Phần 12 : Làm sao để triệt để cắt đứt, không phải tương tư sống ở lại
Có một giây phút ngắn ngủi, cô nghĩ năm xưa phải chăng Mạnh Phàm cũng đã ngồi ở một nơi nào đó, hít sâu một hơi mùi hương của hoa hòe, rồi đặt balô xuống, lấy máy ảnh ra, tìm kiếm một mảng trắng tinh thuần khiết qua ống kính, sau đó ấn nút chụp. Có lẽ gió nhẹ đã làm rơi một vài phiến lá, rớt lên bờ vai anh, cũng giống như trong ngày tốt nghiệp vậy.
1.
Tô Tô và bạn trai đã nhận giấy kết hôn rồi, cô gái luôn dẫn trước Ôn Tĩnh một bước từ lúc hẹn hò đến nay, tiếp tục bảo trì kỷ lục ấy.
Một ngày trước khi lãnh giấy chứng nhận, cô đã mang theo toàn bộ tạp chí của Mạnh Phàm đến nhà Ôn Tĩnh, bấm chuông cửa xong thì cô không ngừng hét vào máy nhận diện: “Mau xuống đây, phụ mình mang lên đó!”
Nhìn thấy tạp chí của Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh hoảng hồn, cô không biết vì sao Tô Tô lại trả chúng lại cho cô. Những chuyện của trước đây, họ luôn chia sẻ cùng nhau, nhưng hiện giờ Ôn Tĩnh lại không muốn nói bí mật của Mạnh Phàm ra, một mặt là vì sự hiểu lầm nhiều năm sẽ làm Tô Tô ngượng ngùng, mặt khác là vì cô không muốn tình yêu thuần khiết này bị đưa ra ánh sáng, mà chỉ muốn giấu nó trong lòng, ủ hương cùng thời gian.
Tô Tô ngồi trên giường của Ôn Tĩnh, không ngừng than nóng, Ôn Tĩnh lấy cho cô một lon Pepsi, cô uống vài ngụm rồi từ từ nói: “Mình nói cậu biết, hiện giờ mình rất hồi hộp, cậu tin không?”
Ôn Tĩnh bật cười ngồi qua một bên và nói: “Ngày mai là lãnh giấy rồi, chẳng lẽ cậu định hôm nay làm cô dâu bỏ trốn sao?”
“Vậy thì mình không có dũng khí đó, nhưng mà mình sắp kết hôn rồi, sắp thành vợ của người ta rồi, sắp phải nhận trách nhiệm tổ chức một gia đình rồi! Nghĩ lại thì có hơi muốn rút lui… cậu nói xem có phải ai sắp kết hôn cũng đều như thế không?” Tô Tô ủ ê mặt mày nói.
“Chắc vậy chăng?! Cậu nên có lòng tin mới phải! Mình cảm thấy hai người rất xứng đôi!” Ôn Tĩnh an ủi.
“Phải đó. Tuy rằng không có lòng nhiệt tình như lúc mới yêu, cũng cảm thấy hơi thiếu cảm giác lãng mạn, nhưng mà chồng của mình đích thật là dạng đàn ông thích hợp để kết hôn! Phụ nữ đó, lúc nào cũng là trong lòng thì yêu một người, nhưng lấy thì lại là một người khác.”
“Ây da! Những lời thế này cậu đừng có nói bừa, yêu nhau không phải là để kiếm bữa ăn, làm người giản dị sống qua ngày là được!” Ôn Tĩnh vỗ vỗ vai cô bạn thân.
“Đúng đấy. Cho nên mình cũng không có mơ mộng gì nữa, hôm nay đến đây chính là để bái bai quá khứ.” Tô Tô mím môi, cô đứng lên mở thùng chứa tạp chí ra.
“Cậu định làm gì?” Ôn Tĩnh cẩn trọng hỏi.
“Ngày mai là lấy chồng rồi, nên định quên hết những chuyện trước đây.” Tô Tô cười nhẹ và nói, “Thư của túc cầu tiểu tướng gửi cho mình mình đã đốt hết vào tối qua rồi, tạp chí của Mạnh Phàm cậu đã bỏ rất nhiều công sức để tìm cho mình, mình không nỡ đốt, nên mang nó về đây, cũng coi như là để tưởng niệm. Để ở đây được không?”
Tô Tô chỉ vào kệ sạch trống rỗng kia. Ôn Tĩnh gật đầu, cô cũng đi qua đó giúp một tay. Tạp chí vốn là để ở đây, nhìn chiếc kệ sách được lắp đầy từng chút một, Ôn Tĩnh cảm thấy trái tim đã lạc hướng bao ngày nay như được trở về vị trí, cuối cùng là sáu quyển chứa đựng hồi ức, Tô Tô cầm chúng lên, khẽ phủi phủi trang bìa, cô thở dài và nói: “Thật ra lúc đó mình có thích Mạnh Phàm.”
“Hả?” Ôn Tĩnh ngạc nhiên nhìn cô.
“Cậu nghĩ đi, cậu ấy đâu phải loại con trai đáng ghét, mọi người cứ vây lấy mình nói, cậu ấy thích mình, tốt với mình, làm sao mà mình có thể không ộng lòng chứ?” Tô Tô ngượng ngùng nói.
“Nhưng mà, cậu chưa từng nói với mình…” Ôn Tĩnh nghi hoặc nói.
“Vì mình cứ có một cảm giác kỳ lạ, rõ ràng cậu ấy trông như rất thích mình, nhưng người thật sự thích lại không phải là mình. Nếu như mình nói ra rồi bị phủ nhận thì chẳng phải rất là mất mặt sao?” Tô Tô híp mắt lại nói, “Cậu còn nhớ hôm tốt nghiệp không? Cậu ấy đã dừng lại chờ mình ở cầu thang.”
“Nhớ.” Ôn Tĩnh lờ mờ nói.
“Thật ra có thể nói là mình đứng lại chờ cậu ấy, vì lúc đó mình là người đứng lại trước, lúc đó mình và túc cầu tiểu tướng đã cãi nhau rồi, mình muốn hỏi cậu ấy, thật ra có thích mình không, nếu như có, tụi mình lên đại học có thể quen nhau không.”
“Vậy sau đó?” Ôn Tĩnh hỏi.
“Sau đó cậu đã đi trước, cậu ấy nhìn cậu rời khỏi rồi mới từ từ quay lại, mình tưởng cậu ấy muốn chờ khi không còn ai mới nói với mình, làm mình khẩn trương muốn chết, kết quả cậu ấy chỉ nói vài chữ: Tô Tô, cám ơn bạn.” Tô Tô hơi nhíu mày, phảng phất như trở về cầu thang rải đầy ánh hoàng hôn năm đó, “Nét mặt cậu ấy rất thành khẩn, nhưng lại không hề có cái cảm giác tim đập thình thịch với mình. Mình bỏ chạy không nói một câu nào cả, nói thật, mình cảm thấy mình oan ức lắm, hình như là mình đã chịu tội thay cho người mà cậu ấy thật sự thích.”
“À…” Ôn Tĩnh rối bời, cô không nhìn mắt của Tô Tô, tuy không thể nói là ai đúng ai sai, nhưng hiểu lầm đó suy cho cùng cũng là vì cô, do đó cô cảm thấy rất áy náy.
“Mình còn từng nghi ngờ cậu ấy chứ! Nhưng mà nhìn cậu với Đỗ Hiểu Phong như hình với bóng vậy, nghĩ lại thì thấy không thể nào.” Tô Tô cười nói.
Ôn Tĩnh khẩn trương nhìn cô, không biết việc này nói ra rồi sẽ là tốt hay là xấu: “Mình…”
“Bỏ đi, chuyện đã qua thì đừng nhắc đến nữa, hồ đồ như thế cũng tốt lắm. Dù gì thì chuyện mất mặt như thế mình sẽ chẳng lan truyền khắp nơi đâu, mọi người đều nghĩ cậu ấy thích mình, mình lại có lòng hư vinh, nên cũng không hề phủ nhận. Sau đó thấy cậu ra sức tìm tạp chí của cậu ấy, có mấy lần mình đã muốn nói với cậu, nhưng lại cảm thấy dường như cái mà cậu đang tìm không chỉ đơn giản là tạp chí… nói trước đây tuyệt đối không phải là viện cớ nhé! Mình biết là cậu cũng chịu không ít khổ, cậu muốn trách mình cũng không sao, nhưng đừng trút giận lên tạp chí nha!” Tô Tô ôm chúng vào lòng, trừng mắt nhìn Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh vội lắc đầu nói: “Không đâu, không đâu.”
“Run thế này làm gì! Giỡn thôi mà! Mình biết là cậu không làm vậy đâu! Cậu chính là thích nghiêm chỉnh!” Tô Tô cười, đặt 6 quyển tạp chí còn lại vào giá sách. Cô lui lại hai bước, vỗ vỗ tay rồi nói: “Được rồi! Mình đi đây!”
“Cậu thật sự không cần nữa?” Ôn Tĩnh nhìn Tô Tô đang cầm giỏ xách lên và nói.
“Không cần nữa!” Tô Tô đi đến trước cửa, quay đầu lại nói, “Thứ mà sẽ mất đi thì mới quý báu, không mất đi sẽ không bao giờ ghi nhớ, mà có mất đi thì cũng không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại. Đúng không?”
Ôn Tĩnh đờ người gật gật đầu, cô cảm thấy hình như mình đã chợt hiểu ra gì đó, những hối tiếc, oán trách, thất vọng, bi thương mà cô day dứt trong lòng đều đã được hóa giải dễ dàng rồi.
