[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 52: Biến cố lần nữa tái hiện

Tích tắc tích tắc... Reng!!!... 

Bữa tiệc bắt đầu với bản giao hưởng được phối theo phong cách kiểu Pháp vô cùng lãng mạn. 

Hàng chục vị khách đến khu biệt thự gần như sắp ngợp thở, một nơi luôn yên tĩnh và âm u nay đã tràn ngập tiếng cười, mọi người cùng nhau gửi những lời chúc tốt đẹp đến tiểu thư của tập đoàn Hoàng Khả.

TFBOYS diện vest đen cực ngầu, nhìn chững chạc không kém những doanh nhân. Dương Hạ Triều cùng Hoàng Phong dạo một vòng tiếp khách rồi đến bên cạnh ba người nổi bật trong bữa tiệc. Dương Hạ Triều cười đùa:

- Xem chút nữa là không nhận ra các cháu rồi! Trưởng thành quá.

TFBOYS lễ phép mỉm cười đáp lại. Hoàng Phong xoa nhẹ đầu Vương Nguyên:

- Chú cũng thế, may là có thằng tiểu nhóc này, vẫn có nét trẻ con như thế, nhìn là biết nghịch ngợm đúng không?

- Cậu ấy sôi nổi nhất - Thiên Tỉ lên tiếng

Vương Nguyên lườm cậu một cái rồi cười hiền:

- Những lúc nào cần nghiêm túc thì chắc chắn sẽ nghiêm túc.

- Đúng đúng! Thanh niên bây giờ phải thế này chứ! - Hoàng Phong cười lớn, vẻ mặt khoan thai vô cùng - ta còn có việc, các cháu cứ tự nhiên, không say không về!

Vương Tuấn Khải thân là nhóm trưởng, nên thay mặt nhóm trả lời:

- Không say không về! Tụi cháu xin kính chủ tịch và phu nhân một ly!

- Nào! 

Năm ly rượu vang thượng hạng cùng chụm lại, tạo nên âm thanh giao động của thủy tinh vô cùng êm tai.

Rồi ánh đèn hào quang, mờ ảo kia được dịu lại, trên cầu thang được trải lụa, thân hình thiếu nữ yêu kiều kia nhẹ bước xuống, mọi người dồn hết ánh mắt vào đó. Diện chiếc đầm ngắn dự tiệc cúp ngực, phần áo ren, phần tùng lưới xòe nhẹ, Hoàng Khả Nhi tự tin với nụ cười tươi hơn bao giờ hết,cô khoác trên mình một màu sắc vừa thanh nhã lại vừa toát ra vẻ quý phái. 

Giây phút đó, hàng chục tiếng trầm trồ khen ngợi làm rộn cả căn phòng. Hoàng Khả Nhi cúi đầu e ngại, tỏ vẻ đúng chất tiểu thư chính hiệu, nhưng trong lòng cô thì khác, vẫn còn đang cười gằn:" Mẹ thật quá đáng, cần gì phải làm tiểu thư chứ? Còn bắt ta đây dựng màn kịch này, đúng là cười không ra tiếng!"

Cô theo chân ba mẹ đi chào hỏi một vài đối tác làm ăn quan trọng rồi nhanh chóng đến bên cạnh TFBOYS. Mộc Miên và Nha Hoàng cũng ở đây.

- Tuổi mới rồi, chững chạc lên đấy nhé! - Mộc Miên nghiêng đầu nhìn cô, khuôn miệng nở một nụ cười hiền dịu.

- Tớ có chỗ nào không hiền dịu chứ? - Hoàng Khả Nhi nhướn mày rồi giả vờ giận dỗi.

- Không tặng bạn gái thứ gì sao? - Nha Hoàng quay sang nhìn Vương Tuấn Khải.

Lúc này Hoàng Khả Nhi nhẹ đưa mắt liếc Vương Tuấn Khải rồi mỉm cười ôn hòa:

- Sao anh ấy dám chứ? Chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp thôi.

