Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 7


 
 
 
Cuộc đời Liễu Ngọc Như không hận được mấy người.
 

Ngay cả Trương Nguyệt Nhi, chẳng qua là lợi ích bất đồng thôi, ai cũng không được tính là người tốt.
 
Nhưng mà giờ khắc này, nàng lại thật sự ghi hận Cố Cửu Tư.
 
Nghe gia đinh nói về thái độ của Cố Cửu Tư, kết hợp với hướng đi về Cố gia, có lẽ nàng đã có thể đoán ra được, chắc là Cố gia dự định tìm một người thích hợp cho Cố Cửu Tư, sau đó hắn thả lời muốn lấy nàng rồi bị người ta truyền về Cố gia, vì thế mà người của Cố gia đã dứt khoát tiền trảm hậu tấu mà định hôn. Nàng vất vả tính toán nhiều năm như vậy nhưng chỉ vì một câu nói của Cố Cửu Tư mà bị phá hủy toàn bộ rồi!
 
Liễu Ngọc Như cảm thấy có một nỗi tủi thân vô tận tuôn ra, mang theo cảm giác vô lực thật sâu, nàng sâu sắc cảm nhận được cảm giác được gọi là mệnh như con kiến.
 
Cả đời nàng, trong mắt Cố Cửu Tư, trong mắt Cố gia, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
 
Nàng không biết là Cố Cửu Tư có giúp nàng hay không, thậm chí nàng còn đoán rằng trong tư tưởng của Cố Cửu Tư, có lẽ nàng vẫn là người thấy sang bắt quàng làm họ nên mới gả vào nhà hắn.
 
Mà trên thực tế, Cố Cửu Tư cũng thật sự nghĩ như vậy.
 
Hắn không hiểu Liễu Ngọc Như vì cái gì mà đột nhiên đính hôn với hắn, cho dù phụ mẫu hắn tới cửa cầu hôn thì nàng cũng có thể từ chối, sao lại đồng ý chứ?

 
Không phải là nàng muốn nhảy hồ sao?
 
Nữ nhân có tâm kế như vậy…..
 
Nghĩ đến đây, dường như Cố Cửu Tư có hơi hiểu được, hắn không khỏi suy đoán, không phải là Liễu Ngọc Như coi trọng nhà hắn rồi nên tất cả đều là do nàng tính toán chứ?
 
Nếu thật sự là như thế thì Cố Cửu Tư cũng không bất ngờ chút nào, hắn không có một tí xíu nào coi thường tâm cơ của Liễu Ngọc Như cả.
 
Hắn hùng hổ quay về nhà, trực tiếp vọt tới trước cửa phòng, tức giận nói: “Phụ thân! Cố Lãng Hoa! Lão già! Người ra đây cho con!”
 

Cố Lãng Hoa và Giang Nhu vừa mới rời giường đã nghe thấy đứa con bảo bối của mình đứng ở ngoài ầm ĩ rồi, Cố Lãng Hoa tức giận lập tức lấy cây gậy ở bên cạnh giường, giận dữ nói: “Thằng ranh con coi trời bằng vung!”
 
Nói xong ông lao ra cửa, rống lên: “Mày còn dám về à!”
 
“Chuyện Liễu Ngọc Như là thế nào!”
 
Nhìn thấy cây gậy của Cố Lãng Hoa, lần này Cố Cửu Tư không có một chút sợ hãi nào, hắn cầm thư của Liễu Ngọc Như trong tay, không có một chút nhượng bộ nào: “Hai người đến Liễu gia đính hôn à? Sao không nói với con một tiếng?!”
 
“Nói một tiếng? Mày là con tao!” Cố Lãng Hoa tức giận đến mức không lựa lời, hoàn toàn quên mất sự tính toán ban đầu, giận dữ nói: “Hôn nhân đại sự đương nhiên là lệnh của phụ mẫu lời của mai mối, tao bảo mày cưới ai thì cưới, mày còn muốn tạo phản?!”
 