Tiễn Tô Tô rời khỏi, Ôn Tĩnh lấy quyển “Hạ Lữ” cuối cùng nhận được từ Lưu Hân Nhiên ở đầu giường ra, để riêng nó chung với sáu quyển kia. Khi muốn sắp xếp lại theo trình tự thời gian, cô đột nhiên khựng ngường, Ôn Tĩnh lẳng lặng nhìn số báo in trên cạnh sách, nét mặt mang đầy cảm xúc không ngờ.
Kỳ 1 năm 2006
Kỳ 9 năm 2006
Kỳ 8 năm 2005
Kỳ 4 năm 2009
Kỳ 1 năm 2008
Kỳ 2 năm 2007
Kỳ 6 năm 2007
1984126, hợp các số lại, vừa khớp là ngày sinh của Ôn Tĩnh.
2.
Có lẽ ban đầu Mạnh Phàm cũng không cố tình sắp xếp như thế, chỉ là sau vài kỳ báo mới phát hiện ra sự hảo hợp này, từ đó mới viết tiếp theo ngày sinh của Ôn Tĩnh. Thật ra thì chính anh cũng đang hồi ức, nhưng hồi ức không phải là toàn bộ cuộc sống của anh, bài cuối cùng Mạnh Phàm viết là “Lại đến mùa hoa hòe tỏa hương”, đó là kỳ báo tháng 4 năm 2009, cũng là mật mã cuối cùng trong dãy số ngày sinh này. Sau đó, có lẽ anh sẽ không viết những chuyện liên quan đến tình yêu đầu tiên nữa. Anh sắp kết hôn rồi, anh nhất định rất muốn sống tốt với Hiểu Lan, và bình yên trải qua hết quãng đời hạnh phúc còn lại.
Và Hiểu Lan hoặc giả chính là người đầu tiên phát hiện Tô Tô không phải là mối tình đầu của Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh nhớ ngữ khí kinh ngạc của Hiểu Lan khi biết được Tô Tô chưa kết hôn, chính bắt đầu từ lúc đó, cô gái vốn lãnh đạm ấy đã cho cô số điện thoại của Giang Quế Minh, đấy chính là khởi đầu của Tầm “Mạnh” Chi Lữ, và cũng là tâm ý riêng biệt của Hiểu Lan, chặng đường cuối cùng cô tiễn Mạnh Phàm.
Mối liên hệ dây mơ rễ má kết nối lẫn nhau, Ôn Tĩnh bị thắt chặt ở bên trong. Hôm đó cô cứ suy nghĩ, đối với Mạnh Phàm mà nói, cô rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào, khoảng thời gian căn bản đã bị cô lãng quên đấy, tại sao lại được Mạnh Phàm trân trọng và bảo tồn như thế.
Thích nhưng không nói ra, đó là lựa chọn của Mạnh Phàm lúc ấy. Chàng trai yên tĩnh chuyển đến một ngôi trường xa lạ, thích phải cô gái Ôn Tĩnh đã thích Đỗ Hiểu Phong, tình cảm của anh chân thành, sâu đậm nhưng vô vọng, hoặc giả để tình yêu đầu tiên biến thành một tình yêu thầm lặng, là việc duy nhất mà anh có thể làm.
Ôn Tĩnh nhớ lại cảnh tượng anh thẹn thùng đến hỏi mình số điện thoại nhà Tô Tô, niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy hết lần này đến lần khác trở nên ảm đạm khi cô đọc ra một dãy số tùy hứng. Những đoạn phim vụn vỡ như thế, lại ngưng kết thành ký ức tươi đẹp về tình yêu đầu tiên ở trong lòng Mạnh Phàm, trở thành những câu văn cảm động lòng người in trên tạp chí, lưu chảy khắp các ngõ ngách trong thành thị.
Đấy chính là tình yêu trong thưở ban đầu chăng, Ôn Tĩnh chống cằm bật cười.
Con người luôn luôn thấp thỏm lo sợ đánh mất tình yêu, do đó khi bỏ ra họ đều vô cùng cẩn thận, sợ hãi bị tổn thương, bị phụ lòng, không ai dám dũng cảm nói rằng không cần hồi đáp, nhưng tình yêu đầu tiên thì khác, khi hồi ức nó, thông thường mọi người chỉ nói lúc đó mình đã thích một người như thế nào, chứ không phải người đó đã thích mình ra sao, vì thế Ôn Tĩnh đã ghi nhớ Đỗ Hiểu Phong, và quên mất Mạnh Phàm.
Ôn Tĩnh đã không thể nào biết được, cô đã để lại những gì cho Mạnh Phàm, bí mật này cuối cùng vẫn đã cùng với Mạnh Phàm, bị chôn vùi ở tận cùng của sinh mạng. Nhưng giờ đây cô biết rõ rằng Mạnh Phàm đã để lại gì cho cô, đó là một cảm giác ấm áp thấm đượm đến tận đáy lòng, soi rọi cuộc sống của cô.
Con người luôn luôn học được cách yêu thương, rồi mới được yêu, sau đó vì yêu mà trở nên dũng cảm.
Mỗi một con người bước đi trên con đường đầy gai góc, trải qua quá trình trưởng thành không ngừng bị phủ định, chính tay chôn lấp ước mơ, vì tình yêu mà không ngừng chịu tổn thương, đều nhất định đã từng được yêu trong thưở ban đầu, đều nhất định đã được một người ghi nhớ, và âm thầm chúc phúc cho mình.
Đấy chính là dũng khí giúp con người tiếp bước.
3.
Đầu tháng 9, Ôn Tĩnh đã đến Khu Hòe Ấm.
Cô muốn xem thử phong cảnh cuối cùng mà Mạnh Phàm nhìn thấy, để viết lên dấu chấm câu cho Tầm “Mạnh” Chi Lữ.
Từ Bắc Kinh đến Khu Hòe Ấm phải đi hơn bốn tiếng đồng hồ xe lửa, ngồi lờ mờ sắp ngủ gật bên cửa sổ, Ôn Tĩnh bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang Quế Minh.
Từ sau bữa tối hôm ấy thì họ không còn liên lạc với nhau nữa, đấy là sự ngượng ngùng trong hiện thực, trong họ có lẽ đều đã có quyết định, nhưng không ai muốn biểu lộ trước.
Chẳng phải câu nói rất phổ biến kia cũng nói như thế sao? Nghiêm túc, vậy thì bạn thua rồi.
Tin nhắn của Giang Quế Minh vẫn mang tính hài hước, anh viết: “Điện thoại của em họ anh hư rồi, em có nhận sửa không?”
Ôn Tĩnh bật cười, đáp lại: “Em không bán điện thoại lâu lắm rồi.”
Giang Quế Minh trả lời lại rất nhanh: “Làm gì vậy?”
Nhìn ra đồng bằng bên ngoài cửa sổ, Ôn Tĩnh viết: “Đang trên xe lửa.”
Đại khái là Giang Quế Minh không hề ngờ rằng cô sẽ rời khỏi Bắc Kinh, anh không nhắn tin nữa mà trực tiếp gọi điện qua, ngữ điệu có hơi nôn nóng: “Vừa không phải 1.5, lại không phải 1.10, em đi đâu vậy?”
“Không phải là anh nghĩ rằng em sẽ không về nữa chứ?” Ôn Tĩnh cười nói, “Em đến Khu Hòe Ấm xem thử.”
“Mạnh Phàm?”
“Ừm.”
Hai người im lặng, ống nghe chỉ vọng lại tiếng bánh lăn của xe lửa, một lúc sau, Giang Quế Minh nói: “Anh nhớ em từng nói, ký ức sẽ vượt qua thời gian, nhưng hôm nay chính là ký ức của ngày mai.”
“Em cũng nhớ anh từng nói, chờ đợi là khởi đầu cho sự già đi của thanh xuân, nhưng giờ đây em cảm thấy, chính chờ đợi mới khiến cho thanh xuân vĩnh hằng.” Ôn Tĩnh nhẹ nhàng nói.
Giang Quế Minh thở dài, anh không thường xuyên thở dài, ở anh luôn có một tinh lực kỳ lạ có thể dễ dàng giúp anh thoải mái. Và niềm vui đó thật ra là điều mà rất nhiều người ham muốn, Ôn Tĩnh nhắm mắt lại, lén hồi vị lại cảm giác ấy.
“Vốn dĩ anh đã chuẩn bị sẵn lời thoại, ‘Mạnh Phàm chờ em ở thiên đường, anh chờ em ở Bắc Kinh’.” Vài phút hụt hẫng ngắn ngủi, Giang Quế Minh lại chọc cô, “Nghe được chứ ?”
“Khá lắm.” Ôn Tĩnh suy nghĩ, quả thật là rất khiến người nghe cảm động, chỉ là nghe anh nói như thế, cô biết rằng mình không thể bị cảm động nữa.
“Nhưng mà ngại quá, đã không thể chấp hành theo kế hoạch.” Giang Quế Minh lắng giọng nói, “Nhớ đến em thì sẽ nhớ đến Mạnh Phàm, nhớ đến những lúc cùng hoạt động trong hội văn thơ, nét mặt của nó khi nói về tình yêu đầu tiên của mình, có lúc anh cũng sẽ trêu cười những chuyện khờ khạo mà nó làm, nhưng nó chẳng hề để tâm, anh không quên được nét mặt của nó khi đó, rất yên tĩnh cũng rất chuyên chú, hình như đang hưởng thụ một thú vui mà anh không thể nào hiểu được. Nhất định là nó rất thích em, em là món quà quý báu nhất mà nó để lại, giờ đây giao đến tay anh, anh có thể bảo vệ tốt không? Mang hạnh phúc đến cho em, cho Mạnh Phàm yên lòng? Thật lòng mà nói, anh cảm thấy có hơi nặng nề, chúng ta đều biết, Mạnh Phàm đã qua đời, do đó sự thật nó yêu em là việc không thể nào thay đổi, đó là quá khứ mà anh không thể phá vỡ, nhưng chính vì có những quá khứ đó nên mới có em của ngày hôm nay. Người như anh cũng sẽ thấy lo sợ vậy, sau khi biết chuyện của Mạnh Phàm, em sẽ nhìn anh như thế nào? Em có thể thản nhiên không?”
