Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 90: Beornings

“ Cuối cùng cũng thoát ra ngoài. “ Eothur lầm bầm khi mình nhìn thấy được những cánh rừng và thung lũng rộng lớn ở phía dưới. Sắp sửa thoát khỏi cái hẻm núi toàn đá và các đồi núi bạt ngàn chết tiệt.

“ Kia,... là Mirkwood. “ Nhờ đứng từ trên cao, đập vào mắt Eothur là một khu rừng rộng mênh mông. Đến nỗi mà hắn không thể nhìn thấy được biên giới phía sau của nó. Như đang phóng tầm mắt của mình ra đại dương không thấy đâu là sự giới hạn. Cộng thêm những đám sương mù luẩn quẩn khiến nó trông thật là thần bí.

“ Là nó. “ Elrohir vừa nói vừa mò đường để đi xuống đoạn dốc nguy hiểm này.

“ Đây rồi,... đi thôi. “ Khi tìm ra anh quay đầu gọi hắn, rồi dùng đôi chân lắt léo của mình nhảy nhót trên những tảng đá lớn như đường đi bình thường.

Thở ra một hơi dài, Eothur di chuyển theo anh ta ở đằng sau.

...

“ Nghe thấy âm thanh gì không? “ Eothur nhíu mày nghiêng đầu hỏi Elrohir. Có vẻ như chúng giống tiếng của một con gấu đang gào lên và,... tiếng của lũ sói. Và chúng cũng làm hắn chợt nhớ đến cái vụ con người sói ở chân núi Blue Mountains.

“ Nghe rõ ràng. “ Elrohir tháo cây cung mình xuống như sẵn sàng chiến đấu. Anh nói tiếp.

“ Hãy tiến đến gần đó thôi. “

Cả hai người bọn họ đi theo cái hướng có âm thanh phát ra. Một chút sau, nó dẫn họ thoát khỏi những bụi cây và bụi rậm phiền toái. Tiến vào một thung lũng trống với những bãi cỏ xanh mơn mởn và các tảng đá lớn nằm ngổn ngang.

“ Nhìn kia. “ Trước mặt hai người là một con gấu đen khổng lồ đang bị bao vây bởi những con,... Wargs. Và trên chúng là một số tên Orc cầm ngọn giáo không ngừng đâm chọt và kiềm hãm sinh vật to lớn đó lại.

“ Grừ,... “ Một con Wargs tấn công từ đằng sau gấu đen. Song, sinh vật bá chủ rừng rậm như đã biết được việc này, và chỉ bằng cái xoay người cộng thêm một cú bạt tay tràn đầy sức mạnh khủng khiếp. Con Wargs bị đánh bay đập vào một tảng đá, nó cũng không thể nào đứng dậy được. Chỉ biết nằm co giật như vừa bị giật điện.

“ Đâm. “ Eothur có thể hiểu được ngôn ngữ đen của bọn Orc. Một trong số chúng đã thét lên như vậy.

Vài mũi giáo dài đâm vào sau lưng con sinh vật bự con. Như có được trí khôn, nó không ngừng vung tay đánh gãy các ngọn giáo. Tuy nhiên một mũi giáo có vẻ đã tiến được vào lớp da thịt và cắm sâu vào. Khiến máu của con gấu đen bắt đầu chảy xuống.

“ Grào,... “ Vết thương đã khiến nó tức giận và lao mạnh đến vài tên Orc phía trước. Chỉ bằng cú va chạm cộng thêm hàm răng, bộ vuốt sắc nhọn, nó đã khiến vài tên lẫn người cả thú phải bay ra. Một số né tránh được nhưng bị nó vồ lấy và dùng hàm răng cắn mạnh xuống.

“ Chúng ta phải giúp ông ta. “ Elrohir thấy được lũ Orc như có thêm tiếp viện với 6 con đang từ xa chạy tới.

“ Ông ta? “ Eothur khó hiểu,... chẳng phải là một con gấu sao.

“ Tôi sẽ giải thích sau. “ Đứng dậy và lao ra, Elrohir rút vài mũi tên cầm trên tay. Anh nhắm và bắn hạ được một tên trong số chúng.