“Không phải lần trước con đã nói với người rồi sao,” Lúc này Cố Cửu Tư hét lớn: “Con không đồng ý thì ai cũng không thể ép buộc được! Ngoại trừ con nói muốn cưới, bằng không thì cho dù người có là phụ thân con thì con tuyệt đối sẽ không khuất phục!”
 
“Đúng vậy,” Giang Nhu thấy phụ tử hai người đối chọi gay gắt thì hơi do dự nói: “Không phải con nói là muốn cưới cô nương này sao?”
 
“Con nói muốn cưới khi nào?” Vẻ mặt Cố Cửu Tư không hiểu ra sao, quản gia ở bên cạnh vội chạy tới nhắc nhở hắn: “Công tử, chính là lúc ở cửa hàng son, có rất nhiều người nghe thấy.”
 
“Đúng vậy đúng vậy,” Tỳ nữ đứng phía sau Giang Nhu vội bổ sung: “Mọi người trong thành đã biết cả rồi.”
 
Cố Cửu Tư ngơ ngác, hắn nhớ ra rồi, một lát sau hắn có hơi yếu ớt nói: “Con, đó là con nói vui thôi, đây cũng có thể xem là thật sao?!”
 
“Hôn nhân đại sự há có thể nói đùa!” Cố Lãng Hoa bày ra tư thế, quát mắng: “Nói rồi thì phải chịu trách nhiệm, bằng không thì đây không phải là mày làm tổn hại đến danh dự của người khác sao? Ngày thường mày đánh nhau ầm ĩ tao có thể mặc kệ, nếu như mày thật sự gây tổn hại đến danh dự của một cô nương thì đó chính là chuyện cả đời đấy!”
 
“Vậy nàng ta gả cho con thì không phải là chuyện cả đời sao?” Cố Cửu Tư ngay lập tức phản bác lại, sau đó hắn xua tay nói: “Con mặc kệ, mau mau thối lui hôn sự này đi, nàng ta sắp gả cho Diệp Thế An rồi, mọi người càn quấy làm gì?!”
 
“Con lo lắng chuyện này à,” Giang Nhu hiền lành lập tức đứng lên, bà cho rằng nhi tử là vì Liễu Ngọc Như muốn gả cho Diệp Thế An, không muốn ỷ thế hiếp người cho nên mới kiềm chế tấm lòng của mình, vì thế mà bà vội vàng giải thích: “Lúc chúng ta cầu hôn đã có hỏi thăm rồi, không có chuyện này, Liễu gia nói, người Liễu tiểu thư ngưỡng mộ trong lòng chính là con.”
 
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư cảm thấy như có thiên lôi đánh ầm ầm lên đầu hắn vậy.
 
Liễu Ngọc Như thích hắn?
 
Liễu Ngọc Như không thích Diệp Thế An tiền đồ vô lượng quân tử đoan chính kia mà lại quay đầu thích tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp bài bạc gây sự như hắn sao?
 
Đầu óc bị rớt hỏng rồi nhỉ!
 
Nhưng rất nhanh Cố Cửu Tư đã phản ứng lại.
 
Đầu của Liễu Ngọc Như không bị hỏng.
 
Dù sao thì so với Diệp Thế An mà nói, Cố gia bọn họ có tiền hơn, ít phép tắc hơn, hơn nữa hắn là nhi tử độc nhất, lại luôn khiến cho phụ mẫu nhọc lòng, sau khi gả cho hắn rồi thì mẫu thân hắn nhất định sẽ có ý nghĩ giao việc bếp núc cho nàng quản lý.
 
Liễu Ngọc Như gả cho hắn, từ chuyện tiền nong mà nói thì đúng là một chút cũng không thiệt thòi. Mà tuy rằng hắn thích giở trò một xíu, nhưng ngoại trừ thích giở trò ra thì cũng không có tật xấu nào khác, nếu xét về mặt tiền nong thì gả cho hắn còn khỏe hơn gả cho Diệp Thế An nhiều.
 
Trong một cái chớp mắt đó, Cố Cửu Tư đột nhiên cảm thấy nữ nhân Liễu Ngọc Như này thật sự là làm cho hắn rất ghê tởm. Hắn lập tức cảm thấy, có lẽ tin tức Liễu Ngọc Như muốn gả cho Diệp Thế An đều là do nàng cố ý tung tin ra để mê hoặc hắn, chính là vì tiếp cận hắn, làm cho hắn chú ý đến nàng, gài bẫy hắn!
 
