Bối Minh Phàm dùng đòn sát thủ cuối cùng: “Chủ yếu là bên kia người ta trả
giá cao. Không phải cô đang thiếu tiền sao? Không phải cô muốn mua chân
giả tốt nhất cho mẹ cô, ở viện điều dưỡng đắt nhất, mời bác sĩ trâu bò
nhất sao?”
Anh ta thấm thía mà cảm thán: “Đều là tiền cả đấy.”
Thịnh Kiều: “……”
Bối Minh Phàm: “Ma có gì đâu mà phải sợ? Có thể đáng sợ hơn con người ư? Cô không tiền không danh tiếng không địa vị, ai cũng có thể trèo lên đầu
cô ức hiếp cô, cái đấy mới là đáng sợ nhất. Nhỡ mà hãi quá, cô cứ lên
chùa cầu bùa hộ mệnh, mua tượng Bồ Tát phát sáng, cho dù có ma thật cũng chả dám lại gần cô.”
Thịnh Kiều nói: “Ngày xưa anh từng đi bán hàng đa cấp đúng không?”
Bối Minh Phàm cười hề hề: “Cái gameshow này là chế tác nhớn đấy, bất kể là
danh tiếng của cô hay là giá trị con người của cô đều sẽ có sự cải thiện lớn. Người khác cầu còn không cầu được đâu, họ chủ động tìm tới cửa,
quả thực chính là miếng bánh từ trên trời rớt xuống.”
Thịnh Kiều nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh ta: “Cho nên?”
Bối Minh Phàm vẻ mặt chính khí: “Cho nên lúc tổ chương trình liên hệ anh,
anh đã nhận kèo hộ cô rồi. Nửa tháng sau bắt đầu quay tập 1.”
Thịnh Kiều hồi lâu không nói gì.
Bối Minh Phàm hỏi: “Tiểu Kiều, giận à?”
“Không ạ.” Cô buông tiếng thở dài, “Em đang xây dựng tâm lí. Nửa tháng sau đã
phải quay rồi, mình ăn nói thế nào với bên “Thiếu niên ánh sao” đây ạ?”
“Thời gian thu của “Chạy để giữ mạng” là ba ngày, vừa hay khác ngày quay của Thiếu niên ánh sao, không xung đột.”
“Vậy ok ạ.”
Bối Minh Phàm cảm thấy mình càng ngày càng thích cô gái này hơn, co được
dãn được, rất tốt. Anh ta vui tươi hớn hở: “Để anh nói thêm cho cô một
tin tốt nữa, bộ phim truyền hình mà hồi xưa anh bàn cho cô giờ túm được
rồi. Bộ đấy cũng là chế tác khủng của năm nay, toàn sao to. Thị trường
phim truyền hình hiện đại năm nay hơi chán, đề tài của bộ phim này không tồi, có thể sẽ hot đấy.”
Thịnh Kiều nói: “Anh cứ sắp xếp đi ạ. Cuối tuần này em lên chùa cúng bái tí, xin cái bùa về.”
Bối Minh Phàm: “……”
Cô đi thật đấy à? Xem ra thật sự rất sợ ma……
Thịnh Kiều nói đi là đi ngay. Cô lên mạng tra xét chùa miếu nào thiêng một
tí, ngắm nghía hoàng lịch, chọn một ngày thích hợp dâng hương bái phật,
bọc người trong khăn quàng mũ mão kĩ lưỡng rồi mới đi.
Cô không để trợ lý đi theo, gọi xe rồi báo địa chỉ, tài xế vừa nghe liền
biết cô muốn vào miếu, nói với cô: “Tòa miếu kia ở trên núi, dạo này
đường núi đang sửa, xe không đi lên được, có một đoạn đường núi cháu
phải tự đi. Nhưng thôi thành tâm thì mới được như ý nguyện, đi bộ một
lúc cũng tốt.”
