Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 24: Màn Đêm Rực Lửa (1)

Với tâm tình vui vẻ, Eothur quay trở về nhà trọ của mình. Và hắn gặp lại người hầu hồi sáng đã chào đón hắn. Hỏi thăm một lúc, hắn biết được đối phương tên là Nimbolf, cậu ta là cư dân gốc của Dol Amroth.

Giờ này cũng đã là hoàng hôn, Eothur nghĩ mình nên kiếm gì ăn bỏ bụng.

Theo chân Nimbolf, cậu ta dẫn Eothur tới ngồi trên bàn ăn tại vườn sau của quán trọ. Hắn hỏi Nimbolf có thức ăn gì, đối phương đưa cho hắn cả cái thực đơn, chẳng khác gì với những nhà hàng ở kiếp trước. Đúng là quán trọ của thượng lưu. Thức ăn cũng không phải chế biến sẵn như nhưng quán khác, đầu bếp cũng rất có tay nghề, chưa kể đến nguồn cung thực phẩm cũng thuộc dạng tươi mới.

Nhanh chóng chỉ tay vào hai món: Thịt bò nướng, và một phần súp hỗn hợp. Nimbolf liền rời đi và Eothur ngồi chờ đợi ở đó.

Do khi này còn sớm, nên những cái bàn xung quanh Eothur cũng rất trống trải. Hắn vẫy tay gọi người phục vụ đứng ở bên góc, yêu cầu một chai rượu vang. Chưa đến năm phút sau, cậu ta đã đem ra cho hắn.

Nhận lấy chai rượu đã mở nút chai, Eothur từ chối người hầu rót dùm. Hắn liếc mắt xem xét, đây là một chai rượu có lẽ mới sản xuất cách đây hai ba năm gì đó.

Rót vào chiếc ly của mình, Eothur quan sát, ngửi mùi và nhấm nháp. Đúng như gì hắn phán đoán thứ này thuộc về mới sản xuất. Ngoài ra chai vang này làm từ loại nho đỏ. Với kinh nghiệm của mình, hắn đoán loại nho này được trồng ở miền nam Gondor, đâu đó tại một nông trại gần Pelagir. Vì hắn đã từng thưởng thức loại này rồi, chúng khá nổi tiếng ở Gondor.

Ngồi ở bàn ăn, Eothur nhìn mọi thứ xung quanh mình. Thỉnh thoảng hắn uống lấy một ngụm nhỏ. Cảnh quang nơi này cũng khá đẹp, có một đài phun nước nhỏ ở gần đó, xung quanh được trồng khá nhiều loài hoa đủ màu sắc.

Khoảng 10 phút sau, có hai người phụ nữ ngồi vào một bàn bên cạnh Eothur. Họ nói chuyện với nhau với cái giọng nhẹ nhàng, không to lớn lắm. Nhưng với cơ thể gấp 1,5 người bình thường, hắn có thể nghe rõ ràng họ đang nói về vấn đề gì.

Một bữa tiệc sinh nhật, con gái của Imrahil, trưởng thành.

Chỉ bằng vài từ, Eothur có thể hiểu ra nội dung của cuộc đối thoại. Thì ra con gái của Imrahil chỉ vài hôm nữa là sẽ đến tuổi trưởng thành, và hoàng tử Dol Amroth đã mời khá nhiều khách tới dự tiệc, tại pháo đài của ông.

Xem ra mấy hôm sau, tòa thành sẽ rất nhộn nhịp lắm đây.



Vài ngày sau, tại pháo đài của hoàng tử, trong phòng của mình. Lothiriel mặc trên mình là một chiếc đầm trắng ngồi ở trên ghế, mẹ của cô, Latifah đang giúp cô trải những sợi tóc mềm mại. Bà nhìn lấy trong gương, thấy được một thiếu nữ rất là xinh đẹp.

Latifa không che dấu được niềm vui, bà liền mỉm cười. Đôi mắt hiện lên là nét tự hào về đứa con gái này của mình.

