Tối hôm qua vẻ mặt Hứa Lương Thần kích động, sắc mặt khó chịu lao ra phủ Đại Soái, cô đương nhiên biết. Cho nên cuộc hẹn hôm nay Hứa Lương Thần có hủy bỏ hay không, cô không đoán được.
Nghe cô cẩn thận hỏi về cuộc hẹn với người Nhật Bản, Hứa Lương Thần trả lời đơn giản. Đoàn Kỳ Bình nghe xong có chút ngoài ý muốn chần chờ một lát, khẽ hỏi: “Lương Thần, cô. . . . . . Không sao chứ?”
Đêm qua chính mắt cô thấy cha ép cưới và vẻ khiếp sợ của Hứa Lương Thần, không ngờ hôm nay cô ấy cũng không vì tức giận mà bỏ qua công việc hoặc là buông tay mặc kệ, công và tư rõ ràng như vậy làm Đoàn Kỳ Bình âm thầm kính nể.
Hiểu ý của cô, Hứa Lương Thần nhàn nhạt đáp: “Tôi không sao.” Nhưng làm sao có thể không sao? Đoàn Kỳ Bình cũng không hỏi nữa, hẹn thời gian đón cô xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Xe Đoàn Kỳ Bình đúng giờ đến trước cửa Tôn phủ.
Hứa Lương Thần đứng dậy, bởi vì đêm qua nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, nghĩ đến hình tượng trước mặt người Nhật Bản vì thế cô trang điểm một chút.
Thấy cô không để mặt mộc không trang điểm như trước, Đoàn Kỳ Bình không khỏi nhìn mấy lần, trong lòng thầm khen thật sự là mỹ nhân hiếm thấy. Hứa Lương Thần sau khi trang điểm mặt giống như Phù Dung, lông mày như trăng, trong thanh nhã có vẻ quyến rũ xinh đẹp, đứng bên khóm hoa cỏ sau cơn mưa trước cửa như một đóa sen trên hồ, xinh đẹp như tranh vẽ.
Lên xe, hai người chỉ chào hỏi, nói về những sắp xếp trong cuộc hẹn, không ai nói đến chuyện xảy ra tối qua.
Xe đi qua khu náo nhiệt, rẽ vào đường Elizabeth chỉ có bốn làn xe hẹp. Trời trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua tán ngô đồng Pháp hai bên đường chiếu xuống.
Qua đoạn đường râm mát này, đối diện đường cái chính là hội sở nước Mĩ nổi tiếng Yến Châu.
Mỹ Thương mở tại Thượng Hải, đây là một trong những công ty bất động sản lớn nhất Yến Châu, không chỉ đầu tư xây nhà ở bình thường mà còn xây dựng rất nhiều nhà cao cấp và vườn hoa, biệt thự. Kiến trúc lớn nhất được Đại Ban Wilson dùng làm nơi tụ tập xa hoa nhất của người Mĩ tại Yến Châu, thường gọi là hội sở nước Mĩ, những người đến đây phần lớn là người nước ngoài.
David sở dĩ đề nghị Hứa Lương Thần chọn nơi này bởi nơi này là địa bàn của người Mĩ, người Nhật Bản bụng dạ khó lường, rời xa phạm vi thế lực của bọn họ vẫn tốt hơn.
Vào cửa chính, xe dừng lại trước cửa hội sở, Hứa Lương Thần và Đoàn Kỳ Bình xuống xe. Ngước mắt lên nhìn chỉ thấy mặt cỏ rộng lớn làm người ta cảm thấy tầm nhìn được mở rộng, cây xanh um tùm, trăm hoa khoe sắc. Giữa mặt cỏ là một tòa nhà, khí thế mạnh mẽ, đẹp đẽ quý giá như cung điện hoàng gia. Cột trụ cân xứng đều tăm tắp, ban công hẹp dài ngay ngắn, gần như cả tòa nhà đều được làm từ đá cẩm thạch, hai bên cửa là thức cột Ionic, nóc đại sảnh xây theo kiểu vòm trời, bậc thang bằng đá, tất cả tay vịn lan can đều là đá cẩm thạch. Cho nên biệt thự số một trên đường Elizabeth này được xưng là “Biệt thự đá cẩm thạch”.
