[Fanfic] – Deep Meanings

Chương 12

Takaba chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, mắt cậu nhíu lại khi suy xét lời yêu cầu của người đàn bà kia. ‘Cái gì đây…cô ta…hmm…một cái bẫy, huh?’

Tiến về phía cửa chính, cậu mở toang nó ra, vẫy tay ra hiệu cho Riaf đi vào bên trong. Cậu quay số gọi cho Asami và cảm thấy thư giãn khi nghe được giọng nói lạnh lùng của anh. “Asami, người đàn bà đó đã gọi. Cô ta muốn tôi tới tòa nhà phía sau club XES trong 30 phút nữa, chỉ một mình.”

“Ở nguyên đó.” Giọng nói lạnh lùng của Asami ngay cả Riaf cũng có thể nghe rõ, anh khẽ cúi đầu và đi ra lại bên ngoài.

Thở dài, cậu tắt điện thoại, cuối cùng cũng để ý thấy áo mình bị dính máu. Nhăn mặt, cậu thả chiếc điện thoại xuống ghế sofa. Đi dọc theo hành lang, cậu vào bên trong phòng ngủ để kiếm đồ thay, quai hàm cậu như muốn rớt xuống vì sốc khi cậu đi vào phòng để quần áo lần đầu tiên. ‘Asami luôn để sẵn ra cho mình,’ cậu khịt mũi, không thể tin nổi khi nhìn thấy phần quần áo của mình trong phòng, toàn những đồ mới và chật kín.

‘Sheesh! Asami chắc hẳn là đã mua thêm đồ cho mình. Mình sẽ không bao giờ mặc hết cái đống này!’ Khi vừa với tay lấy một cái áo mới, cậu nghe thấy tiếng cửa chính mở ra.

Ra khỏi phòng để đồ, cậu đi về phía phòng khách, nhưng nửa đường thì gặp Asami ở hành lang. “Gần tới giờ rồi, Asami. Chúng ta phải…”

Khi cậu liếc nhìn lên, giọng nói của cậu tắt dần, tim đập liên hồi, cậu lùi lại, biết rằng ánh mắt hiện giờ của Asami nghĩa là điềm xấu, rất xấu cho cậu. “Asami…Asami, chúng ta phải…người đàn bà đó…”

“Đừng chạy rông nữa, Aki, nếu không tôi sẽ trừng phạt cậu nặng hơn.” Asami gầm gừ, mắt lóe sáng đầy nguy hiểm.

“Trừng phạt…tôi…” Cậu giận dữ hét lên. “Tôi đã không làm gì cả! Tôi còn gọi báo cho anh biết…Chết tiệt! Tôi nên tự đi một….AHHHH!”

Bị quăng mạnh vào tường, cậu chớp mắt, cảm thấy choáng váng một chút hai tay cậu đập liên tục vào vai Asami khi anh nâng bổng cậu lên, mông cậu bị siết chặt bởi hai cánh tay của anh. “Đồ khốn! Buông….buông…”

Asami nhận chìm sự phản kháng của cậu bằng một nụ hôn mãnh liệt, anh mút lấy lưỡi cậu, cắn lên môi cậu trước khi di chuyển xuống đường cong trên cổ, để lại đó một dấu răng sâu hoắm. Liếm nhẹ lên vết cắn đang rỉ máu, Asami lắng nghe tiếng rên rỉ của cậu, hai tay thì không ngừng xoa bóp cặp mông căng tròn của cậu. “Asami…dừng lại…ngườ…đàn b…”

Giận dữ, Asami bồng cậu đi thẳng vào phòng ngủ, anh thả cậu xuống giường, đưa tay tháo bỏ cái cà vạt. “Không đời nào…đừng….” cậu bật khóc, cố gắng lùi ra xa, hai chân cậu dễ dàng bị giữ lại mặc dù cậu đã vùng vẫy dữ dội.

Ánh mắt rực lửa trước sự chống đối của cậu, Asami xé toạt quần áo cậu ra, để lại những vết trầy xướt khắp nơi. Kéo cậu ra khỏi giường, Asami trói tay cậu vào một trong bốn cái cột giường bằng cà vạt của mình, anh vỗ mạnh vào mông cậu cảnh cáo khi cậu cố dùng chân đấm đá loạn xạ.

Quỳ xuống phía sau cặp mông đang run rẩy của Takaba, Asami cọ má mình vào đó trước khi quay mặt lại cắn mạnh vào một bên mông khiến cậu phải hét lên đau đớn. Anh liếm nhẹ lên vết cắn một cách dịu dàng, để lại những nụ hôn nhỏ xung quanh và phía dưới rồi lại tiếp tục cắn mạnh thêm lần nữa.

