Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ

Chương 142: Phiên ngoại Thân thế (xong)

Dù Nguyễn Thu Thu có chút kỳ quái vì sao bên trong Chiếu Hồn Kính, mà Uyên tiên sinh còn có thể làm cho ca ca ruột của mình khóc, nhưng vẫn là mang tâm trạng bất đắc dĩ, duỗi cánh tay nhỏ ngắn ra dỗ dành Nguyễn Hàn Sơn nín.

Đã biết tiểu Uyên Quyết đã biến thành "Đại Ma Vương", nàng ngược lại cũng không cần quá cân nhắc tâm trạng hào hứng có chút nhỏ ác liệt của chàng sói nào đó.

Sau một hồi nàng liên tục cam đoan, hôm nay nhất định sẽ không chơi với ‘tên sói; kia nữa, cuối cùng Nguyễn Hàn Sơn mới chịu nín.

Hắn lôi kéo tay nhỏ của Nguyễn Thu Thu, cố ý ngồi trên đồng cỏ cách Uyên Quyết một khoảng, mỉm cười nhìn muội muội nhà mình ăn trái cây.

Nguyễn Thu Thu: "..." Mặc dù là bên trong Chiếu Hồn Kính, nhưng lại khá giống thế giới ký ức, có thể cảm giác được ánh nắng ấm áp và hương vị ngọt ngào của đồ ăn.

Trừ cái đó ra, người trong thế giới này, cũng đều hình dạng rõ ràng, biểu lộ sinh động.

Thật giống như, là tồn tại chân thật.

Nguyễn Thu Thu híp mắt phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, ngẩng đầu trông thấy cành lá màu lục kéo dài rất dài, hướng lên có thể loáng thoáng trông thấy cánh hoa màu vàng nhạt, theo gió nhẹ đung đưa.

Là hoa hướng dương?

Nguyễn Thu Thu phỏng đoán, nhưng lại cảm thấy hoa hướng dương sẽ không cao lớn như thế, có lẽ là thực vật gì khác.

Nàng nhìn sang tên sói ở một bên cằm yên lặng nhìn chăm chú nàng, cầm quả trong tay, do dự không biết có nên hỏi một chút chuyện liên quan tới cha mẹ không.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình cũng đã làm xong chuẩn bị tâm lý, nhưng chuyện liên quan đến cha mẹ đề, dù nàng nghĩ rất nhiều lần, cũng không biết phải mở lời thế nào.

Ngược lại là Nguyễn Hàn Sơn nhắc đến trước: "Thu Thu nhớ mẹ sao? Mẹ và cha cùng đi ra đón Uyên bá phụ bọn họ rồi."

Nguyễn Thu Thu sửng sốt hai giây, sau đó kịp phản ứng "Uyên bá phụ bọn họ" mà Nguyễn Hàn Sơn nói ở đây hẳn là cha mẹ Uyên Quyết.

Nàng vô ý thức nhìn sang chàng sói, sau khi hắn nghe vậy cũng hơi chút dao động cảm xúc, nhưng Uyên Quyết rất nhanh đã khống chế được, không biểu hiện ra ngoài, chỉ là một đôi tai sói hơi cụp cụp xuống mà thôi.

Nguyễn Hàn Sơn không có phát giác được hai tâm trạng thay đổi của hai đứa nhỏ, đứng lên vỗ vỗ cỏ dính trên người, "Trước đó không phải Uyên bá bá nói hắn sắp bế quan đột phá sao? Cho nên trước khi bế quan trước mang Uyên Quyết tới bộ lạc chúng ta chơi một chút."

Nguyễn Hàn Sơn nói, sau đó ngây thơ cười nhìn sang tiểu Uyên Quyết, "Nghe nói nhóc sói nào đó, bởi vì thật lâu không được gặp muội muội ta, ở nhà tủi thân đến rớt nước mắt, không biết có phải là thật hay không ta."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Uyên Quyết, chàng sói mặc dù da mặt đã trở nên tương đối dày, nhưng bị dạng này vạch trần chuyện khi còn bé thế này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vẫn là đỏ bừng lên.

