Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 47: 47 Chương 54


Sau khi cô đồng ý lời cầu hôn của Hoắc Kỳ, hai người chính thức ở nhà nghỉ ngơi, chờ qua năm chọn ngày lành cùng nhau đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Thời gian đám cưới là do ba mẹ đôi bên cùng nhau thương lượng quyết định, mà thời gian lãnh giấy chứng nhận kết hôn thì do Hoắc Kỳ và Đàm Tích bàn bạc.
Đàm Tích dứt khoát nói: “Hay là chúng ta lãng mạn một chút, đến 520* đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn?”
(*) 520 trong tiếng Trung nghĩa là anh yêu em/ em yêu anh, chỉ ngày 20/5.
Trong lòng Đàm Tích vô cùng đắc ý, 520 520, sau này ngày lễ dành riêng cho tình nhân chính là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, ngọt ngào biết bao.
Hoắc Kỳ khẽ liếc cô: “Không được.”
Đàm Tích khó hiểu: “Vì sao?” Cô há hốc miệng, lại bổ sung một câu, “Chỉ chút chuyện này mà cũng không thể chiều theo ý em sao?”
Bình thường Hoắc Kỳ rất cưng chiều cô, việc lớn việc nhỏ đều chiều theo ý cô.

Hoắc Kỳ rất thích cô làm nũng với anh, lần nào cũng không có sức kháng cự.
Nghe vậy, Hoắc Kỳ bình tĩnh nhìn Đàm Tích một lát, ánh mắt vẫn không hề thả lỏng.
Hoắc Kỳ nói: “Em không cảm thấy ngày 520 quá rập khuôn cũ rích sao?” Tay của anh vươn sang đây, dịu dàng nói tiếp: “Tích Tích, em không nên theo chủ nghĩa duy tâm quá.”
“Có chán không cơ chứ!” Đàm Tích ghét nhất là kiểu nói chuyện thuyết giáo này của anh.
Năm nay tháng Hai mới ăn tết, cũng gần 20 tháng 5 rồi, đoán chừng đến ngày đó có rất nhiều cặp đôi tập trung lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Bình thường Đàm Tích không thích tham gia náo nhiệt, nhưng lần này cho dù náo nhiệt thì cô vẫn thích.
“Em hỏi lại lần nữa, ngày 20 tháng 5 rốt cuộc có được không?” Cô bĩu môi, bắt đầu có trạng thái sắp sửa tức giận.
Hoắc Kỳ vẫn không thỏa hiệp, nhưng đến cùng vì sao lại không đồng ý thì anh chỉ nói là không nên theo chủ nghĩa duy tâm quá, ngoài ra không đưa thêm lý do gì chính đáng.
Người đàn ông này lúc tẻ nhạt thì thực sự quá tẻ nhạt.
Cũng không thể vì chút xíu chuyện như vậy mà chia tay được.
Đàm Tích vẫn muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn vào ngày 20 tháng 5, tảng đá vừa thối lại vừa cứng Hoắc Kỳ này chắc chắn sẽ từ từ bị công phá, dù sao cách ngày 20 tháng 5 vẫn còn một khoảng thời gian nữa, không sao.
Ban đêm lúc đi ngủ, Hoắc Kỳ theo thường lệ đùa giỡn cô tới mức xương cốt sắp rã ra thành từng mảnh.
Đàm Tích nằm ở trong ngực Hoắc Kỳ, tư duy có chút trì trệ, không khỏi ngẫm lại kết hôn thì có gì tốt kia chứ, ngoại trừ làm bản thân mình ngày càng mệt ra thì hình như không còn chỗ nào tốt nữa.
Có lẽ do quá mệt, Đàm Tích cũng không suy xét đến thời gian dài hay ngắn, mơ màng ngủ thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Có thể là do cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, cô giãy giụa ngồi dậy, trên trán đổ đầy mồ hôi, ngay cả gối nằm cũng ướt đẫm.
Bàn tay Đàm Tích quờ quạng trong khoảng không tối đen, “a” một tiếng.
Hoắc Kỳ tỉnh ngủ, động tĩnh này đương nhiên đã đánh thức anh.
Đàm Tích khẽ liếm môi, nhất thời không phân biệt được là thật hay là cảnh trong mơ, lúng túng nói: “Nước.”