Takaba hét lớn, cơ thể quằn quại ôm lấy cái cột gường, nước mắt không ngừng tuôn ra khi cậu cố giật mạnh, vùng vẫy điên cuồng để tháo bỏ cái cà vạt đang trói tay mình. Cơ thể đông cứng lại, cậu van nài, “Asami…đừng….Asami…làm ơn…” khi mà những nụ hôn nhẹ bắt đầu quay trở lại.

Nhếch mép cười, Asami liếm quanh phần nhô lên trên mông của Takaba trước khi nhấn chìm răng mình vào đó, lắng nghe tiếng hét khản đặc của cậu. Ngồi xuống trên gót chân mình, Asami thích thú nhìn những vết cắn đang tô điểm một phần cặp mông ngon lành của cậu.

Cởi bỏ áo sơ mi và áo khoác ngoài, Asami nắm chặt mông của Takaba bằng cả hai tay, lần này thì để lại một dãy những vết cắn dọc theo phần mông còn lại trong khi tiếng la hét của cậu dần chuyển thành tiếng rên rĩ, đau đớn giờ trở thành khoái lạc.

Đứng thẳng lên, Asami vuốt ve phần lưng và hai vai của cậu, với hai tay ra trước cấu nhẹ hai núm vú đỏ hồng, khiến cho cậu phải rên lên và ngã đầu ra sau dựa vào ngực của anh. Cậu thở hắt ra trong miệng của Asami khi đôi môi cậu bị bắt giữ trong một nụ hôn sâu nồng nhiệt, cặp mông nhức nhối của cậu cọ xát vào phần háng của anh, cơn đau lan tỏa xung quanh những vết cắn trên mông cậu.

Khi Asami lùi lại ra sau, cậu dựa đầu vào cái cột giường thở khó nhọc, lắng nghe tiếng kéo khóa quần trong căn phòng im lặng, cậu run rẩy chờ đợi trong căng thẳng.

Di chuyển tới phía trước, Asami đẩy phân thân vào đường rãnh giữa hai mông của cậu, và chỉ để nó nằm ở đó. “Nói xem cậu muốn gì nào, Akihito.”

“Đồ…khốn!” Takaba thở hắt ra, ngoan cố từ chối không nói thêm một lời nào, nhưng lại cố gắng áp sát mông mình vào cái đang cương cứng lên của Asami. Cắn mạnh vào vai cậu, Asami lắng nghe những tiếng hét khản đặc, nhếch mép cười khi cậu bắt đầu rêm rĩ van xin. “Asa…mi…làm…đi….”

“Tất cả những gì cậu phải làm chỉ là mở miệng yêu cầu, Akihito.” Asami thì thầm vào tai cậu, liếm nhẹ lên phân thân tai hai tay anh nâng hông của cậu lên, giữ chặt nó trong một cái siết tay mạnh mẽ, anh thô bạo đẩy mạnh cái của mình vào hết bên trong cặp mông tội nghiệp của cậu.

“ASAMI…CHẾT TIỆT…” cậu la lớn, những tiếng rên ư ử phát ra sau mỗi cú đâm mạnh khi Asami liên tục đẩy phân thân ra vào, ép người cậu vào cái cột giường.

Cùng với nước mắt đang tuôn ra trên khuôn mặt, cậu van xin một cách rời rạc, “Làm ơn…As…a…mi…làm ơn…Asami…”

Thô bạo cắn mạnh vào một phía cổ của cậu, Asami cuối cùng cũng với tay ra trước, vuốt ve cái của cậu với những cái giật mạnh cho tới khi, đánh mất bản thân mình trong khoái cảm để quên đi cơn đau, cậu cong lưng lại, xuất ra trong một cái co giật.

Trong khi Asami tiếp tục với những cú đẩy mạnh mẽ, Takaba cố gắng gồng tay mình ôm chặt cái cột giường để cánh tay và hai cổ tay đang nhức nhối của cậu được thư giãn, cậu bỏ cuộc hoàn toàn mặc kệ cho Asami tiếp tục làm tình với mình một cách thô bạo.

“Quấn hai chân cậu quanh cái cột giường.” Asami ra lệnh, nâng hông của cậu lên, anh đẩy vào sâu hơn khi cậu ngoan ngoãn làm theo, rên rĩ với sự tăng dần của khoái lạc và đau đớn.

Cậu dựa đầu vào một cánh tay đang nhức nhối của mình, hai chân cậu đau nhói khi cố gắng giữ chúng quấn quanh cột gường, cái đang ướt đẫm dịch thể của cậu trượt lên và xuống dọc theo cái cột sau mỗi cú đâm sâu.

“Asami…tôi…cảm…nhận…được…anh…ở…khắp…nơi….” cậu thở mạnh, bắn ra những dòng chất lỏng lên đầy cái cột và bụng của mình. Khẽ rên lên khi mông của cậu siết chặt phân thân cương cứng của Asami, khiến cho nó làm ngập bên trong cậu với dòng dịch thể nóng bỏng.

