Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 50: Đồng hồ bất thường

Phòng ảo đoàn xiếc thú công viên giải trí bị bỏ hoang thành phố Hồng Ly.

“Trạng thái tổ trưởng Chiêu khá ổn định, đã đến điểm lưu trữ cảnh đầu tiên, đang yêu cầu ngắt kết nối.” Tổ máy móc hậu cần cẩn thận kiểm tra thiết bị liên kết trên người Chiêu Nhiên.

Kể từ khi Úc Ngạn biến mất giữa chừng, Chiêu Nhiên đã tự mình khám phá xong toàn bộ cảnh thị trấn bị mất tích, tìm kiếm mọi ngóc ngách để tìm dấu vết của mục tiêu dị thể – cặp song sinh “Anh em J·S”.

Vì vậy, tất cả những boss nhỏ dũng mãnh trong thị trấn bị mất tích như bà cốt Daya, vợ chồng nóng nảy, mẹ của nòng nọc ăn thịt người đều do một mình Chiêu Nhiên dọn dẹp, không có Úc Ngạn bên cạnh, Chiêu Nhiên buồn chán như một robot quét rác không có tình cảm, mà hình như anh cũng không có tâm trạng, nghi ngờ ra tay với boss trò chơi để trút giận.

Nguyễn Tiểu Ly tổ cấp cứu thì túc trực bên cạnh Úc Ngạn không rời, chăm chú quan sát tình trạng của y.

“Úc Ngạn chưa tới điểm lưu trữ cảnh, vẫn còn đang ở trong cảnh thị trấn bị mất tích.” Ung Trịnh nhìn chằm chằm vào mã code nhấp nhô trên máy tính, nói “Anh ấy bị ép đi khá nhiều đường vòng, có rất nhiều sai lệch so với lộ trình định sẵn, boss cuối cấp độ đã được kích hoạt, có lẽ anh ấy đang khiêu chiến ký sinh trùng Hồ Chết.”

“Haizz, ký sinh trùng Hồ Chết, một mình cậu ấy?” Kỷ Niên cau mày vuốt tóc. Hoàn thành ủy thác Công ty Game Grey Crow là phần thi thứ ba mô phỏng cứu viện trong kỳ chuyển lên chính thức của thực tập sinh, yêu cầu tất cả các thực tập sinh phải hợp tác để hoàn thành toàn bộ ủy thác, bởi vậy mọi thực tập sinh đều phải hiểu về “Gray Crow: Dollhouse”.

“Có thể sửa đổi dữ liệu chiến đấu của Boss không? Điều chỉnh lượng máu và sức tấn công về mức thấp nhất.”

“Tôi không dám tùy tiện điều chỉnh dữ liệu của Ký sinh trùng Hồ Chết, anh nhìn xem, đống code này tôi không hiểu.” Máy tính của Ung Trịnh không phải là màn hình trò chơi, mà là chương trình nhấp nhô dày đặc, gần Úc Ngạn có một bug, giống như một lỗi mô hình khiến nhân vật này có quá nhiều cánh tay, vướng víu biến nó thành một sinh vật hung bạo.

“Đây là cái quái gì thế, rất gần Úc Ngạn. Nếu bug khác thường này bắt đầu tấn công Úc Ngạn, ít nhất Úc Ngạn có thể lợi dụng Ký sinh trùng Hồ Chết để chuyển hướng chú ý của nó, nhân cơ hội trốn thoát.”

“Để tổ trưởng Chiêu nghỉ ngơi trước đã.” Giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Tiểu Ly cắt đứt cuộc thảo luận không ngừng nghỉ của họ: “Ít nhất phải một giờ nữa chúng ta mới có thể vào lại.”

Đèn trên các dụng cụ liên kết lần lượt tắt, đầu ngón tay Chiêu Nhiên khẽ cử động, anh từ từ mở mí mắt nặng trĩu, lông mi khẽ run lên.

Cả người anh dán đầy dụng cụ và mạch điện, Chiêu Nhiên ngồi dậy ôm trán, mái tóc xoăn rối bù, mí mắt mệt mỏi rũ xuống để bình tĩnh lại.

Mọi người có mặt đều im lặng, tập trung ánh mắt vào người tổ trưởng Chiêu, chờ đợi anh nói gì đó.

Chiêu Nhiên lại chỉ im lặng xoay người, đặt cổ tay lên trán Úc Ngạn đang ngủ say bên cạnh, nhìn y một lúc rồi dặn dò với những người khác: “Bên trong cảnh đều bình thường, những thực tập sinh khác có thể lần lượt thử kết nối. Tôi đi toilet một lúc.”

Các thực tập sinh xung quanh nhìn nhau, xét theo mã code chạy bên Úc Ngạn thì có gì đó hơi sai, thế mà tổ trưởng Chiêu lại nói tất cả đều bình thường?