Cô hơi khát nước.
Hoắc Kỳ xoa nắn ấn đường, cũng theo đó ngồi dậy, không bật đèn lên.
Ban đêm Đàm Tích đi ngủ chỉ mở một chiếc đèn mặt trăng nhỏ, thói quen này vẫn luôn duy trì, đáng tiếc hôm qua đèn mặt trăng nhỏ bị hư, Hoắc Kỳ lại chưa sửa xong.

Chiếc đèn mặt trăng nhỏ này là Ôn Uyển tặng cho cô, đã dùng được nhiều năm, Đàm Tích có chút luyến tiếc.
Ở trong một mảnh tối đen, màn cửa cũng bị kéo kín mít, Hoắc Kỳ sờ lên tủ đầu giường nhưng không thấy ly nước của Đàm Tích đâu.

Trước khi đi ngủ có xem tivi, chắc là Đàm Tích đã đặt cái ly lên trên bàn trà rồi.
Vì thế anh tự nhiên cầm lấy cái ly của mình, thuận tiện thêm một chút nước nóng, nước uống vào trong dạ dày phải ấm như thế.
Giấc mơ quá chân thật, tim Đàm Tích đập như nổi trống, Hoắc Kỳ đưa ly nước cho cô, còn rút ra một tờ khăn giấy, lúc Đàm Tích đang uống nước thì tiện thể lau mồ hôi cho cô.
Hoắc Kỳ nghe thấy tiếng uống nước ừng ực của cô, không nhịn được lên tiếng: “Sao lại khát tới như vậy?”
Đàm Tích hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em buồn ngủ quá.”
“Vậy sau này ban ngày ngủ trưa một chút.”
Đàm Tích lườm anh: “Là vì mệt nên mới buồn ngủ.”
Cũng không phải là vì thiếu ngủ, bây giờ cả người như bị bánh xe nghiền qua, đầu óc cũng nặng nề, có thể không buồn ngủ được sao?
“Mệt” giữa hai người gần như có thể coi là từ ngữ nhạy cảm.
Hoắc Kỳ có cảm giác như bị một mũi tên vào đầu gối, môi mỏng khẽ mấp máy, thở dài nói: “Em đừng có lúc nào cũng đổ cho anh.”
Anh nghiêng người qua, đặt một nụ hôn nhẹ lên trên trán cô, giọng điệu êm ái: “Sau này anh sẽ nhẹ một chút.”
Nếu như là lúc hai người vừa mới sống chung, Đàm Tích còn có thể bị câu nói này của anh làm cho cảm động, nhưng hai người đã là vợ chồng, cô chỉ cảm thấy có chút nghẹn lời: “Lần nào anh cũng nói như vậy.”
Nhưng lần nào cũng không giữ lời.
Cổ tay cô bị anh nắm chặt, có vẻ anh cũng rất bất lực, nửa ngày sau mới nói: “Anh không nhịn được.”
Tư duy của con người trong đêm tối rất hỗn loạn, Đàm Tích tạm thời cũng quên mất hôm qua vừa mới giận dỗi anh, vậy mà còn đứng ở trên góc độ của anh để suy luận vấn đề.
Vào thời điểm đó xác thực không phải não người có thể khống chế được.

Nếu như cô là Hoắc Kỳ thì khả năng còn hung hăng hơn anh nữa.
Được rồi được rồi, giữa người yêu vốn không nên so đo nhiều như vậy, tha thứ cho anh đi.
Cứ thế, đầu óc Đàm Tích ngược lại trở nên tỉnh táo hơn một chút, cô nói: “Em vừa nằm mơ.”
Vừa rồi cô mới nằm mơ xong, từ trong giấc mộng bừng tỉnh, không nhớ nổi cảnh trong mơ là gì, nhưng sau khi ngồi dậy cảnh trong trong mơ dường như cứ lặp đi lặp lại ở trước mắt cô.