“ Được thôi. “ Eothur rút thanh AngaNim vốn đang phát sáng ra ngoài. Khiến vị trí của họ bị bại lộ. Sáu tên,... không năm tên đang cưỡi Wargs đã đổi hướng chạy đến chỗ hai người.

“ Vụt,... vụt,... “ Elrohir bắn thêm hai mũi trước khi chúng có thể tới gần được. Một tên Orc bị hạ và một con Wargs gục xuống đất. Do con thú đang chở thêm một tên, vậy là một Orc nữa bị diệt.

“ A,... a,... “ Eothur thét lên khi né tránh một bên, rồi vung kiếm chặt đứt đầu con Wargs không có người cưỡi. Và thụt lùi khi một tên kỵ binh cho thú mình vồ tới. Hắn vung hai đòn kiếm liên tục vừa cắt đứt đầu giáo vừa chém chết con Wargs dưới chân tên kia. Khiến tên Orc ngã xuống, hắn cứ thế mà chạy tới chặt thêm một cái đầu.

Elrohir cũng chiến đấu rất nhẹ nhàng, anh ném cung xuống và vung mạnh thanh kiếm bên hông. Chém ngang về tên Wargs trước mặt, giết chết nó chỉ bằng một đòn. Một trong sáu tên kỵ binh Orc hoảng sợ khi đồng đội mình đã chết, liền quay đầu bỏ chạy. Không cần nhặt cung tên lại, anh ném thanh kiếm trong tay mình và khiến nó đâm vào tên Orc đang sợ hãi. Cuối cùng chỉ có một con Wargs là thoát thân khỏi nơi này.

“ Grào,... “ Gấu đen gầm lên khi xung quanh nó là xác của lũ tay sai Sauron. Trước ánh mắt bỡ ngỡ của Eothur, dáng vẻ nó đang từ từ thu gọn lại, hiện ra là một người đàn ông cao lớn. Ít nhất cũng phải hơn 1m9,... thật là người khổng lồ.

Chỉ là,... biến lại trạng thái cũ thì ông ta,... không mặc quần áo. Thật là hiếp dâm hai con mắt của Eothur. Nhanh chóng kiếm đại mảnh vải nào đó che thân, ông ta nhìn sang chỗ hai người bọn họ đang đứng và tiến tới. Vết thương trên người ông cũng bé lại, máu cũng bắt đầu dừng chảy.

“ Người Beornings,... “ Eothur lẩm bẩm tên gọi. Chứng kiến được sự biến hóa từ gấu thành người, hắn đã nhớ lại đây là một chủng tộc sống trong thế giới Arda. Nằm ở khu vực thung lũng Anduin, giáp với rừng Mirkwood và Great River. Về sự ra đời của giống loài này thì không rõ ràng lắm, chỉ biết là mới xuất hiện trong vài thập kỷ vừa qua. Trễ hơn cả sự ra đời của vương quốc Rohan. Chính xác là khoảng thời đại cuộc chiến năm cánh quân.

“ Kính chào ngài, thủ lĩnh Grimbeorn. “ Khi người đàn ông già với những bộ râu và mái tóc màu trắng bước tới. Elrohir để tay lên một bên chào người đó với sự kính trọng. Thấy thế Eothur cũng làm theo như vậy.

“ Elrohir,... con trai của Elrond. Đã lâu không gặp cậu, còn đây là ai? “

“ Eothur xứ Rohan. “

“ Rohan,... Vậy các cậu có việc gì cần đi qua dãy núi này à? Dạo nay lũ Orc xuất hiện khá nhiều và đông đúc. Tốt nhất là mọi người nên hạn chế việc đi lại gần đây. “ Grimbeorn từ tốn nói chuyện và đưa ra lời khuyên.

“ Chúng tôi cần tìm phù thủy nâu Radagast thưa ngài? “

“ Ông ấy,... ta nghĩ ông ta sẽ không có ở nhà đâu? Với đàn thỏ của mình ông đã chạy đâu mất một khoảng thời gian rồi. “

“ Có lẽ nếu gặp may mắn chúng tôi sẽ biết được tin tức về nơi ông ấy đã đi. “

“ Được thôi tùy các cậu. Nếu rảnh thì các cậu hãy ghé qua nhà ta ngồi một chút. “

Elrohir cảm ơn lời mời của vị thủ lĩnh tộc Beornings. Họ đi theo ông ta vượt qua dòng sông tại khu vực Old Ford. Chính tại nơi này, Eothur đã nhìn về hướng bắc và phát hiện có một ngọn đồi to lớn nằm giữa dòng sông.