Thành tích của thực tập sinh sẽ liên quan đến đánh giá năng lực và danh tiếng của tổ trưởng, mỗi nhân viên cấp cao của Subway sẽ coi các thực tập sinh được chọn từ hàng ngàn người như học trò thân thiết, nghiêm túc dạy dỗ, tổ trưởng Chiêu đã nói không sao thì người khác sẽ không có tư cách để nghi ngờ.

Chiêu Nhiên vén tóc mai Úc Ngạn ra sau tai, khẽ thở dài, đứng dậy bước ra ngoài.

Nhà vệ sinh tạm thời trong đoàn xiếc thú đã bị bỏ hoang từ lâu, Chiêu Nhiên đành phải đi đến nhà vệ sinh công cộng trong công viên giải trí bỏ hoang.

Tàn tích của khu vui chơi đã được các đội viên của tổ tuần tra bao vây, mọi điểm mù đều được các cao thủ tổ phản ứng nhanh theo dõi, ngăn chặn thông tin bị rò rỉ ra ngoài, tránh thu hút những sát thủ được các công ty đối thủ thuê để tấn công những bông hoa thực tập sinh mỏng manh này.

Trong nhà vệ sinh công cộng bỏ hoang lâu ngày chỉ còn lại một chiếc vòi nước còn nguyên vẹn, Chiêu Nhiên đứng trước tấm gương nứt nẻ, rửa mặt bằng nước lạnh.

Những giọt nước đọng lại trên lông mi, Chiêu Nhiên mở mắt ra, phát hiện trong gương có thêm một người.

Bây giờ mới là tháng hai, thanh niên kia lại đội mũ dệt kim mặc áo sơ mi phong phanh, hai tay đút vào túi quần đùi rộng thùng thình, để lộ bắp chân, mang đôi dép xỏ ngón.

Chiếc đầu lâu sáng bóc bị anh ta biến thành chiếc túi đeo chéo, vô cùng thời trang.

“Anh?” Chiêu Nhiên chậm rãi lau nước trên mặt, quay lưng về phía gương, nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh lại ở đây.”

“Dọn dẹp đống bừa bộn của em. Tại sao phòng ảo này lại có mùi của em? Anh không ngờ trong đó lại có rất nhiều người, bao gồm cả em.” Cáp Bạch nhăn mũi, chán ghét mùi rỉ sét trong toilet.

“Mấy ngày trước em bắt được thú cưng dị thể xâm nhập vào chợ, lần theo dấu vết đến đây, một số người bên trong có súng, xảy ra bắn nhau. Hôm đó em hơi tức giận vì ông chủ cố ý phái em ra ngoài, dạy dỗ Úc Ngạn thành một sát thủ. Em bị phân tâm, lỡ tay giết chết một người trong lều xiếc.”

“Vốn dĩ em muốn dọn dẹp phòng ảo trước khi có người chú ý. Không ngờ trong nhóm thực tập sinh lại có một đứa trẻ rất thông minh tên là Kỷ Niên, cậu ấy là người phát hiện ra phòng ảo đầu tiên, đề xuất sử dụng phòng ảo đoàn xiếc thú để liên kết với phòng ảo trò chơi.”

“Đó là một ý kiến ​​hay, em không có lý do gì để từ chối, nếu cố gắng ngăn cản sẽ khiến mọi người nghi ngờ.”

“Nhưng phòng ảo đoàn xiếc thú được tạo vì em, bối cảnh trò chơi lại được mô phỏng theo trấn Nhật Ngự, vì thế thực tế và phòng ảo chắc chắn sẽ bị xoắn lại với nhau, càng đi vào sâu, càng cảm nhận được những cảnh đó hoàn toàn giống với những gì xảy ra ở trấn Nhật Ngự.”

“Em muốn mau chóng kéo nhóc thối ra, nhưng em ấy quá nhạy bén, khi nhận ra người bên trong không có tay, em ấy lập tức liên tưởng đến em.”

“Cuối cùng chúng em bị tách ra, em ấy rơi vào một vết nứt, em vươn tay để kéo nhưng em ấy không nắm lấy.”

Chiêu Nhiên bỗng cảm thấy người mình dâng lên cảm giác mệt mỏi, anh ngồi xổm xuống đất, dùng đôi găng tay da che mặt.

“Em ấy sợ em.” Giọng điệu Chiêu Nhiên buồn bực, “Lúc em ấy ngoan thì không dám rời xa em, lúc hư thì lại không sợ em, bây giờ Úc Ngạn mới tiếp cận trạng thái của người bình thường, nên sợ hãi là điều bình thường.”

“Ồ… cũng có thể là chê em xấu thôi.” Anh hai cố gắng an ủi, “Có ai nhìn thấy đống tay dính vào nhau mà ăn cơm được đâu, đồ hề.”