“Gì cơ?”
“Là ác mộng.” Đàm Tích nhận ra Hoắc Kỳ không cho cô nói, bèn lườm anh một cái, “Anh đừng có cản không cho em nói, không được nói giấc mơ là chủ nghĩa duy tâm.”
Đàm Tích mỉm cười phản bác lại Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ xoa xoa trán cô, biết cô còn đang trách anh.
Bóng đêm yên lặng trôi qua, hai người cũng không ngủ tiếp được nữa, cứ thế cùng nhau ngồi ở đầu giường.

Hoắc Kỳ cầm điều khiển từ xa trên tủ đầu giường lên, kéo mở một nửa bức màn, ánh trăng lập tức theo cửa sổ tiến vào, nhiều hơn một chút lãng mạn.
Đàm Tích: “Không cần phải tạo không khí làm gì, khéo nghe xong giấc mơ của em anh sẽ không còn thấy lãng mạn nữa.”
Hoắc Kỳ: “?”
“Ở trong mơ chúng ta đại khái là vì chuyện tình cảm mà cãi nhau ầm ĩ, sau đó đứng trước cửa sổ càng cãi càng hăng.” Đàm Tích nhớ lại cảnh tượng trong mơ, thuận tiện dời tầm mắt ra trước cửa sổ.

Cô vốn rất thích cái cửa sổ sát đất này, nhưng càng nhìn càng cảm thấy nặng nề u ám: “Anh không nhường em, em cũng không nhường anh, và rồi…” Cô chỉ vào cửa sổ, “Sau đó em đẩy anh xuống.”
Giọng điệu Đàm Tích hời hợt, tựa như Hoắc Kỳ đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ.
Yết hầu Hoắc Kỳ khẽ nhúc nhích, gương mặt có chút nặng nề, không nhịn được hỏi vặn lại: “Em hận anh vậy sao?”
Đàm Tích khoát tay: “Anh cứ nghe em nói đã, sau khi bị đẩy xuống, thương tích mà anh chịu cũng không quá nghiêm trọng… chỉ là…”
Cô vừa nói vừa chậm rãi chớp mắt một cái.
Hoắc Kỳ nghĩ, phòng của bọn họ ở tầng hai mươi mấy, từ chỗ này rớt xuống mà còn bị thương không nghiêm trọng, đúng là nằm mơ thật.
Đàm Tích nói tiếp: “Nhưng mà… chức năng gì đó của anh thì không còn, sau đó anh không còn là đàn ông nữa, em rất bạc phúc.”
Nói tới đây cô còn thở dài một hơi.
Hoắc Kỳ nghe thấy câu này thì nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm trên mặt liên tục thay đổi, cuối cùng trưng ra một vẻ mặt khó coi: “Đây là giấc mơ tào lao gì vậy, thôi đừng kể nữa.”
“Hạnh phúc cả đời của em không còn nữa, em cũng không thể sống mà không có tiền được, sau đó em xem xét cánh cửa sổ này, phát hiện phần thiết kế có chỗ thiếu sót, cho nên anh mới dễ dàng bị rớt xuống như vậy.

Thế là em đến tòa án thưa kiện, dùng lý do chồng mất đi chức năng đó để yêu cầu bồi thường.”
“Anh không ngờ được đâu, số tiền bồi thường lên đến hai trăm vạn lận đấy, em mừng như phát điên luôn.”
Lúc Đàm Tích vui vẻ, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, như thể tinh thần rất phấn chấn, song lại thấy tâm trạng Hoắc Kỳ không hề thả lỏng… giống như coi thường cô vì tình huống nhạt nhẽo mà vui vẻ vậy.
Nhưng Hoắc Kỳ nhanh chóng phát hiện ra đối phương không đúng, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười khẽ: “Nếu như em vui vẻ như vậy, sao còn đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, dáng vẻ chưa kịp hoàn hồn?”
“Đúng, ban đầu thì vui vẻ, sau đó lại không vui, mỗi ngày đều ôm anh mà khóc…”

“Khóc vì cái gì, vì mất đi tính phúc hay là đau lòng vì anh?” Hoắc Kỳ thốt ra từng chữ, giọng điệu nhẹ nhàng, giữa lời nói mang theo hương vị dụ dỗ.
Đàm Tích nhắm mắt lại, vẫn quyết định không nói dối: “Là đau lòng.”
Sau đó lại cảm thấy ý tứ không được tốt lắm, lúc đầu kể giấc mộng này ra là để công kích anh, nhưng nói đến cuối cùng lại làm cho người đàn ông này đắc ý, không được không được.