Một giờ sau xe tới sườn
núi. Giương mắt nhìn lên, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, xa xa có
thể nghe thấy tiếng chuông xao động, rất có cảm giác như tháp cổ ẩn mình trong núi sâu.
Ven đường chất đầy đá,
chỉ để lại một con đường nhỏ cho người đi bộ. Thịnh Kiều đeo tai nghe
lên vừa nghe nhạc vừa leo dốc. Lúc gần đến cửa núi, cô nhìn thấy có một
gia đình ngồi ở thềm đá dưới cây bồ đề nghỉ ngơi.
Bóng hình kia quá quen thuộc, cô tập trung nhìn kĩ, thật sự là bố mẹ và anh trai cô.
Thịnh Kiều nhớ ra điều gì, lấy di động ra xem lịch một lúc, phát hiện hôm nay là ngày Bà Kiều ăn chay niệm Phật. Ngày này hằng năm, cả nhà cô sẽ lên
chùa miếu cúng bái Bồ Tát và ăn cơm chay.
Thảo nào hoàng lịch nói với cô hôm nay là ngày lành, hóa ra là gặp được người nhà đây.
Cô vui vẻ vô cùng, bỏ tai nghe ra chạy tới, bởi vì cô đội mũ đeo khẩu
trang, mấy người ban đầu còn chưa nhận ra cô ngay. Cô cong mắt, cười
tươi rói gọi, “Dì, chú, trùng hợp quá ạ.”
Ông Kiều lặng lẽ ngó Kiều Vũ đối diện, ánh mắt dò hỏi: Không phải con gọi nó tới chứ?
Kiều Vũ:…… Không phải, không phải thật mà.
Hôm nay Bà Kiều không ngồi xe lăn. Chân bà hơi bị tật, nhưng thi thoảng đi
bộ một chút thì vẫn không thành vấn đề. Bà kéo Thịnh Kiều ngồi xuống bên cạnh mình, nắm tay cô hỏi: “Kiều Kiều cũng tới bái Bồ Tát à?”
Bàn tay mẹ vừa mềm vừa ấm, cô chẳng hề muốn buông ra, “Dạ vâng, con tới xin bùa bình an ạ. Một thời gian nữa con phải ra nước ngoài quay chương
trình ạ.”
Bà Kiều gật gật đầu, không biết có phải tại Phật quang chiếu rọi khắp nơi không mà cô gái trước mặt bà
càng nhìn càng cảm thấy thân thiết. Thật giống như, từ ngày xưa, cô cũng là một miếng thịt rơi ra từ người bà, là do bà nâng niu nuôi lớn, là
cục cưng trong tim bà.
Tiếng chuông gõ
như từng vòng nước xao động vang vọng khắp ngọn núi. Bà Kiều nghe tiếng
chuông mà có chút hoảng hốt, khi lại nhìn Thịnh Kiều, bất giác bà bật
khóc.
Thịnh Kiều thương mẹ vô cùng, vội
vàng dùng mu bàn tay gạt nước mắt cho bà, nhẹ giọng hỏi: “Dì ơi, dì sao
thế ạ? Dì mệt mỏi quá ạ?”
Bà Kiều nhìn cô, lắc lắc đầu cười, nắm tay cô đứng dậy, “Không sao. Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Dường như cô lại trở về ngày xưa cùng lên núi trai giới cùng bố mẹ và anh
trai, Thịnh Kiều vui vẻ vô cùng, nắm tay Bà Kiều mãi không rời. Vào cửa
xong họ dâng hương trước, bắt đầu bái từ tượng Phật trong đại điện trở
đi, ba khấu ba bái với mỗi vị Bồ Tát, lòng tràn đầy thành kính.
Thịnh Kiều lại đi cầu bùa bình an, xin Bồ Tát phù hộ cho tất cả ác quỷ tiểu nhân trong đời cô đều tiêu tán.