Phía trên cao nhất của nó là một mỏm đá chìa ra. Nó khá giống như chỗ đứng trong bộ phim Vua Sư Tử. Khi con khỉ già Rafiki bế vị chú sư tử con Simba trước sự chứng kiến của muôn loài.

“ Nó có tên là gì vậy? “ Eothur chỉ vào và hỏi Elrohir. Hắn phải nhớ tên nó mới được, vì đã khơi gợi một phần nào đó trong ký ức tuổi thơ kiếp trước.

“ Carrock,... nó được cha ta Beorn làm ra vào nhiều thập kỷ trước. Nếu cậu muốn chúng ta hãy đi lên đó một vòng. Dù sao từ chỗ đấy đến nhà của ta cũng không cách xa bao nhiêu. “ Grimbeorn trả lời ngay tức khắc, trước khi Elrohir kịp lên tiếng.

“ Nếu thế thì quá tuyệt thưa ngài. “ Họ chuyển hướng đi về phía bắc. Eothur leo lên những hòn đá bằng đá tự nhiên, nhưng vì có dấu chân di chuyển nào đó thường xuyên đã khiến thứ này biến dạng và khá giống với cầu thang. Có lẽ là do vị Beorn cha của Grimbeorn để lại.

Lên được tới đỉnh cao nhất, Eothur đã thấy hết toàn bộ xung quanh mình nào là dãy núi sương mù, dãy núi xám, Mirkwood, thung lũng và dòng sông dưới chân. Như khi đang đứng ở trên cao của ngọn đồi Weathertop. Nhưng khác biệt là nơi này thú vị và đẹp đẽ hơn nhiều so với một thung lũng toàn cỏ dại sắp chết.

Đứng ngắm một chút, cả ba người họ xuống lại. Hình như mục đích lên đây của Grimbeorn không chỉ nhìn cho vui. Mà ông đang quan sát các hướng về phía dãy núi sương mù. Để xem có dấu hiệu của loài Orc nào không.

Căn nhà của Grimbeorn nằm cách Carrock về phía đông khoảng vào dặm. Chỉ cần đi bộ một lát là họ đã tới nơi. Nói chính xác đây là một trang trại làm bằng gỗ đá bình thường và rất giản dị. Với những con cừu đang nhốt trong một cái sân lớn ăn cỏ, hay vài chú chó đen đang đùa nghịch với nhau trước hiên nhà.

Một bên góc khác là một chỗ chăn nuôi ngựa, khoảng ba con đủ màu sắc nào là trắng, đen, và nâu.

Thấy chủ nhân mình trở về, bốn chú chó vui mừng chạy tới. Quấn quýt dưới chân của Grimbeorn. Ông ta cúi xuống và nói bằng thứ ngôn ngữ gì đó,... rất là kỳ lạ. Như tiếng chó sủa nhưng lại vặn vẹo đến quái dị. Ngay cả thiên phú thông hiểu ngôn ngữ của hắn cũng phải chịu thua.

“ gâu,... gâu,... “ Thế là hai con tinh nghịch chạy tới dưới chân Eothur. Chúng dùng cái mũi đen của mình để ngửi. Hắn lấy tay sờ và gãi vào đầu một trong hai, nó liền lộ ra vẻ mặt hưởng thụ trông khá buồn cười.

Grimbeorn mở cửa để mời hai người họ vào nhà. Nơi này thì khá trống vắng và không có dấu hiệu gì của một người nào sinh sống thêm ngoài ông ta.

“ Hazz,... đúng là một cuộc sống của ông già. “ Ông ngồi xuống chiếc ghế bành than thở.

“ Con trai của ngài đâu rồi? “ Elrohir như khá quen thuộc nơi này, anh ta cất tiếng hỏi.