Ở bên ngoài sảnh, Erchirion và Amrothos đang mặc trên mình bộ đồ màu đen với những đường nét, hoa văn màu trắng.

Hai người họ thì đang nói chuyện với nhau, về con gấu mà hai người hợp tác săn giết vài ngày trước. Họ đang dự tính làm cho mình một chiếc áo choàng thật đẹp.

Còn con trai trưởng của Imrahil là Elphir vẫn chưa trở về. Anh ta sẽ vắng mặt trong buổi tiệc quan trọng ngày hôm nay. Dù sao chiến trường vẫn chưa ổn định, anh không thể bỏ mặc những người đồng đội của mình ở đó.

Imrahil rất hiểu cho người con của mình. Đây chính là một trách nhiệm nặng nhọc mà con trai ông đã phải nhận lấy.

Đứng trên bục thềm, Imrahil quan sát xuống phía dưới. Ông thấy hai người con của mình đang trò chuyện vui vẻ với nhau.

Điều đó làm trong lòng ông cũng cảm thấy một chút tia lửa ấm áp. Hai đứa nó đã trưởng thành. Erchirion thì trở thành tướng lĩnh, nó phụ giúp cho ông và anh trai Elphir của nó rất nhiều. Lần trước chính nó cũng đã tự nguyện theo anh trai mình ra chiến trường, rất là dũng cảm.

Ngoài ra, đứa con thứ ba của ông, Amrothos cũng có thua kém gì với hai đứa kia đâu. Tuy chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nó đã trở thành một chiến binh tài giỏi, thường hay được các kỵ sĩ Dol Amroth khen ngợi.

Và Amrothos cũng đang tính trở thành một người tướng lĩnh, có lẽ ông nên đưa nó vào lực lượng Gondor, đi theo và học hỏi hai người cháu của ông, Boromir và Faramir.

Điều khiến Imrahil vui mừng nhất, là ba đứa rất thân thiết với nhau, chúng không hề bị xích mích vì thứ gì cả. Kể cả ngai vàng của công quốc, chúng đều thống nhất là trao cho anh cả, theo truyền thống.

Ông hy vọng, mình có thể nhìn thấy cái ngày mà ba đứa chúng nó đứng hiên ngang ở Gondor, bất kể ở đâu cũng sẽ nghe danh về bọn chúng. Những kỵ sĩ Dol Amroth chứ không phải là con trai của Imrahil.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía sau lưng, Imrahil nghe được quay người lại. Là Latifah, trông bà hôm nay thật xinh đẹp, trẻ trung so với bình thường nhiều lần. Nhìn bà ấy khiến ông nhớ về ký ức, một thời trước khi họ cưới nhau. Khi đó ông cũng chỉ mới bằng tuổi Erchirion, và lúc mới nhìn thấy Latifah lần đầu tiên, ông đã biết rằng đó là người vợ của định mệnh mình, ông đã lòng người con gái ấy, và mất mấy năm trời theo đuổi.

Đến bây giờ, Imrahil vẫn xao xuyến người phụ nữ trước mắt mình. Linh cảm ông đã đúng, bà là người vợ định mệnh, người con gái đi theo ông đến tận cuối đời.

Latifah mỉm cười, bà trêu đùa chồng mình.

“ Anh nhìn gì, trên mặt em nở hoa à, làm sao mà nhìn em đắm đuối thế. “

Imrahil không đáp lại, ông giơ một cánh tay ra trước Latifah. Một hành động thân sĩ, quý tộc. Latifah tiếp tục mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chai cứng của ông.

“ Latifah, em vẫn đẹp như ngày nào trong ký ức của anh. “

Imrahil nói nhỏ bên tai Latifah, khiến bà hơi chút đỏ mặt, nhưng rồi nhanh chóng hạ xuống lại. Dù sao hai người họ cũng đã ở tuổi trung niên, tâm trí cũng đã thành thục, như người ta nói gừng càng già càng cay.

