Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 17: 17 Hết Thuốc Chữa


Môi cô bị môi anh cọ sát, một nụ hôn rất mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng dịu dàng.
Đã bao lâu rồi họ mới hôn nhau như thế này.
Một tay Thương Âu ôm lấy eo cô, một tay đặt ra sau gáy cô, phủ lên cô một vòng ôm ấm áp.
“Miên Lễ, từ nay anh sẽ không đi nữa.”
Thương Âu khẽ m*t nhẹ lên đầu cánh môi cô, rồi dựa cả người cô vào trong lòng mình.
Miên Lễ mơ màng mà bị anh ôm lấy, nước mắt cô đã thấm đẫm lấy mi mắt, đôi gò má đỏ ửng vì lạnh.
Mỗi đợt hơi cô thở ra đều là một làn khói trắng nhanh chóng xuất hiện rồi tan ra trong tiết trời lạnh.
Cô cứ thế mà nằm trong cái ôm của anh, chờ đợi cho đến khi đội cứu hộ đến.
Khốn kiếp… Rõ ràng anh đã từng có vợ, tại sao vẫn quay về đây, quay về để giày vò cô như vậy.
Cô điên rồi mới để anh hành hạ mình như vậy.
Không yêu anh nữa.

Từ nay không yêu anh nữa đâu.

Sau khi đội cứu ô tô đến, Miên Lễ đã được một chiếc xe cứu thương chở đến bệnh viện, cấp cứu trong phòng phẫu thuật hai tiếng rồi được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt.

Hôn mê trong một tuần.

Ngô Từ Diệp sau vụ này đã phải đổi xe mới, vừa phải làm việc cật lực hơn để đến khi bà thánh này tỉnh lại còn đỡ lườm anh ta một chút.
Ngô từ Diệp tay xách một túi đựng cà phê, vừa bấm điện thoại, dùng cùi chỏ để đẩy cánh cửa văn phòng tổng giám đốc ra.
Ngay khi vừa mới ngước mắt nhìn lên, anh ta đã bị dọa sợ đến suýt lên cơn đột quỵ ngất tại chỗ.
“Má ơi! Cô là ma hay là quỷ vậy?! Tôi tưởng cô đang nằm ở bệnh viện cơ mà?”
Miên Lễ đang ngồi ở trên ngai vàng, sắp xếp những tư liệu làm việc của mình.

Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mắt không cảm xúc.
“Vậy theo anh, tôi là ma hay là quỷ?”
Ngô Từ Diệp lập tức ngậm chặt miệng lại, chỉ dám nhích từng bước quay trở về bàn làm việc của mình.
Sắc mặt của Miên Lễ thực sự rất tệ, làn da bình thường đã rất trắng của cô nay lại càng thêm xanh xao, từng đầu ngón tay bị cái lạnh làm cho ửng đỏ như sắp rỏ ra cả máu, đôi mắt lừ đừ thiếu sức sống.
Rõ ràng là vẫn chưa hồi phục hẳn, tại sao lại xuất hiện ở trong công ty thế này.
Như là đọc được câu hỏi ở trong đầu của Ngô Từ Diệp, Miên Lễ chỉ chống tay lên trán, chậm rãi nói.
“Tôi mới ra viện sáng nay.

Một tuần qua trong công ty không xảy ra chuyện gì chứ?”
“À, không.

Mọi thứ đều bình thường.

Ngoài những đơn hàng lớn từ Tử thị ra còn có vài đơn khác cũng rất đáng giá.”
Miên Lễ ừ một tiếng, cô cầm bút chì và giấy, xoẹt xoẹt vài đường lên trên đó cả nửa ngày nhưng dường như vẫn chưa biết nên vẽ gì.

Mấy ngày nay cô đang có một tinh thần làm việc không quá ổn định, cảm hứng thiết kế cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Chẳng biết nên lấy chủ đề gì đây, hình như, theo tin cô nhận được thì sắp tới sẽ có một cuộc thi thời trang thiết kế về chủ đề “Mystery” (huyền bí).