Nắng ấm chiếu lên hàng mi thật dài của hắn, in một hàng bóng dưới má như chiếc quạt nhỏ, nhìn xuống chút nữa là hai gò má đỏ bừng của hắn, cái đuôi của tiểu Uyên Quyết sau lưng khẽ lắc lắc, ánh mắt thẹn thùng nhìn nàng vài lần, khóe môi hơi cong, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Bởi vì hắn thật sự là quá đáng yêu, Nguyễn Thu Thu nhịn không được đứng lên, sau đó đi hai bước về phía tiểu Uyên Quyết, vốn là muốn hôn lên gương mặt của hắn, nhưng cân nhắc đến tâm trạng ca ca nhà mình, chỉ là vươn tay sờ lên cái đuôi của hắn.

Nguyễn Hàn Sơn vừa được dỗ dành nín khóc: "........."

Nhưng hắn còn chưa kịp nói cái gì, sau lưng đã truyền đến một giọng nói ấm áp, mang theo ý cười, "Xem ra Thu Thu rất thích sói con nhà tỷ đó, Lan tỷ tỷ, chúng ta kết mối thông gia từ bé cho chúng cũng không sai."

Nghe được giọng nói này, bàn tay Nguyễn Thu Thu đang sờ lên đuôi của chàng sói nào đó hơi khựng lại.

Uyên Quyết cũng có chút không được tự nhiên, nhưng hắn đã biết được thân thế của mình, tim dâng lên cảm xúc đắng chát, bàn tay ấm áp cầm chặt tay Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu nhìn tiểu Uyên Quyết một chút, từ đáy mắt hắn thấy được an ủi và cổ vũ, lập tức lấy dũng khí, chậm rãi nhìn sang hướng phương hướng âm thanh truyền tới.

Chỗ ấy đứng hai người phụ nữ có khí chất không đồng nhất, nhưng đều rất xinh đẹp.

Một người rõ ràng là ma tộc, trên trán có cặp sừng còn chưa giấu đi, có mái tóc đen dài và đôi mắt màu xanh lam dịu dàng, hẳn là mẹ của Uyên Quyết.

Bên cạnh nàng, là một nhân loại tóc ngắn, một đôi mắt đen láy, trông rất dịu dàng, mặc áo bào màu sáng, trong tay cầm một cái rổ.

Các nàng đang tươi cười nhìn sang phía bọn họ.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy Uyên Quyết cầm tay mình hơi dùng sức hơn một chút, nàng nhìn hai bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, vành mắt dần dần nóng lên.

"Hả? Thu Thu là nhớ mẹ rồi sao?" Nguyễn Tiểu Uyển nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Thu Thu nhíu lại, như đang sắp khóc, lại cười càng vui vẻ hơn.

Nàng nhờ Lan tỷ tỷ cầm rổ, sau đó đi đến bên người hai đứa con yêu, cúi xuống bế Nguyễn Thu Thu lên, "Thu Thu hình như lại nặng hơn một chút rồi."

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu thấy được mẹ của mình ở khoảng cách gần như vậy, nhìn đôi mắt đong đầy yêu thương của bà, nụ cười dịu dàng, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.

Nàng cho là nàng sẽ không để ý cảm giác gia đình, cũng sẽ không cảm thấy trưởng thành cô độc là một loại bất hạnh.

Nhưng bây giờ chỉ là một cái ôm đơn giản, nàng đã có chút khó chịu đến nói không ra lời.

"Hôm nay sói con hôn muội muội." Nguyễn Hàn Sơn ở bên cạnh thở phì phì tố cáo, dáng vẻ lên án khiến ma vật Tạ Lan vừa đi tới nắm tay Uyên Quyết nhịn không được bật cười.

Mặc dù bà cười nhưng vẫn rất dịu dàng, nhưng so với tính cách sáng sủa Nguyễn Tiểu Uyển, lại là nội liễm rất nhiều.

Hai tai Uyên Quyết lại càng rũ xuống hơn, chỉ là nhếch môi, nắm thật chặt tay của mẫu thân.

"Con sao lại còn ghen với cả muội phu nữa chứ." Nguyễn Tiểu Uyển một tay bế Nguyễn Thu Thu, tay kia giơ ra, cười nhéo má mũm mĩm của Nguyễn Hàn Sơn, trêu chọc hắn, "Hôm nay con đã luyện tập xong những bài mà cha dặn chưa đó?"

"Mấy đề toán mà hôm nay mẹ dạy con đã làm được hết chưa?" Nguyễn Tiểu Uyển nói, duỗi ngón tay chọc chọc vào má của Nguyễn Hàn Sơn, hắn hàm hàm hồ hồ muốn nói ‘rồi’, lại bị bà chọc cho nói không ra lời.