“ Nhân vật chính hôm nay không phải là em, mà là con của chúng ta. “

Cảm nhận được gì đó sau lưng, Imrahil nghiêng đầu lại, ông đang nhìn thấy thứ gì đây, đó không phải là con gái ông. Nó là một con thiên nga trắng. Lothiriel xinh đẹp với làn da trắng, cộng thêm chiếc đầm trắng như tuyết, trong cô như một thiên thần vừa hạ xuống trần gian, như một thiên nga vừa hóa thành người,...

Trong đầu Imrahil giờ đây không còn có thể diễn tả bằng từ nào về con gái mình, nó quá hoàn hảo trong mắt ông.

Nhẹ nhàng nắm tay con gái mình, Imrahil nói.

“ Lothiriel, hôm nay con đúng là nhân vật chính của bữa tiệc, con phải cảm ơn mẹ vì bà đã hóa con thành một thiên thần. ”

Chiếc cổ thon dài, trắng của Lothiriel hơi chút đỏ lên. Cô hơi ngượng vì lời khen của cha mình.

“ Theo cha,... “ Imrahil dẫn cô đi tới trung tâm bữa tiệc.

Bữa tiệc ở Dol Amroth khác hẳn với khái niệm “ tiệc “ của Rohan. Mọi người ở đây đều là những người có danh tiếng, họ đều nắm giữ chức vụ, giàu có ở Gondor. Ví dụ như có người đàn ông mặc bộ đồ xanh lá đang nói chuyện với Erchirion, ông ta là một tướng lĩnh của Gondor, trực thuộc tại tỉnh Lamedon, hay một người mập mạp đang nói chuyện với người phụ nữ nào đấy, ông ta là một thương nhân buôn rượu giàu có ở Pelagir…

Có thể đó không hẳn là đặc điểm khác biệt, nhưng nếu nhìn kỹ cái khác biệt ở đây là bọn họ đều mang trên mình một hình ảnh, một phong cách, nét tượng trưng của tầng lớp quý tộc, thượng lưu.

Từ cách ăn uống, nói chuyện, đi đứng đều rất nhẹ nhàng, không có tiếng hò reo, cạn ly, hay hành động nhảy múa trên bàn ở Rohan…

Không chỉ khách mời, mà âm nhạc cũng hoàn toàn khác biệt. Những nhạc công thành thạo đánh lên tiếng đàn hạc, cùng một số loại nhạc cụ phù hợp khác. Chúng đã hòa quyện với nhau, tạo thành một bản nhạc du dương, đôi lúc trầm một tí, rồi bay bổng trở lại, chúng thay đổi cho nhau liên tục, tạo nên một không gian vui vẻ mà lại không mất nét thượng lưu của bữa tiệc.

À, còn một thứ nữa rất khác biệt nữa, chúng thậm chí là chứng tỏ cho hai giai cấp khác nhau, quý tộc và bình dân, chúng là gì,… Rượu và Bia, không sai, nếu bia là loại thức uống thường được sử dụng rộng rãi cho dân chúng thì rượu, ở những thời đại thế này, chúng là loại đồ dùng bình thường cho giai cấp quý tộc.

Nhất là những chai rượu trái cây, vang đỏ, vang trắng,… ngoài ra chúng còn phải được ủ tầm 8 đến 10 năm mới phù hợp cho những người thượng lưu này.

Rohan uống bia, Gondor uống rượu.

Quay lại với Imrahil, ông dắt con gái mình đi ngang qua những vị khách mời. Bọn họ hơi căng tròn mắt, vì chiêm ngưỡng vẻ đẹp con gái ông, một số phụ nữ trẻ nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Một số chàng trai thì như rớt trái tim ra ngoài, đứng hình, đã lòng mình với người con gái này.

Tiến lên bậc thềm, Imrahil nhận lấy chiếc ly bạc từ tay người quản gia. Ông xoay người mỉm cười, và diễn thuyết trước ánh mắt chăm chú của các vị khách.

