Em Trai Là Đại Boss

Chương 34: Vị hôn phu

"Chia tay ?! Cô vừa nói gì cơ..." Ánh mắt Minh Kỳ đầy hoang mang, khó hiểu.


Huyền Dương lặng lẽ cụp mắt xuống, giọng cô hơi run rẩy :"Thật ra cũng không thể gọi 'chia tay' bởi vì giữa chúng ta thực sự chẳng có gì cả... Nhưng chị không thích mỗi khi đứng trước mặt người khác lại phải tỏ vẻ ân ái ôm ấp các thứ... khá khó chịu..."


Minh Kỳ nhanh chóng lia mắt xung quanh, may mắn phát hiện ra nơi này chỉ có bọn họ. Anh tiến lên gần cô, bắt lấy bàn tay thon dài, áp sát lên trái tim mình. Anh đáng thương hề hề nhìn cô :"Đừng... Nơi này rất đau... Đừng nói vậy..."


Huyền Dương bị sốc trước hành động của anh, cô theo phản xạ dựt lại tay, nhưng Tiểu Kỳ cầm quá chặt, như thế nào cũng không rút ra được.


Mặt mũi đỏ bừng, cô tức giận kêu lên :"Tiểu Kỳ, em thả chị ra..."


Đừng làm cô khó xử, đừng khiến trái tim cô mềm nhũn như vậy.


Trong lúc Minh Kỳ đang lơ là, cô vội vàng cựa quậy thoát khỏi sự điều khiển của anh, ngay lập tức chạy đi ra xa, biến mất khỏi tầm mắt anh.


Minh Kỳ bi thương nhìn bóng hình cô xa dần, trái tim như có vô số mũi nhọn đâm vào, đau vô cùng.


Huyền Dương, bây giờ ngay cả tư cách giả vờ làm bạn trai của em tôi cũng không có sao ?


Nhưng phải làm sao đây... tôi không thể để em ra đi dễ dàng như vậy được.


"Cạch." Một tiếng động nhỏ phát ra đằng sau cái cây sau lưng anh.


Ánh mắt Minh Kỳ từ thâm tình trong tích tắc thay đổi thành nguy hiểm. Anh cảnh giác đi tới nơi phát ra tiếng động, bước chân nhẹ nhàng thoan thoắt.


"Ai ?" Giọng nói lạnh lùng.


Càng tới gần, anh nhìn rõ được đối tượng đứng đằng sau chiếc cây. Đó là một cô gái xinh xắn, tóc ngắn ngang vai, đôi mắt nai ngơ ngác hiện tại chứa đầy sự hoảng sợ cùng chột dạ vì bị phát hiện. Nhưng điều đó không hề khiến anh mủi lòng thương tâm, ánh mắt càng nheo lại đáng sợ hơn.


"Tớ... Tớ... không cố tình nghe trộm các cậu nói chuyện... Tớ chỉ định vào đây hóng gió... sau đó trốn vào... ý tớ là khi nhìn thấy các cậu thì tớ mới chạy vào đây... Tóm lại..." An Kiều càng giải thích càng lúng túng, cô hận không thể có một cái lỗ ngay trước mặt để cô chui vào.


Nhìn thấy người mình thích lôi lôi kéo kéo với chị gái anh ta, cô gái nào mà chẳng tò mò ? Vậy nên khi từ xa phát hiện Minh Kỳ dẫn Huyền Dương vào đây, khu vườn đằng sau dãy lớp học, nơi rất ít ai đến, cô không kịp suy nghĩ trốn đằng sau chiếc cây này. Không ngờ lại nghe ra được bao sự tình.


"Tớ... Tớ sẽ không nói với ai đâu... Tớ thề..." An Kiều thề thốt, đưa tay ra đằng trước tỏ vẻ đáng tin cậy.


Minh Kỳ lườm cô, tia mắt sắc bén nguy hiểm, khó có thể hình dung với hình ảnh chàng trai nhu hoà dịu dàng như bạch mã hoàng tử mỗi khi bên cạnh Huyền Dương.


