Em Trai Là Đại Boss

Chương 32: Thoải mái

Huyền Dương rối răm một lúc, không biết có nên đi vào hay không. Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm, đập mạnh cửa phòng, trước mặt hiện ra phong cảnh kinh diễm tuyệt mỹ, hương sắc ngút trời.


Minh Kỳ ở đó, nằm lọt thỏm trong bồn tắm, để mặc cho dòng nước xối thẳng lên người anh. Làn da trắng muốt không tì vết dường như hoà hợp với cả màu bồn tắm. Tóc anh ướt sũng, che khuất đi đôi mắt âm trầm. Mặt anh trắng bệch không chút sức sống, bờ môi bị cắn đến bật cả máu, trở thành vật nổi bật nhất trong cả quang cảnh trắng sáng. Cả người anh không ngừng run lên, dáng vẻ yếu đuối khiến tim Huyền Dương trùng xuống, bàn tay cầm chiếc cán bột cũng buông ra.


Cô không kịp suy nghĩ, ngay lập tức chạy đến bên anh, lúc này cô mới phát hiện ra Minh Kỳ để trần cả cơ thể, hơn nữa nước anh ta tắm lạnh buốt. Phải, là lạnh-buốt ! Huyền Dương rất muốn vả mạnh vào mặt tên điên này, có bị khùng mới tắm nước lạnh trong thời tiết cuối thu như vậy !


Đột nhiên cô nghe thấy giọng Minh Kỳ bất bình thường khó khăn nói :"Đi ra... ra ngoài... nhanh lên..."


Huyền Dương tất nhiên làm ngơ lời nói của anh, cô vội vàng tắt nút điểu chỉnh cường độ nước, sau đó cúi xuống tìm chỗ thoát nước. Cô vốn đã cố gắng hết sức để không nhìn vào cơ thể em trai mình, nhưng khi hạ thấp mình xuống, cô vô tình liếc mắt đến thứ giữa hai chân anh.


Ánh mắt cô dường như bị khoá chặt, không thể chuyển dời.


Cái đó... Trắng trẻo, mũm mĩm, trông rất đáng yêu, ít ra đáng yêu hơn những mẫu tiêu bản mà cô đã quan sát trong phòng giải phẫu. Nhưng quan trọng nhất, đó là bây giờ Tiểu Minh Kỳ... đang oai hùng ngẩng cao đầu lên, tràn đầy sức sống như con mãnh thú hung dữ.


Huyền Dương bối rối, biết mình thất thố liền cúi thấp đầu xuống. Cô xâu chuỗi lại hành động kỳ lạ của Minh Kỳ, rồi đến tình cảnh trước mặt và cả tình huống lộn xộn của căn nhà.


Một suy nghĩ đáng sợ xẹt qua trong trí não cô. Huyền Dương lo lắng hỏi :"Minh Kỳ, em... bị ai bỏ thuốc sao ?"


Đầu Minh Kỳ bây giờ chỉ muốn nổ tung, mất đi cảm giác lạnh lẽo thấu xương da thịt, những suy nghĩ ham muốn lại tiếp tục lởn vởn trong đầu anh. Nhìn thấy cô xông vào, ý nghĩ đầu tiên chính là tuyệt đối không được mạo phạm cô. Nhưng càng cố gắng, cô lại càng tiến gần.


Da đầu anh tê tái, chỉ muốn vồ lấy cô ngay tại đây, mạnh mẽ chiếm đoạt, làm cô phải cầu xin, phải khóc lóc dưới thân mình. Anh biết, mình sắp không nhịn được nữa...


Sử dụng tia tỉnh táo cuối cùng, anh vươn tay đẩy cô ra xa rồi tiếp tục việc tự hành hạ mình. Huyền Dương trơ mắt thấy Minh Kỳ lại một lần nữa dội nước lạnh lên đầu, ngay cả cô còn cảm giác rét thay anh.


Đừng nói đến việc ngâm mình trong bể nước lạnh như đá, chỉ chạm vào thôi da tay cô đã nổi lên tầng da gà. Đằng này Minh Kỳ lại chịu đựng suốt đến khi bồn tắm đầy, ít nhất cũng phải hơn mười phút.


Nếu anh mà cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chào đón anh ngày mai không phải cơn sốt nặng thì cũng bị ngất, hơn nữa còn có thể chết ngay tại chỗ.