Nguyễn Thu Thu thì là lòng tràn đầy chấn kinh.

Nàng có chút hoài nghi là không phải là tai của mình có vấn đề, nếu không thì làm sao lại nghe được mẹ của nàng nói "đề toán"?

"Thu Thu cũng muốn học?" Có lẽ là chú ý tới cô con gái đáng yêu nhà mình đang có biểu lộ nghi hoặc, Nguyễn Tiểu Uyển cười tủm tỉm giơ nàng lên cao, lực cánh tay rất khỏe, làm ra động tác chơi đùa với con mà bình thường trong gia đình chỉ có người cha mới có thể làm, "Phải chờ Thu Thu lớn thêm chút nữa cơ ~ Thu Thu bây giờ đến số còn chưa viết được hết cơ mà?"

Nguyễn Thu Thu nhìn vào mắt của bà, suy nghĩ có chút đi chệch.

Nàng bây giờ đã sắp ba tuổi, hoá ra ngay cả số cũng còn viết không được đầy đủ sao?

Nhưng, vì sao mẹ của nàng, lại biết những thứ thuộc về hiện đại như chữ số này? Chẳng lẽ mẹ nàng là người từ hiện đại xuyên không tới thế giới này sao?

Trong lòng Nguyễn Thu Thu có rất nhiều suy đoán, nhưng không trực tiếp hỏi ra.

Nàng vốn cho là Chiếu Hồn Kính sẽ giống truyền ký ức, sẽ không tồn tại bất luận hoạt động phản hồi nào.

Nhưng bây giờ, lại làm cho nàng cảm nhận được có thứ cũng không giống.

Nàng giống như thật sự về lại lúc còn nhỏ, những cái đã quên đi trong trí nhớ, và cuộc sống thường ngày cùng phụ mẫu cũng dần dần trở lên rõ ràng.

Nàng nhớ lại rồi, mẹ Nguyễn Tiểu Uyển vốn là đến từ một cái thế giới khác, bất ngờ xuyên không đến cái thế giới tràn đầy nguy hiểm này, được phụ thân Nguyễn Khâm Nam cứu, nghiêm chỉnh mà nói mẹ của nàng mới là người xuyên không, nàng nhiều nhất nhiều nhất nhiều nhất, miễn miễn cưỡng cưỡng tính là đời thứ hai của người xuyên không thôi.

Chờ đến buổi tối, Nguyễn Thu Thu không chỉ thấy được phụ thân, còn được ăn lẩu với phiên bản đơn giản hóa.

Nàng ngồi cạnh Uyên Quyết, thỉnh thoảng ăn mấy miếng rau củ, mặc dù biết những chuyện này cũng không phải chân thực phát sinh, cũng đủ khiến nàng cảm thấy ấm áp.

Nguyễn Thu Thu gặp được phụ thân của mình.

Một người thanh niên tính cách có chút cứng nhắc và rất nho nhã.

Lúc ăn cơm tối, mẹ gắp đồ ăn cho ông, ông đều rất ngại ngùng, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, thỉnh thoảng sẽ lộ ra biểu lộ có chút ưu sầu, tựa hồ là lo lắng tiểu Uyên Quyết sẽ làm gì với mình.

Về phần phụ thân Uyên Quyết, thì là Lang Vương Tinh Nguyệt tộc tóc vàng mắt xanh.

Hắn thì hoàn toàn không có tính cách cao lãnh giống Nguyễn Thu Thu tưởng tượng, cũng càng không mẫn cảm giống Uyên Quyết như thế, mà vô cùng sáng sủa và chủ động, cũng không giống cha nàng, rất trực tiếp.

Lúc cười lên lộ ra hai cái răng nanh nhọn, giống như ánh nắng rải đầy cả sơn động, thật ấm áp.

Nguyễn Thu Thu nhìn Uyên Như Phong, lại nhìn tiểu Uyên Quyết bên cạnh mình, sâu sắc suy nghĩ một vấn đề.

Vì sao mẹ dịu dàng trầm tĩnh, cha sáng sủa thân sĩ, chàng sói nào đó lại có thể hình thành một tính cách mẫn cảm lại cực độ mặt đơ thế này nhỉ.

Bị tiểu phu nhân nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, chàng sói nào đó yên lặng run run lỗ tai, đỏ mặt, gắp thịt trong chén cho Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Nàng còn chưa nói cái gì, ca ca và cha của mình đã mở miệng trước.

