Em Trai Là Đại Boss

Chương 42: Gặp lại

"Nhi Nhi, Nhi Nhi, nhìn này tin sáng nay lên hẳn diễn đàn nhà trường !" Một cô bé tròn vo, đôi mắt híp lại, bàn tay múp míp cầm chiếc điện thoại giơ lên trước mặt cô bạn.


Người con gái tên Linh Nhi giật lấy nó, đọc từng dòng, trân trọng như bảo bối. Đôi má cô đỏ bừng lên xấu hổ, càng khiến khuôn mặt xinh đẹp bừng sáng lên.


Bài báo có tiêu đề rất "nổ", khiến mọi người chỉ liếc qua cũng muốn bấm vào hóng chuyện :"Nghi vấn đệ nhất mỹ nam trường đại học A có tư tình với hoa khôi khoa mỹ thuật."


"Haiz... Sao lại làm lớn chuyện lên như vậy..." Tuy lời nói có chút trách cứ, nhưng dáng vẻ ngượng ngùng đã bán đứng tâm trạng hạnh phúc của cô.


Cô bạn to lớn khúc khích cười :"Chẳng phải thầy ý là người cậu thích thầm suốt bao lâu nay sao ? Hôm nay thầy Đinh không tiếc mạng sống của mình bảo vệ cậu trước ánh mắt bao nhiêu người, rõ ràng là cũng có tình cảm với cậu rồi. Linh Nhi là mỹ nữ khoa mỹ thuật, thầy Đinh rơi vào lưới tình của cậu cũng quá dỗi bình thường."


Cô bé tên Linh Nhi quả nhiên rất xinh đẹp, mái tóc đen mượt được buộc lên gọn gàng, đôi mắt to tròn trong suốt như thủy tinh, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng với đôi môi chúm chím, ngọt ngào như chiếc kẹo. Làn da mềm mại trắng sáng như sứ, khiến cô bé càng trở nên điềm đạm, dễ thương, là mẫu con gái mà mọi con trai đều mong ước. Cơ thể nhỏ nhắn tràn đầy sức sống của tuổi đôi mươi, độ tuổi đẹp nhất của người con gái.


Linh Nhi một tay cầm túi hoa quả, một tay dắt cô bạn to béo của mình vào cổng bệnh viện, nhắc nhở :"Chúng ta nghỉ học đến đây để thăm thầy Đinh, vậy nên cậu đừng có mà nói lung tung trước mặt thầy, nghe chưa ?"


Cô bạn gật đầu lìa lịa, tỏ vẻ rất thấu hiểu tâm trạng Linh Nhi :"Rồi rồi, tớ sẽ không khiến cậu mất mặt trước người trong mộng của cậu đâu."


Má Linh Nhi ngay lập tức nhuộm một màu đỏ rực, cô đang định mắng lại thì cảm nhận được trên vai một lực đập vào.


"Tiểu Dương, thì ra là cậu ở đây !" Một giọng nói trong trẻo vang lên đằng sau hai người.


Linh Nhi cùng cô bạn thân mập mạp của mình ngơ ngác quay đầu, thấy người vừa đập vai mình là một người phụ nữ xinh xắn tầm hai lăm tuổi, mái tóc được uốn cong đẹp đẽ. Khuôn mặt trang điểm thanh nhã, mùi nước hoa cao cấp dễ ngửi, túi quần áo đều là đồ hàng hiệu giá trị vài nghìn đô, nhưng vấn đề là... bọn cô không quen cô gái giàu có này nha !


Người phụ nữ kỳ lạ cũng sửng sốt không kém khi thấy khuôn mặt hai người, cô ta xấu hổ cúi đầu xuống :"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."


Linh Nhi khua tay tỏ ý không sao thì nghe được một tiếng thở dài chán nản đằng sau. Tiếp theo là một giọng nói nữ tính mềm mại, ôn nhu điềm mỹ vang lên :"Tiểu La, sau bao năm mà cậu vẫn ngốc nghếch như vậy sao ?"


Cô gái giàu có giật nảy mỉnh, chạy về phía đó oán trách :"Tại bóng lưng người đó giống cậu quá nên tớ mới nhầm..."


Linh Nhi và cô bạn đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói dễ nghe đó, đôi mắt trợn trừng kinh ngạc. Bởi vì người phụ nữ đó... thực sự quá đẹp.


