[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 37: Tấm hình trên Weibo

* Đính chính lại một chút, tác giả vì lịch học quá dày đặc, sau việc ngất sỉu bất thường tại trường và được điều trị thì bây giờ đã ổn rồi nhé, hơn thế, lịch học vô cùng dày đặc, các bạn phải thông cảm, mỗi ngày tác giả đi từ 5h30 sáng đến 21h tối, không có thời gian đăng truyện ngoại trừ sáng thứ CN ra, vậy nên các bạn vui lòng không hối thúc việc đăng truyện, càng hơn thế đừng có buôn tin tác giả bị bênh rối loạn tâm lí gì đó rồi chết, khẳng định lần nữa, mấy bạn anti thân mến, tác giả việc học nhìu như thế, việc bị rối loạn tâm lí đúng là sự thật nhưng đã được điều chỉnh rõ ràng rồi nhé, tác giả này cực kì ghét những bạn cứ nói mấy chuyện tầm phàm, vậy nên ngưng bàn tán đi. về lịch đăng truyện mình xin chốt lại, hai tuần sẽ ra một chap, cảm ơn mn đã lắng nghe *

- Hey!!! Quản lí - giọng trẻ con của Vương Nguyên vang từ phía xa

Không khó để Mộc Miên có thể nhận ra, như thường lệ, cô lấy viên kẹo đường được bọc bằng vỏ bóng xanh lá trông khá bắt mắt, đi đến đưa cho Vương Nguyên

- Của em đây

- Hì hì, cảm ơn chị - Vương Nguyên cười rồi nhận lấy viên kẹo, quay sang nhìn Khả Nhi - Yo! Chị cũng tới đây sao?

- Chơi thôi

- Vậy được, vào phòng tập chơi với tụi em đi, mọi người đang đợi đấy

Vương Nguyên dẫn hai người vào phòng tập, sau đó ngồi chơi một lát với Thiên Tỉ, mọi người cười đùa một lúc rồi mới chợt nhớ

- Vương Tuấn Khải đâu, sao cậu ta không tới - Mộc Miên thắc mắc

- Lát nữa anh ấy sẽ tới, bây giờ đang có buổi kí tặng tại quảng trường - Thiên Tỉ mắt không rời khỏi điện thoại, nhập tâm chơi game

- Cậu như thế không sợ bị cận à? Chị này mới nhìn có một ngày mà 2 độ rưỡi rồi đấy - Khả Nhi huýt vai

- Mắt em tốt lắm, nhất định sẽ không bị sao, còn chị, ăn suốt ngày làm việc quá đà cận là đúng thôi, nói gì nữa - Thiên Tỉ liếc

- Về rồi - Vương Tuấn Khải từ ngoài bước vào

Tám con mắt dồn về phía cậu, ngạc nhiên

- Về sớm vậy? - Mộc Miên ngạc nhiên

- Sớm gì, hai tiếng đồng hồ chứ tưởng ít à? - Cậu nhíu mày, chậm rãi bước vào phòng tắm, không mấy mảy may để ý đến 4 con người kia, bóng hình của Khả Nhi cũng coi như bỏ qua - tôi mệt rồi, mọi người tập trước đi, tôi sẽ theo sau

- Này, anh cũng phải ...

- Kệ cậu ta - Mộc Miên khó chịu - nhóm trưởng thế đấy, đến thành viên của nhóm cũng không lo, lời động viên cũng không có, thật là quá đáng

- ... - Khả Nhi im lặng, không nói gì

Thiên Tỉ dường như đã nhận ra gì đó, vội quay sang Khả Nhi

- Rồi cái chuyện lúc trước ấy, chị tính sao?

- Sao đâu, ba mẹ chị có ghép thế nào thì chị cũng vậy thôi, chị không ưa con trai, tính tình chị ba mẹ cũng hiểu rõ, với lại, đó cũng chỉ là bữa ăn bình thường

- Thế chị tưởng lần này chị về nước ngoài việc ba chị bảo quản lí tập đoàn Hoàng Khả còn có ý gì nữa, chính là tìm cho chị vị hôn thê đó a~~~, đừng có trẻ con nữa, người lớn chính là muốn sớm có cháu bồng, chị không thể cứ như thế được

- Chuyện đó tính sau - Khả Nhi thở dài rồi đứng dậy - chị đi ra ngoài chút

.