"Thu Thu không thể ăn nhiều như vậy thịt." Đây là ca ca nói

"Uyên Quyết ăn no rồi, hay là nhường phần còn lại cho bá phụ ăn đi." Đây là cha ý cười dần dần nhạt đi nói.

Uyên Như Phong nhìn nhi tử ngốc nhà mình, sau đó cười tủm tỉm gắp thịt trong chén mình cho... Nguyễn Thu Thu.

"Thu Thu ăn nhiều một chút!"

Nguyễn Thu Thu: "........."

Thật ra nàng đã ăn no rồi.

Bầu không khí trên bàn cơm dần dần trở nên quỷ dị, cũng may Nguyễn Tiểu Uyển kịp thời ngăn lại hành vi ngây thơ của bọn họ.

Sau buổi cơm tối, Nguyễn Tiểu Uyển thì mang ba đứa nhỏ sang một bên học tập.

Nguyễn Thu Thu nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, lần đầu tiên có một loại cảm giác không quá muốn rời khỏi Chiếu Hồn Kính.

Nàng không biết mình và Uyên Quyết lúc nào sẽ rời đi, cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, nhưng tại thời khắc này, lại hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại thời gian hạnh phúc này.

Ban đêm lúc đi tắm rửa, Nguyễn Thu Thu phát hiện Nguyễn Tiểu Uyển rất có ý thức dạy mình một chút tri thức sinh lý và kỹ năng sống, dù bà biết con gái mình bây giờ còn rất nhỏ nghe không hiểu, nhưng vẫn nói rất chân thành.

Trong nhà, Nguyễn Thu Thu có một chiếc giường nhỏ của riêng mình, ngủ riêng với Nguyễn Hàn Sơn, Uyên Quyết đều là tách ra, giữa bọn họ còn có một cái rèm ngăn nhỏ.

Nguyễn Thu Thu hiếm khi mới có được tâm trạng vui thế này, vẫy vẫy tay với chàng sói nào đó ra hiệu đêm nay hắn phải ngủ một mình, sau đó vui vẻ nằm ở trên giường nhỏ của mình, thuận tay kéo rèm lại.

Uyên Quyết: "..."

Hắn nhìn tiểu phu nhân mềm mại mũm mĩm, cái gương mặt nhỏ dương dương đắc ý kia, thật sự rất muốn hôn nàng mấy cái.

Nhưng hắn nắm nắm bàn tay nhỏ nhắn của mình, vẫn là nằm về giường nhỏ của mình.

Lúc đầu Nguyễn Thu Thu cho là mình sẽ không thể nào ngủ trong thế giới của Chiếu Hồn Kính, nhưng bất ngờ chính là, sau khi chúc ngủ ngon với cha mẹ và Uyên bá phụ bá mẫu xong, nàng lại cảm thấy hơi buồn ngủ, cơ hồ không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Nguyễn Thu Thu tỉnh dậy là trong một mảnh ánh mặt trời ấm áp, vượt ngoài dự kiến của nàng chính chính là, nàng và Uyên Quyết đều chưa hề rời đi thời gian này, mà vẫn giống trước đó, cùng các cha mẹ lại trôi qua một ngày nhàn nhã.

Sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, cũng là như thế.

Nguyễn Thu Thu cũng hiểu rõ hơn về cha mẹ của mình.

Nàng biết Nguyễn Tiểu Uyển thật sự là xuyên không đến từ một cái thế giới khác, cũng biết phụ thân mình có một loại năng lực dự báo đặc biệt, còn nghe nói câu chuyện tình yêu lãng mạn như cổ tích của phụ mẫu Uyên Quyết lúc trước, liều lĩnh khó khăn như là vương tử yêu tộc và công chúa Ma Giới.

Nàng hiểu rõ bọn họ càng nhiều, cảm giác tham luyến với tình thân nơi đáy lòng càng nhiều, loại cảm giác bị đánh mất những thứ ấy càng thêm mãnh liệt và thống khổ.

Bởi vì đã biết đại khái tương lai của phụ mẫu và uyên bá bá bọn họ, Nguyễn Thu Thu càng thêm lo lắng, nàng rất lo lắng ngày mai vừa tỉnh dậy, lại đột nhiên nhảy tới khoảng thời gian phải chạy trốn và bị đuổi giết.

Nhưng thời gian trong Chiếu Hồn Kính chầm chậm trôi qua, chuyện Nguyễn Thu Thu lo lắng vẫn luôn không xảy ra, nàng cũng dần dần quen với cuộc sống khi còn bé này.

