Em Trai Là Đại Boss

Chương 50: Rắc rối

"Được." Minh Kỳ nhanh chóng gật đầu. Trước ánh mắt kinh ngạc của Huyền Dương và phấn khích của cô bé xinh xắn, anh liên thoáng đọc một dãy số gồm mười chữ số.


Cô bé nhanh chóng ghi lại, sau đó cô ngẩng đầu lên, cười khúc khích để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu. "Cảm ơn anh, mong anh sẽ tiếp tục quay lại đây."


"Đương nhiên rồi." Minh Kỳ nói. Anh vẫy tay lại với cô bé, sau đó quay đầu bước đi về chiếc xe.


Huyền Dương lặng lẽ ngắm nhìn tất cả, trong lòng đắng chắt không kể xiết. Cô hít thở sâu một lúc, tự vỗ vào má mình, cuối cùng mới chạy theo đuổi kịp anh.


Con đường về thành phố trở nên vô cùng ngột ngạt. Minh Kỳ nghiêm túc lái xe, ngón tay thon dài đặt lên trên vô lăng, nhưng thỉnh thoảng mắt lại liếc qua chiếc gương chiếu hậu. Trên đó, anh thấy khuôn mặt thiếu nữ quay sang phía cửa kính, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, dường như sự việc lúc trước không hề tác động đến cô. Anh nghiến răng, ngọn lửa tức giận cùng đau lòng hiện lên trên đôi mắt.


Không một ai phát ra bất kỳ tiếng động gì. Chiếc xe chạy qua khu vực hẻo lánh nối liền đến đường cao tốc, hai bên hay đằng sau đều không có chiếc xe nào. Bên trong nghe được tiếng lào xào của gió cùng những tiếng kêu kỳ lạ của bọn động vật hoạt động vào ban đêm, không khí trở nên hơi đáng sợ. Huyền Dương thẫn thờ nhìn màn đêm qua lớp kính trong suốt, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.


"Kít..." Bỗng dưng chiếc xe phanh lại khiến cả người cô đổ về phía trước theo quán tính. May mà lúc đầu cô thắt dây an toàn nên không nguy hiểm gì đến cơ thể. Huyền Dương chau mày, thắc mắc nhìn Minh Kỳ.


Chỉ thấy biểu cảm anh cũng khó hiểu không kém. Anh nhanh chóng cởi dây an toàn, trước khi đi xuống còn không quên dặn cô ngồi yên trong xe. Minh Kỳ đi một vòng quanh xe, xem xét kỹ càng từng khu vực. Bước đến chiếc lốp xe bên trái đằng sau, anh ngồi xổm xuống để nhìn rõ hơn.


Ánh sáng từ chiếc điện thoại chiếu vào làm hiện lên những chiếc đinh sắt lấp lánh bị cắm vào lốp. Anh chuyển điện thoại sang lốp xe bên kia, quả nhiên cũng thấy tình hình tương tự. Mỗi lốp xe bị gắn ít nhất là hơn ba bốn chiếc đinh sắt, nếu cứ tiếp tục đi tiếp, hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng khôn lường.


Minh Kỳ đi bộ về phía con đường vừa mới chạy, tuy nhiên chốc lát anh lại nhìn về phía hình bóng mờ ảo trong chiếc xe, trái tim mới yên tâm một chút. Bước được vài mét, anh phát hiện ra một nhúm những chiếc đinh sắt cùng loại cắm trên lốp được rải khắp hai bên con đường. Một dự cảm bất an thình lình xuất hiện, anh ngó nghiêng xung quanh chiếc xe, sau đó mới chăm chú quan sát những vật thể xung quanh mình.


Chỉ có cây cỏ lá xanh xum xuê, một bãi sỏi đá cùng hàng cột đèn điện phát ra ánh sáng lập loà dường như sắp tắt. Bên kia đường là bờ ruộng bát ngát, ánh sáng trắng của trăng phản chiếu lên cảnh tượng trên đồng : cánh đồng lúa cao lều khều, thấp thoáng đằng sau là những hình bóng đan xen với nhau đang chuyển động, giống như là... một nhóm người.