Chờ bái xong Phật thắp xong nhang, mấy người ngồi nghỉ một lát trong phòng, uống chén trà xanh, liền có nhà sư tới mời họ dùng cơm chay. Đây đều là những việc Ông Kiều đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Đồ chay tuy rằng thanh đạm, nhưng hương vị rất ngon miệng. Lúc ăn cơm mọi
người nói chuyện phiếm, Kiều Vũ nhớ tới cái gì, bèn tám nhảm: “Anh xem
cái video em chửi đứa đạo nhạc rồi, em đúng là nữ trung hào kiệt đấy.”
Thịnh Kiều nói: “Quá khen, anh ăn cơm của anh đi.”
Khi ở chung với gia đình nhà họ Kiều, cô luôn vô thức quên mất thân phận
của chính mình. Cô nói xong lời này, Bà Kiều phì cười, hiếu kỳ nói:
“Video gì thế?”
Kiều Vũ bị cô kháy một
câu, thấy cô nháy mắt ra hiệu với mình đừng đưa Bà Kiều xem, anh khẽ mỉm cười, lập tức móc di động ra search video lanh lẹ đưa qua: “Mẹ, mẹ xem, cái này này!”
Thịnh Kiều: “……”
Sao cái đức hạnh của anh trai nhà mình vẫn giống ngày xưa như đúc vậy?
Ông Kiều cũng tò mò nhích lại gần, hai người xem không chớp mắt toàn bộ quá trình Thịnh Kiều mắng người, đặc biệt là khi cô vén váy hùng hổ xông
lên sân khấu, Bà Kiều không nhịn được bật cười, nói: “Kiều Kiều dữ quá
dữ quá.”
Xem xong, Ông Kiều dựng ngón tay cái với cô: “Người trẻ tuổi là phải có gan đấu tranh với thế lực tà ác.”
Rốt cuộc, Bà Kiều vẫn khoan dung nhất, hỏi cô: “Con vạch trần tuyển thủ
kia, khiến nó mất hết mặt mũi, nó không gây khó dễ cho con chứ?”
Thịnh Kiều nhớ tới trò đe dọa bằng xác chết trước kia, cười cười: “Không ạ.”
Kiều Vũ nói: “Những người này ác ôn lắm, dám trắng trợn táo bạo đạo nhạc thế này, có nghĩa là không chuyện xấu gì không dám làm đâu. Em vẫn nên cẩn
thận vào, nếu như bị uy hiếp hoặc đe dọa, có thể nói với anh.”
Mới nãy cô còn không vừa mắt với anh, khoảng khắc này cô lại cảm động vì anh vô cùng.
Ông Kiều ở bên cạnh ngó trái ngó phải, đột nhiên hỏi Thịnh Kiều: “Cô nhóc, đã yêu đương gì chưa?”
Thịnh Kiều có cảm giác hoảng loạn như bị bố hỏi cung: “Chưa…… Chưa ạ.”
Ông Kiều cười giỡn: “Vậy là tốt rồi.”
Kiều Vũ: “???”
Tốt cái gì mà tốt? Tốt ở chỗ nào?
Thịnh Kiều lại bổ sung một câu: “Công ty không cho ạ.”
Ông Kiều gác đũa đánh chát, thở phì phì nói: “Thế sao được? Sao công ty còn quan tâm đến chuyện con có yêu đương không kia chứ? Vậy lỡ như con muốn đến với thằng……”
Kiều Vũ giẫm vào chân bố anh dưới bàn một cái.
Ông Kiều: “……”
Khóe miệng Kiều Vũ đều đang run rẩy: “Minh tinh vốn dĩ không thể tùy tiện
yêu đương, bố thì biết cái gì, ăn cơm đi ạ! Mẹ, mẹ quản bố đi chứ!”
Bà Kiều cũng cười, trừng mắt nhìn Ông Kiều, nói: “Im miệng ăn cơm của ông đi, toàn lo chuyện đâu đâu.”