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cậu nhếch lên, nụ cười ấm áp để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu quen thuộc. Cậu nhẹ bước tới, xoa đầu Hoàng Khả Nhi, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự cưng chiều, thương yêu hơn bao giờ hết. Rồi nhanh chóng, cậu ôm Khả Nhi vào lòng, nhẹ thủ thỉ:

- Hoàng Khả Nhi! Tuổi 24 vui vẻ!

Hoàng Khả Nhi cũng đưa hai tay ra ôm chặt lại Vương Tuấn Khải:

- Vương...

Két! - Cánh cửa lớn mở ra, một người đàn ông bước vào, tất thảy các hành động đều dừng lại.

- Cố Hạ Băng! Con gái ta, sinh nhật vui vẻ! - Cố Kha nói lớn.

Bắt đầu có tiếng bàn tán, Dương Hạ Triều từ trong góc đông người liền chạy đến chỗ Cố Kha.

- Chủ tịch sao lại ở đây chứ? - Vương Tuấn Khải thắc mắc.

- Cố Hạ Băng là ai vậy? - Vương Nguyên tiếp lời.

Nghe đến cái tên này, đỉnh đầu Hoàng Khả Nhi bỗng nhói lên như có hàng nghìn cây kim đâm vào. Ký ức dần hiện lên, lại giống như lần đi biển lúc trước cùng Vương Tuấn Khải, cô lại đứng trên cầu, một bàn chân đã đưa ra lơ lửng, cô diện chiếc váy xanh dương, xanh giống biển. Rồi cô nghe có tiếng thét bên tai, nhưng không nghe rõ là gì hết, người cô bỗng chốc quay lại, là mẹ, mẹ cô vừa quỳ lạy vừa cầu xin, khóc lóc trông rất thảm thiết, cô rất muốn chạy lại ôm chầm lấy bà, nhưng sao không thể, thân thể này cô không điều khiển được, nó từ từ quay lại, môi mỉm cười nhẹ mặc cho những giọt nước mắt chảy không tự chủ, miệng nó nhẩm gì đó rồi... ngập chìm trong dòng nước mặn của thiên nhiên... 

- Đau quá! - Cô khuỵu xuống, ôm đầu đau đớn.

- Khả Nhi! - Vương Tuấn Khải đỡ lấy cô - em sao vậy? Đừng làm anh sợ.

- Tuấn Khải! Đầu em... đau quá! - Cô khóc nức nở dựa vào vai cậu.

Vương Nguyên, Thiên Tỉ cũng Mộc Miên và Nha Hoàng lo lắng nhìn cô.

Ký ức lại hiện lên rồi...

Cô thấy mẹ rồi, cả người đàn ông lạ mặt kia nữa, họ đang cãi nhau, còn cô đang đứng nép mình sau cánh cửa. Mẹ phát hiện cô rồi, cô nhanh chân chạy đi, rồi cô quay lại, người đàn ông lạ mặt kia túm lấy tay cô, giọng van nài: 

- Con gái, đừng sợ, ba mẹ chỉ giỡn thôi.

- Con không tin - Hoàng Khả Nhi hét toáng lên - ba mẹ nói là đi chơi, chỉ toàn cãi nhau cả, lần này lại đòi ly hôn, có phải không cần con nữa không? Con là nghiệp chướng, ba mẹ đi hết đi!

Nói rồi, cô hất tay người đó ra, lần này, khuôn mặt người đó hiện ra vô cùng rõ,là... 

- AAAAAAAAAAA!!! - Hoàng Khả Nhi hất tay Vương Tuấn Khải ra rồi chạy đến chỗ Dương Hạ Triều và Cố Kha - hai người không muốn giải thích gì sao?

- Khả Nhi! Con về phòng đi! - Dương Hạ Triều ra lệnh, mắt bà đã đỏ ngầu.

Cô coi như không nghe thấy, quay sang trợn mắt nhìn Cố Kha:

- Nói đi! Tôi là gì của ông?

- VỀ PHÒNG NGAY!!! - Dương Hạ Triều hét lớn - tôi bảo cô không nghe thấy à?

- con là ai? Mau trả lời đi chứ? - Cô nhếch môi, đôi mắt lạnh như băng.

