Sáng hôm sau, bà Trang Mộng Điệp ăn xong bữa sáng con trai tự tay làm liền
chuẩn bị đi ngay. Bà nói là về xem con dâu, nhưng dường như con dâu có
hai đùi hay bốn chân thì bà cũng chẳng thèm quan tâm.
Toàn bộ quá trình Thịnh Kiều gần như chẳng nói được câu nào với bà mẹ chồng tương lai này cả.
Hoắc Hi hỏi bà định đi đâu, chuẩn bị lái xe đưa bà đi, Trang Mộng Điệp lại
xua tay từ chối: “Không cần, có người tới đón mẹ rồi.”
Hoắc Hi cũng không bất ngờ, tiễn bà tới gara với Thịnh Kiều. Người đàn ông
đến đón bà lái một chiếc Rolls-Royce, sau khi xuống xe thì ôm Trang Mộng Điệp một cái trước đã, rồi mới giúp bà để vali đỏ lên xe.
Trang Mộng Điệp nói “Bye” với họ, xoay người định đi, song nghĩ đến cái gì,
bà lại quay đầu, cười toe toét hỏi: “Các con định bao giờ kết hôn?”
Hoắc Hi không nói gì, bà phủi đầu ngón tay, không để ý chút nào, dặn dò:
“Nếu cần mẹ tham dự thì báo cho mẹ trước ít nhất nửa năm, mẹ sẽ dành
thời gian để đi.”
Dứt lời, bà lại tặng Thịnh Kiều một cái hôn gió, chui vào trong xe.
Hoắc Hi dường như đã sớm quen với quan hệ mẹ con hờ hững kiểu này, chẳng có
chút biểu cảm dư thừa nào, anh ôm Thịnh Kiều về, dịu dàng hỏi: “Buổi
chiều đã nghĩ ra đi đâu chơi chưa?”
Thịnh Kiều quan sát vẻ mặt anh thì thấy anh cũng không có vẻ khổ sở gì, lúc này cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay không có tiết cũng không có lịch trình, khó khăn lắm mới được một
hôm Hoắc Hi cũng rảnh, đương nhiên là phải ra ngoài đi chơi, xem phim
rạp đi dạo phố gì gì đó.
Chỗ tốt nhất của chuyện yêu đương công khai chính là không cần lo bị chụp lén. Chụp đi,
chụp thoải mái đi! Tôi còn mỉm cười với ống kính luôn nhé!
Cô được Hoắc Hi ôm cũng không lo lắng bị lộ, vùi đầu lướt di động xem dạo
này có phim chiếu rạp nào hay không. Lúc về khu đô thị, vai cô đột nhiên bị buông lỏng, khoé mắt cô thoáng thấy bóng dáng Hoắc Hi loáng lên. Anh vọt lên phía trước, trầm giọng kêu lên: “Cẩn thận!”
Thịnh Kiều ngẩng đầu lên nhìn, Hoắc Hi đỡ lấy một chiếc xe lăn từ đằng sau,
bánh của xe lăn va phải hòn đá, nghiêng về phía sau, nếu không phải Hoắc Hi đỡ được ngay, có lẽ đã bị lật ngửa rồi.
Thịnh Kiều liếc mắt một cái liền thấy dì Trương ở bên cạnh luống cuống chân
tay vừa xin lỗi vừa cảm ơn, cô vội sải bước lên, “Mẹ…… Không phải, dì
ơi! Dì không sao chứ ạ?”
Cái chăn phủ
trên đùi Bà Kiều đã rơi trên mặt đất, bà cũng rất sợ hãi, nhìn thấy
Thịnh Kiều, sắc mặt bà mới chợt ôn hòa đi, “Kiều Kiều? Sao con lại ở
đây?”
Thịnh Kiều nhặt chăn lên đắp ổn thoả cho mẹ, mặt mày lo lắng, “Dì không bị đụng chỗ nào chứ ạ?”
“Dì không sao đâu, cũng nhờ cậu trai này, ấy, các con……”
Thịnh Kiều sửng sốt một thoáng, hơi ngại ngùng, hồi lâu cô mới nhỏ giọng nói: “Dì ơi, anh ấy là bạn trai con ạ.”
