Hoắc Hi đứng lên, cài cúc áo tây trang, gật đầu mỉm cười với bốn phía và máy quay, sau đó cúi người ôm Thịnh Kiều đang rơm rớm nước mắt. Một cái ôm
rất nhẹ, bàn tay chỉ dừng ở đầu vai cô vỗ vỗ, vừa ga lăng vừa dịu dàng.
Chỉ là lúc ghé sát vào, giữa tiếng vỗ tay như sấm, anh dùng giọng chỉ mình cô có thể nghe thấy nói: “Ngoan, đừng khóc.”
Cô chớp chớp mắt, quả nhiên không để nước mắt rơi xuống, ánh mắt dừng trên người anh không hề chớp, nhìn anh đi lên phía trước cả quãng đường, đi
lên sân khấu, cầm lấy chiếc cúp thuộc về anh.
Anh vẫn hỉ nộ không hiện ra sắc mặt như trước, nhận được thị đế cũng chưa
thấy anh kích động bao nhiêu, vẫn mang dáng vẻ mây bay gió thoảng. Ngay
cả lúc phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải, lời lẽ cũng chỉ là mấy câu
khiêm tốn biểu đạt sự tôn trọng đối với nghệ thuật và còn phải tiếp tục
nỗ lực hơn.
Máy quay lia mấy lần lên
Thịnh Kiều ở dưới đài, mà cô chẳng nhìn về phía ống kính lần nào, trong
mắt cô chỉ có người trên đài kia.
Cư dân mạng đều bị cảm động.
Cô ấy dường như thật sự thật sự rất yêu Hoắc Hi đó.
Ánh mắt không thể giả vờ được, sự ái mộ và sùng bái tràn ngập đó, anh nhất định là toàn bộ tín ngưỡng của cô.
Đã vậy rồi mà còn chưa ở bên nhau à?
Hi Quang bên ngoài xem live stream đều khóc không thành tiếng, vừa khóc
chít chít, còn vừa không quên bác bỏ tin đồn: Fan chính là như vậy đấy,
đó chính là tình yêu của fan đối với idol mà, cái gì mà ở với không ở
bên nhau, đừng làm bẩn tình cảm thuần túy này của fan!
Cư dân mạng: Các mẹ cứ tin chắc củ thế nhỉ, idol nhà các mẹ ngày nào cũng
được một cô gái xinh đẹp nhìn mình với ánh mắt này, anh ta sẽ không động tâm à?
Hi Quang:……………………
Vờ lờ????!!!!
Hoắc Hi nói xong cảm nghĩ khi đoạt giải, lại đi xuống sân khấu giữa tiếng vỗ tay của cả hội trường, trở về ngồi xuống cạnh Thịnh Kiều. Hai người
nhìn nhau cười, Thuyền Thắng Lợi quả thật đã suy diễn ra một bài văn
mười vạn chữ từ cái nhìn này.
Trao xong
giải Nam chính xuất sắc nhất, kế tiếp chính là Nữ chính xuất sắc nhất.
Đầu tiên khách mời trao giải công bố danh sách đề cử, lúc nói đến Thịnh
Kiều, máy quay lia đến người cô. Lần này cô lại hào phóng khéo léo mỉm
cười, không hề nhìn thấy chút lo lắng nào.
Cư dân mạng vui chết luôn.
Idol đoạt giải còn quan trọng hơn chính mình.
Chờ năm người đều được nhắc tới, hiện trường chiếu màn hình cắt năm cảnh,
dừng trên người năm vị được đề cử. Gây đủ sự hồi hộp cho khán giả rồi,
khách mời trao giải mới rốt cuộc mỉm cười, mở miệng: “Người đạt được Nữ
chính xuất sắc nhất năm chính là, người sắm vai Hạ Cơ trong “Diễm Hậu
Truyện”, Phó Vũ Mặc!”
Trên năm màn ảnh,
Phó Vũ Mặc kinh ngạc đứng dậy, bốn người còn lại cũng hào phóng mỉm cười vỗ tay, fan Kiều trước màn hình sôi nổi chửi “Vờ lờ”.
Cho dù không ôm chờ mong gì, nhưng trong lòng Thịnh Kiều ít nhiều vẫn hơi
hụt hẫng. Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn cô một cái, vỗ vỗ mu bàn tay đang để
trên đầu gối của cô, ra chiều an ủi.
Máy
quay vừa hay lia sang, người xem nhìn thấy Hoắc Hi đang an ủi cô, mà
Thịnh Kiều lắc lắc đầu, khẩu hình có vẻ đang nói “Em không sao đâu”.
Phó Vũ Mặc thu hoạch được giải thị hậu, một năm tiếp theo này fan của cô ta phỏng chừng sẽ dìm Thịnh Kiều xuống tận khe đất. Giờ phút này fan Kiều
xem live stream đều đang mắng, thua ba tiền bối còn lại thì không có gì, thua cô ta thì tuyệt đối không phục.
Mờ ám lắm!