Khi Asami rút cái của mình ra, cậu hạ hai chân xuống, cố gắng để đứng thẳng nhưng đôi chân cậu đã đổ sụp xuống phía dưới, khiến cậu gần như bị treo lung lẳng. Nhếch mép cười, Asami kéo khóa quần lên lại, đi ra khỏi phòng trong khi cậu lên tiếng chửi rủa, “Đồ. Yakuza. Khốn. Kiếp!”

Một lúc sau, Asami quay lại với một lon nước trên tay, anh đổ nó vào miệng Takaba, một tay giữ lấy cằm của cậu bắt cậu phải nuốt xuống. Asami lập lại cho đến khi cậu uống gần hết lon nước.

Khi Asami cởi trói cho cậu, cậu đổ sụp xuống sàn, khóc lên trong đau đớn, cậu không chống cự khi anh bồng cậu lên.

Đặt cậu nằm xuống giường, Asami tách hai chân cậu ra, di chuyển vào giữa chúng, giữ hai tay cậu lên phía trên đầu, anh đẩy cái đang cương cứng của mình vào bên trong cặp mông đang nhức nhối của cậu, đẩy vào và rút ra một cách chậm chạp trong khi cậu rên lên ư ử.

“Nói đi, cậu muốn gì, Akihito.” Asami yêu cầu.

“Tôi…muốn…anh…” cậu thì thầm. “…Xuất…ra…trong…tôi…làm…ơn…Asami…”

Khẽ rên lên, Asami đẩy vào một lần cuối, xuất ra với những cú bắn dài, sâu vào bên trong cậu. Trong khi đầu cậu bắt đầu quay cuồng, Asami rút cái của anh ra, di chuyển xuống dưới mút lấy cái của cậu, âu yếm nó với cái lưỡi nóng bỏng của mình cho tới khi cậu lên tới cực điểm, đầu óc cậu choáng váng.

Một cảm giác mệt mỏi dâng lên trong người, Takaba cố gắng mở mắt ra, cố gắng lên tiếng, cố gắng…

Asami nở một nụ cười thỏa mãn, rời khỏi giường một lúc và quay trở lại với một cái khăn nóng ẩm, anh lau sạch người cậu. Sau khi xoa bóp hai cánh tay và hai chân của cậu, Asami xoa thuốc mỡ lên hai cổ tay rồi kéo mền đắp lên người cậu.

Asami nhìn ngắm cậu ngủ trong một lúc lâu trước khi nghiêng người tới trước để hôn nhẹ lên môi cậu. Hài lòng khi thấy cậu đáp lại nụ hôn ngay cả trong giấc ngủ, Asami hôn cậu thêm lần nữa trước khi rời khỏi đó.

————————————————

Takaba mở mắt ra một cách chậm chạp, cảm thấy mất phương hướng, đau nhức và khô khát. Màn sương mù trong đầu cậu dần tan đi, cậu chỉ nằm đó, nhẩm tính những nơi đang nhức nhối trên người mình. ‘Cả cái mông mình đau nhức, cánh tay mình nhức nhối, hai chân cũng vậy, cả hai cổ tay cũng thế…tên chết tiệt đó lại bỏ thuốc mình…LẦN NỮA!’

Cơn giận bùng lên, cậu ngồi dậy, cảm thấy hơi choáng váng, đau nhức khắp nơi. ‘Mấy giờ rồi? Chết tiệt…người đàn bà đó…’

Bò ra khỏi giường, cậu rớt thẳng xuống sàn, đôi chân cậu không ngừng run rẩy. Nhìn thấy một ly nước ở trên cái kệ cạnh giường, cậu với tay lấy nó, vội vàng nuốt xuống ừng ực. Phía sau nhói đau lên, cậu quay ra sau nhìn xuống dưới, đầu tiên mắt mở to ra rồi khẽ nhíu lại khi thấy một loạt những vết cắn trang hoàng trên mông của cậu. ‘Asami…tên yakuza khốn kiếp! Mình cần cái điện thoại…cố gắng đẩy mình ra khỏi chuyện này…chết tiệt…đâu rồi…’

Nhớ lại chiếc điện thoại của mình nằm ngoài ghế sofa, cậu cáu bẳn. ‘Đồ khốn…Mình ngay cả đi lại cũng không thể…’

Cắn chặt lấy môi, cậu bò một cách chậm chạp và đau đớn ra tới phía cửa, dùng cái nắm cửa để kéo mình đứng dậy trước khi mở nó ra. Nắm chặt một bên thành cửa, cậu đứng thẳng một cách khó nhọc, cố gắng lấy hết sức mình, cậu tiến từ từ ra phía phòng khách, lẩm bẩm một mình bằng một giọng thấp nhưng có thể nghe thấy được, “Asami chết tiệt…Tôi sẽ lấy cái điện thoại…Tôi sẽ lấy được nó…rồi…gọi cho Resol…không giữ tôi lại ở đây được đâu…”

“Ra khỏi giường rồi sao, Akihito.”