“Đúng là cậu ta à!” Bà Kiều kinh ngạc cảm thán, nhìn Hoắc Hi mấy lần. Không
hổ là ngôi sao, trông có khí chất hơn hẳn cái thằng nhãi cà lơ phất phơ
nhà mình.
Thịnh Kiều trộm giật giật tay
áo Hoắc Hi, kéo anh về phía trước: “Đây là mẹ của Kiều Vũ, bức tranh lần trước anh mua cho em chính là tranh của dì ấy đấy.”
Bà Kiều kinh ngạc: “Cháu còn từng mua tranh của bác à?”
Hoắc Hi lễ phép cười nói: “Cháu chào bác gái ạ, cháu tên là Hoắc Hi.”
Bà Kiều đánh giá hai người trái phải, càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi,
trong lòng không hiểu sao sinh ra tâm trạng gả con gái đi. Bà vội dời
ánh mắt, nắm tay Thịnh Kiều nói: “Vào nhà ngồi một lát nhé?”
Thịnh Kiều gật gật đầu, đón lấy xe lăn, nói với Dì Trương: “Để cháu đẩy ạ, cô về nhà trước đun nước ấm, pha trà đi ạ.”
Dì Trương đồng ý, bước nhanh đi ngay. Cô và Hoắc Hi đẩy Bà Kiều trở về, Bà Kiều nói: “Cái cây gậy đánh golf con tặng cho chú ấy à, chú con đánh
Kiều Vũ ở nhà, đập nhầm vào lan can, bị gẫy mất rồi.”
Thịnh Kiều phì cười: “Chuyện gì mà nghiêm trọng thế ạ? Kiều Vũ lại làm gì ạ?”
Bà Kiều vừa cười vừa than: “Mấy hôm trước bạn làm ăn của chú con giới
thiệu một con bé cho nó, thằng nhãi Kiều Vũ kia chắc là không thích đối
phương, nhưng lại không tìm ra lý do từ chối, con đoán xem nó nói với
con bé kia cái gì?”
Thịnh Kiều ngẫm nghĩ: “Không phải anh ấy bảo là anh ấy thích con trai chứ?”
Bà Kiều cười không ngừng: “Sao con lại hiểu nó vậy chứ? Nó đúng là nói thế đấy, thế là chú con tức lên, xách gậy gộc trong phòng đuổi theo đánh
nó, lúc nổi nóng nên cũng không phát hiện lấy đúng cây gậy golf con
tặng. Sau này phát hiện ra, chú con tức quá, còn không dám nói với con,
lại tự đi mua một cây giống y như đúc về.”
Thịnh Kiều cười chết thôi: “Thế thì con sẽ làm bộ không biết ạ.”
Họ nói nói cười cười đi về đến nhà, Ông Kiều và Kiều Vũ đều không ở nhà.
Dì Trương đã pha xong trà, Thịnh Kiều nắm tay Hoắc Hi ngồi xuống sofa,
Bà Kiều liền ngồi ở bên cạnh, dịu giọng dò hỏi mấy câu về hoàn cảnh của
Hoắc Hi, anh đều trả lời từng câu một.
Không biết tại sao, so với Bà Thịnh, hôm nay ngồi trước mặt người phụ nữ này, anh lại cảm thấy lo lắng như khi gặp mặt phụ huynh.
Nhưng Bà Kiều cũng chỉ hỏi mấy câu tuổi tác công việc linh tinh rồi thay đổi
đề tài, giữ họ ăn bữa trưa. Thấy hai người gật đầu đồng ý rồi, bà mới
gọi điện cho Ông Kiều.
“Trưa nay ông về nhà ăn cơm đi.”
Đầu bên kia không biết nói gì đó, Bà Kiều nói: “Kiều Kiều tới.” Dừng một
chút, bà nhịn cười: “Còn mang theo bạn trai con bé nữa.”
Cách ống nghe cũng còn nghe thấy giọng nói vô cùng lo lắng của Ông Kiều: “Tôi về ngay đây!”
Ông phải nhìn xem, cái gã đã bắt cóc con dâu mình hơn thằng con không nên thân nhà mình chỗ nào!