Cái kỹ thuật diễn kia của Phó Vũ Mặc mà cũng xứng đến tầm thị hậu? Đức không xứng vị! Có màn đen!
Fan của Phó Vũ Mặc cũng mỉa mai, ô kìa, cái đám hề thua mà còn cay cú.
Lúc này vừa mới công bố giải, Phó Vũ Mặc còn đang phát biểu cảm nghĩ khi
đoạt giải trên đài, fan Kiều và Hạt Mưa đã xâu xé nhau rồi. Nhưng thôi
đã đội vương miện thì phải chịu sức nặng, Phó Vũ Mặc đánh bại tiền bối
và Thịnh Kiều có kỹ thuật diễn xuất sắc trong “Không Sợ”, thì phải chuẩn bị tốt tinh thần bị cư dân mạng cà khịa tập thể.
Đương nhiên, nếu đêm nay Thịnh Kiều đạt được giải này, cô cũng sẽ bị móc mỉa.
Tất cả những giải lớn đều đã trao xong, mấy giải thưởng sau cũng hơi thiếu
sức hút. Chờ toàn bộ lễ trao giải kết thúc, Hoắc Hi và Thịnh Kiều vào
hậu trường gặp mặt đạo diễn Vương.
Đạo
diễn Vương đêm nay nhận được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, cũng vui vẻ vô cùng. Đầu tiên ông vỗ vỗ vai Hoắc Hi tán dương chúc mừng tứ tung một
phen, rồi lại quay sang an ủi Thịnh Kiều đừng nản lòng phải không ngừng
cố gắng. Chờ Thịnh Kiều đi thay quần áo, đoàn người cùng nhau rời đi.
Đạo diễn Vương đã đặt xong tiệc mừng công, các nhân viên công tác quan
trọng trong đoàn phim hầu như đều tới.
Lúc đến quán rượu, đoàn phim xa cách hơn nửa năm lại đoàn tụ lần nữa, người nào người nấy tươi cười hớn hở. Đêm nay “Không Sợ” thu hoạch phong phú, ngoại trừ Thịnh Kiều không nhận được thị hậu khiến người ta cảm thấy
tiếc nuối ra, thì cũng coi như không làm thất vọng sự cố gắng trong mùa
hè vừa rồi của mọi người.
Thịnh Kiều bị
không khí náo nhiệt vui sướng này lây nhiễm, chút hụt hẫng duy nhất
trong lòng cô cũng bay biến. Ngắm nghía idol hiện giờ đã là thị đế, tim
cô muốn bay thẳng lên trời. Cô cũng mặc kệ chuyện gì xảy ra, chơi đùa vô cùng vui vẻ với mọi người.
Hoắc Hi phải
thảo luận về kịch bản phim tiếp theo với đạo diễn Vương, không bao lâu
nữa anh sẽ vào đoàn phim, có lẽ còn chẳng được ăn Tết, nên trong bữa
tiệc anh uống không mấy rượu. Ngược lại Thịnh Kiều uống hết ly này đến
ly khác, uống tới độ cuối cùng còn vung quyền với người khác.
Hoắc Hi xách cô lên từ ghế, cứ không chú ý một cái cô lại trèo lên, xắn tay
áo gào lên: “Ngũ khôi thủ nào! Lục lục lục nào! Thất tinh cao chiếu bát
tiên thọ nào!”
Cái gì với cái gì thế này.
(Thịnh Kiều đang hô bài vè uống rượu của Trung Quốc, bắt đầu từ 0 đến 9, càng đọc càng uống nhiều hơn)
Cả phòng toàn là mấy kẻ điên say xỉn, không mấy người còn tỉnh táo. Hoắc
Hi dở khóc dở cười, bế ngang cô từ ghế lên. Mắt thấy thời gian cũng
không còn sớm, anh chào tạm biệt đạo diễn Vương, ôm cô rời khỏi quán
rượu.
Lúc đầu cô còn giãy giụa trong ngực anh, nhưng vừa ra ngoài, gió lạnh thốc qua, cô tức khắc run lập cập,
cũng không làm ầm ĩ nữa, đôi tay ôm cổ anh, chôn trong cổ anh nhận lấy
hơi ấm.
Tiểu Đản đã lái xe tới đón họ, vừa lên xe, trong không khí đều là mùi rượu, Tiểu Đản quay đầu lại nhìn: “Bà chủ uống say ạ?”
Hoắc Hi ngồi ở ghế sau nửa ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, “Ừ, chốc
nữa qua hiệu thuốc thì dừng lại nhé, mua chút thuốc giải rượu.”
Tiểu Đản khởi động xe, lại hỏi: “Về đâu ạ?”
Hoắc Hi nói: “Về nhà anh.”
Đã muộn thế này, cô uống say như vậy mà về nhà, cụ ở nhà vừa phải chăm sóc lại vừa lo lắng, có lẽ cả đêm cũng không ngủ ngon được.