Đợi đến ngày thứ mười lăm trong Chiếu Hồn Kính, bên ngoài rơi tí tách tí tách mưa to, tiểu Uyên Quyết cuối cùng cũng tìm được cơ hội được ở cùng một chỗ với tiểu phu nhân, nắm tay của nàng, hung hăng hôn mấy cái lên gương mặt bầu bĩnh của nàng, sau đó dùng cái đuôi to cọ xát cánh tay Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu có chút cạn lời với tên sói này, nhưng vẫn đưa tay sờ lên lỗ tai của hắn, nghe bên ngoài truyền đến tiếng vưa to, có chút bận tâm hỏi: “Hôm nay bọn họ đi làm gì rồi?"

Uyên Quyết ẩn ẩn đoán được cái gì, hắn mấp máy môi, giọng nói có chút buồn man mác, "Phu nhân, có lẽ đến lúc rồi."

Nguyễn Thu Thu sững sờ trong chốc lát, trong đầu trống rỗng, nàng vô thức siết chặt tay Uyên Quyết, không muốn suy nghĩ "đến lúc" là có ý gì.

Nàng cảm giác khóe mắt có chút nóng ướt, ánh mắt cũng biến thành mông lung một chút, trong tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, nhìn đồ vật trong phòng dần dần trở nên đến trong suốt.

Nguyễn Thu Thu hoảng hốt nhìn tay mình và Uyên Quyết đang nắm lấy nhau dần trở nên trong suốt, giống như sẽ biến mất ngay lập tức.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng cười nói dường như là đang thảo luận "Thu Thu và sói con còn chưa dậy" cái đề tài này.

Nhưng bọn họ lại giống như ở một thế giới hoàn toàn xa cách nàng, chia ly tới nhanh như vậy, Nguyễn Thu Thu không kịp tạm biệt với phụ thân buổi sáng còn làm bộ nghiêm khắc chỉ đạo nàng, cũng chưa kịp tâm sự nhiều với người mẹ có tư duy nhảy vọt, thậm chí chưa kịp cùng Uyên Quyết bắt nạt ca ca đáng yêu nhiều một chút, lại phải rời đi rồi.

Ý thức của nàng và Uyên Quyết lại biến thành một đoàn sương mù, rời đi cái thế giới ngắn ngủi, mỹ hảo giống mộng cảnh này, lại về tới bên trong không gian là một vùng sương mù tăm tối.

Nhưng lần này, nàng không phải chờ đợi thật lâu, thậm chí Nguyễn Thu Thu còn chưa điều chỉnh lại cảm xúc từ việc đột ngột phải chia xa, ý thức đã bị cuốn vào trong sương mù mới.

Nàng cứ nghĩ là mình sẽ bị cuốn vào một mảnh hồi ức như đầm lầy thống khổ bị truy sát, nhưng lại tỉnh lại trong sự ấm áp sáng ngời.

Lần này, chung quanh nàng tất cả đều là cỏ cao cao màu vàng, giữa bãi cỏ, trưng bày một thứ giống vầng trăng, chất liệu như thủy tinh.

Nguyễn Thu Thu giẫm trên cỏ khô mềm mại, nhìn cái bóng đã lớn hơn rất nhiều của mình, ý thức được bây giờ mình đã là người lớn.

Nàng nhìn mặt trăng nhỏ cách đó không xa, ánh mặt trời vàng chói rơi ở phía trên, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, mộng ảo.

Nó yên lặng nằm ở nơi đó, giống như là ký ức bị che lại của nàng.

Chỉ là nhìn thôi, cũng đủ làm nàng cảm thấy ấm áp và mất mát.

Nguyễn Thu Thu đứng ở đó, chậm chạp không dám đi về phía trước, lúc đang do dự, Nguyễn Thu Thu nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Nguyễn Thu Thu bất giác xoay người, quả nhiên nhìn thấy Uyên Quyết đã trưởng thành chỗ không xa phía sau lưng.

Ma Vương bệ hạ tiến về phía trước hai bước, tiến lên dắt tay Nguyễn Thu Thu.

Hắn gương mặt xinh đẹp thâm thúy nhìn nhau, giờ hắn đã có ngoại hình yêu nghiệt hơn hồi nhỏ rất nhiều, là chàng sói tuấn mỹ nàng quen thuộc nhất.