Hắn nghĩ đến đó liền phẫn nộ sôi gan, lập tức nói: “Con mặc kệ, hôn sự này con không muốn, con không cưới nàng ta!”
 
“Làm loạn!” Lần này Cố Lãng Hoa lấy ra sự uy nghiêm chưa từng có, tức giận nói: “Hôn đã định rồi, nếu con thối lui hôn sự này thì con bảo Liễu tiểu thư phải làm sao bây giờ? Đây là con phá hủy cả đời Liễu tiểu thư đấy!”
 
“Là nàng ta phá hủy cả đời con!” Cố Cửu Tư gầm lên: “Con muốn cưới thì cũng phải cưới người con thích, dựa vào cái gì mà con lại bị nàng ta tính kế như thế, bị mọi người ép buộc cưới nàng ta?”
 
“Ta ép buộc con?” Cố Lãng Hoa cười lạnh: “Không phải nàng ta thì không cưới, lời này có phải do con nói không?”
 
Những lời này làm cho Cố Cửu Tư nghẹn lời, một lát sau hắn mới phản ứng lại: “Lời này cũng có thể tin sao?!”
 
“Nam tử hán đại trượng phu, dám nói dám làm, làm không được thì sẽ không nói. Con nói không phải là nàng ta thì không cưới, hiện giờ chúng ta đã cưới về cho con rồi, nếu con muốn từ hôn thì phải nghĩ cho kỹ, cả đời của cô nương này phải làm sao bây giờ?”
 
“Cái gì mà phải làm sao bây giờ?” Cố Cửu Tư hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Nàng ta nên tìm một người mà mình thích, làm chuyện mà mình thích làm, từ hôn thì từ hôn, từ hôn rồi thì nàng ta còn có thể một dải lụa trắng một thanh đoản kiếm cắt cổ sao? Cả đời nàng ta ngoại trừ xuất giá thì không còn chuyện gì khác nữa hả?! Mọi người thật là khó hiểu!”
 
“Cửu Tư!” Lúc này Giang Nhu luôn nuông chiều hắn cũng nhịn không được nữa, bà nhíu mày răn dạy hắn: “Nữ tử và nam tử không giống nhau, nếu con từ hôn thì con muốn người khác phải nhìn nàng như thế nào? Người khác nói nàng như thế nào? Ai sẽ cưới nàng nữa? Cửu Tư, chẳng lẽ con sẽ cưới một nữ nhân đã từng từ hôn sao?”
 
“Nếu con thích thì sao lại không chứ?!” Cố Cửu Tư ngay lập tức lên tiếng, Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đều sững sờ, giờ khắc này bọn họ hoàn toàn hiểu được, nhi tử này, dưới sự buông thả nuông chiều của bọn họ vẫn có ý tưởng không ăn khớp với thói đời này.
 
Hắn ngang ngược bướng bỉnh thì đương nhiên sẽ cảm thấy tất cả mọi người không giống hắn, đều là người yếu đuối vô năng.
 
Giang Nhu không thể giải thích gì với hắn, sau một lúc, bà chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Cửu Tư, Ngọc Như và con không giống nhau, nàng là tiểu thư khuê các nghiêm túc đàng hoàng, nàng không có dũng khí như con, có lẽ hôm nay con từ hôn thì ngày mai nàng sẽ vì xấu hổ mà tự sát.”