"Nên như vậy..." Anh cảnh cáo, sau đó quay đầu bước đi, lười ở lại chỗ này thêm một phút.


An Kiều không biết mình bị cái gì kích động, đột nhiên lao tới giữ lấy cánh tay anh. Đương nhiên cô không thể hoàn thành mục đích của mình, Minh Kỳ nhanh nhẹn vung tay, tránh khỏi sự đụng chạm của cô.


An Kiều mặt đỏ càng đỏ hơn, tưởng chừng có thể so sánh với trái cà chua chín. Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt thành khẩn cầu xin.


"Tớ có thể... Minh Kỳ, tớ có thể đóng giả làm bạn gái cậu, cậu không cần phải làm phiền chị Huyền Dương nữa. Tớ biết hai cậu giả vờ yêu nhau là để che mắt mọi người, loại bỏ một số phiền phức. Nếu chị Huyền Dương đã không muốn, liệu cậu có thể... nghĩ đến tớ không ?"


Minh Kỳ cười lạnh, nụ cười rất châm biếm. Dường như cười nhạo sự ngu ngốc của An Kiều, nhưng cũng như cười trên nỗi đau trong thâm tâm trái tim anh.


Anh được nhiều cô gái yêu thích thì làm sao ? Người con gái anh thích lại không có tí rung động với anh. Vậy thì trở nên xuất xắc như vậy để làm gì ?


Minh Kỳ sắc mặt không đổi nhìn An Kiều khiến cô thấp tha thấp thỏm chờ đợi. Khoảng im lặng tưởng chừng kéo dài vô tận cuối cùng cũng kết thúc sau câu nói vô tình của Minh Kỳ.


"Tôi chỉ muốn Huyền Dương." Anh lạnh lùng nói, sau đó lãnh đạm bước đi. Không quan tâm đến đôi mắt rưng rưng sắp oà khóc của cô gái đằng sau.


An Kiều trong đầu không ngừng tự tát mình vài cái. Cô bị ngu mới đề nghị anh như vậy. Tìm hiểu về anh rất nhiều, cô đương nhiên biết về trái tim sắt đá của anh. Một cô gái đơn thuần như cô, chắc chắn không thể nào làm nó tan chảy.


Nhưng vì sao... trái tim lại đau đớn thế này ?


Huyền Dương sau khi nháo một hồi với Minh Kỳ liền đi thẳng về phía lớp học. Từ đằng xa, cô mơ hồ nhận thấy hình bóng quen thuộc đứng trước cửa lớp cô. Đó là một chàng trai cao ráo, khuôn mặt tuấn mĩ được rất nhiều con gái yêu thích.


Anh ta đang đứng đó, không ngừng kêu tên cô bạn thân của mình. "Ngọc La, em ra đây nghe anh giải thích. Tất cả chỉ là hiểu lầm..." Mọi người vây quanh xem kịch, nhộn nhịp như ở chợ.


Huyền Dương nhìn tình cảnh, nhíu mày. Cô chen lấn trong đám đông, đến gần anh ta. Khi đã đứng trước mặt người đó, cô chống tay lên hông, tức giận mắng anh.


"Anh còn đến đây làm gì nữa ? Làm khổ bạn tôi còn chưa đủ sao ? Lại còn làm to chuyện lên như vậy, đồ thần kinh." Vừa nói cô vừa khinh thường nhìn anh, cảm thấy lúc trước nghĩ anh ta là người tốt quả là hồ đồ.


Người con trai cứng họng, không biết nói gì. Đúng lúc này Ngọc La vốn đang trốn trong lớp học liền đi ra, kéo tay Huyền Dương, bộ dạng dũng mạnh khiến người ngạc nhiên.


Ngọc La không nhìn người con trai, chỉ chăm chăm vào cô bạn mình. "Huyền Dương, bọn mình vào đi, đừng để ý đến loại người như vậy."