Lương tâm của một sinh viên khoa Y bỗng dưng trỗi dậy mãnh liệt trong lòng cô. Huyền Dương tiến về phía anh, nắm lấy khuỷu tay anh không cho anh dội tiếp. Chạm vào người mới thấy Minh Kỳ đã phải chịu những cơn lạnh buốt như thế nào, cả cơ thể anh không ngừng run lên bần bật, môi anh một lần nữa bị cắn mạnh hơn, một dòng máu đỏ thẫm chảy qua, ngưng tụ dưới chiếc cằm nhọn của anh.


Huyền Dương đau xót, cô điều chỉnh giọng mình sao cho thật tự nhiên rồi nhẹ nhàng khuyên bảo :"Tiểu Kỳ, đừng cắn nữa. Chị, chị... sẽ giúp em."


"Không... không... đi đi." Minh Kỳ mất kiên nhẫn đuổi. Khi ngăn anh, cô vô tình dựa sát vào, cơ thể ấm áp và mùi hương quen thuộc khiến anh ngây ngất. Trong đầu anh đang liên tục mắng cô ngốc nghếch, không biết lượng sức mình.


Huyền Dương nhắm chặt mắt, hít một hơi sâu rồi bàn tay từ từ tiến về phía vật đang uy mãnh đứng lên. Ngay khi lòng bàn tay mềm mại chạm vào thứ vật vừa cứng vừa nóng đó, cả hai người đều không nhịn được run lên như bị điện giật.


Do Tiểu Minh Kỳ quá to, một tay không bao trọn được nên Huyền Dương bất đắc dĩ phải dùng hai tay. Cô không có kinh nghiệm, chỉ có thể tuỳ tiện xoa bóp, đi lên đi xuống theo từng nhịp.


Nhưng chính sự luống cuống ngây ngô chết người của cô đã khiến Minh Kỳ mất hết lý trí. Anh từ việc đẩy cô ra, giờ đây lại bám chặt lấy cô, miệng phun ra những tiếng kêu quyến rũ, cuống họng vang lên âm thanh rên rỉ khàn khàn.


Người con gái mà anh luôn thấy trong mộng xuân, lúc này lại cầm lấy cự vật của anh, vuốt ve khiến anh sướng điên hồn. Cơn lạnh lẽo cũng biến thành cảm giác khô ran, nóng ấm.


Huyền Dương vờ như không nghe thấy, cô cố gắng tập trung vào động tác trên tay, chỉ mong em trai mau mau ra nhanh một chút. Chẳng phải trong sách ghi thời gian xuất ra trong khoảng từ năm đến mười phút sao ? Vì lý do gì cô cảm tưởng cả một thế kỷ trôi qua rồi mà Minh Kỳ vẫn không chịu "xuất quân" ?!


Dương Dương thật cạn lời, Dương Dương cũng thật đáng thương, Dương Dương muốn bỏ việc mình đang làm mà chạy vào phòng đóng chặt cửa lại, không bao giờ muốn bước ra.


Trong lúc cô đang không ngừng suy nghĩ vẩn vơ, động tác trên tay chậm rãi lại khiến ai đó rất không vừa lòng. Mèo ngốc nhà anh, trong lúc đang thỏa mãn anh lại đi nghĩ đến những chuyện khác ?! Vậy nên bạn nam nào đó, để thuận tiện cho việc giao lưu, đã bế con mèo lên, đặt cô ngồi lên đùi mình.


"A !" Huyền Dương thét lên, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ người đối diện. Đến khi nhận ra mình đang làm gì, cô đỏ bừng mặt, giận dữ quát :"Tiểu Kỳ, em đừng có mà quá đáng !" Nói xong cô định đứng dậy, thoát khỏi tư thế xấu hổ này.


Nhưng khi cô cử động, chân cô vô tình ma sát với cự vật đang thẳng đứng, một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi miệng anh. Minh Kỳ lấy tay áp chế cô ngồi xuống, cảnh cáo :"Đừng động đậy... Tôi sợ tôi không kiềm chế được mất..."


Nghe ra được sự nghiêm túc trong giọng điệu anh, Huyền Dương cắn răng tiếp tục công việc của mình. Lần này cô có kinh nghiệm nhiều hơn, động tác cũng lưu loát hơn. Minh Kỳ cảm thấy như từng tế bào trên người anh sắp nổ hết ra, xúc cảm diệu kỳ kết hợp thân hình mềm mại trong lòng khiến anh phát điên.