“Em nghĩ chắc em cũng không thể.” Ôn Tĩnh thành thật nói.
“Vậy đó, anh tưởng rằng giữa chúng ta chỉ có Đỗ Hiểu Phong, nhưng bây giờ anh mới hiểu, người thật sự đưa chúng ta đến với nhau lại tách chúng ta ra, là Mạnh Phàm.” Giang Quế Minh ngừng lại một lúc, “Bởi vì quá khứ, nên có hiện tại. Bởi vì hiện tại, mới có tương lại, anh không thể xoay ngược thời gian, không thể bắt được em.”
“Xin lỗi, em đã không thể tuân thủ lời hứa.” Ôn Tĩnh cảm thấy có hơi đau lòng, không phải là cô không thích Giang Quế Minh, chỉ là không thể thản nhiên nắm tay anh như không có chuyện gì.
“Đừng nói sớm như thế, một thời gian nữa đi, có lẽ một ngày nào đó, chúng ta đều hiểu ra thì sao.”
“Ừm!” Ôn Tĩnh gật đầu thật mạnh, mãi đến khi kết thúc cuộc gọi với Giang Quế Minh, cô cũng không cho anh nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của mình.
Và Giang Quế Minh, đã gửi cho cô một tin nhắn cuối cùng.
Đó là bức ảnh của một chiếc nhẫn, bên dưới anh viết: “Lần trước khi nắm tay em, anh đã lén ước tính độ lớn, chỉ một chút nữa thôi thì anh đã diễn vở kịch rất sến mà em thích nhất rồi, nhưng giờ đây nó đã không có người lấy nữa. Bất luận thế nào, xin em hãy ghi nhớ, mặc dù không phải là đầu tiên, nhưng đó vẫn là tình yêu.”
Bàn tay của Ôn Tĩnh hơi run rẩy, cô muốn lưu tấm hình đó lại, nhưng lại bất cẩn ấn nhầm nút xóa.
Xe lửa vẫn ầm ầm tiến nhanh về trước, bên ngoài cửa sổ là những mẫu ruộng lúa bạt ngàn. Ôn Tĩnh xoa xoa mắt, hình như cô vừa nằm mơ, mơ thấy có một chàng trai rất thích chọc ghẹo cô, anh đưa cô về nhà, tặng cho cô một món quà to như quả địa cầu cỡ lớn vậy, anh dắt cô đến nhà hàng Ý, suýt chút đã tặng nhẫn cho cô, họ đã hứa với nhau gì đó, sau đó lại đã để lời hứa ra đi.Ôn Tĩnh rất thích kiểu dáng của chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn màu bạc rãi vài hạt kim nhỏ, đại khái là vì không thể nhận được nữa, do đó cô đã khó chịu đến bật khóc.
4.
Cầm trên tay tạp chí của Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh đi vào trung gian khu hoa hòe nơi anh chụp ảnh.
Cô ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn quanh rừng cây rậm rạp, nước mắt trong chuyến đi làm cho đôi mắt của cô hơi sưng bụp, dưới ánh mặt trời, nó rát vô cùng.
Ban đầu Ôn Tĩnh còn định tìm gốc hoa hòe trong bức ảnh “Lại đến mùa hoa hòe tỏa hương”, cô phải tìm bao lâu mới có thể tìm thấy nhánh hoa mà Mạnh Phàm trông thấy, cho dù có tìm được, thì đó cũng đã qua mất chu kỳ sinh trưởng, đã nở và đã héo.
Nhận ra rằng mình thật tức cười, Ôn Tĩnh ngồi luôn xuống đất, cô dựa vào gốc cây, đảo mắt quanh cảnh sắc nơi đây.
Có một giây phút ngắn ngủi, cô nghĩ năm xưa phải chăng Mạnh Phàm cũng đã ngồi ở một nơi nào đó, hít sâu một hơi mùi hương của hoa hòe, rồi đặt balô xuống, lấy máy ảnh ra, tìm kiếm một mảng trắng tinh thuần khiết qua ống kính, sau đó ấn nút chụp. Có lẽ gió nhẹ đã làm rơi một vài phiến lá, rớt lên bờ vai anh, cũng giống như trong ngày tốt nghiệp vậy.
Lúc đó chắc chắn Mạnh Phàm đã nhớ đến chính mình chăng!
Sẽ nhớ đến tiết học anh bị cô giáo phê bình;
Sẽ nhớ đến những buổi hoàng hôn cùng làm trực nhật với Tô Tô;
Sẽ nhớ đến sự khẩn trương khi cả hai cùng đọc đối thoại;
Sẽ nhớ đến máy truyền thanh Parabol trong viện bảo tàng;
Sẽ nhớ đến bài khẩu cầm bruce “Sealed with a kiss” sau tiết học âm nhạc cuối cùng;
Sẽ nhớ đến bưu thiếp bên biển;
Sẽ nhớ đến lần nói tạm biệt cuối cùng;
Ôn Tĩnh bất giác mỉm cười, cô giơ tay lên, dùng ngón tay làm thành dạng ống kính chữ nhật. Sau đó từ từ di động đôi tay, thông qua lỗ trống vuông nho nhỏ đó, cô đã nhìn thấy bầu trời, hoa hòe, mặt trời, và mây xanh. Cô tin rằng nhất định có một điểm nào đó, khiến cho ánh mắt của cô đã xuyên qua thời gian không gian, giao hòa với Mạnh Phàm.
“Cậu thích mình không?” Ôn Tĩnh nhìn qua khoang lỗ đó và hỏi.
Xung quanh tĩnh lặng phăng phắc, thấp thoáng vọng đến tiếng xào xạc của gió thổi qua cành lá, nhưng lại không có ai trả lời câu hỏi của cô.
“Cậu thích mình không?” Giọng của Ôn Tĩnh lớn hơn.
“Cậu thích mình không?” Cô vừa khóc vừa hét lên.
Cảnh vật trước mặt dần mơ hồ, cánh tay của Ôn Tĩnh đã hơi mỏi, một lúc sau, cô lầm bầm nói nhỏ: “Mình thích bạn.”
Ở bên kia thế giới, có lẽ Mạnh Phàm sẽ trả lời như thế.
Trước khi trở về Bắc Kinh, Ôn Tĩnh đã đến nơi Mạnh Phàm gặp tai nạn, đó là một góc của công lộ, giờ đây đã không thể nhìn thấy dấu vết nào của lúc đó nữa.Ôn Tĩnh hái vài nhánh hoa cúc, cô đặt nó ở ven đường, nhìn vào chỗ đó, cô nói rất chân thành: “Cám ơn cậu.”
Đây định sẵn là một lời cảm ơn không có hồi đáp, Ôn Tĩnh mỉm cười, khẽ nói: “Cám ơn.”
Bên cạnh có xe chạy qua, che lấp tiếng nói của cô, Ôn Tĩnh từ từ đứng dậy, quay lưng rời khỏi.
Phía xa cuộn đến một cơn gió tây, phiến hoa xoay vòng quanh dưới mặt đất.
“Bye bye.”
Cô phảng phất như nghe thấy tiếng nói ở đầu bên kia của thời gian.
Ôn Tĩnh dừng chân, thình lình quay đầu lại, nhìn vào nơi Mạnh Phàm đã ra đi, cô đứng lại, khựng người.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy gương mặt của Mạnh Phàm.
5.
Hôm đó khi ra về, Ôn Tĩnh và Tô Tô vừa cười nói vừa cùng ra về như mọi ngày, đề tài tranh cãi với nhau chẳng qua là Kaede Rukawa và Fujima ai đẹp trai hơn, tại sao Conan cứ mãi không lớn lên.
Cô Lý chủ nhiệm đang đứng nói chuyện với một chàng trai xa lạ bên cầu thang, vì ngược sáng, do đó không thể nhìn rõ gương mặt của cậu ấy. Khi đi ngang qua họÔn Tĩnh đã quay đầu lại cười nói: “Bye bye.”
Tô Tô bồn chồn nhìn về phía chàng trai đó, chàng trai sững sờ nhìn về phía họ.
“Người đó là ai vậy?” Tô Tô hỏi.
“Ai nào?” Ôn Tĩnh không hiểu.
“Thì người đứng bên cô Lý đó.” Tô Tô thụng Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh quay đầu lại nhìn, mỉm cười nói: “Đâu có quen.”
“Không quen vậy sao lại chào tạm biệt với người ta!” Tô Tô trợn tròn mắt.
“Mình nói với cô chủ nhiệm mà!” Ôn Tĩnh quàng tay Tô Tô, trêu ghẹo mà nói: “Nhưng mà cậu ấy cũng khá đẹp trai đấy nhỉ! Cậu thích người ta rồi phải không!”
“Bậy bạ! Cậu thích thì có!” Tô Tô nhéo Ôn Tĩnh một cái.
Hai người cười nói chạy xuống cầu thang.
Mạnh Phàm ở phía xa vẫn dõi theo hình bóng của họ.
Vận mệnh của họ chính đã ngoặc một vòng, ở ngay chỗ đó.
Một đứa ngày thường nhìn thấy cô Lý là như chuột thấy mèo như mình, tại sao hôm đó lại đột nhiên chào tạm biệt với cô?Vì muốn nhìn gương mặt của chàng trai đó nên mới quay đầu lại?
Mạnh Phàm trông rất đẹp trai ư?
Trong lần đầu tiên gặp gỡ đó, ai đã động lòng trước?
Cô có từng thích Mạnh Phàm không?
Không thích ư?