Cơ thể cô trượt xuống, giả vờ ngáp một cái: “Em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ.”
Hoắc Kỳ lập tức giữ chặt cổ tay cô, dùng một tay kéo người phụ nữ vào trong lồng ngực ấm áp của mình: “Tích Tích, chỉ nhiêu đó tiền đã làm cho em phấn khích tới mức này rồi sao? Tài sản của anh không chỉ có hai trăm vạn.”
Trong bóng đêm tĩnh mịch, anh cúi đầu nói: “Hay là em dỗ dành anh đi.”
Đàm Tích lườm anh: “Anh nghĩ hay lắm, người đàn ông keo kiệt ngay cả ngày lãnh giấy chứng nhận kết hôn cũng không chịu nhượng bộ.”
Hoắc Kỳ: “…”

Ngày hôm sau, Chu Lâm Lâm đúng lúc gọi video call cho Đàm Tích, mặc dù đợt này bọn cô đang nghỉ phép nhưng vẫn có một chút công việc cần được xử lý.
Có một ít công việc cần Chu Lâm Lâm và Đàm Tích phối hợp.
Hai người bàn bạc tình huống công việc xong, Đàm Tích sẵn tiện kể chuyện cô và Hoắc Kỳ tranh chấp cho Chu Lâm Lâm nghe, sau đó huyên thuyên nói: “Chị nói xem sao đàn ông lại nhỏ mọn như vậy chứ, chỉ chút xíu chuyện mà cũng không chịu đồng ý với em, với lại ngày 20 tháng 5 đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn rất lãng mạn mà, đúng không chị Lâm Lâm?”
Chu Lâm Lâm khẽ gật đầu, có chút hứng thú xoa xoa cằm: “Em nói có lý.”
Đàm Tích vừa muốn hùa theo, lại nghe thấy Chu Lâm Lâm nói: “Nhưng mà, chị cũng không thể đứng ở góc độ của riêng em được.

Chị tương đối tò mò, không biết bác sĩ Hoắc muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn vào ngày nào.”
Đàm Tích nhíu mày, ngày đó bỗng dưng tức giận, vậy mà nhất thời không biết Hoắc Kỳ muốn vào ngày nào, cô nhớ lại một chút: “Là một tuần sau khi hết nghỉ đông.”
Nhanh như vậy làm gì, ngây thơ chết đi được, y như con nít, vậy mà còn nói cô rập khuôn cũ rích.
Chu Lâm Lâm đột nhiên hiểu ra, bật cười.
“Chị cười cái gì?” Đàm Tích buồn bực, “Không phải chị đứng về phía Hoắc Kỳ đó chứ?”
Chu Lâm Lâm lắc đầu: “Tích Tích, bình thường chị còn khen em làm việc thông minh, sao đến chuyện tình cảm lại hồ đồ như vậy.

Mục đích của bác sĩ Hoắc rất đơn giản, là sớm một chút đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, sớm một chút được sống cùng em.”
Lời này của Chu Lâm Lâm giống như điểm trúng huyệt, Đàm Tích ngớ ra: “Đơn giản vậy sao?”
Chu Lâm Lâm nhíu mày: “Thật ra lòng dạ của đàn ông rất dễ doán, không tin em quay đầu lại hỏi thử đi.”
Nếu đúng như vậy thì…
Đàm Tích đột nhiên cảm thấy rất lãng mạn.

Người đàn ông này cứ một mực bắt bẻ không chịu đồng ý đến tháng 5 lãnh chứng nhận, chỉ là vì muốn sớm cưới cô về nhà thôi ư?
Có vẻ cách nói này tỷ lệ đúng rất cao, vì Hoắc Kỳ luôn nhắc đến chuyện kết hôn với cô.