“ Nó,... ư. Chạy xuống phía nam rồi. Đa phần các tộc nhân của ta cũng đều ở đó. Họ đã lập ra một thị trấn nhỏ nào đấy, thường giao du với các vị khách lữ hành và Lorien. Dưới đó cũng có người Woodmen sinh sống. Chỉ có ta một kẻ mang danh thủ lĩnh nhưng vẫn chịu khó ở đây để bảo vệ con đường này. “

...

Tối hôm đó họ ở lại nhà của ông ta. Được chiêu đãi bằng những cái bánh ngọt mật ong tuyệt cú mèo. Đến nỗi mà Eothur có thể nói nó là ngon nhất trong các bánh ngọt hắn từng ăn ở thế giới Trung Địa. Và chẳng khác gì những chiếc bánh đắt tiền ở thế giới cũ.

Khi ăn xong bữa tối, họ trò chuyện với Grimbeorn một chút mới bắt đầu đi ngủ. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy thì chào tạm biệt ông và rời đi. Hai con chó quậy phá kia bám theo bọn họ cho đến khi nào ngôi nhà của ông nằm xa tít thì mới chịu quay về. Nhưng công nhận chúng khôn ngoan thật.

...

“ Này Elrohir,... anh biết nhà của vị phù thủy đó ở đâu không? “ Nhìn vào những cái cây méo xẹo có dấu tích như là những khuôn mặt con người than khóc. Eothur nuốt nước bọt một cái và hỏi. Không ngờ người ngây thơ mà anh ta, nói lại sống trong một cánh rừng kỳ dị thế này.

“ Tôi biết, chỉ là lần trước tôi đến,... nó không hề như thế này. “ Elrohir như biết hắn đang cảm thấy nơi này kỳ quái nên trả lời thêm.

Đi vào một đoạn nữa, cuối cùng họ đã nhìn thấy ngôi nhà của vị phù thủy Radagast. Một ngôi nhà làm bằng những cành cây, khúc gỗ và một cột trụ là một cái cổ thụ, trông nó khá tồi tàn và giống như nơi ở của người Druedain.

“ Chúng ta vào bên trong à. “ Eothur chỉ vào nó hỏi.

“ Không,... thật ra đã có người trinh sát của chúng ta từng tới đây. Anh ta viết thư báo rằng có dấu hiệu di chuyển của Radagast và tính đuổi theo. “

Eothur mặt mày ngớ ngẩn: “ Nếu vậy việc đó đã xảy ra khá lâu rồi. Sẽ chẳng có vết tích gì ở đây cả nữa vì thời gian đã xóa đi chúng. “

“ Anh ta sẽ để lại một dấu vết nào đó. “ Elrohir nói với vẻ chắc nịch. Nhưng sau gần ba mươi phút đồng hồ để tìm kiếm, xung quanh ngôi nhà mang tên Rhosgobel không hề có thứ gì là khả nghi. Kể cả vết tích trên thân cây cũng không có.

“ À,... chúng ta bước vào bên trong chứ? “ Eothur chỉ vào ngôi nhà gỗ hỏi thêm một lần nữa. Elrohir hơi chần chừ, dù sao bước vào nhà khi chủ nhân vắng mặt thì hơi kỳ. Nhất là với tộc Elves.

“ Được rồi, hãy vào để kiểm tra kỹ hơn đi. “ Vì bí quá, anh quyết định làm vậy.

...

“ Két,... két,... “ Hai người họ cúi đầu xuống để tránh đập đầu vào khung cửa. Thật kỳ lạ, ngôi nhà này không hề có biện pháp chống trộm gì cả. Chẳng có then cửa hay chốt khóa nữa chứ.

Eothur quan sát hết căn phòng duy nhất của ngôi nhà. Những chiếc kệ gỗ chứa đựng khá nhiều loại thảo mộc, hay hỗn hợp gì đó. Trên bàn chất đầy các cuộn giấy màu vàng ố, và một số đồ lặt vặt. Có một lò sưởi, mặt đất thì để khá nhiều nồi xoong... nơi đây đúng là lộn xộn thật.

“ Bụi trên sàn nhà khá dày. Chứng tỏ dạo nay không có người nào bước vào ngoài chúng ta. “ Eothur quỳ gối xuống xem xét.