.

.

Hoàng Khả Nhi đứng trên ban công, tay cầm điện thoại, mắt không ngừng đảo xung quanh, không gian im lặng mà hòa hợp, ánh nắng cứ thế khắc họa rõ nét thân hình của thiếu nữ yêu kiều, cảm giác thật ra thoải mái, gió nhè nhẹ thổi, giọng hát ấm áp từ đâu cất ra làm cô cảm thấy nhẹ nhõm đến thế

Theo nắng chiều, ngọn cây vươn lên phía trên

Giang đôi tay, chở che thần cây héo mòn

Trời xanh lam không thấy nữa

Những chiếc lá cứ rơi dần, tại những âm thanh, trở nên úa màu

Tựa những đau thương đã qua

Khi cơn mưa rơi lặng yên

Cuốn chiếc lá đi tận xa

...

( Độc Thụ _ Vương Tuấn Khải )

Cô ngẩn người một lúc rồi nhìn xung quanh, bên phía ban công kia là Vương Tuấn Khải, cậu ngân nga từng giai điệu, thât êm tai, giá như cậu có thể hát thêm môt lúc nữa, nhưng không, cậu dừng lại, nhìn sang Khả Nhi, ánh mắt lạnh lẽo dần trở nên phát sáng, cảm giác ấm áp lan tỏa

- Cậu đứng đó

Rồi Vươg Tuấn Khải trèo sang

- Này, nguy hiểm lắm đấy - Khả Nhi ngăn lại

Nhưng mà, cậu đã trèo qua mất rồi, không may chân bị ban công cản lại, thế là không có chân để chống dưới đất

Rầm !!! - Hai người trọn vẹn ôm đất, Tuấn Khải nằm trên người Khả Nhi, hai đôi mắt chớp chớp nhìn nhau

- Đứng dậy coi - Khả Nhi chu môi tức giận

- Cứ để thêm một lúc nữa đi

- Bệnh hoạn - cô một chút cũng không thương tiếc, dùng lực tay đẩy Tuẩn Khải xuống đất rồi đứng dậy

- Cậu ở đây hồi nào thế? - Tuấn Khải đứng dậy phủi quần áo rồi nhìn cô

- Không có gì - cô bước đến bên ban công - chỉ là tình cờ thôi

- Ừm - Cậu gật đầu - mà sao tôi thấy cậu cứ lơ tôi thế

- Lơ gì đâu, chỉ là không biết nói gì thôi

Tách!!! - Tiếng chụp ảnh

Khả Nhi như đứng hình

- Này, tớ đã nói cậu là tắt chế độ âm thanh đi rồi mà - Vương Nguyên gắt

- Ai để ý chứ - Thiên Tỉ cãi lại

- Hai thằng nhóc kia - Khả Nhi quay lại quát lớn - xóa ngay đi, chị này còn xử nhẹ nhé

- Không xóa được đâu, uổng lắm chị ạ - Vương Nguyên cười tinh quái, khuôn mặt đáng yêu quá chừng - em lỡ đăng weibo rồi, bây giờ sao đây?

- ... - Khả Nhi không nói gì, mài sát khí đã lan tỏa xung quanh - nói lại coi

- Kết hoạch B, chạy thoát thân đi - Thiên Tỉ hét lên rồi kéo Vương Nguyên lên lầu

- Hai người ... - Khả Nhi định đuổi theo đã bị Tuấn Khải chặn lại, tay cậu nắm chặt tay cô - cậu nghĩ còn kịp?

Rồi cậu đưa điện thoại của mình cho Khả Nhi coi

Hai tấm ảnh càng hiện rõ ra trước mắt cô, một hình là lúc Tuấn Khải nằm trên người cô ( cấm đứa nào suy nghĩ xấu xa ) , tấm còn lại là hai người quay lưng đi, nhìn về phía ánh dương, còn in đậm thêm cái dòng stt nhìn cũng muốn choáng : Romantic quá đi, chị dâu tương lai, em chờ chị ...

Khả Nhi mặt tối sầm, bặm môi rõ tức

- Tôi về, ở đây không vui chút nào