- Con gái ta! - Cố Kha thở dài.

- Ông nói bậy bạ gì vậy hả? Đây là con gái tôi, ông hiểu chưa? Ông...

- MẸ IM ĐI!!! - Hoàng Khả Nhi thét lên đau đớn - rõ ràng mẹ là người có lỗi, tại sao còn đầu độc vào tâm trí con rằng ba bỏ rơi mẹ con mình? Tại sao? Mẹ thật sự không có lương tâm sao? Mẹ rốt cuộc là vì cái gì? HẢ? Sao mẹ không để con chết quách lúc 3 tuổi luôn đi? HẢ???

- Ai kể con những chuyện đó? Không phải sự thật đâu, đừng...

- Mẹ đừng nói nữa - Hoàng Khả Nhi sợ hãi lắc đầu rồi từ từ lùi về phía sau - con thật sự rất thất vọng về mẹ.

Mọi người xung quanh im bặt. Bởi vì đối diện với lưung cô là 8 tầng ly thủy tinh rải kim tuyến lấp lánh đươc xếp tạo kiểu hình tam giác nhọn trưng bày trên bàn gỗ vô cùng tinh tế.

- Con là Hoàng Khả Nhi! Con mang họ Hoàng, con hiểu chưa? Cố Hạ Băng đã chết từ 21 năm trước rồi, con hiểu chưa? - Dương Hạ Triều vẫn cố gắng thuyết phục bằng chất giọng kiên quyết. - giờ thì hãy đứng yên đó và đừng lùi nữa.

Hoàng Khả Nhi lắc đầu, vẫn cứ lùi về phía sau, nước mắt ứa ra làm nhòe đi lớp trang điểm trên khuôn mặt kiều diễm:

- Mẹ biểu con làm sao tin mẹ khi chính lý trí, chính thân tâm này đã tái hiện quá khứ chứ? Mẹ đừng cố lừa dối nữa, con thật sự đã nhớ hết rồi. Tại sao con lại sinh ra trong một gia đình bất hạnh thế này chứ? Mẹ có thể vì chút giàu sang, tham vọng mà đánh đổi cả ba hay sao? Ba thì sao chứ? Công ty phá sản thì sao chứ??? Mẹ giải thích gì đi, hết lời nói rồi à? Hay khát rồi?

- Khả Nhi! - Vương Tuấn Khải lên tiếng - không được nói với người lớn như vậy!

Hoàng Khả Nhi cười nhạt: 

- Vương Tuấn Khải! Anh đã biết rồi đúng không?

Vương Tuấn Khải im lặng không nói gì, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Hoàng Khả Nhi đưa tay lên che miệng để khỏi bật ra những tiếng khóc nức nở:

- Cả anh cũng khát nước à? NÓI ĐI CHỨ!!!

- Anh xin lỗi 

- Cả thế giới này đều lừa dối tôi cả, phải chi trên thiên đường sẽ tốt đẹp hơn?

- Em đừng nói bậy. - Vương Tuấn Khải kích động hét lớn.

- Hừ! Đúng thế rồi!

Hoàng Khả Nhi lùi ba bước, gót giày đã chạm phải phần khăn trải bàn. Môi cô nhếch lên nhưng không cười, khóe môi thể hiện vẻ đau khổ chưa bao giờ thấy. Cô nhắm mắt, rồi ghì nhẹ gót chân, kéo dài ra phía trước. Khăn trải bàn cứ thế chuyển lên....

Rầm!!! Keng.... keng....

Tầng ly thủy tinh đổ dạt vào người Hoàng Khả Nhi.

- ĐỪNG!!! - Vương Tuấn Khải hét lên rồi chạy đến ôm chầm lấy cô đang nắm dưới đất - Khả Nhi, nghe anh nói không? 

Mắt Hoàng Khả Nhi mờ dần, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm màu đỏ đặt sệt đang lan gần hết mặt, cô mỉm cười, yếu ớt huơ tay lau nước mắt cho Vương Tuấn Khải - Vương Tuấn Khải, sinh nhật vui vẻ, bảo bối của em!

- KHÔNG ĐƯỢC!!!!