Đồng tử Minh Kỳ co rút lại, anh quay đầu chạy về phía chiếc xe. Nhưng tim anh càng đập mạnh hơn khi thấy cánh cửa bên ghế phụ bị mở toang, trong xe không một bóng người. Huyền Dương cách đó một khoảng không ngắn, cơ thể bị kìm kẹp bởi một người đàn ông lực lưỡng mặt mày xăm trổ, khuôn mặt hung dữ. Huyền Dương tuy là nạn nhân, nhưng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh cùng tỉnh táo của mình, không la hét cũng không khóc nháo. Cô nhận thấy Minh Kỳ đã chú ý về tình huống bên này, tâm trạng cũng dần thả lỏng.


Sự việc lúc nãy, kể ra cũng thật đáng sợ. Cô đang lo lắng ngồi trong xe, do dự không biết có nên ra ngoài cùng anh không, thì trong lúc cô vô ý, cánh cửa bên phải cô đột nhiên bị mở ra. Xuất hiện một cánh tay to khoẻ kéo cô ra ngoài, ngay cả hét lên cô cũng không kịp làm thì mồm đã bị bịt bởi bàn tay chai sạn đầy mùi bùn đất của người đàn ông.


Minh Kỳ nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, bàn tay hai bên hông nắm chặt lại, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dù sao cũng đã lăn lộn hơn hai năm ở mọi đầu đường xó chợ, đánh đấm giao lưu với nhiều bang phái, chiến thắng một người đàn ông còn to gấp đôi anh, việc này anh làm được. Hơn nữa, hắn ta dám đụng chạm vào người con gái của anh, dù có phải giết hắn anh cũng thấy xứng đáng.


"Ưm... Ưm..." Vào khoảnh khắc anh định tiến lên, Huyền Dương bỗng cựa quậy dữ dội. Đôi mắt cô trợn lên, nhìn chăm chăm phía đằng sau anh.


Minh Kỳ chỉ mất một giây để cúi xuống, ngay sau đó một tiếng vù như tiếng gió thổi vang lên sau lưng anh. Huyền Dương bị bắt khiến anh quên mất những hình bóng chuyển động vừa mới nhìn thấy vài phút trước, đây trở thành một sơ suất vô cùng lớn. Anh nhanh nhẹn tránh những cú đấm liên tiếp của những người vừa mới xuất hiện, tiện thể trong lúc đó đánh vào điểm yếu của chúng, tạo ra những tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp khu vực hẻo lánh này.


"Dừng lại ngay, không tao bẻ cổ con bé !" Người đàn ông thấy tình hình đồng bọn không ổn, vội vàng cảnh cáo, bàn tay cũng khẽ siết lên chiếc cổ thon dài của Huyền Dương. Cô khó khăn hít thở, vùng vẫy lung tung hòng thoát khỏi sự áp chế này. Nhưng sức con trai vốn khỏe hơn con gái, việc cô làm chỉ tốn công vô ích.


Minh Kỳ ngay lập tức dừng tay lại, để hai tay lên trên, giọng nói vốn trầm ổn bỗng nhiên trở nên kích động :"Tôi dừng... Tôi dừng... Thả cô ấy ra trước đã ! Chúng tôi có tiền, rất nhiều tiền, toàn bộ đều cho các anh !"


Người đàn ông nghe thấy vậy, cười mỉa mai, động tác bóp cổ Huyền Dương dừng lại, nhưng ngay sau đó hắn ta lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cô lên, ngắm nghía một hồi. "Thật xinh đẹp... So với đống của cải vàng bạc, chiếm lấy cơ thể này còn mang lại hạnh phúc hơn." Hắn bỉ ổi nói, ánh mắt lộ rõ vẻ dâm tà. Bọn đàn em thấy quyền chủ động quay về phía mình, tựa vào nhau hướng về phía ba người.


Một người bị Minh Kỳ đập vào chân, đi ngang qua anh liền cơ hội đạp một cái lên sống lưng thẳng tắp, sau đó cười ha hả thỏa mãn.


Cơn đau rát chạy từ vùng lưng đến dây thần kinh khiến anh chau mày, nhưng mắt anh vẫn cố gắng mở to, chỉ sợ mình chớp mắt thì cô sẽ bị thương. Anh đang định giảng hoà một lần nữa, thì bỗng nhiên cô cất tiếng.


"Tốt nhất các anh không nên manh động, đoàn làm phim chúng tôi vài phút nữa sẽ đi qua đây, đội ngũ hơn trăm người như vậy, các anh nghĩ có thể thắng ?" Huyền Dương bình thản nói, vẻ mặt rất chắc chắn, dường như sau một lúc thực sự sẽ có hàng xe nối đuôi nhau tiến vào đây.