 
“Vậy mọi người vì cái gì mà vội đính hôn?” Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn Giang Nhu, Giang Nhu thở dài, đi xuống bậc thang, dịu dàng nói: “Trước đó cữu cữu con đã gửi thư, muốn dẫn con vào Đông Đô, sắp xếp cho con một vị trí, xem xem con có cơ hội được Công chúa điện hạ coi trọng hay không. Nhưng chuyện Công chúa này lại là phá hủy tiền đồ nửa đời còn lại của con, Phò mã nghe thì hay, nhưng cả đời không thể có thực quyền, chỉ có thể nhìn sắc mặt Công chúa mà sống, cuộc sống ngột ngạt khuất phục. Tính tình cữu cữu, con không biết, đệ ấy mà đã nói ra yêu cầu này thì chờ đến khi đệ ấy thật sự đến đây rồi chúng ta cũng không ngăn được đệ ấy mang con đi. Cho nên trước khi đệ ấy đến chúng ta phải làm cho xong hôn sự của con. Cho tới nay con cũng không coi trọng cô nương nào, thật vất vả mới có, chúng ta chỉ muốn nhanh chóng định hôn thôi.”
 
“Nói hươu nói vượn! Con không đi thì cữu cữu còn có thể ép buộc con sao?”
 
Vẻ mặt Cố Cửu Tư bướng bỉnh, Giang Nhu khổ tâm cười cười.
 
“Cửu Tư, cả đời người luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Cho dù là người nhà chúng ta, quyền thế trước mặt thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”
 
Cố Cửu Tư cười lạnh: “Lấy cớ!”
 
Cố Lãng Hoa nhìn ra là Cố Cửu Tư nghe không vào, ông cũng không nhiều lời với hắn nữa mà nói thẳng: “Nếu con nghe không hiểu thì cút về phòng suy nghĩ cho ta, con cũng không cần suy nghĩ nữa, cứ thành thật mà chờ thành thân đi!”
 
“Con không thành thân!” Cố Cửu Tư lập tức nói: “Con muốn từ hôn, con sẽ đi…..”
 
“Người đâu, áp chế cho ta!” Cố Lãng Hoa hét lớn một tiếng, thị vệ trong đình viện lập tức xông về phía Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư tránh trái tránh phải, tất cả thị vệ của Cố phủ đều xông tới, ầm ĩ một lúc lâu mới có thể ngăn chặn được Cố Cửu Tư, trói lại rất chặt.
 
“Đưa nó về phòng, trước ngày thành thân nhốt lại cho ta! Ai cũng không được thả nó ra!”
 
Tất cả mọi người nhìn thấy Cố Lãng Hoa thở gấp, nhìn thấy Cố Cửu Tư bị người ta áp chế, đông đạp tây đánh bị ép quay về phòng.
 
Cố Cửu Tư ở trong phòng mắng chửi cả một buổi sáng, trong cổ họng của hắn đều là mắng chửi, cuối cùng mới dừng lại, hắn cầm thư của Liễu Ngọc Như, rảnh rỗi không có việc gì nên đọc nội dung trong thư của Liễu Ngọc Như.
 
Không thể không nói, Liễu Ngọc Như này viết thư rất tốt, câu chữ thành khẩn, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu nữ nhi đang phải chịu oan ức trong nhà, sau đó là xin hắn giúp đỡ lấy lại giấy tờ đất.
 
Hắn nhìn lá thư này, tức giận mà nở nụ cười, cảm thấy Liễu Ngọc Như đánh bàn tính rất vang. Nhưng sau khi tức giận một lúc thì lý trí khiến hắn nhận ra, nội dung bức thư này của Liễu Ngọc Như gần như là sự thật.
 
Cả nhà Liễu gia lộn xộn tất cả mọi người đều biết, hắn cũng không ngốc, nhà hắn đi cầu hôn, cho nhiều tiền như vậy, chắc chắn là Liễu gia muốn tranh giành đến điên rồi.
 
Hắn ghê tởm Liễu Ngọc Như nhưng hắn còn ghê tởm Liễu gia hơn, nghĩ đến Liễu Tuyên tóc bạc phơ muốn sủng thiếp diệt thê và thiếp thất không lên được mặt bàn của ông ta là hắn liền không vui. Hắn suy nghĩ trong lòng một lát, sau đó cho người đi thỉnh Giang Nhu đến.
 
Lúc Giang Nhu đến đã nhìn thấy Cố Cửu Tư ngồi xếp bằng trên giường, hắn vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn đã khiến Giang Nhu đau lòng muốn chết, bà vội hỏi: “Nhi tử à, ta cho người đi nấu nước lên cho con nhé.”
 