Cô cảm thấy tuổi trẻ không cần phải vội, kết hôn chỉ là một loại hình thức, cũng không có ý nghĩa gì, nên Hoắc Kỳ phải nhai thật lâu cô mới chịu đồng ý.

Đàm Tích hơi nhíu mày, đầy vẻ thần bí nhìn sang Hoắc Kỳ đang ở đối diện xử lý công việc trên máy tính.

Anh mặc quần áo ở nhà đơn giản, vẻ ngoài vẫn đẹp trai như thường, một vầng ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt như gọt đẽo của anh, thoạt nhìn có vẻ thuận mắt hơn hôm qua rất nhiều.
Không được không được, lỡ như bị Chu Lâm Lâm tẩy não thì sao?
Đàm Tích cũng không vội vã đối chất cùng Hoắc Kỳ, cô xuống lầu đi tới cửa hàng tiện lợi mua đồ, đúng lúc gặp được một người quen, hàn huyên hơn nửa ngày.
Lúc trở về nghe thấy tiếng ầm ầm két két trong nhà, cô đẩy cửa ra, còn tưởng là đã vào nhầm cửa.
Sau đó, cô phát hiện ra tiếng động kỳ quái này là từ hướng phòng ngủ truyền tới, vội vàng chạy qua đó thì nhìn thấy hai ba người thợ mặc đồ lao động màu lam đang mò mẫm cửa sổ ở phía đối diện.
Người thợ trang trí lên tiếng chào cô.

Đàm Tích lui ra ngoài, vừa hay đúng lúc đụng phải lồng ngực Hoắc Kỳ.
“Đây là đang làm gì vậy?”
Hoắc Kỳ nhíu mày: “Gia cố hàng rào bảo vệ cửa sổ.”
Đàm Tích: “…”
Người đàn ông này nhỏ mọn vậy sao, chỉ là một giấc mơ mà còn tưởng là thật? Đàm Tích hung hăng lườm anh một cái.
Mấy người thợ trang trí làm hơn nửa ngày, tới chạng vạng tối mới xong xuôi.

Sau khi bọn họ rời đi, Hoắc Kỳ cũng đã nấu cơm xong.

Thật ra trong nhà có dì giúp việc, nhưng Đàm Tích vẫn thích vị đồ ăn mà Hoắc Kỳ nấu, nên dì giúp việc chỉ phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong nhà.
Thế nhưng những ngày tốt đẹp cơm dâng tới tận miệng này cũng không kéo dài quá lâu, chờ sau khi Hoắc Kỳ đi làm rồi, cô sẽ không được ăn cơm do đích thân anh làm nữa.
Hai người cơm nước xong xuôi, Hoắc Kỳ dọn dẹp bàn qua loa, đang muốn cầm bát đĩa vào trong phòng bếp, Đàm Tích dõi theo bóng lưng của anh, cất tiếng gọi: “Từ từ đã.”
“Có chuyện gì sao?”
Đàm Tích hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Không phải hôm qua anh nói thứ Hai đi lãnh giấy chứng nhận sao? Có thể nói cho em biết vì sao không?”
Cô rất muốn nghe thử ý kiến của Hoắc Kỳ, bất luận là thế nào.
Vừa rồi ở trên lầu gió thổi lạnh, cô đã nghĩ thông suốt.

Cô được anh nuông chiều trong thời gian quá dài nên đã tạo thành một thói quen xấu, cũng phải có chút thay đổi rồi.
Hoắc Kỳ cầm bát đũa đi vào phòng bếp, rửa tay xong mới đi tới trước mặt Đàm Tích, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên mặt anh, sóng mũi cao thẳng, dáng môi mỏng, có một chút mùi vị chán nản lạnh lùng.
Đàm Tích mở to hai mắt nhìn anh, giống như bị ma quỷ ám ảnh, đột nhiên cảm giác người chồng tương lai của mình thật quyến rũ.
Anh đi đến gần, đặt một nụ hôn lên mặt cô, sau đó chậm rãi mở miệng, trong giọng nói chứa đựng sự dịu dàng.
“Tích Tích, anh muốn chung sống với em trong thân phận là một người chồng chính thức càng sớm càng tốt.”