Mấy người chuyện trò dùng xong bữa cơm chay, nghỉ ngơi một lát liền chuẩn
bị rời đi. Khi đi qua pháp đường, bên trong có nhà sư đang giảng kinh.
Một hòa thượng áo xanh ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, gió trên núi mát
lạnh, nhưng ông lại cầm một cây quạt phe phẩy.
Bà Kiều thấy nhà sư liền hành lễ, lúc đi ngang qua, nhà sư đột nhiên cười
nói: “Tôi thấy thí chủ và cô bé bên cạnh có duyên đấy.”
Bước chân Bà Kiều khựng lại, quay người lại, cười cười hỏi: “Lời này của sư thầy phải giải thích thế nào ạ?”
Nhà sư kia phe phẩy quạt hương bồ, “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, đều tựa như hoa trong gương, trăng dưới nước.”
Cao tăng nói chuyện từ trước đến nay đều khó hiểu cao siêu, Kiều Vũ chưa
bao giờ tin những lời này, anh chỉ đi theo Bà Kiều mỗi năm thôi, chứ còn anh phiền nhất là mấy kẻ hay đánh đố người khác như vậy. Anh đỡ Bà Kiều nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Nhà sư
không hề nói gì, vui tươi hớn hở quay người lại, Bà Kiều gật gật đầu.
Mấy người định đi, lại thấy Thịnh Kiều sải mấy bước chân đến trước mặt
nhà sư, cau mày hỏi: “Thầy có biết không ạ? Con còn có thể trở về không
ạ?”
Nhà sư ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, cười cười: “Không thể trở về được.”
Thân hình cô run lên một chút, nhẹ giọng khẩn cầu: “Nhưng con rất muốn trở về ạ.”
“Nhân quả phàm trần, đều có mệnh số. Không thể trở về được.” Ông ta chẳng nói gì nữa, phe phẩy quạt hương bồ tránh ra, lại cười nói một câu: “Không
thể quay về được.”
Thịnh Kiều ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi đến khi Bà Kiều đi tới kéo cô, mới phát hiện cô đang khóc.
Bà Kiều hỏi: “Kiều Kiều, con muốn trở về đâu?”
Cô lại không nói gì, hồi lâu, giơ tay lau lau nước mắt, nặn ra mội nụ cười: “Dì ơi, cao tăng nói chúng ta có duyên đấy ạ.”
“Đúng vậy, dì vừa thấy con là rất thích rồi, thế còn không phải là có duyên sao?”
Cô cúi đầu, nghiêm túc cầm tay mẹ.
Không thể quay về thì thôi vậy. Như bây giờ cũng rất tốt rồi.
Cô có thể sống cuộc đời hiện tại của mình thật tốt.
*****
Không bao lâu sau, gameshow chế tác lớn đầu tư lớn lưu lượng lớn “Chạy để giữ mạng” liền công bố danh sách khách mời. Danh sách vừa ra, cả cộng đồng
mạng đều chú ý.
Vị đầu tiên là tòa núi
lớn trong giới lưu lượng Thẩm Tuyển Ý. Mấy năm trước có một cư dân mạng
từng nói, Hoắc Hi bá chiếm một nửa lưu lượng của showbiz, một nửa còn
lại thì của Thẩm Tuyển Ý.
Mấy năm nay
newbie xuất hiện lớp lớp, các hotboy trẻ trung ùn ùn không ngớt, dần dần đã đánh vỡ cục diện hai người độc chiếm của họ, nhưng Thẩm Tuyển Ý vẫn
là tòa núi lớn không thể cạy đi được, là đối thủ số một mấy năm nay của
Hoắc Hi.
