Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 19: Thú cưng tay nhỏ

Chiêu Nhiên nằm xuống bên cạnh Úc Ngạn, cánh tay vượt qua người y để kéo chăn bông lại, lúc này Úc Ngạn nằm sấp đã mệt liền trở mình dựa lưng vào ngực Chiêu Nhiên.

Bàn tay Chiêu Nhiên đơ ra giữa không trung, dừng lại vài giây.

Nhìn kỹ gương mặt đang ngủ vô tư trong lòng mình, Chiêu Nhiên mỉm cười, yên lặng thu tay lại, chóp mũi chạm vào hõm cổ của Úc Ngạn.

Một hàng ngón út nhô lên mép ngoài giường, khẽ thì thầm nhìn trộm.

Một trong những bàn tay không thể kìm nén sự thèm muốn, bò lên ga giường, u mê vươn đầu ngón tay muốn chạm vào mặt Úc Ngạn.

Chiêu Nhiên đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đỏ như máu, khóe môi hé mở, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh báo.

Tay cụt bị dọa sợ, rút lui xuống giường như ong vỡ tổ.

*

Lúc Úc Ngạn tỉnh lại đã là tám giờ sáng.

Mất một lúc lâu, Úc Ngạn mới phát hiện cơ thể mình không thể ngồi dậy, giống như có thứ gì đè chặt trên ngực.

Bị bóng đè? Không, rõ ràng y cảm thấy có một bàn tay đang đè lên ngực mình, hình dáng năm ngón tay rõ ràng.

Úc Ngạn bị buộc phải nằm ngửa, có thể nhìn thấy một bàn tay trắng trẻo thon dài vuốt từ ngực y lên má, đầu ngón tay và đốt ngón tay hồng hào nhưng rất mạnh mẽ, chỉ một tay đã có thể đè y không thể ngồi dậy.

Ngón tay cái mơn trớn môi Úc Ngạn, sau đó trượt xuống cổ luồn vào dưới chăn, lòng bàn tay cọ xát da bụng, di chuyển xuống dưới, áp lên bộ phận nào đó.

“Ai…” Úc Ngạn cắn chặt đầu lưỡi, giãy dụa lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.

Tiếng thăm hỏi ở cửa phòng ngủ khiến Úc Ngạn tỉnh táo lại.

“Sao vậy.” Chiêu Nhiên đặt nước trái cây mới ép lên đầu giường, nghiêng người lại gần.

Ngay lập tức, sức mạnh cổ quái áp chế cơ thể Úc Ngạn rút đi như thủy triều, y như người sắp chết đuối ngoi lên khỏi mặt nước, nhào vào bờ thở hồng hộc. Y bật dậy khỏi giường, vén chăn lên, nhưng trên giường không có gì cũng không có ai đè lên người y.

Y quay đầu nhìn chằm chằm vào Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên nhíu mày: “Tôi không động vào cậu.”

Ngực Úc Ngạn phập phồng, thở dốc dữ dội, bình tĩnh lại rồi xoa mặt, thầm nghĩ: “Có khi nào ngày nghĩ đêm mơ không… Ngay cả mơ cũng là một nửa tay, nhiệm vụ thẩm mỹ viện kích thích tinh thần lớn thật.”

“Bây giờ tôi sẽ đi gặp Giám đốc công ty game Gray Crow. Cảnh sát Diệp muốn hỏi cậu vài chuyện, sau mười hai giờ trưa cậu đến Cục Diều Hâu Thăm Dò một chuyến.”

“Đồ ăn đều ở trong tủ lạnh, lò vi sóng ở trên quầy bar. Trong nhà có thiết bị điện tử muốn chơi gì cứ chơi, nếu ra ngoài thì nhớ đóng cửa.”

“Ừm, tôi đi vệ sinh…” Úc Ngạn vẫn hoảng hốt như cũ, thế mà mơ thấy điều này trên giường người phỏng vấn… Y thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Chiêu Nhiên Nhiên, che nửa người dưới chạy ra khỏi phòng ngủ, lao vào toilet đóng cửa lại.

“Quỷ nhỏ.” Chiêu Nhiên quay đầu cười hừ, “Đã lớn cả rồi, giấu giếm làm gì?”