Chiêu Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu đối mặt với những mảnh gương vỡ rải rác trên mặt đất, cẩn thân nhìn khóe mắt rũ xuống, con ngươi nhợt nhạt và răng nanh lởm chởm.

“Em cũng đã quyết định từ bỏ cậu ta, thề trước mặt anh từ nay về sau em chỉ coi cậu ta là người xa lạ, sao còn chưa hết hi vọng với cậu ta nữa. Cậu ta không có khả năng đánh bại em, lãng phí thêm thời gian nữa cũng chỉ vô ích. Em còn có thể lãng phí bao nhiêu mạng sống vì cậu ta nữa đây?”

Anh hai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vén mái tóc dài Chiêu Nhiên lên, để anh ngẩng gò má tái nhợt của mình lên: “Em xem dáng vẻ em bây giờ đi, yếu đuối đến mức ngay cả con gà cũng dám mổ. Em còn nhớ thực lực trước kia của mình không đấy.”

*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

“Anh cũng thấy rồi đó, lần này hốc mắt em ấy có thể thay đổi dị hạch, đây là lần thành công gần đây của em.” Chiêu Nhiên dứt khoác ngồi bệt xuống mặt đất, một chân dựa vào lavabo, mái tóc rối bù che đi cảm xúc trong mắt.

“Anh hai, anh có phong độ, có thể tùy tiện tìm một cao thủ loài người ký khế ước. Nhưng em thì không thể, em vừa nghĩ đến tương lai sống chung và chỉ vây quanh một con người không thú vị, bảo vệ cậu ta, nghe cậu ta điều khiển, em chỉ cảm thấy tuyệt vọng.”

“Thú vị là gì?”

“Nuôi một bồ hóng mới thú vị. Mỗi ngày tan làm, vừa nghĩ tới trong nhà có một đứa nhỏ suy nghĩ xấu xa đang chờ mình, có lẽ nhà còn bị phá tanh bành, mở cửa như mở Blind box, em cảm thấy chơi rất vui.”

“Ôi trời ạ, em đúng là đồ đê điện.” Cáp Bạch bất đắc dĩ vỗ trán.

“Nếu em ấy thật sự sợ em, có thể sẽ tìm cách chạy trốn. Em sẽ không cho phép em ấy rời đi, cho dù dùng chút vũ lực ép buộc cũng không sao.” Chiêu Nhiên cụp mắt xuống, giống như đang lên kế hoạch gì đó trong lòng.

“… Ơ, sao lại đeo bông tai thế này, hiếm lắm mới có tâm tư để ý đến cách ăn mặc của mình nhỉ.” Lúc này Cáp Bạch mới chú ý tới trên dái tai Chiêu Nhiên có thêm một món trang sức, tiện thể đổi luôn chủ đề.

Chiêu Nhiên như tỉnh khỏi mộng, đầu ngón tay lần theo vành tai đến chiếc đinh nhỏ trên dái tai, vẻ mặt nghiêm túc của quỷ nhỏ khi đeo khuyên tai là hình ảnh mà anh đã nhớ lại nhiều lần trong đêm khuya.

“Là…” Chiêu Nhiên vừa muốn mở miệng, nhưng anh hai lại kịp thời nhận ra tâm trạng vui vẻ đột ngột của anh, anh ta lập tức lấy tay bịt lỗ tai lại: “Câm miệng, anh không nghe.”

*

Úc Ngạn đã liên kết liên tục hơn 8 giờ đồng hồ, não của y đã vận hành quá tải, mặc dù y không nhận thức được những tổn thương về thể chất do quá tải tinh thần gây ra trong cảnh.

Cả thế giới như bị chia cắt thành hai bởi một chương trình vô hình, mặt trời lạnh mọc ở phía bên trái bầu trời, biển băng gặp mây trôi, những tảng băng chìm chìm nổi nổi, bông tuyết thánh thiện bị gió cuốn đi, cuối cùng chìm xuống làn nước trong vắt.

Cảnh vật phía bên kia thì vĩnh viễn chìm trong hoàng hôn, dường như ngay cả lá cây, nhà cửa cũng nhuốm màu hoang vu không thể xóa nhòa, nước hồ xanh biếc sâu thẳm gợn sóng, bóng tối dưới mặt nước tích tụ, hồ đúng như tên gọi, hồ chết như một tấm chăn bồng bềnh, bao trùm hàng ngàn thi thể linh hồn người chết, giúp bọn họ yên nghỉ.

Tám cánh tay xương trắng kết nối với bộ xương khô, trên lưng cõng một chiếc quan tài gỗ, nổi trên mặt nước như một con nhện nước.

