Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 41: Cởi găng tay

Chiêu Nhiên đứng dậy ngay lập tức, ôm đùi Úc Ngạn đi về phòng ngủ, tiện tay tắt luôn đèn trần.

Úc Ngạn nhanh chóng vươn tay ra đèn lên lại.

“Đừng làm rộn.”

“Sao thế, ngại ngùng hay không muốn nhìn mặt em?” Úc Ngạn nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mắt anh, muốn nhìn xem trong con ngươi Chiêu Nhiên phản chiếu mình hay là người khác.

Màu sắc con ngươi anh quá nhạt và trong suốt, đến nỗi bóng dáng phản chiếu cũng rất mờ nhạt.

Úc Ngạn chậm rãi thỏa hiệp trước sự do dự của đối phương, tắt đèn đi rồi áp má lạnh buốt lên làn da nóng rực của Chiêu Nhiên, khẽ cười trong bóng tối: “Em không quan tâm.”

“Nói bậy.” Chiêu Nhiên đành phải bật đèn trần lên lại, đôi mắt và mái tóc vốn đang đỏ dần trong bóng tối lại dần dần mất màu từ đỉnh đầu trở xuống.

Anh ôm lấy Úc Ngạn dựa vào đầu giường, Úc Ngạn nóng lòng muốn lột chiếc găng tay phải ra, cắn đầu ngón tay kéo mạnh về phía mình.

“Sao mà vội thế.” Chiêu Nhiên luồn ngón tay trái vào trong áo ngủ Úc Ngạn, đặt lên eo sau của y.

Một bàn tay nhợt nhạt lộ ra khỏi chiếc găng tay, từng đốt xương thon dài rắn chắc, vì không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà làn da trở nên mịn màng tinh tế.

Úc Ngạn cẩn thận nhìn bàn tay hoàn mỹ này, đặt bàn tay mình lên so sánh, ngón tay y ngắn hơn ngón tay anh một chút, lòng bàn tay cũng nhỏ hơn.

“Sao anh cứ đeo găng tay mãi thế, về nhà không tháo ra được à.”

“Vì…” Chiêu Nhiên phân tâm cảm nhận lòng bàn tay chạm vào nhau, lỡ đãng trả lời, “Bẩn, ở nhà rất dễ chạm vào em.”

“Chê em bẩn à?” Úc Ngạn cau mày.

Không phải.

Không phải ý đó.

“Được thôi.” Úc Ngạn nheo mắt lại, các ngón tay đan vào nhau rồi nắm chặt lại, trên mặt hiện lên niềm vui phá hoại.

Y cúi đầu liếm nhẹ đầu ngón tay Chiêu Nhiên, đầu ngón tay đỏ lên nhanh chóng rồi lan rộng ra.

Tiếng rên nghẹn ngào chặn lại trong cổ họng, Chiêu Nhiên vô thức nghiến chặt răng, nhưng anh vẫn không nhịn được, năm đầu ngón tay bỗng co rút lại thành những lỗ nhỏ, những sợi nhỏ màu hồng nơi đầu ngón tay vươn ra hơn mười centimet, di chuyển nhịp nhàng trong không khí.

Đầu sợi tơ mọc ra một số vật thể trong suốt hình viên bi, tiết ra chất dịch không màu lây nhiễm ra bên ngoài, khi bọc chất dịch không màu lây nhiễm vỡ vụn sẽ chảy ra chất lỏng sền sệt.

Úc Ngạn kinh ngạc đứng yên, nhìn chằm chằm vào những sợi tơ kỳ lạ tỏa sáng mờ ảo như sợi quang học này.

“… Đừng sợ.” Chiêu Nhiên rút tay về, giữ khoảng cách xa Úc Ngạn, đặt lên giường.

“Hỏa Diễm Khuê gắn dị hạch loại dị hóa nên ngoại hình hơi thay đổi, anh cũng vậy à.” Úc Ngạn mở to hai mắt nghiên cứu, tò mò không dứt.

“Ừm.” Đối phương đã kiếm cớ xong cho anh rồi, Chiêu Nhiên bắt lấy thời cơ, trả lời lấp lửng cho xong chuyện.

“Em bẩm sinh đã dũng cảm như vậy sao.” Chiêu Nhiên đột nhiên lật người, đè người tự cho là đã thắng chắc này xuống dưới, “Chuyện này mà cũng không sợ.”



Mới đầu Úc Ngạn còn thoải mái hưởng thụ, nhưng càng về sau, y ôm cổ Chiêu Nhiên ngày càng chặt, giọng nói cũng mang theo âm điệu khóc lóc.