Cô ta có một đôi mắt sắc sảo lạnh lùng nhưng lại long lanh hơn bất kỳ vì sao nào trong vũ trụ. Khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi cao hoàn hảo, đôi môi đỏ hồng càng nổi bật trên làn da trắng trẻo như trứng gà bóc, dáng người mảnh mai, thanh tú. Dù chỉ khoác lên người chiếc áo blouse trắng của bác sĩ bệnh viện này nhưng khắp người cô đều tỏa lên khí chất băng thanh ngọc khiết, diễm mỹ tuyệt trần, thu hút rất nhiều ánh nhìn trong phạm vi sảnh bệnh viện.


Trong mắt cô bạn to béo hiện lên tia kinh diễm. Cô vốn tưởng trong tất cả những người cô gặp, Linh Nhi chính là người xinh đẹp nhất. Cho đến hôm nay, cô mới phát hiện ra vẻ đẹp của Nhi Nhi so với người con gái khuynh quốc khuynh thành này, có chút... mờ nhạt.


Linh Nhi tương tự cũng ngẩn ngơ ngắm khuôn mặt tinh xảo của người con gái kia, trong lòng vô thức dâng lên một cảm xúc ghen tỵ. Nhưng cô trở lại dáng vẻ bình thường rất nhanh. Linh Nhi nắm lấy tay cô bạn, hướng về hành lang dẫn đến khoa xương khớp.


Cô bạn béo liên tục ngoái đầu lại luyến tiếc nhìn vóc dáng hoàn mỹ xa dần, thủ thỉ nho nhỏ :"Này, cậu có thấy cô bác sĩ kia thật xinh đẹp không ? Sao cô ta lại không đi làm diễn viên mà lại chọn ngành Y khó nhằn như vậy nhỉ... Cô ta mà đóng phim, dù có diễn dở hay diễn tốt chắc chắn cũng sẽ thu hút nhiều người xem..."


Nhận thấy tâm trạng Linh Nhi đang không vui, cô bạn biết ý ngậm mồm lại, im lặng đi theo.


Quay trở về tình cảnh trong sảnh bệnh viện, Ngọc La như một chú chim sẻ líu rít không ngừng bên tai Huyền Dương. "Tiểu Dương bé bỏng của tớ, vì sao bây giờ cậu mới chịu về nha ! Người ta hàng ngày hàng giờ đều tưởng nhớ cậu, vậy mà cậu lại lạnh lùng vô tình như vậy, ba bốn ngày mới gọi về một lần..."


Huyền Dương cảm thấy hơi chột dạ. Lỗi quả thực ở cô, do công việc quá bận bịu nên việc ăn ngủ nghỉ đa số cô đều làm trong phòng mổ, làm gì có thời gian ngày nào cũng trò chuyện được với cô bạn ?


Huyền Dương khoác tay cô bạn, dẫn Ngọc La đến phòng làm việc của mình. Ngọc La lần đầu nhìn thấy nơi làm việc của Huyền Dương, phấn khích như một đứa trẻ. Cách bài trí đơn giản nhưng rất ấm áp, có một chiếc bàn, một bộ salon để tiếp khách và một tủ sách lớn chứa đầy tài liệu Y học. Cửa sổ khá to, ánh nắng trực tiếp chiếu vào làm căn phòng như được nhuộm một màu vàng lấp lánh.


Ngọc La nằm phịch xuống chiếc ghế mềm mại, lăn lộn một lúc. Huyền Dương cong môi nhìn cô bạn, cô dặn dò :"Đợi tớ một chút ở đây, chậm nhất là nửa tiếng nữa tớ sẽ quay lại. Trên bàn có máy tính, không có mặt khẩu, cậu có thể tuỳ ý sử dụng."


Ngọc La nghe thấy thế, hơi phụng phịu nói :"Nhanh lên nhé, tớ có nhiều chuyện muốn tâm sự với cậu lắm..."


Huyền Dương cưng chiều gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại, đi làm việc tiếp.


———


Linh Nhi đứng trước cửa phòng bệnh số 134, lấy một hơi tiếp sức, vặn mạnh cửa.


"Cạch." Cánh cửa bị mạnh mẽ mở ra, tình hình bên trong lập tức lọt vào mắt hai cô bé.


Trên chiếc giường duy nhất trong phòng, một thanh niên anh tuấn đang nằm dựa lên thành giường, cánh tay phải bó bột. Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân trắng tinh, hoà cùng bộ chăn gối bệnh viện. Dù chỉ im lặng nằm nhưng anh vẫn toát lên khí chất sạch sẽ, tao nhã, dường như không thuộc về trần gian.