Chờ lúc Ông Kiều hấp tấp chạy về nhà, đi vào phòng, ông liền nhìn thấy cậu
trai thường xuyên thấy trên TV kia ngồi cạnh Thịnh Kiều. Không biết Bà
Kiều nói gì, anh cong môi cười, nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Kiều, ánh mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng.
Hay lắm, chỉ mỗi ánh mắt này, thằng nhãi nhà mình đã kém hơn rồi.
Cái thứ không nên thân này!!!
Thịnh Kiều nhìn thấy ông, vội kéo Hoắc Hi đứng lên: “Chú, chú đã về ạ.”
Ông Kiều đến gần, Hoắc Hi lịch sự vươn tay ra, “ Cháu chào chú ạ, cháu tên là Hoắc Hi.”
Cử chỉ điềm tĩnh, khí chất xuất chúng, aizzz, càng nhìn càng cảm thấy con
trai mình không có tiền đồ. Kiều Vũ đang bận rộn trong văn phòng luật
cũng không biết chính mình đã bị bố già nhà mình dìm hàng từ trong ra
ngoài. Lúc nhận được cuộc gọi của Bà Kiều bảo Thịnh Kiều đưa bạn trai về nhà làm khách, xử lý xong đống tài liệu cao ngất anh cũng vội về nhà
ngay.
Dì Trương đi siêu thị mua không ít đồ ăn, nấu một bàn ê hề đồ ăn, cả nhà lần đầu dùng bữa với nhau.
Thịnh Kiều nhìn bố mẹ, lại nhìn Hoắc Hi, tuy rằng cô chẳng có cách nào nói ra chân tướng, nhưng hôm nay có thể ăn chung một bữa cơm thế này, cũng coi như thoả được tâm nguyện của cô rồi.
Bà
Kiều chưa từng hỏi quá nhiều chuyện của Hoắc Hi, Ông Kiều thì lại không
khách khí, vừa hỏi còn vừa dùng ánh mắt xúi giục Kiều Vũ chuốc rượu cho
Hoắc Hi. Nhìn dáng vẻ là ông muốn lấy rượu thử lòng người, chuốc say
Hoắc Hi rồi moi lời thật lòng ra khỏi miệng anh đây.
Thịnh Kiều đúng là dở khóc dở cười, Kiều Vũ cứ chuốc rượu là cô sẽ giẫm mạnh
vào chân anh mình, Kiều Vũ bị cô giẫm cho muốn khóc luôn. Lúc ông Kiều
lại đưa mắt ra hiệu, anh liền làm bộ không nhìn thấy.
Đến cuối cùng ngược lại Ông Kiều tự uống hơi nhiều, cứ lải nhải dặn dò Hoắc Hi mãi, Kiều Kiều nhà tôi ấy mà, sớm không có bố, tôi cũng coi như nửa
bố của nó, nếu cậu bắt nạt nó, tôi sẽ bảo con trai tôi kiện chết cậu.
Kiều Vũ: “…… Bố! Ăn cơm đi!”
Hoắc Hi bưng chén rượu cụng với Ông Kiều, “Chú yên tâm, con trai chú sẽ không có cơ hội kiện cháu đâu ạ.”
Thịnh Kiều rũ mắt mỉm cười, giấu đi hốc mắt đau xót, yên lặng nói thầm trong
lòng, bố, mẹ, anh trai, anh ấy đối xử với con rất tốt, cả nhà yên tâm
đi.
Ăn xong bữa trưa, họ đỡ Ông Kiều lên
lầu nghỉ ngơi trước, Kiều Vũ cũng về văn phòng luật làm việc, Thịnh Kiều và Hoắc Hi lại ở nhà chơi với Bà Kiều cả chiều, gần chập tối mới rời
đi. Tới nơi vội quá, Hoắc Hi cũng chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, cũng
may đều ở cùng một khu đô thị, hai người đồng ý với Bà Kiều về sau sẽ
sang chơi thường xuyên, chỉ có thể tặng bù vào lần sau.
Trên đường trở về, Hoắc Hi suy nghĩ rất lung.
Anh nhớ tới rất nhiều lần anh thấy Thịnh Kiều suy sụp, dường như đều có
liên quan đến nhà họ Kiều. Hơn nữa vừa rồi lúc xe lăn của Bà Kiều bị lật nghiêng, trong lúc cấp bách hình như cô ấy đã hô một tiếng “Mẹ” đúng
không?