Những sợi tơ lan tràn đó cực kỳ đáng sợ, chúng xoắn vặn đâm thủng dữ dội, liên tục tiết ra những vật chất lây nhiễm kỳ lạ, có tính kích thích mạnh.

“Đau lắm, người phỏng vấn, đau bụng, thả em ra.”

“Gọi tôi là gì.”

“Anh… Anh Nhiên.”

“Hôm nay em cố tình phá đám lúc tôi đang vận hành thử thiết bị đúng không.”

“…”

“Có phải cố tình không?”

“Phải, em muốn anh về nhà sớm.”

Chiêu Nhiên cười khẽ khó mà nhận ra. Câu trả lời bất ngờ này làm anh vô cùng hài lòng.

Ánh sáng chói lóa gây nhiễu nhẹ thị giác của anh, chỉ trong bóng tối sâu thẳm anh mới có thể nhìn thấy từng biểu cảm nhỏ bé trên khuôn mặt Úc Ngạn.

Giọt nước mắt của Úc Ngạn đọng trên chóp mũi, mọi biểu cảm lạnh lùng và tà ác đều tan biến trong tiếng nức nở nghẹn ngào.

“Được rồi.” Chiêu Nhiên vỗ nhẹ lưng y, “Không làm nữa, đáng thương quá.”

Úc Ngạn giật mình một cái, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng, hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên tắt đèn, im lặng vuốt ve y. Những sợi tơ trên đầu ngón tay dính chút máu, sau khi tiết đủ chất dịch không màu lây nhiễm mới bình tĩnh lại, thỏa mãn rút về lại đầu ngón tay.

Trên phần lưng Úc Ngạn không nhìn thấy, đồ đằng mặt trời gồm vô số cánh tay đan xen lại hiện ra, dường như càng rõ ràng hơn.

Phòng ngủ chìm trong im lặng một lúc lâu, Úc Ngạn không ngủ mà đột nhiên lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng.

“Anh Nhiên, em quên mất mình đến từ đâu rồi.”

Những ký ức rời rạc sẽ khiến não bộ con người sinh ra nhận thức lệch lạc về thế giới này.

“Em cũng quên cả mục đích sống, hình như cơ thể em tự thôi thúc em đến gần anh, đào bới bí mật của anh.”

“Anh luôn bảo em phải nghe lời, em không hiểu, sao anh không tìm một người nghe lời, anh tìm em chẳng phải vì thích kiểu không nghe lời sao.”

Chiêu Nhiên thở dài: “Tôi chỉ đặt hy vọng gửi gắm lên người em, em là… thực tập sinh tôi dẫn dắt, đương nhiên tôi sẽ luôn muốn em tốt lên.”

Tình huống không nghe lời, Chiêu Nhiên đã từng thử qua. Không từ thủ đoạn để khiến y mạnh lên, ném y vào phòng ảo đấu trường để chém giết, ấy thế mà y lại yêu thích nơi bạo lực đó, thường lén chạy vào dạo chơi, trôi qua năm này tháng nọ ý niệm tà ác và sát khí từ xương thẩm thấu vào da y, tuổi còn nhỏ đã khiến tất cả các sinh vật tới gần y đều run sợ. Một người như vậy vốn đã đủ nguy hiểm, nếu lại có được dị thể cường đại mặc y sai khiến, hành động bừa bãi, chỉ sợ sẽ sớm khơi dậy sự phẫn nộ chung, thế giới này cao thủ nhiều như mây, vũ khí mạnh mẽ, nếu tập trung tấn công vào một người sẽ đủ để làm y tan thành tro bụi.

Mà tình huống quá nghe lời Chiêu Nhiên cũng đã thử, đi học đầy đủ, ngoan ngoãn như chú chó con, thích trốn trong phòng nhỏ nghiên cứu trang bị, chơi game, đến tối thì bắt đầu giằng co, y run rẩy cầm con dao trên tay quay người bỏ chạy.

“Anh muốn em làm gì đây?” Úc Ngạn mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Luyện tập, trở nên mạnh mẽ cho đến khi có thể giết chết tôi.” Chiêu Nhiên nhéo eo y, “Đừng xấu đến mức hủy diệt thế giới, cũng đừng tốt bụng đến mức mềm mại dễ vỡ.”

“Vâng…” Úc Ngạn nửa mê nửa tỉnh nằm dựa trên ngực Chiêu Nhiên.

“Ừm ngoan.”

“Được… được một yêu cầu của bên A.”