Ngày tháng quá xa xôi, có những bí mật rất khó phân giải trong thời gian, cách nhau biên giới sinh tử, không rõ ràng nhiều khi lại càng hay.Điều duy nhất mà Ôn Tĩnh có thể xác định, đó là việc cuối cùng về Mạnh Phàm mà cô có thể nhớ ra.
Vĩ thanh
Trở về Bắc Kinh, Ôn Tĩnh lại bắt đầu bận rộn.Cô vẫn chen chúc trong xe điện ngầm mỗi ngày, nhỏ thuốc nhỏ mắt mỗi ngày, vẫn ăn collagen, ngồi trước my vi tính làm một khối công việc chẳng biết có ý nghĩa gì nhưng lại bức thiết phải làm. Lâu lâu bị giám đốc la mắng, sau đó than vãn với đồng nghiệp, những cô thặng nữ chưa có bạn trai sẽ hẹn nhau đi uống nước, cuối tuần Tô Tô vẫn sẽ hẹn cô ra trò chuyện, đề tài của họ một lần nữa được nâng cấp, từ việc sinh em bé cho đến việc mẹ chồng khó khăn thế nào, họ mà gặp nhau là có thể nói suốt mấy tiếng đồng hồ.
Họ vẫn sẽ nhắc đến mối tình đầu, Tô Tô sẽ không ngừng nghỉ mà nhắc lại những chuyện về túc cầu tiểu tượng, Ôn Tĩnh cũng sẽ không ngừng nghỉ phối hợp với cô “Phải đó”, duy có điều khác với trước đây là, cô cũng sẽ nói đến Đỗ Hiểu Phong và Giang Quế Minh, sẽ nói cho Tô Tô nghe về màn đêm đầy sao ở Bắc Đới Hà, dây giày bên bãi cát, sẽ nói về quả địa cầu, rượu đỏ và chiếc nhẫn.
Tô Tô nói cô và Giang Quế Minh thật là tiếc quá, Ôn Tĩnh không trả lời, số điện thoại của Giang Quế Minh cô không hề xóa, mặc dù đã không còn nhận được lời nào từ con người đó nữa, nhưng cô tin rằng không chừng một ngày nào đó khi điện thoại của em họ anh bị hư, anh vẫn sẽ đến tìm cô.
Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong cũng không còn liên lạc với nhau nữa, chỉ thông qua trạng thái trên Mạng Nhân Nhân của anh, biết được anh đang vay vốn ngân hàng mua nhà, chuẩn bị tu sửa, còn nữa là Kim Vy Vy đang dự bị làm một chuyên đề lớn về Mạnh Phàm trên tạp chí “Hạ Lữ”, tên chuyên đề lấy cắp hoàn toàn ý tưởng của cô, gọi là “Tình yêu đầu tiên — Tầm ‘Mạnh’ Chi Lữ”.
Tuy nhiên, chuyện này thì cô không nói với Tô Tô, trong cuộc sống của họ, Mạnh Phàm đích thật đã rời khỏi rồi, không còn ai nói đến những câu chuyện về anh nữa. Cái không thiếu chính là việc mới và người mới, gió bắc tràn vào Đài Loan, nguyên nhân tử vong của ngôi sao truyền kỳ Michael Jackson được công bố, ban giám khảo cuộc thi sắc đẹp lại có tin nội chiến, lễ khánh đài 60 năm dựng nước phải dùng bao nhiêu pháo bông vân vân. Mỗi ngày con người đều vào xem những tin tức mới như thế, Ôn Tĩnh cũng vậy, nhìn vào như sống rất thong dong, như đã quên hết mọi chuyện.
Song không nhắc đến không có nghĩa là quên đi, “đã quên hết rồi” những lời như thế chỉ có con nít mới thích nói.
Ôn Tĩnh đã đặt Mạnh Phàm vào một nơi rất đặc biệt, đó là một mảnh trong trái tim bé nhỏ của cô, mang theo niềm cảm động và sự tươi đẹp của ban đầu, làm cho cuộc sống của cô không còn cô đơn giữa bao điều nhỏ nhặt.
Việc tiếp theo cô phải làm chính là, mang theo thanh xuân của Mạnh Phàm, từ từ già đi, đến lúc sắp rời khỏi, sẽ thay bộ đồ sạch sẽ, rồi cầm theo những quyển tạp chí này, nhắm mắt lại nằm lên giường, như thế nếu như cô gặp được anh, cô sẽ có thể hỏi anh trực tiếp: “Cậu thích mình không?”
Ôn Tĩnh muốn nghe chính anh nói ra: “Mình thích bạn.”
Thưở ban đầu thì không biết yêu sao? Ôn Tĩnh không cảm thấy thế, tình yêu thưở ban đầu gọi là tình yêu đầu tiên, đó là tình yêu tuyệt nhất.Đó là tình yêu mà bất luận là người bình thường đến đâu, người đã mất đi tín ngưỡng tình yêu, người đã lún sâu trong cuộc sống hiện thực, người đã biến thành ký hiệu của xã hội, cũng đều nhất định đã trải qua.Bởi vì có được tình yêu đầu tiên của Mạnh Phàm, cuộc sống của Ôn Tĩnh mới luôn có một ngọn đèn không tắt.
Luồng sáng mỏng manh này, đủ làm ấm lòng, cô đã từng hạnh phúc.
Tiết trời Bắc Kinh vào thu hơi se lạnh, Ôn Tĩnh mặc chiếc áo khoác mỏng, rúc cổ vào trong, đèn giao thông màu đỏ rồi lại xanh, cô tự do bước đi thong thả trên con đường tấp nập người qua lại, phút chốc đã không còn nhìn thấy nữa.
Ngoại Truyện 1 : Quế
Khi Giang Quế Minh một lần nữa nhìn thấy chiếc nhẫn rải kim ấy, thì đã là mùa xuân thứ hai sau khi Mạnh Phàm qua đời.
Nó vốn đã được cất giấu ở trong cùng của ngăn cuối của bàn làm việc, đại khái đó là vị trí mâu thuẫn nhất của lòng người – vừa không muốn quên đi, lại không muốn thường xuyên nhớ đến.
Nếu không phải tấm danh thiếp in chữ “Quế” được mắc bên ngoài hộp nhẫn bị kẹp vào xấp tài liệu chỉnh sửa, thật không biết nó sẽ còn bị để ở đó thêm bao lâu nữa.
Giang Quế Minh cầm cái hộp đó lên, lớp nhung lụa màu xanh đậm đã bị phủ bởi một màng bụi, anh do dự một lúc, vẫn đã không mở nó ra, chỉ lấy tấm danh thiếp không an phận chịu đựng cô đơn kia ra, rồi cất cái hộp về chỗ cũ, cắt đứt ý nghĩ cho nó nhìn lại ánh mặt trời, đóng tủ lại kết thúc mọi tưởng nhớ.
Và rồi, khi Giang Quế Minh vứt tấm card đó đi, mở CD lên nghe, pha một ly hồng trà Bá Tước, đọc hết nửa quyển tạp chí, anh mới phát hiện, tất cả chỉ là vô ích.
Anh có thể trốn được tia sáng của chiếc nhẫn, nhưng không thể trốn khỏi luồng sáng của ký ức.
“Đây là gì?”
“Dấu hiệu của anh.”
“Quế?”
“Ừm.”
Ôn Tĩnh cúi đầu săm soi tấm danh thiếp, khẽ sờ lên nét chữ trên đó, vừa cẩn thận vừa tò mò, mọi chuyện rõ ràng như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Dưới sức mạnh tẩy rửa của thời gian, tình cảm sục sôi cuối cùng cũng bị mài thành cát, ước mong và đau thương đều sẽ không nhạy bén như trước, riêng có ký ức lại thoát ra, cố chấp mà muốn chứng minh rằng, trước khi tất cả tiêu biến, nó đích thật đã từng có mặt.
Lâu nay Giang Quế Minh không thích những thứ trừu tượng, anh tin tưởng những cái cụ thể hơn, giơ tay ra là có thể sờ được, xác định được nó ở ngay chỗ đó, giống như những tấm danh thiếp của anh vậy.
Giấy màu tím làm từ bột nguyên chất, dòng chữ Hán màu bạc, bên dưới nét chữ lờ mờ những đóa hoa linh lan, trông như những con dấu cổ xưa trên bì thư vũ khí của Châu Âu thời trung cổ.
Giang Quế Minh đã không còn nhớ anh bắt đầu dùng dấu hiệu đặc biệt này từ khi nào, mẫu thiết kế này không rẻ chút nào, tiệm in ấn danh thiếp ở gần trường đại học đã chém anh một khoản lớn, lúc đó Mạnh Phàm cũng từng có lần đi lấy danh thiếp về giúp anh, nhờ vả Mạnh Phàm là dễ nhất, bởi vì anh không bao giờ than thở, chỉ có hơi không hiểu, không hiểu kèm thêm một tấm card như vậy thì có gì khác biệt.
“Nó biết chạm trổ, sẽ khắc vào lòng người. Mỗi ngày đều nhìn thấy nó ta sẽ không có cảm giác gì, nhưng trên thực tế nó đã bắt đầu xâm thực, bắt đầu chiếm cứ, cho đến một ngày khi không nhận được danh thiếp nữa, thì tất cả những ký ức tích lũy bấy lâu sẽ ào ạt đổ về, và rồi cảm giác cô đơn sẽ gấp bội, nhớ thương cũng gấp bội. Con người chính là thế, chỉ khi trái tim mất đi một mảnh, thì mới trống ra một vị trí đủ để ghi sâu.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, cho nên đó, em lẳng lặng làm những việc đó không có ích gì đâu, đó đều là những việc nhất định sẽ bị lãng quên!”
“Nhất định sẽ bị lãng quên sao…..”