“Cái đó, mẫu thân,” Cố Cửu Tư ngồi trên giường, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Con có một chuyện muốn xin người.”
 
“Con nói đi.”
 
“Cái đó,” Cố Cửu Tư không biết vì sao, rõ ràng là một chuyện rất thẳng thắn vô tư, không biết vì sao lại cảm thấy kỳ lạ có chút không nói nên lời như vậy, hắn không dám nhìn Giang Nhu, ra vẻ không thèm để ý nói: “Nếu như chuyện thành thân này không thay đổi được vậy thì Liễu Ngọc Như đó cũng coi như là một nửa người của Cố gia rồi, nhà bọn họ người cũng biết cũng biết, sính lễ đó nói không chừng là đều ở trong tay tiểu thiếp kia, con nghĩ đến đã thấy ghê tởm. Mẫu thân….”
 
“Ta hiểu,” Nghe thấy Cố Cửu Tư nói lời này, Giang Nhu lập tức cười rộ lên, trong lòng bà có chút hiểu được, cảm thấy cuối cùng Cố Cửu Tư cũng biết thương tiếc cho người khác rồi. Tuy rằng ngoài miệng thì nói không muốn nhưng trên thực tế vẫn quan tâm đến Liễu Ngọc Như. Vì thế bà vội hỏi: “Chuyện này ta có nghĩ qua rồi, vì thế lần này thứ có giá trị nhất trong sính lễ chính là vài mẫu ruộng và cửa hàng mặt tiền ở phố đông nhưng mấy thứ này ta đều để tên của nàng, đợi đến khi giấy tờ đất có con dấu đỏ rồi thì ta mới đưa sang, đến lúc đó ta sẽ mỉa mai chuyện của hồi môn của nhà bên đó một chút, chỉ đích danh thân mẫu của Liễu Ngọc Như lo liệu chuyện này.”
 
Nghe nói thế, Cố Cửu Tư đã yên tâm không ít.
 
Hắn vẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên nên bĩu môi nói: “Chỉ là tùy tiện quan tâm một chút thôi, tiểu thiếp của nhà nàng ấy rất buồn nôn, con không có ý gì khác.”
 
“Phải phải phải.” Giang Như cười: “Ta hiểu.”
 
Liễu Ngọc Như không biết suy nghĩ của Cố Cửu Tư và Giang Nhu.
 
Sau khi nàng đã hiểu rõ sự việc thì cũng không trông cậy gì vào Cố Cửu Tư nữa. Nàng nói với mẫu thân sắp xếp cho Vân Vân ở trong phòng để hầu hạ, kết quả là buổi tối Liễu Tuyên ngủ lại chỗ của Tô Uyển.
 
Tô Uyển tự mình sắp xếp cho Vân Vân, theo lời nói của Liễu Ngọc Như thì không lập tức nâng thân phận của Vân Vân lên, khiến cho Liễu Tuyên ngày ngày đến chỗ của Tô Uyển để tìm Vân Vân. Trong lòng Liễu Tuyên có quỷ nên cũng không dám nói với Trương Nguyệt Nhi, ngày ngày mượn tên của Tô Uyển để chạy tới tìm Vân Vân.
 
Vân Vân là một người ăn nói ngọt như mía lùi, dỗ dành đến mức khiến Liễu Tuyên hoàn toàn không biết trời nam biển bắc gì nữa, mà Tô Uyển cũng buông bỏ sự kiêu ngạo của mình mà tỏ vẻ rất đoan trang hào phóng. Liễu Tuyên không khỏi có loại ý nghĩ thương tiếc đối với Tô uyển, cảm thấy bản thân mình đã hơi lạnh nhạt với Tô Uyển.
 
Cứ như vậy mà nửa tháng trôi qua, Liễu gia và Cố gia đều vội vàng chuẩn bị hôn sự. Cố Cửu Tư bị phụ thân mình giam giữ, Liễu Ngọc Như thì luyện chữ mỗi ngày, mong cho bản thân mình bình tĩnh.
 
Nửa tháng sau, Giang Nhu tới cửa giao giấy tờ đất.
 