Sideview 2:

Đôi mắt sắc lạnh của Asami lóe sáng khi tay chính trị gia miễn cưỡng thông báo những tiêu chuẩn mới mà anh yêu cầu đã bị cản trở bởi một tay cố vấn của Bộ Pháp Luật, người có được sự chống lưng từ một kẻ vô danh của thế giới ngầm. Khi đôi mắt sắc lạnh của anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, anh khẽ nhếch mép, biết rằng mình đang nằm trong kính ngắm của Takaba.

“Tiếp tục với những tiêu chuẩn đó. Tôi sẽ lo liệu phần còn lại.” Anh lướt đôi mắt lạnh lùng của mình khắp người kẻ đang run sợ trước mặt thêm một lần trước khi đứng dậy và rời khỏi đó.

“Đem cậu ấy tới đây.” Asami nói với Suoh khi anh ngồi vào trong chiếc limo và châm lửa một điếu thuốc.

“Điều tra tên cố vấn đó, và tìm kẻ đỡ lưng cho hắn.” Anh ra lệnh cho Kirishima trong điện thoại, nhếch mép cười khi Takaba trèo vào trong chiếc limo.

——————-

“Báo cáo.” Asami hút một điếu xì gà, chiếc điện thoại để bên tai, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của căn hộ.

“Takaba-sama đang ở một quán bar với bạn, Asami-sama.” Suoh tường trình trong điện thoại.

“Sắp xếp cuộc hẹn của tôi ở đó.”

——————

“Takaba-sama vẫn ở bên trong, Asami-sama.” Suoh thông báo, cúi chào một cách kính cẩn.

Asami gật nhẹ trước khi đi vào bên trong quán bar, đôi mắt anh lóe sáng khi chúng phát hiện ra cậu nhóc của anh đang được bạn bè vây quanh. Châm một điếu thuốc, anh tiến về phía cái bàn trống ớ góc trong cùng. Nhếch mép cười khi Takaba cố giấu mặt đi, anh nhấp một ngụm trong cái ly trước mặt, khẽ nhăn mặt bởi thứ rượu rẻ tiền.

Đôi mắt sắc lạnh nhìn bao quát tên yakuza vừa mới tới, anh gật đầu ra hiệu hắn ta ngồi xuống cái ghế đối diện. Kẻ đó ngồi xuống, hoảng sợ ra mặt, hai tên đứng phía sau lùi lại một cách sợ hãi. Anh liếc mắt quan sát người ngồi đối diện mình trong giây lát, hài lòng với sự run sợ anh thấy được. “Tôi làm chủ hết tất cả. Ông sẽ không muốn có cuộc nói chuyện này thêm một lần nào nữa.”

“Vâng, Asami-sama,” kẻ đó nói, giọng điệu hoàn toàn kính cẩn, nỗi sợ hãi hiện rõ trong giọng nói. “Cảm ơn, Asami-sama. Tôi sẽ không phiền lòng ngài thêm lần nữa.”

Asami búng tay một cái tên yakuza đứng dậy, cúi chào cùng với hai tên đứng phía sau trước khi rời khỏi đó, mồ hôi túa ra đầy người.

Sự chú ý bây giờ quay lại phía Takaba, mắt anh nhíu lại khi một trong những người bạn của cậu vòng một cánh tay qua vai và nghiêng người tới trước thì thầm vào tai cậu nhóc của anh.

Ngay lập tức tại bàn của bọn họ, anh kéo ghế của cậu ra sau, bẻ cổ áo của cậu lại, phơi bày những dấu hôn trên đó. Đi thẳng ra chiếc limo, anh đốt một điếu thuốc, tin chắc rằng cậu nhóc của anh sẽ đi theo.

——————

Bên ngoài club XES, Asami vòng tay ôm lấy eo của Takaba để tỏ rõ sự sở hữu khi anh dẫn cậu đi vào bên trong, anh khẽ nhếch mép bởi vẻ mặt ngạc nhiên của cậu. “Đây là một trong những quán bar của tôi. Ở ngoài này. Đừng uống nhiều quá. Xong việc chúng ta sẽ về nhà.”

Sau một ánh nhìn sắc lạnh về phía Suoh, anh đi vào văn phòng ở phía sau club, đám đông tự động nhường đường cho anh. Sau khi đã kiểm tra xong những số liệu, anh tìm thấy cậu nhóc của mình đang ở dưới sàn nhảy, di chuyển theo điệu nhạc và nhảy một mình.