“Tóm lại nếu như em quen anh sớm hơn, mối tình đầu của em chắc chắn sẽ không phải là yêu thầm.”
Lúc ấy Giang Quế Minh đắc ý và xấc láo, còn Mạnh Phàm mộc mạc e thẹn, dường như được ghi nhớ là một việc vô cùng quan trọng, nhưng nếu bị lãng quên thì cũng không phải chuyện gì lớn lao. Chỉ là họ không thể nào biết được, nhiều năm sau, số phận kỳ diệu lại vô hình trung thắt một cái rút ở giữa họ.
Vậy rốt cuộc là cái gì đã bị khắc sâu? Cái gì lại đã bị bỏ quên?
Giang Quế Minh bất lực bật cười, anh cũng không hiểu, đã một năm rồi, rõ ràng Ôn Tĩnh không nhận được tấm card nào nữa, nhưng tại sao cái ào ạt đổ về lại là ký ức của anh? truyện copy từ Trà Truyện
Nụ cười hòa tan trong không khí, chốc lát đã biến thành cô đơn.
“Tại sao lại dùng chữ ‘Quế’ ?”
“Thì dùng thôi, thế nào?”
“Cũng được thôi.”
“Phải nói là rất hay!”
“Ồ…. rất hay!”
Giang Quế Minh đã quên vì sao anh lại chọn chữ “Quế” trong tên của mình, do đó khi Ôn Tĩnh hỏi anh, anh cũng không biết phải trả lời thế nào, đành nói bừa cho qua chuyện.
Thật ra lúc ấy đề tài giữa anh và Ôn Tĩnh không nhiều, đa phần là liên quan đến Mạnh Phàm, nhưng vì anh thích cô, do đó anh chưa từng cảm thấy nhàm chán.
Lâu lâu anh cũng sẽ nghĩ, tại sao lại thích một người nhìn vào chẳng có điểm gì đặc biệt nổi bật lại còn bị người khác bỏ rơi như thế. Cho đến khi họ chia tay, anh cũng chưa thể hiểu được. Đại khái là vì đã bị mài giũa quá lâu trong cuộc sống, cho nên trong quá trình tìm kiếm tình yêu đầu tiên ấy, hơi thở rất lẻ loi rất muốn được yêu chân thành đã bất giác tỏa ra, do đó họ thu hút nhau, và thuận lợi bộc phát trong thời khắc tự nhiên.
Giang Quế Minh từng nói với Ôn Tĩnh, họ đang hẹn hò với nhau. Một câu nói rất sến, nhưng lại là một cảm giác rất khó có được.
Họ thật sự là đã “hò”, họ có thể ngồi suốt một đêm bên bồn hoa, tay nắm tay trò chuyện với nhau. Giang Quế Minh rất thích nắm tay Ôn Tĩnh, bàn tay ấy mềm mại, nhỏ xíu, nhéo một cái, cô sẽ nhẹ nhàng nắm lại tay anh. Mười ngón đan vào nhau, lan tỏa một cảm giác ấm áp của hạnh phúc.
Anh không nôn nóng muốn có được Ôn Tĩnh, vì anh tin rằng Ôn Tĩnh là của anh. Anh nghĩ, thời gian của họ còn rất nhiều, đủ cho họ làm rất nhiều việc một cách từ từ, anh từng đề nghị rất nhiều lần, hẹn cô dạo phố mua sắm, xem phim buổi tối, ra biển du lịch.
Tuy nhiên cuối cùng họ đã kết thúc trước khi những việc này được thực hiện, Giang Quế Minh giận mình vì sao lại không nắm bắt thời gian, dẫu cho chỉ làm được một trong những điều đó thôi cũng tốt. Nhưng cuộc sống chính là như thế, những chuyện ta không ngờ đến luôn luôn là cái quyết định kết quả, tất cả đều đã đến không kịp. Những nguyện vọng bị bỏ rơi ấy, những điều nói không ra cũng đuổi không đi ấy, người ta sẽ đặt cho nó một cái tên, gọi là tiếc nuối.
Ôn Tĩnh chính là niềm tiếc nuối của Giang Quế Minh, mỗi lần nghĩ đến, trái tim đều sẽ nhói lên.
Có lẽ vì quá ngắn ngủi, kỷ niệm có thể cung cấp cho anh hồi vị quá ít. Những lần trêu ghẹo, cảm giác khi nắm tay, lời hứa câu hẹn, Giang Quế Minh đều khắc ghi trong lòng.
Những ký ức này càng sống động, càng hiện rõ cái sự thật anh đã mất đi.
Cũng tại chiếc nhẫn kia gây ra tai họa, làm đảo lộn thời gian, khơi dậy căn bệnh ngầm. Giang Quế Minh ngã lưng ra ghế sopha, khép chặt mắt lại. Anh ép mình không được nghĩ nữa, dẫu cho anh biết rằng: ghi nhớ rất khó, nhưng lãng quên càng khó hơn.
Chính ngay lúc này, điện thoại anh chợt đổ chuông, Giang Quế Minh giật mình, lúc cầm điện thoại lên anh lại có hơi khẩn trương.
Thì ra là các cô biên tập trong tòa soạn nơi anh làm, họ chí chóe bắt anh mời họ ăn tối, bảo rằng họ có đầy đủ lý do và đã tìm được một quán ăn vô cùng thích hợp, Giang Quế Minh tươi cười đồng ý. Trong mắt người khác, anh vẫn là chàng ký giả phong độ lịch lãm vui tính, băng qua ngàn hoa mà không dính lại một chiếc lá nào. Anh cũng vui lòng làm như thế, náo loạn chung với mọi người, vẫn hơn là một mình ngồi tưởng nhớ.
Anh sợ, sợ giây phút điện thoại reo lên, anh sẽ lại trông mong gì nữa.
Địa chỉ mà nhóm biên tập nhắn cho anh ngoằn nghoèo lôi thôi, gì mà trước cửa có hoa nhài trắng, có hòm thư kiểu cổ xưa, nhưng lại nhất quyết không chịu nói tên của quán đó. Giang Quế Minh cũng không hỏi nhiều. Hiện giờ Bắc Kinh đang phong trào những quán ăn gia đình, con hẻm cũ xưa có một ngôi nhà nhỏ “đầy lịch sử”, mở cửa vào trong lại có thể là hoàn toàn khác biệt. Người có lòng sẽ chọn những nơi đặc biệt như thế để biểu diễn các cuộc bi hoan ly hợp, chỉ là không biết có bao nhiêu người có lòng đã tu thành chính quả, lại có bao nhiêu tâm tư bị cuốn về biển đông.
Lúc đỗ xe, Giang Quế Minh nhớ ra anh cũng đã từng tìm khắp những chỗ ăn ngon, dẫn Ôn Tĩnh đi ăn hải sản, vào quán bar yên tĩnh bên bờ biển, uống rượu mai quế lộ tự làm. Lúc đó Ôn Tĩnh còn là nhân viên bán điện thoại, vừa bận vừa mệt, một bữa ăn tối đã trở thành nội dung chủ yếu cuộc hẹn của họ, cơ hồ toàn bộ “Hạ Lữ” đều được bàn giao trên bàn ăn.
Ban đầu Giang Quế Minh còn ủ rũ mà cảm thấy cho dù chút ít thời gian của họ cũng là vây quanh về Mạnh Phàm, vậy mà giờ đây, cách lâu rồi, anh lại dần nhớ ra một số chuyện khác. Họ cũng đã từng giận lẫy với nhau, một người trách đối phương có tiếng phong lưu, đếm hết từng tin đồn nghe được, người thì trách đối phương bịt tai trộm chuông, chỉ vì giọng nói giống nhau mà cố ý tiếp cận. Lúc giận quá, thì người ngồi uống rượu, người ngồi rơi lệ.
Giang Quế Minh nói rằng chưa bao giờ khiến cho con gái phải rơi lệ, dẫu cho mình có quay lưng rời khỏi, thì cũng phải để đối phương lui ra trong tư thái nho nhã trước. Song khi nhìn thấy nước mắt của Ôn Tĩnh, anh lại thấp hèn mà cảm thấy an lòng, cô ấy đích thật đã từng khóc vì mình, không phải Đỗ Hiểu Phong, cũng không phải Mạnh Phàm.
“Cái chúng ta phải nắm chặt, là tương lai của chúng ta!”
“Tương lai…. của chúng ta sao?”
“Phải! 2009 đến mãi mãi!”
“Lâu quá đó.”
“Không tốt sao?”
“Tốt!”
Mặc dù Ôn Tĩnh rõ ràng đã nói là “Tốt”, nhưng lời nói mà họ hứa với nhau trong vòng tay của đôi bên vẫn đã tản đi theo gió đêm. Và đó là đêm nào? Trong nhà hàng nào? Giang Quế Minh không còn nhớ nữa, ký ức rõ ràng nhất của anh chỉ dừng lại ở đêm cuối cùng, ly rượu đỏ phản chiếu kinh ngạc và bi thương, chiếc nhẫn giấu trong dĩa, và tấm danh thiếp “Quế” bị bỏ lại.
Giang Quế Minh châm một điếu thuốc, rút chìa khóa ra rồi khóa xe lại. Anh rất rõ, cái thứ gọi là hồi ức này, khi nó xuất hiện, nếu không phải là hoài niệm mà là thương cảm, vậy thì phải nhanh chóng chấm dứt. Đến khi những gì liên quan đến người đó đã hóa thành trải nghiệm mà mình có thể thuật lại, thì mới nên mở nó ra nhìn lại, bằng không chẳng thà đừng nhớ.
Khói thuốc xoắn cuộn dâng lên cao, trước mắt anh như bị che bởi một lớp sương mù, Giang Quế Minh ngước mặt lên nhìn quanh, đang định tìm quán ăn có hoa nhài trắng trước cửa mà tin nhắn miêu tả thì anh đã bỗng dưng khựng người.