Anh nhớ rõ Thịnh Kiều từng nói với anh, Ông Kiều Bà Kiều là cha nuôi mẹ nuôi của cô.
Tuy rằng anh vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng anh cũng không nghĩ
nhiều. Thịnh Kiều có chuyện gì thì luôn nói với anh, nếu là chuyện mà cô không muốn giải thích, anh cũng sẽ không gặng hỏi.
Chỉ là ánh mắt Ông Kiều nhìn anh hôm nay……
Thật là đáng sợ, như thể mình đã cướp mất món đồ quý hiếm gì của chú ấy vậy……
Cái lạnh mùa đông đã dần dần biến mất.
Đầu tháng tư, “Manh Thương” mở họp báo chuẩn bị chiếu phim.
Diễn viên chính và ekip đạo diễn đều sẽ có mặt, truyền thông trong nghề và
các nhà phê bình điện ảnh đều nhận được lời mời. Dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên của Hoắc Hi sau khi thay đổi hình tượng, lại còn là tác phẩm
chuyển ngạch của đạo diễn Vương Hâm, mọi người đều rất chú ý bộ phim
điện ảnh này.
Dịp thế này fan không thể tới được, fan duy nhất có thể trà trộn vào hiện trường chính là Thịnh Kiều.
Trước đó khá lâu, nhóm Hi Quang đã sôi nổi dò hỏi trên Weibo: A Phúc cậu có tới hiện trường không?
Phúc Sở Ỷ: Có chứ!
Hi Quang: Thế thì ảnh của bọn tớ đều dựa vào cậu nhé!
Vì thế Thịnh · A Phúc · Kiều, mang theo hy vọng của cả làng, ôm đống gear
đắt đỏ của mình, ngồi ở vị trí chính giữa, toàn bộ quá trình còn chuyên
nghiệp hơn cả cánh nhà báo, ngồi ở đó chụp ảnh tanh tách.
Cô đang chụp người, người cũng đang chụp cô, cuộc họp báo còn chưa kết
thúc, ảnh chụp Hoắc Hi còn chưa ra, ảnh cô bị truyền thông chụp được đã
bay đầy trên mạng.
Nhóm Hi Quang giương mắt chờ ảnh lại ngồi f5 wall Phúc Sở Ỷ liên tục.
Cuộc họp báo kết thúc, Hoắc Hi lại hàn huyên một lúc với ekip đoàn phim, mới đưa Thịnh Kiều đã bắt đầu lựa ảnh xoá ảnh về nhà. Vừa đến nhà, cô liền
vội vã bật máy tính, cắm cáp sạc bắt đầu chỉnh ảnh.
Chờ lúc Hoắc Hi tắm rửa xong đi ra, cô vẫn còn ngồi ở kia, cũng không hề đổi tư thế, cầm chuột click rất nhanh.
Hoắc Hi ngồi xuống cạnh cô, nhìn tấm ảnh trên màn hình mấy lần. Hôm nay ánh
sáng trong hội trường không tốt, rất nhiều tấm cô phải bỏ, còn đang nỗ
lực chỉnh màu chỉnh sáng cho ảnh.
Hoắc Hi ngồi cạnh mười phút, cô cũng chưa liếc anh một cái, toàn bộ tâm tư đều ở trên máy tính. Anh không nhịn được duỗi tay ôm cô một chút, lại hôn lên má cô, “Đi tắm rửa đã đi em.”
Đầu Thịnh
Kiều cũng chưa quay qua, người cô còn nghiêng đi một chút, nhỏ giọng bĩu môi lải nhải: “Đừng quậy nữa, em đang chỉnh ảnh mà.”
Hoắc Hi: “Em mặc kệ anh, chỉ chỉnh ảnh thôi hả?”
Thịnh Kiều ôm máy tính dịch sang bên cạnh, như thể ghét bỏ anh quấy rối mình: “Em có thể nhìn thấy anh, nhưng ngàn ngàn vạn vạn các chị em trong
fandom của em còn đang gào thét chờ ảnh của em đây này, làm người không
thể ích kỷ như thế được.”