Chắc lấy chủ đề đó cũng được đấy.
Đang mơ màng, đột nhiên Ngô Từ Diệp ngồi ở cách đó không xa cứ liên tục hắng giọng mà ho lên e hèm, thậm trí, còn lấy mấy cái mảnh giấy bị vo thành một cục rồi ném về phía cô.
Miên Lễ đang chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, đương nhiên không thèm để ý đén anh ta.
Nhưng tiếng ho của Ngô Từ Diệp cứ thế lọt vào tai cô khiến cho cô không thể tập trung được, cáu kỉnh quay phắt lại trừng mắt với anh ta.
“Nếu bị hen suyễn thì biến vào bệnh viện đi, đừng ở đó mà…”
Miên Lễ bị sốc.


Đúng vào khoảnh khắc đó, bốn mắt giao nhau.
Thương Âu nhìn cô, trên tay anh cầm một chiếc máy tính bảng có lưu những bức ảnh chụp tạp chí đã qua khâu chỉnh sửa cuối cùng, đưa đến cho Ngô Từ Diệp xem thử.
Nước da trắng bệch, mặt thẫn thờ, mắt đờ đẫn, tóc vẫn còn hơi rối.
Vẫn chưa hết bệnh cũng không lo an dưỡng ở nhà.
Thương Âu nhìn cô bằng một ánh mắt khinh miệt.
“Hết thuốc chữa.”
Bùmmmmm!!!
Bên trong người của Miên Lễ như có một quả bom nổ, cô trợn mắt nhìn anh, miệng lắp bắp.
Anh nói vậy là có ý gì hả?!
Cô bị như thế này, một phần cũng là do anh đó!
“Thương Âu!”
Miên Lễ đứng phắt dậy, cô bước nhanh đến chỗ của anh, toan chỉnh đốn lại thái độ đối với cấp trên của anh thì đột ngột, đi chưa được năm bước thì cả người cô lảo đảo, nghiêng ngả ra đằng sau.
Vào cái lúc đầu cô sắp chuẩn bị đập vào góc bàn, một vòng tay đã nhanh chóng luồn ra sau lưng cô, mạnh mẽ kéo cô đổ vào lòng mình.
Thương Âu rất cao, anh cao hơn cô tận hai quả đầu.
Nhìn Miên Lễ đã bị dọa cho một phen hú hồn ở bên dưới, ánh mắt anh hiện lên một ý cười châm chọc.
“Hạ tổng, người ta có nói: “Làm người thì phải biết lượng sức”.

Cô yếu ớt như thế này mà vẫn hùng hùng hổ hổ với tôi như vậy, thế thì không biết lượng sức, không phải là con người rồi.”
Ngô Từ Diệp nhìn Miên Lễ đã bị chọc đến thẹn thùng, mặt đỏ tía tai thì nhanh chóng giải khuây.
“Nếu hai người muốn tình tứ gì thì ra ngoài hãy tình tứ, đây là nơi làm việc của người ta.”
“Ai tình tứ với hắn/ cô ta chứ?!”

Thương Âu và Miên Lễ đều quay phắt sang nhìn nhau, vội vã đẩy nhau ra ngoài.
Ngô Từ Diệp: “…” Đồng thanh luôn kìa.
Anh ta nhìn vào những bức ảnh mà Thương Âu đã chụp, không thể kìm được mà cảm thán trong lòng.
Những bức ảnh đều rất bắt mắt, kĩ thuật rất đỉnh.
Quả nhiên có được Thương Âu là một món hời lớn đối với Lyubov.

Với những bức ảnh này, lượng người mua hàng sẽ có một ấn tượng rất mạnh, hứng thú lớn đối với những sản phẩm thời trang mới ra mắt của thương hiệu.
Ngô Từ Diệp hài lòng lướt những bức ảnh chụp, vừa bắt chuyện với Thương Âu.
“Xong bộ sưu tập này thì một thời gian sau đó mới có thêm những bộ thời trang với nữa.

Trong khoảng thời gian rảnh đó, cậu sẽ làm gì vậy?”
“Tôi có nhận một vài lời mời chụp ảnh cho những dự án phim truyền hình.

Hình như, bên cuộc thi người mẫu sắp được tổ chức cũng đang muốn tôi đến.”
Người mẫu? Thương Âu sẽ đi tiếp xúc với cả hàng trăm cô gái khác sao?
Miên Lễ tưởng tượng ra cảnh có cả hàng ngàn ánh mắt ái mộ đổ lên người của Thương Âu, sắc mặt của cô bỗng chốc đã sa sầm xuống.