Quán ăn đó không hề khó tìm, tuy nằm giữa các ngôi nhà, nhưng Giang Quế Minh vẫn đã thấy nó ngay trong cái nhìn đầu tiên.
Tên của nó là “Quế”.
Vừa bước vào trong thì Giang Quế Minh đã bị cả nhóm biên tập vây quanh trêu chọc, ai cũng bắt anh nói rõ xem thăng chức làm ông chủ từ lúc nào, mở quán này từ khi nào. Giang Quế Minh thuận theo lời nói đùa của họ mà chọc lại, là sẽ mời họ đến làm nhân viên.
Thức ăn mang lên, họ lại thảo luận qua chuyện khác. Với họ mà nói, đến đây cũng chỉ là vừa khớp để lời được một bữa tối mà thôi, còn Giang Quế Minh lại cảm thấy, nơi này có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Đến khi thanh toán thì trực giác của anh mới được chứng thực, bà chủ và anh nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc đến cơ hồ đã cùng gọi ra tên của đối phương.
Cô ấy là người bạn học ngồi cùng bàn của anh, cũng là tình yêu đầu tiên của anh.
Mặc dù Giang Quế Minh thường nói Mạnh Phàm non quá, nhưng thật ra trong lần đầu yêu, anh cũng chẳng giỏi hơn người khác bao nhiêu. Chỉ biết tìm đủ kiểu đủ cách trò chuyện với cô bạn kế bên, ví dụ như mượn đồ chuốc bút chì, mượn giấy làm bài kiểm tra, hoặc là giật quyển “Nhạc đàn đương đại” của cô gái, lấy bình nước của cô, khi trời mưa thì dùng chung một cây dù. Người bạn cùng bàn dường như không hề phát hiện ra tâm ý của anh, bị anh làm cho bực quá, cô sẽ la lên: “Giang Minh, cậu thật là đáng ghét!”
Lúc ấy Giang Quế Minh không thích chữ “Quế” trong tên của mình, anh cứ cảm thấy nó sẽ khiến người ta tưởng nhầm là chữ “Quý” trong phú quý, thế thì quê lắm. Do đó giấy nhãn của anh luôn luôn chỉ viết tên mình là “Giang Minh”, bạn bè gọi quen rồi thì cũng dần quên tên thật của anh.
Chỉ có một lần trong giờ tự học, cô lấy thẻ học sinh của anh ra, sau đó cầm bút chì khoanh tròn chữ “Quế” trên đó, rồi hỏi: “Tại sao phải lượt bớt nó đi?”
“Không thích.” Giang Quế Minh trả lời rất ngầu.
“Chẳng phải rất hay sao? Trên mặt trăng chỉ có một loài cây này thôi.” Cô gái cười nói, “Cậu không nghe cô giáo văn học nói sao? Mặt trăng còn được gọi là Quế Phách.”
“Vậy sao?” Giang Quế Minh nhìn tên mình hồ nghi, cũng lạ thật, bị cô khoanh một vòng tròn xong, chữ “Quế” nhìn thuận mắt hơn nhiều.
“Ừm, mình rất thích.” Cô quay đầu lại tiếp tục làm bài, còn tim của anh lại lỡ mất vài nhịp.
Có lẽ đó chính là cái khuôn ban đầu hình thành danh thiếp chữ “Quế”, nếu như không phải tình cờ gặp lại cô, có lẽ Giang Quế Minh đã mãi mãi quên mất cái nguồn này. Dẫu sao thì mối tình đầu của anh cũng chỉ kết thúc lặng lẽ cùng với lễ tốt nghiệp, mặc cho tháng năm làm mờ ký ức.
Song nhiều năm sau của ngày hôm nay, đứng gần nhìn cô gái trước mặt mình, nghĩ đến tên quán ăn, Giang Quế Minh đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh cũng đã lỡ mất điều gì đó, cũng có một người đứng ở nơi mà anh không nhìn thấy, nhìn bóng lưng của anh, tiếp nối dấu ấn của anh.
Cuộc trùng phùng của hai người dẫn đến một hàng dấu chấm hỏi cho nhóm biên tập, những cô đầu óc nhạy bén đã bắt đầu suy đoán câu truyện, chẳng qua là nàng hữu tình nhưng chàng vô ý, một người đã phụ lòng một người, cô gái si tình mở quán ăn, chỉ để ghi nhớ tên của chàng.
Nội dung sến thật, nhưng lại không có “màu”, làm các cô đá mắt với nhau cười tủm tỉm, Giang Quế Minh sợ làm cô gái ngượng ngùng, liền đẩy hết những tên quấy rối ra ngoài.
Quầy thu ngân chỉ còn lại hai người, Giang Quế Minh cười hỏi: “Tại sao lại dùng tên này?”
“Trước cửa có một cây quế.” Cô gái chỉ ra ngoài cửa nói.
Giang Quế Minh quay đầu lại nhìn, gật gù “ồ ồ”, nhưng trong lòng lại suy đoán có phải là cô đang che giấu không, có phải là mình đã quá đường đột, hỏi về bí mật mà cô muốn không nói ra rồi không.
“Còn nữa….” Cô gái khom xuống tìm kiếm gì đó, rồi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh, “Nhìn thấy cái này từ một người bạn, mình thích lắm, vừa đặc biệt vừa nhã nhặn.”
Giang Quế Minh nhìn tấm card ấy đờ đẫn, thoáng chốc ngỡ rằng đây chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Giấy màu tím làm từ bột nguyên chất, dòng chữ Hán màu bạc, nền chữ lờ mờ hoa linh lan, đây rõ ràng là chữ “Quế” mà anh đã tặng đi.
“Bạn của cậu tên gì?” Giang Quế Minh nhìn tấm card của mình, anh hỏi.
“Ôn Tĩnh. Không phải bạn học của chúng ta, cậu không quen đâu. Nhưng mà cô ấy cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng trên mạng đó, cậu có biết sự kiện “Tình yêu đầu tiên — Tầm ‘Mạnh’ chi lữ” rất đình đám năm ngoái không? Đó là của cô ấy viết đó, hơn nữa còn là người thật việc thật!” Cô gái nói rất hứng khởi.
“Vậy hai người quen nhau như thế nào?”
“Lúc đó mình còn là tiếp viên trong một công ty truyền thông, cô ấy đến phỏng vấn, nhưng bị pass. Mình cảm thấy tiếc quá nên đã nói với bạn trai, đúng lúc bên chỗ anh ấy đang thiếu người, thế là mình tìm số điện thoại của cô ấy trong xấp hồ sơ, rồi gọi điện nhắn cô ấy đến thử, kết quả vô cùng thuận lợi, hiện giờ cô ấy vẫn còn làm ở đó đấy.”
“Ồ, cái này là của cô ấy làm à?” Giang Quế Minh biết mà còn hỏi, trên đó có hơi thở của Ôn Tĩnh, nó phảng phất như ập thẳng vào mặt anh thông qua tấm giấy mỏng manh này. Anh rất muốn biết, đối với Ôn Tĩnh mà nói, anh là gì. Cô sẽ nhắc đến anh ở trước mặt người khác như thế nào, sẽ định vị khoảng thời gian ấy của họ ra sao.
“Không phải, của người khác tặng cho cô ấy. À phải, cái này cậu không thể lấy đi, mình còn phải trả lại cô ấy đó. Hình như đối phương là một người khá quan trọng, cô ấy xem những tấm card này như bảo bối, mình chỉ mượn để xem thiết kế thôi.” Cô gái lấy lại tấm card từ tay anh, le lưỡi.
“Một người khá quan trọng”, lời miêu tả thế này rõ ràng rất được Giang Quế Minh ưa chuộng, anh lại tươi cười chuyện trò với cô gái thêm một lúc, cho đến khi các cô biên tập đến gõ cửa, anh mới vội vàng thanh toán.
Cô gái không chịu lấy, Giang Quế Minh thì cứ nhét vào tay cô, anh biết một cô gái hai mươi mấy tuổi lập nghiệp là không dễ dàng. Hơn nữa, tuy không thể sánh bằng Mạnh Phàm, nhưng anh cũng muốn làm gì đó cho mối tình đầu của mình, dù chỉ là một việc cỏn con.
Cả hai chào tạm biệt, Giang Quế Minh thong thả bước ra ngoài, chuông gió mắc bên cửa kêu lên “leng keng”, cô gái phía sau khẽ gọi anh lại.
“Này, Giang Minh!”
“Hmm?” Giang Quế Minh hơi quay lại.
“Chẳng phải lúc trước cậu không thích chữ ‘Quế’ sao? Nhưng mình vẫn luôn cảm thấy nó rất hay!” Cô gái chỉ chỉ lên biển tên quán ăn.
“Hiện giờ rất thích.” Giang Quế Minh nhìn cô, nói rất rõ ràng.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Cô gái nở nụ cười.
Hôm đó trên đường lái xe về nhà, Giang Quế Minh suy nghĩ về nụ cười của cô gái ấy, ôn hòa, rạng ngời, thuần túy, giống như năm mười mấy tuổi khi họ còn ngồi học chung với nhau vậy, đó là nụ cười hiếm có của con người khi đã trải qua thử thách cuộc sống. Có lẽ tình tố mông lung năm xưa cũng đã từng để lại cho cô sự lưu luyến không nói thành lời, chỉ là, anh mãi mãi cũng không thể biết được. Cũng giống như cô gái ấy không thể nào biết được, chữ “Quế” trên tấm danh thiếp khiến cô quyết định đặt làm tên quán đang nằm trong tay cô, đã xuất phát từ một vòng tròn do chính cô vẽ lên thẻ học sinh năm xưa.