"Phu nhân." Uyên Quyết nhẹ nhàng họi nàng một tiếng, âm cuối dịu dàng, "Và sói cùng nhau mở ra nhé?"

Nguyễn Thu Thu hiểu ý hắn, dưới sự cổ vũ của hắn, cũng không chần chờ nữa, cùng Uyên Quyết tiến lên, đưa tay chạm lên mặt trăng nhỏ kia.

Mặt trăng nhỏ nhìn giống quả cầu thủy tinh kia, trong nháy chạm nhau cùng đầu ngón tay nàng, bắn ra một cỗ lực lượng nhu hòa, bên trong màn sáng mềm mại, cha mẹ mà trước đó Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp nói từ biệt, lại xuất hiện ở phía trước mặt nàng.

Nguyễn Thu Thu dường như là ngay lập tức đỏ cả vành mắt, mà Nguyễn Tiểu Uyển trước mặt nàng, lại tựa hồ như có được một tia thần thức, mặt mày rạng rỡ, cười nói với nàng, "Thu Thu trưởng thành rồi, sói con cũng đã trưởng thành rồi."

"Thu Thu lớn lên rất xinh đẹp." Nguyễn Khâm Nam cũng nở nụ cười, không còn lạnh mặt trước mặt con gái như trước nữa.

Nguyễn Tiểu Uyển khoác cánh tay Nguyễn Khâm Nam, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhìn Nguyễn Thu Thu đỏ hoe mắt trêu chọc nói: "Thu Thu, làm sao còn khóc nữa vậy? Khi còn bé con chẳng thích khóc chút nào, ngược lại là ca ca con và sói con thích khóc hơn nhiều."

Nhưng Nguyễn Thu Thu lại có chút nhịn không được, nàng run run gọi bọn họ một tiếng.

Nguyễn Tiểu Uyển và Nguyễn Khâm Nam cười đáp lại, thật giống như bọn họ thật sự còn tồn tại.

Nguyễn Thu Thu mím môi, muốn hỏi lại cái gì đó, nhưng lại nói không nên lời.

Vành mắt Nguyễn Tiểu Uyển cũng đỏ lên, nàng giơ tay lên, muốn xoa xoa đầu Nguyễn Thu Thu, nhưng chắc là cũng biết mình bây giờ nhưng chỉ là một sợi thần thức lưu lại, không thể chạm vào thực thể, nên chỉ khẽ thở dài.

"Thu Thu, chắc là con rất hiếu kì, vì sao lúc trước con lại xuyên không đến một cái thế giới khác đúng không?" Nguyễn Tiểu Uyển cong mắt, cố gắng để cho giọng của mình nghe bình ổn một chút, "Lúc trước ta và cha con gặp phải chút nguy nan, bị cuốn vào thời không loạn lưu."

"Linh hồn của con không cẩn thận chạm đến hỗn loạn khí lưu, chủ hồn và tiềm thức còn sót lại tách ra." Nguyễn Tiểu Uyển thở dài, "Lúc ấy thời gian cấp bách, chúng ta chỉ kịp thi triển cấm thuật, bảo vệ tính mạng của con."

Nguyễn Khâm Nam cũng nhìn về phía Nguyễn Thu Thu: "Cha chỉ kịp thi triển một lần thuật pháp, khóa trí nhớ của con lại, còn dự báo một chút chuyện có thể xảy ra ở tương lai, chôn ở bên trong linh hồn con, chỉ cần gặp được cơ duyên phù hợp, chủ hồn của con muốn trở về, những ký ức và dự đoán kia mới có thể xuất hiện."

"Chỉ là, lúc ấy thực lực của cha quá yếu, chắc là độ chuẩn xác không được cao lắm, Thu Thu con đừng để ý."

Giọng Nguyễn Khâm Nam nho nhã, ngữ khí tựa hồ rất bình thản, Nguyễn Thu Thu lại nghe ra được yêu thương đong đầy và không nỡ.

Nàng cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn cha mẹ.

Trước kia nàng đã từng cho là bọn họ không yêu mình, cho nên mới vứt bỏ nàng, để nàng một mình cô đơn lớn lên.

Nhưng khi hiểu được mọi chuyện, dù là chỉ còn lại một tia thần thức, cha mẹ của nàng, vẫn không nỡ nói cho nàng những chuyện lúc trước bọn họ bị đuổi giết bị ép chạy trốn, thậm chí tử vong, không nói cho nàng những chuyện tàn khốc ấy.