Chàng trai thấy đối tượng làm lơ mình liền bất mãn, anh cao giọng :"Tiểu La, em đừng trẻ con như vậy, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu..." Giọng nói chân thành, thành khẩn, nhưng vào trong tai hai người lại trở thành đáng ghét kinh khủng.


Ngọc La học theo cô bạn, nghiêng người trừng mắt chàng trai :"Mẹ kiếp, tôi nói cho anh biết, mỹ nam khoa mỹ thuật thì làm sao ? Bà đây đại tiểu thư nhà họ Ngọc, một cái búng tay cái danh 'mỹ nam' cũng không còn. Anh tưởng anh là ai ?" Dáng vẻ khí phách mù mắt mọi người, tức thì lời xì xào bàn tán dừng hẳn.


Huyền Dương ngưỡng mộ nhìn cô nàng, cảm thấy Ngọc La quá mạnh mẽ, rất muốn ngay tại đây ôm chầm lấy cô cho lời khen. Nhưng cô biết đó mới chỉ là vẻ bề ngoài, nhớ đến vẻ mặt đau lòng của cô nàng hôm qua, Huyền Dương không khỏi thở dài.


Cô chuyển dời ánh mắt sang người con trai đỏ mặt vì hổ thẹn, cảm thấy ghê tởm mắt mình. "Anh Khôi, em ghét nhất là thể loại nói muốn giải thích nhưng cả ngày chẳng phun được chữ nào. Đấy, bây giờ anh muốn nói gì thì nói đi nha." Âm cuối kéo dài, lộ rõ vẻ khinh miệt.


Khôi gãi đầu, nhìn hai gương mặt xinh đẹp trước mặt, lắp ba lắp bắp :"Anh... Anh... Cô gái đó... Anh coi như em gái thôi... Bố mẹ cô ấy là bạn của bố mẹ anh, từ nhỏ thân thiết với nhau như anh em..."


Ngọc La nghe thấy thế cười phá lên, phía cuối mắt lại tràn đầy bi thương. Cô chớp chớp mắt, cố gắng không khóc. Nhưng những giọt nước mắt trong suốt sắp tràn khỏi đuôi mắt đã bán đứng tâm trạng cô. Huyền Dương nhìn bạn mình cắn môi nhẫn nhịn chịu đựng, định kéo cô ra khỏi tầm mắt mọi người.


Bỗng nhiên từ đâu ra một bàn tay đàn ông che lên đôi mắt rưng rưng của Ngọc La.


Huyền Dương theo cánh tay nhìn lên, ánh mắt chạm đến gương mặt người đàn ông đó liền mở to ngạc nhiên.


Thật sự... Rất đẹp trai...


Khác với vẻ ngoài yêu nghiệt hoa hoa công tử của Minh Kỳ, người con trai đây có một gương mặt góc cạnh lạnh lùng. Đôi mắt xếch lên đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng tắp cùng với bờ môi mím chặt. Anh mặc một bộ vest đen sang trọng, trên tay đeo chiếc đồng hồ cao cấp, khắp cả người tản ra khí chất tinh anh.


Loại con trai như này giữa dòng người hoàn toàn là "hạc giữa bầy gà", nổi bật vô cùng.


Mọi người xung quanh, đặc biệt là nữ sinh, hình như cũng rất phấn khích trước sự xuất hiện của người đàn ông điển trai này. Họ bàn tàn sôi nổi, tò mò về lai lịch của anh.


Tuy nhiên người đàn ông đó dường như không hề quan tâm trước những ánh nhìn tìm hiểu của mọi người, anh chỉ đơn giản đẩy mặt Ngọc La áp sát vào ngực mình, không cho ai nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô. Sau đó anh bình tĩnh chuyển ánh mắt sang thiếu niên trước mặt, giọng nói dịu dàng nhu hoà nhưng nếu nghe kĩ sẽ phát hiện được sự khinh miệt cùng tức giận.