Đời người chính là diệu kỳ như thế, xoay quanh lại thành duyên.
Thật ra mọi câu chuyện đều có thể chia làm hai loại, cái mình nhìn thấy, và cái người khác nhìn thấy. Cùng một nhân tố thời gian, nhưng có thể để lại những hồi ức khác nhau. Và chỉ có tình yêu đầu tiên, bất kể là của mình hay của người khác, bất kể là biết hay là không, bất kể là tử vong hay là mỉm cười, sẽ đều là ấm áp và tươi đẹp.
Tiếng chuông nhắc nhở reo lên, trên đó viết “Ngày giỗ Mạnh Phàm”, chớp mắt một năm lại đã trôi qua. Mạnh Phàm ngủ rồi, và họ vẫn còn thức; Mạnh Phàm đã từng yêu, và họ vẫn đang yêu.
Giang Quế Minh nghĩ, ngày mai anh phải đến thăm Mạnh Phàm, sau đó sẽ đứng chờ, chờ đến khi nhìn thấy Ôn Tĩnh. Anh nhất định phải kể cho cô nghe câu chuyện về “Quế”, sau đó nói cho cô biết, mỗi một người đều sẽ có câu chuyện tình yêu đầu tiên của mình. Bởi vì đã từng được trân trọng mà yêu thương như thế, cho nên chúng ta mới còn muốn tiếp tục yêu.
Anh không tham lam, anh chỉ cần một lần, một lần là đủ.
Ngoại Truyện 2 : Lan
Khi trời nhá nhem tối thì Hiểu Lan mới đến nghĩa trang, có hai bó hoa trước bia mộ của Mạnh Phàm, nét chữ trên bia đã được tô lại, ngay cả mặt bia cũng được lau chùi sạch sẽ. Hiểu Lan không cần làm thêm gì nữa, cô ngồi xuống đất, nhìn tên của Mạnh Phàm, cảm thấy mình có hơi thừa thải.
Cô biết cô ấy sẽ đến, cô cũng biết mình không muốn gặp cô ấy chút nào.
Song, cô không muốn cũng không nói lên điều gì, chàng trai yên nghỉ bên dưới nấm mồ này đây, nhất định là rất muốn.
Chính xác mà nói, quen nhau với Mạnh Phàm, là kết quả mà một mình Hiểu Lan đã cố gắng đạt được.
Ngày Mạnh Phàm ngâm bài “First love”, Hiểu Lan cũng có mặt, cô ngồi ở ngay dãy cuối của phòng. Bài thơ kết thúc với câu “my heart left its dwelling-place/ and can return no more“, cũng bắt đầu từ giây phút đó, trái tim của cô đã bay đi, và không còn trở về nữa.
Nét mặt lặng ngắt của thiếu niên, kết hợp với giọng anh ngữ bồng bềnh tạo thành một không khí yên tĩnh đến đặc biệt. Nghĩ lại cũng tức cười, điểm thu hút Hiểu Lan nhất ở Mạnh Phàm, thật ra chính là mối tình đầu của anh, chỉ là khi đó cô không biết mà thôi.
“Mạnh Phàm, cậu thích mình không?”
“Hả?”
“Thôi được, vậy ít ra không ghét chứ?”
“Ừm!”
“Vậy có thể nắm tay mình không? Mấy bạn trong ký túc xá đang đứng ở phía sau đấy, mình không muốn bị mất mặt vì tỏ tình thất bại, chắc chắn sẽ khóc đó.”
“Cậu… đừng khóc….”
Hiểu Lan thừa cơ nắm lấy tay anh, ngón tay của anh hơi lạnh, Hiểu Lan bất giác nắm chặt hơn. Nhóm các cô gái trong ký túc xá bắt đầu kêu lên inh ỏi, Mạnh Phàm có hơi ngại mà cúi đầu xuống, Hiểu Lan giơ tay làm chữ V mà trong lòng vui sướng. Cô nghĩ, chàng trai như thế là có thể cho cô nắm tay suốt đời, cho dù là cô chủ động thì đã sao? Cô chỉ mong được người một dạ, đến đầu bạc với mình.
Mạnh Phàm tuyệt đối là một người bạn trai xuất sắc, anh cùng cô học tự học, cùng cô đến căn tin ăn cơm, giúp cô lấy nước nóng, cuối tuần giúp cô mang hành lý về nhà. Lễ tình nhân sẽ tặng hoa cho cô, mỗi năm sinh nhật đều tặng quà khác nhau, không dây dưa làm chuyện không rõ ràng với những cô gái khác, ngay cả mật khẩu QQ cũng không giấu cô.
Một bạn trai khiến người khác ngưỡng mộ như thế, Hiểu Lan đương nhiên là vô cùng hài lòng. Cô thích nghe người khác khen Mạnh Phàm, điều đó chứng tỏ cô đang hạnh phúc. Chỉ là, cô có một nỗi đau không thể để lộ ra ngoài, cô biết, trong lòng Mạnh Phàm có một giấc mộng xa xăm nhưng quyến luyến, tên của giấc mộng đó là tình yêu đầu tiên.
Mạnh Phàm chưa bao giờ chủ động nhắc về nó, cũng không để lại dấu tích gì. Có điều tính nhạy cảm của phụ nữ là bẩm sinh, cô không thể khống chế trái tim của một người mãi mãi hướng về mình, nhưng cô có thể cảm nhận được nơi đó có chứa một người khác.
“Anh còn nhớ cô ấy không?”
“Ai?”
“Mối tình đầu của anh.”
“Trong lòng có một nơi dành cho cô ấy.”
“Ò.”
Khi nói những lời này, họ đang ngồi trong công viên trường đại học. Mạnh Phàm ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng treo trên trời. Sắp đến rằm 15 rồi, trăng đã nửa tròn, tỏa ra một luồng sáng trắng sạch sẽ, rọi lên gương mặt Mạnh Phàm, rực rỡ, rọi lên gương mặt Hiểu Lan, băng lạnh.
Giây phút ấy, Hiểu Lan cảm thấy, mối tình đầu của anh rõ ràng là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất.
Cô rất muốn biết cô gái đó là ai, trông như thế nào, giữa họ đã từng xảy ra chuyện gì. Anh cũng chăm sóc cô ấy tốt như đối với cô ư? Cũng sẽ lấy nước và mua cơm? Cũng sẽ cầm dù che mưa cho cô ấy về nhà?
Nhưng cô không có hỏi, có những chuyện một khi hiểu rõ rồi sẽ chưa hẳn có thể làm lại từ đầu, trái lại, không chừng nó sẽ đúng lúc trở thành cảnh bế mạc.
Tình yêu không thể đong đếm, không thể đo lường. Có lẽ là vì mình đã cố chấp mà đưa tay ra trước, do đó Hiểu Lan luôn cảm thấy mình nhút nhát hơn một chút, thấp bé hơn một chút. Chí ít không thể dũng cảm yêu và yêu sâu đậm như con người ban đầu kia.
Cô ấy là giấc mộng của anh, là nút thắt không thể tháo gỡ, là tuổi xuân không có hối hận, là hạt chu sa trong lòng bàn tay, còn mình là gì?
Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, Hiểu Lan đều không dám tiếp tục giả thiết câu trả lời. Cô nghĩ, thời gian sau này, Mạnh Phàm sẽ cho cô một đáp án.
Và sau đó, cái đầu tiên mà cô chờ đợi được đích thật là một bài viết liên quan đến cô gái đó trên tạp chí “Hạ Lữ”.
Giống như đang xem trộm nhật ký tư ẩn của Mạnh Phàm, bàn tay cô run rẩy, lòng cô càng bất an, tâm trí cô lờ mờ, một dòng chữ phải đọc đến hai ba lần mới hiểu được ý nghĩa muốn biểu đạt.
Cô dần hiểu ra, mối tình đầu của Mạnh Phàm tuy rất sâu đậm, những cũng chỉ là tình cảm không thể bộc bạch. Giữa họ không có bất kỳ tình tiết âu yếm nào khiến cô đau lòng, giữa họ, chỉ là một người ghi nhớ, và một người đã quên. Chỉ có điều, cho đến ngày hôm nay mà vẫn còn có thể hồi ức lại những chi tiết nhỏ nhặt kia một cách rõ ràng như thế, cảm nhớ những lần tiếp xúc ngẫu nhiên như thế, vậy chẳng phải anh vẫn đang yêu?
Hôm đó, lần đầu tiên Hiểu Lan cãi nhau với Mạnh Phàm, cô đã khóc, và cho dù là khóc, cũng không hề tức tưởi. So với cô gái trong ký ức kia, anh sẽ đau cho con người đang đứng trước mặt mình không?
Mạnh Phàm nâng mặt cô lên, lặng lẽ nhìn vào mắt cô, lau đi giọt nước trong khóe mắt.
“Anh muốn kết hôn với em.”
“Hmm?”
“Anh cưới em!”
“Ừm!”
Và cuộc tranh chấp về mối tình đầu thế là đã kết thúc, Hiểu Lan dường như đã có được đáp án mà cô muốn, nhưng lại không thật sự rất vui.
Là như vậy sao?
Không, cô cảm thấy vẫn chưa xong, đây cách cuối cùng còn xa lắm.
Năm 2008, Mạnh Phàm chính thức cầu hôn cô, phụ huynh hai bên gia đình đều rất hài lòng, bạn bè cũng đều chúc phúc cho họ. Ngày làm lễ do Mạnh Phàm quyết định, 8 tháng 8 năm 2009, vì thời gian xác định sớm, do đó Hiểu Lan đã chọn nhà hàng Hoa Hồng mà cô thích nhất. Thời gian đó, cô bận rộn hẳn lên, tu sửa nhà cửa, chuẩn bị cho hôn lễ. Tuy mệt mỏi, nhưng cô rất vui. Mối tình đầu của anh, đã bị trát thạch cao và tường nhà chia cách rồi.