Mặc dù cười nhưng hành động của Chiêu Nhiên lại rất khác thường.

Mãi đến khi Úc Ngạn rời khỏi phòng, anh vẫn đứng trước giường không nhúc nhích, bởi vì chân anh vẫn luôn giẫm lên một thứ.

Dưới chân anh là một bàn tay, bị đứt lìa khỏi cẳng tay, nhưng sức sống lại mãnh liệt điên cuồng vặn vẹo cố gắng trốn thoát.

“Tao đã nói, bây giờ không được động vào em ấy.” Giọng nói Chiêu Nhiên trầm thấp lộ rõ bất mãn. Đầu ngón tay vẫn gõ xuống sàn không ngừng, như đang thú nhận tội lỗi của mình dập đầu xin lỗi.

Bộp một tiếng, bàn tay cụt bị giẫm nổ như bong bóng cá, mảnh vụn bắn tung tóe, nhưng rất nhanh nhanh chóng bốc hơi thành một đám sương mù màu đỏ, tan biến vào hư vô.

Cơn đau truyền đến tay Chiêu Nhiên, anh lạnh giọng hỏi: “Còn ai nhịn không được?”

Những bàn tay ẩn nấp trong mọi ngóc ngách của căn phòng nhìn thấy cảnh này, sợ hãi nép vào bóng tối, để lộ một đoạn ngón tay lén lút quan sát.

Khi Úc Ngạn ra khỏi toilet, Chiêu Nhiên đã đi rồi.

“… Hơi mất mặt, haizz quên đi, quên nó đi.” Úc Ngạn xoa mái tóc rối bù, chợt nhớ tới thú cưng bàn tay nhỏ bé bị bỏ quên trong túi đeo vai.

Y chạy đến hành lang, phát hiện túi đeo vai của mình vẫn ở nguyên chỗ cũ, bộ mũ trùm đen nhánh đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng trên mặt bàn.

Mở khóa túi ra, bàn tay phải đang ngủ say, trở mình, ngón út cào vào lòng bàn tay.

“May quá, vẫn chưa chết.” Úc Ngạn cầm tay phải, chạy như bay vào toilet.

Tay phải bị lắc tỉnh, mơ màng cử động hai lần, đột nhiên bị nước lạnh xối vào, làm nó giật cả mình.

“Hôm qua buồn ngủ quá, suýt nữa thì quên mất mày.” Úc Ngạn đưa tay phải xuống vòi nước, rửa sạch những vết bẩn trên da, tránh các vết thương hết mức có thể, tay phải dần thích nghi, thoải mái gối lên ngón cái và ngón út tận hưởng dòng nước.

Máu bẩn đã được rửa sạch, Úc Ngạn vẩy nước hai lần, lấy khăn giấy lau khô.

Tay phải phì phì nhổ ra vài miếng giấy.

Úc Ngạn tìm hộp thuốc, lấy cồn để khử trùng từng vết thương cho tay phải, tay phải đau nhói giật giật.

“Đừng nhúc nhích, nhiễm trùng sẽ thối rữa.” Úc Ngạn không muốn tay phải cử động lung tung, liền kẹp nó giữa hai chân để cố định, sau đó một tay giữ tay kia dùng bông thấm cồn để khử trùng.

Y vừa bôi cồn vừa thi thoảng nhìn lại phía sau về phía đồ đạc trong phòng.

Thực ra từ lúc bước vào biệt thự y đã có ảo giác kỳ lạ, luôn cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình, khiến lòng người hơi sợ hãi.

Nhóm tay nhỏ lén lút trốn trong các kẽ hở của đồ đạc, lặng lẽ thò ngón tay ra nhìn trộm, khi Úc Ngạn quay đầu lại, chúng lại nhao nhao rút lui.



Úc Ngạn đang bận rộn nhìn, điện thoại hiển thị nhận được tin nhắn từ người phỏng vấn.

Boss: “… Cậu đang làm gì thế.”

Úc Ngạn ngớ người, có nên nói thật là đang khử trùng vết thương cho thú cưng tay nhỏ không nhỉ? Subway chắc không cho phép nhân viên nuôi loại quái vật này, nên y đành lấp liếm: “Tôi đang xem phim.”