Tiểu Đản cười cười đầy ý nhị sâu xa, lái xe lên đường, lúc qua hiệu thuốc
ven đường thì dừng lại mua thuốc giải rượu. Tới lúc xe chạy thẳng tới
khu đô thị, Hoắc Hi xuống xe trước, khom lưng bế cô ra, Tiểu Đản treo
túi thuốc lên ngón tay anh, nghe anh nói: “Trở về đi, đi đường cẩn thận
một chút.”
Đêm khuya tĩnh lặng, trong khu đô thị không một bóng người, chỉ có đèn đường im lặng toả sáng. Thịnh
Kiều ôm cổ anh, thổi khí bên tai anh: “Hoắc Hi, chúng ta đi đâu ạ?”
Anh cúi đầu hôn cô, “Chúng ta về nhà.”
Cô ngoan ngoãn vâng một tiếng. Sau khi vào nhà, Hoắc Hi ôm cô lên lầu
trước, đặt cô lên giường chính mình, cởi áo khoác và giày, đắp chăn đàng hoàng, rồi anh đi xuống lầu rót nước cho cô uống thuốc.
Sau khi vào nhà máy sưởi đã bật, uống rượu xong hơi nóng lại bốc lên, cô
nóng không chịu nổi, mơ mơ màng màng bò dậy, lè nhè cởi quần áo. Hoắc Hi vừa đi vào, liền thấy cả đầu cô bị áo len bao kín, hồi lâu cởi mãi
không ra, cô bị nghẹn ở bên trong đến mức sắp khóc.
Anh nhịn cười, giúp cô cởi áo len ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo
quây màu đen, mảng xương quai xanh lớn lộ ra trong không khí, da thịt
ửng lên một tầng hồng phấn mỏng.
Đôi mắt Hoắc Hi sâu thăm thẳm, anh dời ánh mắt đi, cánh tay vòng qua bả vai cô ôm cô vào trong ngực, dỗ cô uống thuốc.
Cô uống rượu xong rất ngoan, sau khi say không quậy không khóc, ngoan
ngoãn uống thuốc xong, cô chui vào trong chăn. Hoắc Hi lại vào toilet
lấy nước ấm thấm ướt khăn lông, lau mặt lau tay cho cô.
Anh đột nhiên nghĩ đến, có một lần say rượu, cô cũng chăm sóc mình thế này.
Tối hôm đó, cô cứ bò ở mép giường cả một đêm, canh giữ cho anh suốt đêm.
Trước nay cô chưa từng che giấu tình yêu mà cô dành cho anh.
Nhiệt tình, nồng nhiệt như thế, tựa như móc cả tim ra cho anh xem, mà cô không cảm thấy đau chút nào.
Khi cô nhìn về phía anh, trong mắt vĩnh viễn mang ánh sáng nóng cháy nhất,
anh được ánh sáng rực rỡ đó chiếu vào, trái tim mình bị hòa tan lúc nào
anh cũng không biết.
Cô mang một trái tim chân thành đi tới trước mặt anh, anh cũng sẽ nhất định đáp lại cô bằng tất thảy tình yêu trên thế giới này.
Hoắc Hi thay cô lau khô khuôn mặt nhỏ và bàn tay xinh xẻo, anh nắn vuốt góc
chăn, đứng dậy định đi. Thịnh Kiều thấy nóng, vươn cánh tay ra khỏi
chăn, túm lấy ngón tay anh mơ mơ màng màng làm nũng.
Anh ghé sát vào một ít, phất sợi tóc đang rủ trước mặt cô đi, thì thầm hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à em?”
Anh lại bế cô lên, để đầu cô gối lên vai mình, bưng ly nước kề cạnh cái
miệng nhỏ của cô để cô uống. Cô chỉ uống hai ngụm là thôi, ôm cổ anh
không buông tay, dùng sức rúc vào lòng anh.
Tất cả những nơi ngón tay anh có thể chạm vào, đều là da thịt nóng bỏng phiếm hồng của cô.
Thân trên của cô chỉ dư lại áo quây và nội y, hình dáng rõ ràng ấn trên
người anh. Ngón tay Hoắc Hi siết rồi lại siết, anh đẩy cô ra ngoài một
chút, thấp giọng nói: “Kiều Kiều ngoan nào, ngủ đi.”
Cô vẫn không buông tay, khuôn mặt nhỏ dán lên cổ anh, cảm nhận được từng
luồng hơi ấm truyền đến từ thân thể căng chặt này. Đại não làm càn dưới
tác dụng của cồn, cô vươn đầu lưỡi liếm một chút lên yết hầu đang chuyển động lên xuống của anh.
Thân mình Hoắc
Hi cứng đờ, cái tay ôm cô kia thiếu chút nữa là bóp nát xương cốt cô, cô giãy giụa vì đau, ngay sau đó, cả cơ thể nóng rực đè mạnh lên người cô.
Cô híp mắt lại, như thể không rõ đã xảy ra chuyện gì, choáng váng lí nhí hỏi: “Hoắc Hi, anh muốn làm gì thế ạ?”
Anh cúi xuống hôn cô, giọng nói dường như đã khàn khàn đến tận cùng: “Anh muốn em.”