Khi hai người đối tác làm ăn cũ, bên cạnh là những người phụ nữ xinh đẹp, tiến về phía anh để bàn thảo một số công việc, anh quay sang Suoh. “Đem cậu ấy tới đây khi cậu ấy nhảy xong.”

Quay lại phía những người đàn ông, lông mày của anh nhướng lên khi một trong số bọn họ, Toidi Qiwol, ra hiệu cho một người phụ nữ đi lại phía anh. Khi người phụ nữ đó mỉm cười với anh và áp sát cơ thể xinh đẹp của cô ta vào cánh tay anh, anh nhếch mép cười, châm lửa một điếu thuốc và lắng nghe cuộc nói chuyện.

Cảm nhận được cậu nhóc của anh đang đến gần, anh quay đầu lại. “Nhảy đã chứ, Akihito?”

Cau mày khi Takaba gượng gạo bởi sự chú ý không mấy thân thiện, anh đẩy những người phụ nữ đang bám vào tay anh ra xa và vòng một tay quanh người cậu.

Đi về phía cái bàn nơi có thể thấy hết toàn bộ sàn nhảy, anh nhếch mép khi thấy thiếu một chiếc ghế cho cậu nhóc của mình, anh kéo cậu ngồi vào lòng mình. Lắng nghe những người đàn ông nói chuyện, anh nhếch mép cười lần nữa bọn họ liên tục bị sao lãng khi thấy bàn tay anh vuốt ve cậu cho tới khi cậu thì thầm, “Phòng vệ sinh.”

Anh quan sát Takaba lách người qua đám đông đi về phía phòng vệ sinh trước khi hướng sự chú ý của mình về những người đang ngồi cùng bàn.

“Asami-sama, giới thiệu với ngài đây là Eoh-chan.” Toidi lên tiếng, mỉm cười với người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy đỏ quyến rũ. “Eoh-chan tới đây chỉ để được gặp mặt ngài.”

“Hãy kết thúc công việc của chúng ta đi.” Anh lạnh lùng đáp lại, hoàn toàn phớt lờ Eoh, dửng dưng khi cô ta rời khỏi bàn, sự tức giận và nỗi căm phẫn hiện rõ trên từng bước đi của cô ta.

Kết thúc cuộc thảo luận với Toidi, anh cau mày khi Suoh cúi xuống thì thầm. “Asami-sama, người đàn bà đó đã chặn đường Takaba-sama.”

Khẽ nhếch mép, anh đứng lên, vòng một tay ôm lấy eo của cậu anh dẫn cậu ra phía chiếc limo, biết rằng cậu sẽ không thể kìm nén được cảm xúc qua sự việc này.

———————

Asami nhìn xuống khuôn mặt và cơ thể mệt mỏi của Takaba, hài lòng bởi cuối cùng cậu nhóc cũng đã chịu quy phục anh. ‘Người đàn bà đó thật có ích.’ Nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, anh nhếch mép khi cậu lẩm bẩm ‘Asami’ trong giấc ngủ.

Rời khỏi phòng ngủ, anh đi vào phòng làm việc, những tập hồ sơ giấy tờ nằm chờ đợi trên bàn bị phớt lờ khi anh nhấc máy gọi Kirishima.

“Điều tra Toidi.” Anh ra lệnh rồi nói thêm khi anh đốt một điếu thuốc, “Cả người tên Eoh nữa.”

——————-

“Phòng tối đã được lắp đặt, Asami-sama.” Suoh thông báo qua điện thoại. “Takaba-sama hiện đang ở bên trong phòng khiêu vũ của Y.A.G.”

“Tốt.” Asami cảm thấy thư giãn sau một buổi ăn tối tuyệt vời với cậu nhóc của anh, người đã nói liên tục không nghỉ suốt cả buổi tối.

Kirishima gõ nhẹ cửa văn phòng trước khi bước vào và đi tới trước bàn làm việc của anh.

“Asami-sama, Toidi là kẻ chống lưng cho tên cố vấn đó.” Kirishima dừng lại, rồi nói thêm bằng một giọng không cảm xúc, “Eoh là chị của hắn.”

“Cho tiến hành những biện pháp cần thiết đi.” Anh lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, Asami-sama.” Kirishima cúi chào trước khi rời khỏi căn phòng.

Nhặt một tập hồ sơ lên từ bàn làm việc, Asami trả lời điện thoại, khuôn mặt đông thành đá khi Takaba yêu cầu cho người đón mình, sự sợ hãi hiện rõ trong giọng nói.

“Suoh, đón cậu ấy đi người nào đó đang rượt theo cậu ấy.” Asami rít lên trong điện thoại rồi cúp máy với một cú dập mạnh giận dữ.

“Asami-sama, Toidi và gã cố vấn đó có trong danh sách khách mời của buổi lễ từ thiện Y.A.G.” Kirishima bước vào, nhanh chóng thông báo với anh.