"Vị này... hẳn là Trần Khôi ? Sinh viên năm ba khoa mỹ thuật trường đại học A, kết quả học tập trung bình, biết chơi bóng rổ, được nữ sinh trong trường tặng danh hiệu 'mỹ nam khoa mỹ thuật'. Bố làm nhân viên văn phòng, mẹ là chủ cửa hàng tạp hoá gần trường. Tình trạng gia đình bình thường, nếu không được gọi là kém. Có một vị thanh mai trúc mã tên Phùng Vi, sinh viên năm nhất khoa lịch sử trường đại học Z, thành tích kém, luôn nằm trong top cuối lớp, tuy nhiên gia cảnh lại khá hơn nhà anh..."


"Đủ rồi !" Khôi kêu lên, sợ hãi trước những gì mình vừa được nghe. Người đàn ông này là ai, vì sao chuyện công việc của bố mẹ mình mà anh ta cũng tra được. Phải biết là anh ta đã giấu bí mật này suốt bao nhiêu năm, chỉ sợ ai đó phát hiện ra lại đi rêu rao toàn trường, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.


Quả nhiên sau khi nghe người đàn ông liên thoáng trình bày, mọi người lập tức xúm lại bàn tán. Họ đều không ngờ, vị mỹ nam luôn khoe khoang về gia cảnh giàu có nhà mình hoá ra chỉ là một tên lừa đảo. Rất nhiều nữ sinh muốn trèo cao đều vỡ mộng, xụ mặt, dùng ánh mắt ghét bỏ cùng chê bai nhìn anh ta.


Người đàn ông nhận ra người trong lòng mình đang run rẩy, càng ôm chặt hơn. Anh kết thúc vai diễn của mình bằng cách ném tập ảnh cất trong chiếc cặp đi làm lên mặt chàng trai, sau đó bế Ngọc La lên theo kiểu công chúa, tiêu soái bước đi.


Trong sân trường, một làn gió thổi qua vô tình kéo theo những bức ảnh vừa bị chủ nhân vứt bỏ, rơi lả tả dưới chân mọi người. Họ nhanh nhẹn nhặt lên, kinh hoàng nhìn những thứ được chụp trên đó.


Có ảnh chàng trai đẹp trai ôm ấp tình cảm với một cô nữ sinh đáng yêu, có ảnh hai người hôn nhau, thậm chí... đi vào chung một khách sạn. Sự thật rành rành trước mặt, không thể nào chối bỏ được.


Trần Khôi chật vật đứng đó, trong lòng hối hận vô cùng. Chỉ vì vài phút lầm lỡ mà hỏng cả đời người. Chân lý này... Hôm nay anh đã "may mắn" được trải nghiệm qua.


Ngọc La bị ôm vào lòng, có chút khó chịu. Cô lau tất cả nước mắt nước mũi lên chiếc áo sơ mi bản giới hạn của anh, thậm chí còn hừ lên tỏ vẻ ghét bỏ.


Người đàn ông quan sát hành động của cô, trong mắt một mảng dịu dàng cùng cưng chiều. Anh bế cô ngồi lên chiếc Rolls-Royce, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.


Ngọc La giẫy giụa, muốn thoát khỏi lồng ngực vững chắc. Cô nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ hồng trợn lên. "Tên Lục Phong khốn khiếp ! Anh đừng tưởng anh là vị hôn phu tương lai của tôi mà muốn làm gì thì làm. Chuyện hôm nay tôi hoàn toàn có thể tự giải quyết được, anh xen vào làm gì. Tôi..."


Câu nói dừng lại đột ngột, bởi vì ngay lúc này đôi môi của cô đang bị mạnh mẽ xâm chiếm. Lục Phong nâng cằm Ngọc La lên, cạy răng cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng càn phá xung quanh khoanh miệng, trêu chọc khiến người cô mềm nhũn.


Ngọc La không dám làm thêm hành động gì kích thích con dã thú trước mặt, đành miễn cưỡng chịu đựng. Trong lòng thầm mắng ngàn lần tên Lục Phong khốn nạn.