Tới cửa tặng tiền nên Liễu Tuyên đương nhiên sẽ thịnh tình tiếp đãi, sau khi Giang Nhu nói chuyện với Trương Nguyệt Nhi và Liễu Tuyên được một lúc thì đột nhiên nói: “Hiện giờ đã qua lâu như vậy rồi mà còn chưa gặp Liễu phu nhân và đại tiểu thư đấy.”
 
Nghe nói như thế, vẻ mặt Trương Nguyệt Nhi cứng đờ, nếu là trước kia thì Liễu Tuyên sẽ lấy cớ cơ thể Tô Uyển không khỏe để đuổi bà đi. Thế nhưng gần đây trong lòng ông có một chút áy náy và yêu thương đối với Tô Uyển, ông biết Tô Uyển chắc chắn sẽ muốn tự mình lo liệu cho hôn sự của Liễu Ngọc Như, vì vậy ông ho nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Nguyệt Nhi mà nói với hạ nhân: “Mời phu nhân và tiểu thư đến đây.”
 
Trương Nguyệt Nhi cảm thấy hơi bối rối, không bao lâu sau Liễu Nguyệt Như đã đỡ Tô Uyển đi vào.

 
Lúc này Giang Nhu mới nhìn thấy Liễu Ngọc Như.
 
Tất cả mọi người đều nói Liễu Ngọc Như rất bình thường nhưng Giang Nhu lại thấy, thật ra khuôn mặt của Liễu Ngọc Như rất tốt, chỉ là chưa nảy nở mà thôi, có vẻ còn mang theo nét ngây thơ, ngũ quan chưa phát triển hết nên trông có vẻ bình thường. Nếu sau này mặt mày của nàng nảy nở rồi thì nàng cũng sẽ là một mỹ nhân thanh nhã.
 
Liễu Ngọc Như đỡ Tô Uyển bước vào, mọi hành động đều rất có phép tắc, tuy rằng được sinh ra trong một gia đình nhỏ như Liễu gia nhưng nàng cũng không thua các tiểu thư khuê các ở kinh đô mà bà đã từng gặp chút nào.
 
Đây đều là những thứ mà Liễu Ngọc Như dồn hết tâm trí học được ở Diệp gia, Diệp gia là dòng dõi cao quý, giáo dục con cái đều vô cùng tốt.
 
Liễu Ngọc Như cảm nhận được Giang Nhu đang đánh giá nàng, nàng không nâng mắt lên mà đứng nghiêm chỉnh sau lưng Tô Uyển.
 
Giang Nhu nở nụ cười rồi trò chuyện với Tô Uyển một lúc, sau đó mới nói: “Đều sắp quên mất rồi, hôm nay ta mang khế ước và giấy tờ đất ở trong sính lễ đến, như thường lệ thì sính lễ đã đưa vào Liễu gia thì phải để lại cho huynh đệ của Ngọc Như nhưng Ngọc Như không có huynh đệ ruột. Hơn nữa chúng ta nghĩ, lần này nhà chúng ta đưa sính lễ quá lớn, của hồi môn của Ngọc Như các ngươi cũng khó giải quyết, vì vậy nên chúng ta dứt khoát để Ngọc Như đứng tên cửa hiệu mặt tiền và ruộng đất, của hồi môn các ngươi cứ cho một chút vàng bạc là được rồi.”
 
“Cái gì?!” Nghe thấy thế, Trương Nguyệt Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc lên tiếng: “Các ngươi đổi tên giấy tờ đất thành Ngọc Như?!”
 
Đừng nói là Trương Nguyệt Nhi, sắc mặt của Liễu Tuyên cũng rất không tốt.
 
Vẻ mặt của Giang Nhu không thay đổi, mà Tô Uyển và Liễu Ngọc Như đều đã ngây người cả rồi.
 
Nửa ngày sau Trương Nguyệt Nhi mới phản ứng lại trước, khó khăn nở nụ cười: “Để Giang phu nhân chê cười rồi, Ngọc Như còn có hai đệ đệ, sao lại nói là không có huynh đệ chứ?”
 