Vị thứ hai là là ảnh hậu Lạc
Thanh, là nữ thần từ thế hệ cha mẹ lớp trẻ bây giờ, ngày xưa còn được ca tụng là Ngọc Nữ của giới điện ảnh. Bà đã tránh bóng rất nhiều năm, lưu
lượng và danh tiếng tuy rằng kém minh tinh bây giờ, nhưng tư lịch và
thanh danh tuyệt đối hơn hẳn.
Vị thứ ba
là nữ ca sĩ hát nhảy người Đài Loan – Phương Chỉ, được ca tụng là người
có lá phổi thép. Ở xu thế Đài Loan đi xuống đại lục đi lên như mấy năm
gần đây, album do cô ấy phát hành vẫn có thể đạt doanh số nằm trong top
3, có thể thấy độ nổi tiếng cực kì cao.
Vị thứ tư là tiểu sinh hạng 1 Tằng Minh được gọi là hoàng tử nhỏ giới cổ
trang, anh ta là nam thần quốc dân mà các bà các mẹ thích nhất, phim
trên TV hầu như là do anh ta đóng, ai cũng phải xem.
Vị thứ năm không tính là người trong giới, nhưng danh tiếng ở trên mạng
lại rất cao, là nam thần nổi tiếng nhờ live stream game Kỷ Gia Hữu. Cậu
còn trẻ, mới vừa tròn 18, là con lai, dung mạo cực kì giống Leonardo
DiCaprio thời trẻ, lại thêm thao tác chơi game cực kì trâu, thu hút được bao nhiêu là fan thậm chí còn chẳng hiểu mô tê gì về game.
Đều là đũy mê giai, chỉ cần ngắm cậu vững vàng bình tĩnh ngầu ngầu chỉ huy trò chơi là có thể u mê gào thét hú hét được rồi.
Vị thứ sáu, Thịnh Kiều.
A a a a a rốt cuộc cô ta có chỗ dựa thế nào mà còn có thể chen chân vào
chương trình chế tác nhớn toàn là tai to mặt lớn nhiều lưu lượng thế này chứ???
Sau lại có người tung tin, Thịnh Kiều được tổ chương trình chủ động mời.
Những nghệ sĩ hạng 1 đi gửi sơ yếu lí lịch bị loại đều tức đỏ mắt ghen tị.
Không phải cô sợ ma sao? Cô tham gia gameshow kinh dị làm gì chứ! Cô có bản lĩnh sợ ma, thì cô phải có bản lĩnh từ chối chứ!
Nực cười, chương trình xa hoa trâu bò như thế, có bị ma hù chết cũng phải đi á!
Sau khi tổ chương trình công bố công khai xong, fan Kiều đúng là vừa kích
động vừa lo lắng, cuối cùng sôi nổi gửi quà tới công ty quản lý. Có bạn
gửi thư cổ vũ cô, có bạn gửi những món quà nho nhỏ ấm lòng cho cô, cũng
có bạn gửi bùa hộ mệnh cho cô.
Quà fan
gửi tới luôn luôn do trợ lý thu cả thể, đến thư cũng là thu một đống,
nhưng Phương Bạch biết Thịnh Kiều chiều chuộng fan, bèn gom hết quà cáp
lại thành một đống, để vào trong nhà Thịnh Kiều.
Cô nhìn thấy quả nhiên rất vui vẻ, ngồi trên sàn nhà khui từng món ra, mỗi phong thư cô đều đọc rất nghiêm túc, còn nói với Phương Bạch: “Bao giờ
có thời gian chị sẽ hồi đáp cho các bạn ấy.”
Quá nhiều quà gửi tới, cô khui quà suốt cả chiều, tới chập tối thì đăng một status Weibo:
——@ Thịnh Kiều: Quà chị nhận được hết rồi, chị cảm động lắm, cảm ơn các em. Nhưng chị muốn hỏi một chút, gửi hoàng phù, thánh giá, thậm chí kiếm
bằng gỗ đào chị đều hiểu được, nhưng gửi cả tỏi nữa là sao?