Bồi bàn chào đón, Hứa Lương Thần hỏi bàn của dinh công sứ Nhật Bản, sau đó cùng Đoàn Kỳ Bình đi đến.
Một người đàn ông bộ dạng gọn gàng, râu cạo sạch sẽ rất có phong cách của người Nhật Bản đứng lên, vô cùng nhiệt tình khen ngợi tiểu thư Catherine và trợ lý xinh đẹp, cảm ơn cô đã đồng ý gặp mặt, tự giới thiệu ông ta là trợ thủ số một tuỳ viên quân sự – Miki. Ông ta nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, lóe sáng loá mắt.
Khiến họ ngạc nhiên là Miki luôn nói những chuyện không quan trọng, ngoại trừ giới thiệu một ít phong thổ nhân tình Nhật Bản, hỏi phong tục tập quán Yến Châu và một vài chuyện linh tinh của bọn họ thì ông ta không hề nhắc đến bất cứ chuyện gì có nội dung quan trọng. Thậm chí Hứa Lương Thần đã nói thẳng mục đích của cuộc hẹn, ông ta cũng đáp qua loa không hổ là tiểu thư Catherine Tạp chí địa lý quốc gia hành văn thật xuất sắc, có ý muốn kết bạn.
Đoàn Kỳ Bình ở đây dường như làm ông ta có chút không vui hoặc xấu hổ, ba phen mấy bận ám chỉ Hứa Lương Thần. Đoàn Kỳ Bình thấy thế, nhìn Hứa Lương Thần, làm bộ như không biết tiếp tục ngồi nói.
Qua một lúc, khi Hứa Lương Thần thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với ông ta định đứng dậy cáo từ, Miki bỗng đưa tay vào túi áo. David ngồi bên biến sắc, vội đứng thẳng lên chuẩn bị sẵn sàng, anh nghĩ, nếu Miki rút súng thì dù phải liều mạng cũng phải che cho Catherine an toàn.
Không ngờ Miki lại nhanh chóng rút tay ra, sau đó lại khách khí cười hỏi thù lao của Hứa Lương Thần ở Tạp chí địa lý quốc gia. Hứa Lương Thần cười nhẹ, không muốn trả lời: “Xin hỏi tiên sinh còn có chuyện gì nữa không? Xin lỗi, tôi còn có chút việc phải làm, thật đáng tiếc phải đi vội vã như vậy, xin Miki tiên sinh lượng thứ.”
Miki cười nhìn Hứa Lương Thần, sau đó hỏi: “Công việc của tiểu thư Catherine ở tòa soạn rất bận sao? Gần đây phóng viên đứng đầu NHK của tệ quốc ở Trung Quốc có việc gấp phải về nước, dinh công sứ hi vọng có thể chọn một phóng viên người Hoa dày dạn kinh nghiệm đảm nhiệm chức vị này. Tốt nhất là từng du học ở Âu Mĩ, năng lực tốt, kinh nghiệm phong phú.”
Ông ta uống một ngụm cà phê, thấy Hứa Lương Thần chú ý yên lặng nghe, cho là có hi vọng, liền nói tiếp: “Chức vị này thuộc sự lãnh đạo của NHK và dinh công sứ, công việc không có gì bí mật. Chúng tôi cung cấp cho người phụ trách tô giới ở Yến Châu một biệt thự làm nhà ở, kinh phí hằng ngày và lương tăng đều. Nếu tiểu thư Catherine có quen nhân tài nào trên phương diện này có thể đề cử, kẻ hèn này vô cùng cảm kích.”
“Thật xin lỗi, tôi từ Mĩ trở về mới hai ba tháng, không quen thuộc với những người trong giới tin tức cho lắm, tôi có thể giúp Miki tiên sinh hỏi một chút, nếu có ai muốn, tôi sẽ gọi cho ngài.” Hứa Lương Thần cảm thấy kỳ lạ, sao Miki bỗng nhiên đưa ra yêu cầu như vậy? Chuyện này nói với David là được rồi? Còn nữa, NHK chẳng lẽ không mời nổi người thích hợp sao, còn cần Miki tự mình đi hỏi?
Đang nghĩ vậy lại thấy Miki liếc mắt quan sát mình, trên mặt nửa là buồn cười nửa là tò mò.