Một lúc sau đó, chiếc limo tăng tốc tiến về phía căn hộ. Điện thoại của anh reng lên.

“Chúng tôi có cậu ấy rồi.” Suoh báo cáo lại.

Ánh mắt sắc lạnh lóe lên, Asami ra lệnh. “Đưa cậu ấy về nhà.”

Khi anh bước xuống chiếc limo và đi thẳng vào trong căn hộ, những suy nghĩ về cậu nhóc ưa thích sự rắc rối cùng với những suy tính làm sao để bảo vệ cậu nhóc cứng đầu này lấp đầy tâm trí anh.

———————

Sau khi làm tình với Takaba cho tới khi cậu mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ, Asami bắt đầu nấu bữa ăn tối cho bố mẹ cậu và gọi cho Kirishima. “Báo cáo.”

“Những mệnh lệnh ngài đưa ra đã có hiệu nghiệm. Toidi và Eoh đã bị buộc phải lẩn trốn.” Kirishima thông báo.

“Hoàn tất mọi việc đi.” Anh ra lệnh với giọng điệu lạnh lùng như thường ngày.

“Vâng, Asami-sama.” Kirishima xác nhận lại một cách kính cẩn.

———————

Rót một ly rượu, Asami vừa uống thứ chất lỏng màu hổ phách ở trong ly vừa đợi Takaba quay lại sau khi đã đưa bố mẹ cậu xuống dưới nhà. Anh hơi cau mày lại khi chuông điện thoại vang lên nhưng vẫn trả lời nó.

“Nói.”

“Asami-sama, cánh tay phải của Toidi là một tay bắn tỉa.” Kirishima cập nhập. “Chúng tôi vẫn chưa tìm được chỗ hắn ta.”

“Đến đây gặp tôi ngay.” Anh ra lệnh bằng một giọng đầy nguy hiểm anh lấy khẩu súng ra và đi xuống dưới nhà ngay lập tức.

Đôi mắt anh nhíu lại khi nghe thấy tiếng đạn bắn ra, anh nhanh chóng tiến vào đại sảnh và tìm thấy cậu nhóc của anh đang bị kéo lùi lại bởi Riaf.

“Aki.” Ánh mắt tập trung vào Takaba, anh tiến tới trước, không khí nặng nề xung quanh anh chỉ loãng đi đôi chút khi Riaf thông báo rằng cậu đã không bị một chút tổn hại nào cả, cậu xác nhận lại việc đó khi lao người vào anh.

Sự tức giận trong mắt anh bùng lên mãnh liệt khi chứng kiến sự kích động của cậu anh trao cho Riaf một cái nhìn sắc lạnh rồi đẩy cậu về phía Riaf trước khi tiến ra bên ngoài. “Báo cáo.”

“Chỗ nấp của tên bắn tỉa đã được xác nhận. Kirishima hiện đang ở đó.” Suoh thông báo, vai và chân rỉ rả máu. “Eoh đã xuất hiện bên cạnh cửa đại sảnh cô ta là tín hiệu.”

“Mục tiêu?” Anh hỏi với một giọng không biểu cảm.

“Takaba-sama.” Suoh xác nhận.

Suoh và những người khác bất giác lùi lại khi cảm nhận được những làn sóng giận dữ phát ra từ anh.

“Bắt hết những tên còn lại trong nhóm của Toidi.” Quay người, anh khẽ nhìn lướt qua vai và chân của Suoh trước khi liếc nhìn lên một cách lạnh lùng. “Tôi sẽ không quên.”

Đi vào lại bên trong đại sảnh, anh lắng nghe cậu nhóc của anh nói, quan sát đôi môi đó mấp máy trước khi kéo cậu vào lòng, an tâm rằng cậu nhóc đã không sao. Khi Takaba bắt đầu run rẩy, anh siết chặt vòng tay lại, cơn thịnh nộ gần như che mờ tầm mắt.

Khi Suoh bước vào để thông báo họ đã bắt được tên bắn tỉa, anh hôn Takaba, ra lệnh cho Riaf đưa cậu lên trên và bảo vệ cậu trước khi tiến ra ngoài, những thuộc hạ của anh đã sẵn sàng theo anh xuống địa ngục.

——————

“Báo cáo.” Asami yêu cầu, Kirishima và Suoh cùng ngồi ở băng ghế sau trong xe với anh.

“Tên bắn tỉa đang ở trong kho hàng. Hắn không có một thông tin xác đáng nào cả.” Kirishima nói thêm, “Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm chỗ trốn của Toidi và Eoh.”

“Tên cố vấn của Bộ Pháp Luật đã được giải quyết. Gia đình ông ta sẽ tìm thấy một lá di thư cùng với xác chết.” Suoh cập nhập thêm khi chiếc limo ngừng lại.