Linh Nhi e thẹn tiến lại gần giường bệnh, đặt túi hoa quả được chuẩn bị sẵn lên chiếc bàn bên cạnh. Ánh mắt cô chiếu vào anh, không che giấu tình cảm mãnh liệt cuộn trào bên trong.


"Em... Em chào thầy ạ. Bọn em đến đây thăm thầy, tiện thể nói lời cảm ơn..." Linh Nhi lúng túng chữa thẹn bằng cách lôi cô bạn vào.


"Em chào thầy, cánh tay thầy có khỏe không ạ ?" Nữ sinh béo tròn muốn ghi điểm cho cô bạn mình nên lịch sự hỏi thăm.


Ánh mắt chàng trai nheo lại, đôi mắt phượng hoàng trở nên càng sắc bén, khiến trái tim Linh Nhi nhảy loạn lên. Chàng trai lạnh nhạt nói :"Hiện giờ... chẳng phải vẫn là giờ học sao ?"


Linh Nhi và cô bạn ngỡ ngàng, họ đều không ngờ đến nơi này thăm anh mà lại nhận được lời trách cứ. Đặc biệt là Linh Nhi, lòng tự tôn của một người con gái luôn được mọi người chào đón bị tổn thương một cách sâu sắc.


Cô bạn bên cạnh nhanh trí trả lời :"Thưa thầy, bọn em xin nghỉ hai tiết cuối để đến đây ạ."


Linh Nhi gật đầu theo. Chàng trai tuấn tú thở dài nhìn bộ dạng ủy khuất của Linh Nhi, cảm thấy rất đau đầu. Anh quyết định không chấp trẻ con, dùng giọng nói lịch sự nhất có thể nói :"Cảm ơn các em đã đến thăm, không có chuyện gì to tát đâu..."


"Làm sao mà không to tát được ạ ! Nhờ có thầy đứng đằng sau kéo em ra nên em mới tránh bị quả bóng đập vào. Giờ đây thầy lại là người bị thương, em cảm thấy rất có lỗi..." Linh Nhi đột nhiên bật khóc, mỹ nhân đôi mắt rưng rưng, giọt lệ trong suốt như kim cương, cảnh đẹp có thể khiến mọi chàng trai rung động.


Tuy nhiên chàng thanh niên lại cau mày, dưới mắt kính lạnh lẽo xuất hiện tia không kiên nhẫn. Anh bình tĩnh nói tiếp :"Tôi chỉ vô tình đi ngang qua đó thôi. Lần sau em hãy chú ý cẩn thận..."


Lời nói chưa đứt liền bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa. Từ bên ngoài lấp ló tà áo khoác trắng sáng, tiếp theo là một cánh tay mảnh khảnh, năm ngón tay thon dài trắng trẻo, cuối cùng là một khuôn mặt tuyệt mỹ.


Huyền Dương xuất hiện ở cửa phòng, cô đang định đi vào liền khựng lại. Đôi mắt trợn trừng lên bàng hoàng nhìn người con trai trên giường với vẻ không thể tin nổi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Bỗng dưng cả thế giới như dừng lại, trong mắt Huyền Dương chỉ phản ánh thân hình cao lớn quen thuộc trước mặt.


Vẫn gương mặt điển trai đó... Nhưng theo dòng chảy thời gian càng trở nên tuấn mỹ, mang đầy hương vị đàn ông khiến cô có chút khó thở. Huyền Dương bắt mình phải dời ánh mắt, nhưng cơ thể cô không nghe lời, chân cô như bị khoá chặt tại đó, không thể cử động, chỉ có thể giương mắt nhìn vào bóng hình người con trai đã khắc sâu trong lòng cô.


Linh Nhi khó hiểu nhìn phản ứng kỳ lạ của cô bác sĩ, quay sang định hỏi han chàng trai, lời sắp thoát ra khỏi miệng liền bị nuốt vào.


Người đàn ông vốn luôn luôn giữ được sự bình tĩnh trong mọi tình huống, bây giờ lại nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước vào.


Trên khuôn mặt anh hiện lên vẻ phức tạp, đau khổ, tức giận,... nhưng nhiều hơn cả là yêu thương. Phải, cô không nhìn nhầm... Vị thầy giáo dạy vật lý và toán học nổi tiếng với trái tim băng giá hiện tại lại dùng ánh mắt nóng bỏng chứa tran tình cảm quan sát một người con gái.


Linh Nhi không chịu được cảnh hai người ngang nhiên tình tứ với nhau, cố gắng chen ngang bằng cách nói to :"Thầy Đinh, thầy quen cô ta sao ?"