Người đàn ông cau có, vết xăm trổ xấu xí bên nửa khuôn mặt nhăn lại. Hắn nhận thấy đàn em của mình bắt đầu rục rịch lo sợ liền cất giọng ồm ồm khó chịu :"Mày đừng có mà hòng lừa tao, tao không tiếc vặn gãy cổ mày đâu..."


Huyền Dương nghe thấy lời cảnh cáo, bĩu môi. Cô chỉ về phía Minh Kỳ, nói :"Tôi là nữ phụ số hai trong một bộ phim, còn kia là trợ lý của tôi, các anh không tin thì cứ đứng đây chờ tổ làm phim đến là được."


Đáy mắt người đàn ông thoáng hiện lên tia do dự. Nếu là một người phụ nữ khác, hắn có lẽ sẽ không tin, nhưng nhìn vào vẻ bề ngoài cùng khí chất xuất xắc của cô gái này, cộng thêm bộ quần áo trông có vẻ đắt tiền và chiếc xe thể thao nổi bật kia, rõ ràng hai người nam thanh nữ tú trước mặt có một nguồn thu nhập khá cao, nằm phần trên của tầng lớp xã hội. Gây thù oán với loại người như vậy, chắc chắn sẽ chuốc thêm nhiều rắc rối.


Đàn em của hắn cũng có suy nghĩ tương tự như vậy, một vài người đã bắt đầu sợ hãi lôi kéo nhau trở về. Họ đều là những thanh niên miền quê kém hiểu biết, hồi còn trẻ thường xuyên trốn học đi chơi, lớn lên thì trở thành côn đồ kết bang kết phái, kiếm chút tiền bằng cách rải đinh lên mặt đường, chờ xe nào đi qua liền trấn lột. Giờ đây họ gặp phải những con người khó lường, tốt nhất là bỏ qua.


Nhìn thấy đồng bọn dần dần giải tán, người đàn ông cao lớn quyết định rút tay khỏi người con gái. Chỉ còn vài phút nữa là xe đến, phải chạy nhanh cho kịp.


Minh Kỳ thở dài nhẹ nhóm, anh chạy về phía cơ thể mảnh khảnh đang cố tỏ ra mạnh mẽ kia, ôm chặt lấy. Chiếc đầu anh dụi dụi lên cổ cô, hít thở hương thơm quen thuộc chỉ thuộc về cô, trái tim mới quay trở về trạng thái lúc ban đầu.


Một người trong số đàn em đột nhiên không cảm lòng bỏ đi như vậy. Hắn tiến chậm chạp về phía đằng sau Minh Kỳ, con dao sáng loáng cầm sẵn trên tay nhằm dọa sợ người con trai.


Ai ngờ trong lúc Huyền Dương đang nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp trong vòng tay Minh Kỳ thì đột nhiên cô mở mắt ra, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Chưa kịp suy nghĩ, bàn tay cô đã tự động phản ứng đẩy Minh Kỳ ra bên phải. Đàn em bị động tác của cô làm giật mình, lưỡi dao sắc nhọn định giơ lên bỗng dưng đổi hướng về phía trước, đâm thẳng vào bụng Huyền Dương.


"Không !" Minh Kỳ điên cuồng hét lên. Anh nhào về phía cô, lo lắng quan sát vết đâm. Tâm trạng bình tĩnh hoàn toàn bị phá hỏng, cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng khiến anh chỉ muốn hủy diệt cả thể giới. Anh đau khổ nhìn khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn của cô, bàn tay ra sức áp chặt lên vết thương đang không ngừng tuôn ra những dòng máu tươi nóng. Tay còn lại nhanh chóng bấm số điện thoại của bệnh viện.


Bọn đàn em hoàn toàn bị doạ sợ trước cảnh tượng này. Họ thay nhau chạy về phía bản làng gần đó, một lúc sau đã khuất bóng. Ngay cả hung thủ đâm Huyền Dương cũng sợ hãi đến mức buông chiếc dao xuống, cong chân chạy theo đồng bọn.


Trong mắt Minh Kỳ chỉ là một màu đỏ chót, máu đỏ loáng lổ trên bàn tay anh, nhuộm đỏ cả mặt trước bộ quần áo hai người. Bên tai anh là tiếng rên rỉ đau đớn của Huyền Dương, tiếng thở ngày càng khó khăn, nhỏ dần, nhỏ dần,... rồi cuối cùng tắt lịm.