Nó hoàn toàn khác với cảm giác khi y khiêu chiến phó bản thị trấn bị thất lạc vô số lần trước đó, cách màn hình máy tính y không thể trực tiếp cảm nhận được sức ép của đối phương, lúc này thấy tận mắt, Úc Ngạn ngước mắt nhìn lên đầu quái vật khổng lồ, nắm chặt Dùi Phá Giáp, khó tránh nảy sinh suy nghĩ lùi bước.

Trong truyền thuyết thị trấn bị mất tích, hàng năm người dân thị trấn sẽ chọn một cô gái trẻ để ném xuống hồ nhằm xoa dịu ký sinh trùng Hồ Chết, đây là tín ngưỡng tàn bạo của bọn họ, họ không biết sự căm hận của linh hồn cô gái sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn, ký sinh trùng Hồ Chết sinh ra từ sự phẫn nộ của người chết, chứa đựng ác ý mạnh mẽ, Úc Ngạn đánh giá khách quan sức mạnh của bản thân, tỷ lệ thắng một đấu một bằng không.

Tuy y vẫn còn quái vật nhiều tay hình thù quái dị tương tự nằm sau lưng, nhưng dáng vẻ của nó quá thật thà ngu ngốc, một khi đối đầu trực diện với đối thủ, chỉ sợ quái vật nhiều tay không thể trụ nổi quá hai hiệp.

Nhưng khi Úc Ngạn nhìn lại, y thấy quái vật nhiều tay đang trong tư thế như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, các cơ ở cánh tay ngoằn ngoèo căng cứng, da dẻ đỏ ửng, mạch máu rối rắm trải dài cả người quái vật nhiều tay.

Tiếng thét chói tai vang lên bên tai, tiếng hét u linh lan ra như bức xạ, nghe như tiếng cười kinh hoàng ám ảnh, vang vọng khắp trên mặt nước rộng lớn.

Nguồn gốc tiếng cười quỷ quái phát ra từ quái vật nhiều tay, gốc cánh tay từ từ nứt ra, răng nanh và miệng đầy máu hiện ra từng chút một.

Sự xuất hiện của Ký sinh trùng Hồ Chết đã khơi dậy bản năng hung hãn của quái vật nhiều tay, quái vật cười rùng rợn rồi từ từ chìm xuống nước, âm thanh xung quanh thuyền nhỏ bất ngờ im lặng, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách bên tai.

Ký sinh trùng Hồ Chết giơ bàn tay xương dài trắng của mình lên, nhanh chóng tiếp cận chiếc thuyền cô đơn giữa dòng nước, nó giơ một cánh tay xương trắng lên cao rồi đập mạnh xuống mặt nước.

Sức mạnh hùng vĩ khuấy động những đợt sóng khổng lồ, thuyền nhỏ vút lên không trung, lộn nhào giữa hàng chục mét nước, Úc Ngạn bám chặt vào mép thuyền, đại não hoạt động liên tục, suy nghĩ điểm yếu ký sinh trùng Hồ Chết.

Chiếc thuyền đánh cá bị sóng cuốn lên không trung, dừng lại một lúc rồi nhanh chóng rơi xuống, Úc Ngạn cố gắng hết sức để ổn định thăng bằng, tránh rơi xuống nước.

Ngay khi chiếc thuyền sắp rơi từ trên trời rơi xuống mặt nước chia năm xẻ bảy, Úc Ngạn nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng khổng lồ nổi lên từ dưới chân mình, đường thẳng màu vàng xoay quanh trung tâm, giống như kim đồng hồ.

Kim đồng hồ đột ngột im bặt, rồi đột ngột quay ngược chiều kim đồng hồ.

“Đồng hồ mặt trời? Là sức mạnh của quái vật kia… Đồng hồ bất thường, đang lùi lại.”

Cánh tay xương trắng của Ký sinh trùng Hồ Chết đánh xuống giơ lên mất tự nhiên, thân thể bộ xương khổng lồ cũng rút lui cùng lúc, toàn bộ boss lui ra xa năm mét như đoạn video phát ngược.

Đồng hồ mặt trời trên mặt nước đột nhiên biến mất, vô số bàn tay cụt mọc ra từ đáy nước, quấn chặt vào móng vuốt quỷ xương trắng của ký sinh trùng Hồ Chết.

Đầu ngón tay của những bàn tay cụt nhanh chóng mọc ra những tơ máu mảnh mai, đâm sâu vào tận bên trong tủy xương trắng, tham lam hút lấy sinh lực của nó.

Tiếng gầm sắc sảo của quái vật nhiều tay vang vọng khắp bầu trời, âm thanh chói tai như tiếng cười này khá quen thuộc, khi lần đầu Úc Ngạn gặp người phỏng vấn ở bệnh viện huyện Cổ, anh cũng cười như thế đâm xuyên qua bộ ngực rắn chắc của người đầu dê, đóng đinh quái vật khổng lồ trên mặt đất, máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ mái tóc nhạt màu của anh.