Boss: “Đừng xem phim không đứng đắn.”

“??” Vẻ mặt Úc Ngạn khó hiểu, sao lại không đứng đặn, nói xem phim chứ có phải đang xem cái gì khác đâu.

Chắc người phỏng vấn sợ máy tính mình nhiễm virus. Thôi, về nhà thì tốt hơn, đỡ mất công anh ta ra ngoài còn lo nhà mình bị phá.

Úc Ngạn thay áo quần, đặt tay phải lên vai mình ách túi bước ra ngoài, khóa cửa lại.

Khi cửa đóng lại, trong góc biệt thự phát ra tiếng xào xạc, những bàn tay trốn trong các ngóc ngách đều bò ra, chen chúc bên cửa sổ, nhìn Úc Ngạn rời đi qua ô cửa kính, ghen tị nhìn tay phải đang nằm trên vai y, một số tay khác còn hớn hở lấy ngón cái và ngón út che lòng bàn tay ửng đỏ, say mê nhìn Úc Ngạn qua kẽ tay.

Tay phải kiêu hãnh đứng trên vai Úc Ngạn, bày tỏ vinh dự với các anh chị em đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn hơn ba tiếng nữa đến giờ hẹn với cảnh sát Diệp, không đáng để về nhà một chuyến, vì vậy Úc Ngạn quyết định đến trung tâm thương mại gần đó để giết thời gian.

Bước vào sảnh của trung tâm thương mại, mùi nước hoa pha trộn xộc vào mũi, tiếng nhạc sôi động vang vọng khắp sảnh.

Chín giờ sáng, trung tâm thương mại vừa mở cửa, sảnh tầng một chỉ có vài khách hàng, Úc Ngạn thoải mái bước theo nhịp nhạc, mang theo tay phải bước qua quầy mỹ phẩm.

Tay phải tò mò đứng trước quầy thử sơn móng tay, chỉ vào “Bột kim tuyến barbie” đang bán chạy.

“Mắt tinh đấy, để tao lấy cho mày thử.” Úc Ngạn mở nắp, cầm tay phải lên trước mặt, sơn lên móng tay của nó.

Sau khi bôi xong, tay phải duyên dáng đến trước gương lắc lư một vòng, tạo vài kiểu dáng.

“Không tồi.” Úc Ngạn như ném bóng vào rỗ, chuẩn xác ném cọ sơn móng tay vào lọ, vặn nắp lại sau đó đi tới quầy trang sức.

Tay phải kéo Úc Ngạn đến trước một chiếc vòng tay vàng sáng loáng, bám lên kính ngắm nghía, Úc Ngạn nhìn giá niêm yết, năm mươi tám nghìn.

“Cái này quê quá, đổi cái khác đi. Đổi cái mỏng hơn.”

Vốn Úc Ngạn đang có tâm trạng tốt, bỗng thấy cô nhân viên bán hàng đi về phía mình, y lập tức im lặng rút lui.

Trong khi y rảnh rỗi đi dạo loanh quanh, thì Chiêu Nhiên lại đang ngồi trong sảnh Công ty Game Gray Crow, hai tay chống đầu ngủ gật.

Cấp dưới Tiểu Tề ôm tài liệu đứng bên cạnh bàn, liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc của sắp tới rồi, ít nhất anh cũng nên thắt cà vạt vào đi.”

“Ừ. Hỏi xong thì anh về ngủ bù.” Chiêu Nhiên mở nửa mắt, ngáp một cái, rút cà vạt trong túi ra quàng lên cổ.

Quỷ nhỏ trên giường dính người quá, tướng ngủ rất xấu, chân phải gác lên người người khác, đầu còn kề sát cổ người ta, hơi thở nóng rực thỉnh thoảng còn có tiếng kêu rên khó hiểu, quá nguy hiểm.

Cấp dưới Tiểu An ôm sổ ghi chép hỏi thăm vài nhân viên công ty game, Chiêu Nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra nhìn.

Dưới lớp găng tay, lòng bàn tay phải Chiêu Nhiên ngứa ngáy như bị ai nắm lấy.

Chắc chắn nhóc nghịch ngợm lại loay hoay với Không Đáng Tin rồi.