“ Ngày hôm nay, đứng trước những người bạn, người thân, tôi chân thành cảm ơn mọi người đã dự bữa tiệc sinh nhật của con gái tôi,… “



Trong lúc pháo đài đang diễn ra bữa tiệc một cách nhộn nhịp và sang trọng. Thì Lofer đang ngồi trong khoang thuyền, trước mặt hắn là một số đàn em. Lông mày hắn có chút nhíu lại, hơi bực bội vì chờ đợi một thứ gì đó.



Tại dưới chân ngọn hải đăng, hai tay lính gác đang nói chuyện với nhau và ánh mắt họ cùng nhìn về một phía, pháo đài hoàng tử.

“ Mày nghĩ bên trong đó thế nào, bữa tiệc ấy? “

“ Còn gì nữa, những cô gái xinh đẹp, những món ăn hấp dẫn, những ly rượu vang thơm ngon, những bước nhảy khiêu vũ,... Mày biết không, nếu tao không phải bận rộn với mày, có lẽ tao đã vào trong bữa tiệc rồi. “

“ Bụp “ Tay lính gác bên cạnh lấy tay vỗ đầu người bạn mình.

“ Mày nói quá rồi đấy, đừng mơ mộng hão huyền nữa. “

Cậu ta than thở. “ Chúng ta chỉ là những tay vệ binh bình dân, làm sao leo cao đến đấy được. “ Sau đó cậu nhớ về thứ gì đấy, rồi quay đầu hỏi.

“ Mà mày thấy khuôn mặt công nương Lothiriel bao giờ chưa, tao nghe nói cô ta rất xinh đẹp. “

Tay lính gác bên cạnh hơi bực bội, hắn nhìn người bạn mình với ánh mắt khinh bỉ.

“ Mày sống ở đây bao lâu rồi mà không nhìn thấy. “

“ Ý tao là một năm nay nè, chứ tao đã thấy cô ta nhiều lần trước kia rồi. Cũng tạm tạm, một đứa con nít bình thường mà thôi, còn bây giờ cô ta đã trưởng thành, một phụ nữ thật sự. “

“ Tao thấy rồi, tháng trước tao được phân công trực quân tại cửa pháo đài. Có lần cô ta đi ngang qua, đẹp như một thiên nga vậy. “

“ Thật sao mày hãy kể tao nghe coi. ”

Tay lính gác tiếp tục cười khinh bỉ thằng bạn. Hắn ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.

“ Được rồi, hãy im lặng nghe tao đọc thơ về cô ấy đây. “

“ Phập “ Vừa kết thúc lời, hắn bỗng nhiên nghe được âm thanh kỳ lạ, liền quay đầu lại nhìn thằng bạn. Lúc đầu cứ tưởng tên kia đang đùa cợt mình, nào ngờ trước mặt hắn. Thằng bạn thân đang bị một kẻ lạ mặt bịt miệng, xuyên thanh kiếm cong qua cơ thể.

Rồi hắn chưa kịp nói lời gì, từ sau lưng một bàn tay đầy mùi mặn chát đã bịt miệng hắn lại.

Một cảm giác đau đớn xuất hiện trong đầu hắn, cổ hắn rứa máu vì một con dao đâm vào. Hắn không thể nào lên tiếng được, người thì cố gắng vùng vẫy thoát khỏi. Nhưng chỉ vài giây sau hắn đã mất hết cảm giác với cơ thể, ánh mắt cũng từ từ tắt đen lại, cái hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một tên có vết sẹo trên mắt.



Nhìn qua tên bạn, tay mắt sẹo nói: “ Chúng ta đã chiếm được ngọn hải đăng, làm dấu hiệu báo cáo đại ca đi. Ông ta đang chờ đợi đấy. “

Tên kia gật đầu, rồi chạy lên phía cầu thang, dẫn lên tầng cao nhất của ngọn hải đăng.



“ Đại ca, chúng ta đã xử xong ngọn hải đăng. “

Lofer nhếch môi cười, nắm chặt con dao nhét vào bao. Giọng trầm nặng vang lên trong khoang phòng u tối.

“ Tụi bây còn chờ gì nữa, khiến thành phố cháy lên thôi. “