Anh bước ra khỏi xe, châm một điếu thuốc, tiến vào bên trong bản doanh của Toidi.

“Chỉ còn vài tên thuộc hạ của Toidi. Bọn chúng đang cố chống trả.” Một trong những thuộc hạ của Asami cúi chào và thông báo. “Không người nào của chúng ta bị thương, Asami-sama.”

Trả lời một cuộc gọi, Suoh quay lại và báo cáo với anh, “Takaba-sama đã gọi Resol đến căn hộ.”

Anh chỉ gật đầu một cái khi Kirishima dẫn đường đến một căn phòng nơi bốn tên thuộc hạ của Toidi đang đứng ở đó.

“Chỗ của Toidi.” Anh yêu cầu, mắt ánh lên những tia lạnh lùng.

“Chúng tao sẽ không bao giờ phản bội Toidi-sama,” một trong số bốn người bước tới trước và hét lớn.

“Bam, bam, bam, bam.” Kirishima và Suoh đứng lùi lại mặt không chút cảm xúc khi anh rút súng ra nhắm thẳng bốn kẻ trước mặt.

“Không một ai được sống sót.”

“Vâng, Asami-sama.” Suoh và Kirishima khẽ cúi đầu

——————

Dừng xe trước kho hàng bỏ hoang, Kirishima dẫn Asami đến nơi tên bắn tỉa đang bị treo trên một cái móc, bầm dập và máu me đầy mình.

Rít một hơi thuốc cuối cùng, anh búng nhẹ điếu thuốc trong khi tên bắn tỉa giương mắt nhìn anh thách thức.” Ai là người ra lệnh.”

Tên đó chỉ tiếp tục trừng mắt nhìn anh, từ chối lên tiếng.

Anh rút súng ra, mở chốt an toàn, rồi chỉa thẳng vào vùng háng của hắn. “Mày đã cố giết một người quan trọng đối với tao.”

“Tôi…tôi…” tên đó không thể nói một lời nào, cơ thể căng cứng khi khẩu súng đè xuống mạnh hơn.

“Nói đi, ai đã ra lệnh.”

“E…E…Eoh…” cuối cùng hắn cũng lắp bắp được vài tiếng, “Tôi…chỉ…làm…theo….lệnh….làm ơn….”

“Lẽ ra mày không nên làm theo mệnh lệnh đó.” Anh bước ra xa, đưa súng lên, bắn một phát một. “Bam.”

Trong bầu không khí im ắng sau đó, điện thoại của anh reng lên kiểm tra số gọi tới, anh bắt máy trả lời. “Akihito.”

Trong khi anh lắng nghe giọng nói hoảng loạn của Takaba, cơn giận như muốn nuốt lấy anh. “Ở yên đó.”

Tia nhìn lạnh lùng hướng vào Suoh, anh ra lệnh, “Nói với Riaf phải đảm bảo là cậu ấy ở nhà.”

“Tòa nhà sau lưng club XES.” Anh lập lại cho Kirishima. “Tôi muốn cả hai người bọn họ. Không được sai sót.”

—————-

Asami nhếch mép cười khi Takaba không thể đứng thẳng, bị treo lủng lẳng nơi cột giường. Kéo khóa quần lên lại, anh rời khỏi phòng ngủ, khẽ cau mày khi cậu nhóc của anh lên tiếng rủa xả. ‘Vẫn còn sức lực àh. Không thể để cho cậu ấy gây thêm rắc rối.’

Anh mở cánh cửa chính ra. “Báo cáo.”

“Hai người bọn họ hiện đang ở kho hàng, Asami-sama.” Riaf kính cẩn cúi đầu.

“Đừng đụng đến chúng.” Anh ra lệnh trước khi đi vào trong bếp để lấy một lon nước cho cậu nhóc của mình, thêm vào một viên thuốc ngủ để bảo đảm rằng cậu sẽ ở yên trong nhà.

Đi vào lại trong phòng ngủ, anh ép Takaba uống hết lon nước trước khi cởi trói cho cậu. Anh bồng cậu vào giường, tách đôi chân thon dài ra và lách người vào giữa chúng. Nắm giữ lấy bàn tay của Takaba, anh đan những ngón tay của hai người vào nhau rồi kéo ngược tay cậu lên phía trên. Một cách chậm chạp, anh đẩy dương vật vào bên trong mông cậu, cái của anh cương cứng lên khi anh di chuyển nó ra vào, lắng nghe những tiếng rên rĩ sau mỗi cú đẩy.

“Nói xem cậu muốn gì, Akihito.”

“…Muốn…anh…xuất…ra…bên…trong…làm..ơn…”

Anh gầm gừ trong cổ họng, tiếng thì thào của Takaba khiến anh mất tự chủ. Với một cú đẩy mạnh vào sâu bên trong, anh lên tới cực điểm, bắn ra những dòng dịch thể trắng đục vào bên trong người cậu.