Anh đã đoán được Không Đáng Tin bị Úc Ngạn giữ lại nhưng anh không thể hỏi, chỉ có thể chờ Không Đáng Tin tìm cơ hội tự chạy về. Nói đi cũng phải nói lại, hình như Úc Ngạn rất thích nó, để y chơi mấy ngày cũng không sao.

Chiêu Nhiên chịu không nổi cuối cùng vẫn hỏi Úc Ngạn đang làm gì.

Y trả lời nói đang xem phim? Phim gì mà ba tay mới xem được? Chiêu Nhiên nghĩ mãi không ra, trong đầu anh toàn hình ảnh không dành cho trẻ em.

Thế là Chiêu Nhiên cảnh cáo y không được xem. Chủ yếu là không cho xem với Không Đáng Tin, xem với anh thì được.

Khoảng một tiếng sau, sau khi kết thúc công việc Chiêu Nhiên lại nhìn vào điện thoại của mình.

Trong vòng bạn bè hiện lên bài đăng chín hình.

Là của Úc Ngạn.

Chiêu Nhiên mở ra xem, lập tức tỉnh táo.

Nhìn bối cảnh của bức ảnh, có vẻ y đang ở trong quán cà phê, đối diện là một bàn tay lấp lánh đồ trang sức, ngón tay cong lên cầm tách cà phê.

Hiện trường hẹn hò? Với ai? Chiêu Nhiên vô thức siết chặt điện thoại.

Cẩn thận quan sát, bàn tay ăn mặc lộng lẫy kia trông rất quen.

Là Không Đáng Tin…?

Ngoại trừ quán cà phê, họ còn đến cửa hàng đồ chơi, cửa hàng trang sức, Không Đáng Tin trong ảnh còn tạo dáng chữ V, lúc thì hình trái tim, chiếm trọn khung hình.

Chiêu Nhiên nhìn nó, mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi xanh, đột nhiên ảnh biến mất, hiển thị không có quyền xem.

Có lẽ cuối cùng Úc Ngạn cũng nhớ tới chuyện mình kết bạn với cấp trên, kịp thời chặn Chiêu Nhiên.

“Đồ chó…” Sự ghen tuông che mờ mắt anh, đầu Chiêu Nhiên bốc khói như còi xe lửa, anh tức giận đập màn hình điện thoại đập xuống bàn, toàn bộ giấy tờ quảng cáo trên bàn đều bị thổi tung, một tờ giấy màu xanh lá cây bay phấp phới ụp lên đỉnh đầu Chiêu Nhiên.

“Đáng Tin, đi bắt tên phản bội kia về đây cho tao!”

Tay trái nhận lệnh, lạnh lùng lướt qua màn hình di động, dọc theo tay áo Chiêu Nhiên chui vào ống thông gió, im lặng bò đi.

Đến trung tâm thương mại trong ảnh, tay trái hòa vào đám đông, bình tĩnh tì lên tay vịn thang cuốn, những người bận rộn không ai phát hiện, trên tay vịn thang máy có một tay cụt không nối liền với cơ thể.

Đến tầng có quán cà phê, tay trái nhảy xuống thang cuốn, tiếp tục tìm vị trí mục tiêu, dựa vào tường nép tránh bước chân lộn xộn của những người xung quanh, ttránh mọi chỗ dễ bị phát hiện, rẽ vào một góc.

Tay trái bình tĩnh quan sát, bình tĩnh phân tích, vừa quay đầu lại thì gặp phải tình huống bất ngờ.

Tay phải dùng ngón út chống tường, nghiêng người đứng trước mặt tay trái tạo dáng, năm móng tay được sơn màu lấp lánh, các ngón đeo bốn, năm chiếc nhẫn to nhỏ khác nhau, trên nhẫn là những viên đá quý chói mắt.

Tay phải đeo một chiếc kính râm nhỏ mua từ cửa hàng búp bê, kiêu hãnh hất sợi dây chuyền vàng to trên cổ tay, chào hỏi với tay trái đang im lặng: “hey, bro.”

Tay trái đấm vào nó một cú.



Không Đáng Tin:  👌 🤟 ✌️ 👋 hey, bro;

Đáng Tin:  👊