Nhưng ma sai quỷ khiến thế nào đó, Tiêu Lỗi đã gọi điện cho Mạnh Phàm, nghe nội dung có thể biết được ai đó trong lớp họ sẽ kết hôn trong ngày khai mạc Olympic. Cùng một ngày, cách nhau đúng một năm, Hiểu Lan rất tự nhiên mà nghĩ đến mối tình đầu của anh. Đây là một tâm ý sâu sắc biết bao? Sau khi nhìn thấy đối phương hạnh phúc, anh mới an tâm cho phép mình hạnh phúc.
Đêm đó Hiểu Lan đã bỏ nhà ra đi, cô cảm thấy, tu sửa gì đó, tiệc rượu gì đó, đều đã trở thành trò cười. Cô ngồi bên đường vừa khóc vừa gọi cho Giang Quế Minh, nói hết bao nhiêu uất ức trong lòng. Câu “Tụi em xong rồi” của cô làm Giang Quế Minh hoảng hồn đến không tả được.
“Em hận mối tình đầu!”
“Đừng nói như vậy, ai cũng có mối tình đầu.”
“Anh ấy là mối tình đầu của em, nhưng mối tình đầu của anh ấy lại không phải em.”
“Nhưng, người nó cưới là em.”
“Cưới” là chữ mà phụ nữ khó chống đỡ nhất, nhớ đến gương mặt khi Mạnh Phàm nói “Anh cưới em”, trái tim của Hiểu Lan lập tức mềm nhũn. Cô thành thật nói cho Giang Quế Minh biết mình đang ở đâu, không bao lâu thì Mạnh Phàm đã chạy đến, là chạy đến. Khi ôm cô vào lòng, lồng ngực anh vẫn còn phập phồng.
Hiểu Lan nắm chặt tay Mạnh Phàm trên suốt đường về, ngón tay của anh hơi lạnh, từ lúc bắt đầu cho đến hôm nay vẫn như thế. Hiểu Lan biết, chỉ thiếu một chút thôi, người mà cô chờ đợi lâu nay, phải chăng sẽ cùng cô răng long đầu bạc?
Bài viết liên quan đến tình yêu đầu tiên trên “Hạ Lữ” lâu lâu vẫn sẽ có, hôn lễ của họ cũng ngày một cận kề. Tháng 4 là lúc hoa hòe nở đẹp nhất, Mạnh Phàm nói muốn đến Khu Hòe Ấm chụp hình, sẽ không rất lâu, nhiều lắm chỉ hai ngày. Hiểu Lan đang rầu vì chọn áo cưới, đang bận với công việc chọn cái này hay chọn cái kia, do đó khi anh đi, cô đã không kịp nói với anh nhớ phải cẩn thận giống như mọi khi.
Đêm đó sau khi chụp hình xong, Mạnh Phàm đã gọi điện cho Hiểu Lan, và đã lần đầu tiên nói về bài viết của mình, về tình yêu đầu tiên của anh.
“Đây là bài cuối cùng.”
“Ồ.”
“Hiểu Lan, anh xin lỗi.”
“Anh về rồi mình nói tiếp nha!”
“Được, đợi anh.”
“Em đã đợi anh rất lâu rồi.”
Chỉ thưa thớt vài lời, nhưng đôi bên đều hiểu nhau, Hiểu Lan đã không kiềm được nước mắt khi Mạnh Phàm nói xin lỗi, cô nghĩ, lần này, cuối cùng cô cũng đợi được đích đến rồi.
Và rồi, đó là lần cuối cùng cô nghe được giọng nói của Mạnh Phàm, cô mãi mãi cũng không thể biết, Mạnh Phàm còn có điều gì muốn nói với cô, sự chờ đợi của cô vì sự ra đi của anh mà trở thành vô thời hạn.
Có vài người bạn học phổ thông đến tang lễ của anh, Hiểu Lan biết, cô gái đó chắc chắn cũng có mặt. Tô Tô khóc thương tâm nhất, nhưng cô gái Ôn Tĩnh lặng lẽ ngưng mắt nhìn Mạnh Phàm lại khiến cô sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Do đó khi tang lễ kết thúc, cô đã bước đến hỏi thăm, Ôn Tĩnh vội vàng phủ nhận, xem ra không phải nói dối.
Khi nhận được điện thoại của Ôn Tĩnh, biết được Tô Tô chưa kết hôn, Hiểu Lan đã thấp thoáng cảm thấy có điều gì đó không đúng, đọc lại toàn bộ tạp chí mà Mạnh Phàm để lại, cô mới hiểu ra toàn bộ bí mật bên trong. Khi bảo Ôn Tĩnh đến tìm Giang Quế Minh, cô đã biết rồi họ sẽ tìm được kết quả như thế nào.
Anh tuy đã mất, nhưng cô muốn tình yêu đầu tiên của anh sẽ được trường tồn trong ống thời gian đã bị lãng quên.
Đấy là việc cuối cùng mà cô có thể làm cho anh, là kết cuộc mà cô tự ý thiết đặt sau sự chờ đợi hụt hẫng.
Lo lắng sự ra đi của Mạnh Phàm để lại đả kích quá lớn cho con mình, mẹ của Hiểu Lan bắt đầu sắp xếp cho cô xem mắt. Cô không có lựa chọn khác, còn có thể làm sao? Người ra đi cũng đã đi rồi, anh đã dừng bước trước kỳ hôn lễ của họ, và cô người đang còn sống vẫn phải tiếp tục tiến lên, 10 năm, 20 năm, 30 năm… định sẵn không có anh bên cạnh.
Gặp qua một số người, không ai để lại cảm giác đặc biệt cho cô. Mẹ nói người này rất có nội hàm, thật ra chẳng qua là một khúc gỗ; mẹ nói người kia rất hoạt bát, nhưng nhìn vào rõ ràng là một kẻ phong lưu. Mẹ nổi giận, mẹ nói thế gian này không còn Mạnh Phàm nữa, người đã chết rồi, tim của con không được chết theo nó. Hiểu Lan không nói gì, cô rất hiểu, chỉ là con người đó vẫn còn sống trong tim của cô.
Đại đa phần những ai sau khi lĩnh giáo sự lạnh nhạt của Hiểu Lan thì đều đã biết khó mà rút lui, chỉ có một người, nhìn rất trẻ con, là vẫn còn miệt mài theo đuổi cô. Anh và Mạnh Phàm hoàn toàn khác nhau, chưa từng thấy ai lại mặt dày như thế.
Hễ đến cuối tuần chàng trai lại đến mời cô xem phim, biết chắc cô sẽ từ chối, anh sẽ nghĩ ra một lô những lý do chẳng đâu vào đâu. Xem Conan phá án, anh sẽ nói: “Vì tên của nữ chính giống tên em.”
Kiềm nén, chịu đựng, nhưng rồi Hiểu Lan lại đã bị Tiểu Lan trong phim làm cảm động, Tiểu Lan (Ran) nói: “Bởi vì chờ đợi càng lâu, lúc gặp lại sẽ càng hạnh phúc.” Giây phút đó cô đã bật khóc, khóc đến không ngăn lại được.
Chờ lâu như thế, cuối cùng cũng đợi được người một lòng, đợi đến khi anh đã chủ động đến nắm tay cô cùng đi hết quãng đời này, nhưng lại không chờ được đầu bạc răng long.
Giữa bao nhiêu ánh mắt phẫn nộ của khán giả trong rạp, chàng trai vẫn ôm chặt lấy cô, anh không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng cô và nói nhỏ: “Được rồi, không sao nữa, ngoan.”
Từ khi Mạnh Phàm qua đời, đây mới là lần đầu tiên cô khóc không kiêng nể như thế, sảng khoái như thế, và, không cô đơn như thế.
Hiểu Lan còn đang ngồi thất thần trước bia mộ, chàng trai sau khi đậu xe vào bãi xong đã chạy đến bên cô, anh kéo Hiểu Lan đang ngồi dưới đất dậy, quở trách cô không biết chăm sóc cho mình, lôi thôi căn dặn cô đủ điều, rằng con gái không được ngồi dưới đất, như thế sẽ bị lạnh.
Hiểu Lan muốn xen vào một câu, rằng có anh ở đây em sẽ không lạnh, nhưng anh lại cứ nói mãi không ngừng, cô chỉ đành đổi sang một đề tài mà cô chắc chắn rằng sẽ khiến anh im lặng.
“Yêu anh rồi, phải làm sao đây?”
“Thì yêu như tình yêu đầu tiên vậy!”
“Anh sẽ yêu em như thế nào?”
“Thì yêu như tình yêu đầu tiên vậy!”
Chàng trai giơ giơ quyển tạp chí trong tay mình, cười rạng rỡ vô cùng, đó là kỳ mới nhất của “Hạ Lữ”, anh biết kỳ nào cô cũng mua, do đó đã mua trước cho cô. Dòng chữ nổi bật nhất trên bìa là chuyên đề mà Kim Vy Vy đã thực hiện bấy lâu — “Tình yêu đầu tiên — Tầm mộng chi lữ”.
Hiểu Lan cười, chàng trai nắm lấy tay cô, tay của anh rất nóng, và cũng nắm rất chặt. Cả hai cùng quay lưng rời khỏi rất ăn ý, bóng của họ đã che lấp bia mộ của Mạnh Phàm.
Giây phút ấy, Hiểu Lan đã chào tạm biệt với Mạnh Phàm ở trong lòng.
Anh là mối tình đầu của cô, cô hiểu rõ nhất cảm giác tình yêu đầu tiên là như thế nào.
Do đó, cô phải yêu như tình yêu đầu tiên vậy, giống như Mạnh Phàm đã từng đối với cô.