Nhìn xuống gương mặt mệt mỏi vì thuốc ngủ đang thấm dần của Takaba, anh vuốt ve phân thân cậu trước khi di chuyển xuống phía dưới và nuốt trọn lấy nó. Lắng nghe những tiếng rên rĩ không thể kiềm chế được của cậu, anh ngậm cái của cậu vào sâu hơn trong khi liên tục âu yếm nó bằng lưỡi của mình. Vuốt ve cơ thể căng cứng của Takaba, anh nuốt lấy hết thứ chất lỏng nóng ấm bắn ra trong miệng anh, mút chặt lấy đỉnh cái của cậu để nuốt lấy tận những giọt cuối cùng.

Khi anh ngồi dậy, đôi mắt cậu đã khép lại, thuốc ngủ đã có tác dụng. ‘Cậu ấy sẽ ở nhà, không dính vào rắc rối.’

————————

Vẫn còn cảm nhận được làn môi của Takaba trên môi mình, đôi mắt Asami ánh lên những tia nguy hiểm trong lúc chiếc limo đang tăng tốc tiến về hướng kho hàng.

Khi anh vừa bước xuống xe, Suoh và Kirishima xuất hiện và cúi đầu chào trước khi dẫn đường đến một căn phòng nơi đang Toidi và Eoh đang bị treo lủng lẳng, hai cánh tay bị kéo ngược lên trên đầu, cổ tay bị trói chặt bằng dây xích.

“Tôi muốn có tên của tất cả những người mà nhóm của ông đã dính vào.” Anh yêu cầu, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy sự giận dữ lóe sáng lên.

Toidi ngoan cố ngậm chặt môi lại trong khi Eoh thì cố đưa đẩy bộ ngực ra một cách quyến rũ và thì thầm trong cổ họng, “Asami-sama…”

Giọng nói của cô ả tắt lịm, máu trên khuôn mặt ả như muốn rút cạn hết khi cô ta nhận lấy một cái trừng mắt hiểm độc phát ra từ anh.

“Rưới xăng lên người cô ta.” Anh ra lệnh, tay đốt một điếu thuốc trong khi Suoh đổ xăng lên cái cơ thể đang run bần bật của Eoh.

Rít một hơi thuốc, Asami tiến lại gần Eoh, anh chỉ dừng lại khi Toidi bắt đầu lắp bắp nói ra những thông tin anh cần để cứu chị của hắn.



Một vài giờ sau, Asami hài lòng khi anh đã nắm được hết tất cả những thông tin hữu ích mà Toidi có thể cung cấp. Khi anh đưa một bàn tay ra, Kirishima đặt vào đó khẩu súng đã được lên đạn của anh. “Bam.” Anh nhắm vào mắt phải của Toidi mà bắn khiến cho máu và những bộ phận não bắn tung tóe lên người của Eoh.

“Toidi-kun,” cô ả khóc vang, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt khi cơ thể rũ rượi của Toidi bị treo lung lẳng trên dây xích, gương mặt bị phá nát.

“Cô đã ra lệnh bắn cậu nhóc của tôi.” Anh đặt điếu thuốc lên môi.

“Không, không…không….” Cô ả rên rĩ, hoàn toàn sợ hãi.

“Cô là tín hiệu.” Anh châm lửa điếu thuốc.

“…” Miệng Eoh mấp máy không thành tiếng khi cô ta quay qua dùng ánh mắt van xin nhìn Suoh và Kirishima, những người đang đứng đó với một khuôn mặt không chút cảm xúc.

Anh quẳng điếu thuốc vào ngực của Eoh, đốt cháy cô ta, phớt lờ những tiếng la hét trong đau đớn được phát ra từ cổ họng Eoh trong khi cơ thể cô ta quằn quại trong ngọn lửa.

Anh đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm bất chấp những tiếng la hét khủng khiếp và mùi da thịt bị cháy khét cho tới khi chỉ còn tiếng của một cơ thể đang cháy rụi.

“Chắc chắn rằng xác của chúng không bao giờ bị tìm thấy.” Anh ra lệnh rồi xoay lưng bỏ đi. “Lo liệu hết những kẻ mà hắn đã kể tên.”

——————-

Asami ngừng lại trước cửa căn hộ của mình. “Báo cáo.”

“Bên trong rất im ắng, Asami-sama.” Riaf nhanh chóng thông báo sau khi kính cẩn cúi chào anh.

Đi vào bên trong căn hộ, anh tiến thẳng về phía phòng ngủ, và chỉ dừng lại khi thấy Takaba đang dựa người vào cánh cửa, miệng lẩm nhẩm những lời chống đối. ‘Akihito của tôi.’