“Đệ đệ?” Giang Nhu hơi kinh ngạc, vẻ mặt bà lộ ra một chút áy náy: “Vậy là do ta chưa tìm hiểu rõ rồi, lúc trước chỉ nghe nói đại phu nhân chỉ có một nữ nhi, trên danh nghĩa cũng không nuôi nấng đứa trẻ nào khác, hóa ra là đại phu nhân còn có một người con khác….”
 
“Không hề.” Lần này Tô Uyển mở miệng, bà không phải là người biết vòng vo, tuy rằng chuyện không có nhi tử này là vết thương trong lòng bà nhưng giờ khắc này bà lại cảm thấy Giang Nhu nói đúng. Sắc mặt bà không thay đổi, bình tĩnh nói: “Trên danh nghĩa của ta không có đứa con nào khác.”
 
Khuôn mặt Giang Nhu lộ ra vẻ nghi ngờ, bà nhìn về phía Trương Nguyệt Nhi, Liễu Tuyên ho nhẹ lên một tiếng: “Chuyện đó, hai nhi tử của ta đều là do Nguyệt di nương sinh ra.”
 
Nghe nói thế, Giang Nhu cúi đầu, nhẹ nhàng dùng khăn hơi che miệng lại, giống như là nở nụ cười nhưng lại kiềm chế. Có thể thấy được dáng vẻ này của bà có một chút tế nhị, nhất là Trương Nguyệt Nhi, đặc biệt là Trương Nguyệt Nhi lại cảm thấy giống như là Giang Nhu đang chê cười bà ta.
 
Mà Liễu Tuyên cũng cảm thấy mặt mình đau rát, Giang Nhu không nói gì ông ta lại càng cảm thấy bản thân mình giống như đang làm trò cười.
 
“Khụ…. Liễu lão gia,” Giang Nhu mím môi, ngẩng đầu cười nói: “Đích thứ có sự khác biệt, gia đình thế gia vọng tộc nào lại lấy con của thiếp thất để kế thừa chứ? Phàm là người có uy tín danh dự thì chẳng sợ chính thất không có nhi tử, chính thất cũng phải chọn ra một đứa trẻ từ thiếp thất để làm con thừa tự trên danh nghĩa của mình, sau đó nuôi nấng với tư cách là trưởng tử. Chuyện này….. Ngọc Như là đích nữ, thân phận không giống nhau.”
 
Giang Nhu nói ra chuyện này khiến sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
 
Tình hình nhà bọn họ người ngoài đều biết, chỉ là mọi người chưa bao giờ nói ra, dù sao thì có ai nhàn rỗi mà đi quan tâm chuyện nhà người khác chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là lén bàn tán một chút mà thôi.
 
Đánh thẳng vào mặt như vậy vẫn là lần đầu tiên. Nhưng đánh thì thế nào? Đây là Cố phu nhân, là Cố gia ở Dương Châu thủ phủ, bọn họ có thể làm thế nào?
 
Liễu Ngọc Như cúi đầu nén cười, lần đầu tiên nàng cảm thấy dường như gả vào Cố gia cũng không phải là một sự lựa chọn tồi.
 
Lần đầu nhiên nàng gặp được một người phụ nữ có thể bình tĩnh uống trà như vậy, đánh chát chát chát vào mặt của phụ thân nàng và di nương.
 
Tay của Tô Uyển nhẹ run lên, bà cảm nhận được một sự sảng khoái mà bà chưa từng có.
 
Mà lúc này Trương Nguyệt Nhi đã phản ứng lại, bà ta vội hỏi: “Vậy cho dù Ngọc Như không có huynh đệ thì cũng nên để tên của lão gia chúng ta chứ! Các ngươi hạ sính lễ trên danh nghĩa của Ngọc Như thì không phải là lại lấy về sao?!”
 
“Nguyệt phu nhân,” Giang Nhu nghe Trương Nguyệt Nhi nói xong thì cười tủm tỉm nói: “Đây là điều thứ hai mà ta lo lắng. Nếu Cố gia chúng ta để tên Liễu lão gia trên giấy tờ đất thì không biết Liễu phủ định đưa của hồi môn bao nhiêu đây?”