Vệ Lễ cảm thấy tức phụ của Trấn Bắc vương thật đáng thương, chỉ sợ trong phòng bà ta cũng chưa được xa hoa lãng phí như vậy.
Triệu Hi Hằng sủy tay áo ngồi lên ghế xếp ở một bên, nhìn căn phòng đang dần dần sáng lên, đôi mắt chớp chớp liên tục.
Nàng ở Bình Châu đã mấy ngày, cũng sẽ sủy tay áo, như vậy thật ấm áp.
"Đẹp không?" Vệ Lễ hỏi nàng, "Sau này cũng sẽ làm cho ngươi một cái phòng như vậy."
"Không cần!" Triệu Hi Hằng nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Vệ Lễ, chậm rì rì mà chuyển lời, "Quá...... Quá mắc."
Cái căn phòng này dán vàng nạm ngọc thô thiển cả phòng thật quê mùa, Vệ Lễ nhìn chỗ nào ra đẹp?
"Cũng được, không mắc." Nếu Vệ Lễ không trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, Triệu Hi Hằng chắc sẽ cảm thấy hắn giống một tên thổ tài chủ khoe khoang đang nghèo chợt giàu lên.
Nơi này cho dù có trang trí lại vàng bạc ngọc ngà đến đâu, cũng lạnh thấu xương.
Triệu Hi Hằng trơ mắt nhìn Vệ Lễ lấy đệm chăn sạch sẽ ra, cởi xiêm y nằm vào.
Cái tình cảnh không thể rửa mặt tắm gội bình thường thế này, vậy mà hắn còn cởi quần áo! Trời lạnh muốn teo mà ngươi cởi quần áo!
Vệ Lễ vỗ vỗ một bộ chăn đệm bên cạnh, "Lại đây ngủ."
Triệu Hi Hằng nhìn chăn đệm cách đó không xa, lắc đầu, cũng không muốn ngủ cùng với hắn.
"Cũng đúng, thích khách tiến vào có ngươi làm bia ngắm thịt trước, ngươi có lòng như vậy, ta quản ngươi làm cái gì?" Vệ Lễ mặc kệ nàng, nhắm mắt ngủ.
Lông tơ Triệu Hi Hằng dựng ngược, vội không ngừng cởi giày bò lên trên.
Một đường phong trần mệt mỏi, quần áo bên ngoài đều dính bụi đất và tuyết, thậm chí ẩn ẩn còn có một mùi máu tươi lẩn quẩn đâu đây, giày vớ cũng đều ướt, nàng đã lột hết giày vớ ra, áo khoác ngoài thì tuy Triệu Hi Hằng cảm thấy dơ, nhưng vẫn sợ lạnh, luyến tiếc không cởi.
Vệ Lễ kéo một ổ chăn đệm để lại cho Triệu Hi Hằng kia cuộn lại, "Không cởi thì ngươi cứ ngủ ở bên ngoài."
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn đệm chăn dày ấm áp, cuối cùng vẫn yên lặng cởi áo khoác ngoài ra, để lại áo trong và lớp áo giữa, sau đó rút vào trong ổ chăn.
Đệm chăn lâu dài không được sử dụng, đặt ở trong tủ còn mang vùi vải sợi.
Nhưng Triệu Hi Hằng thích ứng vô cùng tốt đối với hoàn cảnh, không một lát liền ngủ rồi, chỉ là phần bên trong đùi do cưỡi ngựa nên cứ phát đau nhè nhẹ.
Phó tướng kéo theo thanh kiếm còn đóng băng đỏ máu, chậm rì rì tiến vào của nhà.
Hắn vừa mới thu thập xong cái tên tạt máu chó trước phủ Vệ Lễ.
Ngày hôm trước trọng thương, hôm nay lại bôn ba, giữa mày hắn đầy mệt mỏi.
Trong nhà vẫn còn để đèn, làm trong lòng hắn không nhịn được thấy ấm áp.
"Ca!" Muội muội hắn, Trần Nhược Nam, chạy ra đón, là một cô nương cao gầy thanh Tú.
Nàng ta bưng nước ấm cho ca ca Trần Nhược Giang của mình.
"Ca, đêm nay chủ công dán thông báo, nói là cưới một công chúa, ngươi vẫn luôn đi theo chủ công, đây là sự thật sao?" Trần Nhược Nam thấp thỏm nhìn về phía hắn.
Trần Nhược Giang mặt mày lạnh lùng, nện cái ly lên trên bàn, "Có phải ngươi vẫn còn nhớ thương chủ công hay không?"
"Ca, chủ công đã ra tiền cho nương chữa bệnh, ta......" Mặc kệ người khác nói như thế nào, Vệ Lễ trong lòng Trần Nhược Nam chính là anh hùng.
"Hắn vì sao lại ra tiền cho nương chữa bệnh? Còn không phải là bởi vì ta chịu vì hắn bán mạng sao? Đã bù một mình ta vào còn chưa đủ, ngươi cũng muốn nhảy vào hố lửa?"
Trần Nhược Giang lạnh mặt, tuy hắn cảm thấy trong chuyện thành thân này Vệ Lễ chỉ qua loa, nhưng có thể đoạn tuyệt ý niệm không thực tế của muội muội mình cũng thật sự là một chuyện tốt.
"Ta muốn gặp cái công chúa gì gì kia, xem nàng ta mạnh hơn ta ở chỗ nào!"