Minh Kỳ chôn mặt vào hõm vai cô, môi anh dừng trên tai cô, phả vào những luồng hơi thở nóng bỏng. "Huyền Dương... Ừm... Huyền Dương... Tiếp tục..."


Thấy anh không ngừng gọi tên mình trong lúc mê màng, Huyền Dương cảm nhận được tia cảm xúc khó tả. Tim cô đập thình thịch như chạy đua với nhịp tim của anh. Cô được anh ôm trọn trong lòng, áp sát vào lồng ngực vững chãi của anh. Huyền Dương chuyển mắt xuống phía dưới, ngượng ngùng quan sát trộm từng chiếc múi bụng quyến rũ.


Một...


Hai...


...


Sáu.


Đủ sáu chiếc múi đẹp đẽ. Nếu cô không đang vướng vào tình cảnh khó xử như lúc này, cô chắc chắn sẽ giơ ngón cái khen anh.


"A..." Minh Kỳ đột nhiên phát ra tiếng rên trầm ấm, phả trực tiếp lên lỗ tai cô. Huyền Dương cảm nhận được chất lỏng nhơn nhớt ấm nóng chảy trên tay mình, trong đầu thở phào may mắn vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ.


Cô không dám nhìn, muốn đứng lên đi dậy. Nhưng bả vai cô bị giữ lại bởi một đôi tay khỏe mạnh, không thể nào cử động được.


Huyền Dương khó hiểu ngẩng đầu lên, thắc mắc. Minh Kỳ đúng lúc này cũng cúi xuống, hai chóp mũi chạm vào nhau, gần gũi thân thiết đến mức cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đối diện.


Huyền Dương rất không vui, rốt cuộc thằng nhóc định giở trò gì nữa đây ?


Cô cựa cậy, mong thoát được lồng ngực anh. Sau đó cô phát hiện ra, cô càng giẫy dụa, hơi thở Minh Kỳ càng dồn dập. Khoé mắt anh đỏ ửng, nhiễm một tầng sương mù mờ ảo, đẹp đẽ khiến người khác trầm mê, không thể nào thoát.


Trong đầu Huyền Dương trống rỗng, chỉ biết ra sức đứng lên, không muốn nhìn thấy cảnh em trai mình một lần nữa động tình.


Tuy nhiên Minh Kỳ làm sao dễ dàng để cô thoát như vậy. Anh dùng một tay, không chút sức lực nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo sát về phía bên mình. Tay còn lại cầm bàn tay mềm mại không xương, đặt lên cự vật vừa mới bành trướng cứng rắn, rất cần được cô "an ủi".


Huyền Dương trán đầy hắc tuyến. Cô thầm than, tuổi trẻ đúng là tràn đầy sức sống, bà cô già đây không theo kịp.


Tiếp theo, khắp căn phòng là một mảnh kiều diễm, ướt át khiến người ta thẹn thùng. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dài thoải mái, làm tim hai người đập nhanh đến mức mệt mỏi.


Phải rất lâu sau đó, khi mà tay Huyền Dương đã tê không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì, Minh Kỳ mới luyến tiếc tạm tha cho cô.


Anh bế cơ thể không còn sức lực của cô, sự dịu dàng ân cần khác hẳn với người con trai mạnh mẽ vừa rồi. Huyền Dương không dám nhìn cơ thể không vải vóc của em trai mình, cô quay đầu sang chỗ khác, với tay lấy chiếc khăn tắm đưa cho anh.


"Em khoác vào đi, cẩn thận kẻo lạnh." Giọng cô mang đậm vẻ lo lắng.


Trái tim Minh Kỳ mềm nhũn, anh ngoan ngoãn làm theo lời cô, không dám khiến cô thêm mệt mỏi.


Huyền Dương bước ra khỏi phòng, trên mặt vẫn còn hơi đỏ ửng. Cô ra sức vỗ mạnh lên má mình, mong lấy lại được vài phần tỉnh táo. Do hai người đều có phòng tắm riêng nên Huyền Dương cũng đồng thời đi vào tắm rửa sạch sẽ.


Đến đoạn cởi bộ quần áo ướt sũng, cô phát hiện ra có một chất lỏng vẩn đục bám trên áo mình, màu trắng chói loá chọc mù mắt cô.


"..." Cô không thấy, không thấy gì hết !


Trong lúc đó, tâm trạng Minh Kỳ cũng lên xuống thất thường. Có chút lo sợ cô sẽ ghét bỏ mình, nhưng nhiều hơn cả là hưởng thụ cùng vui sướng. Có trời mới biết, lúc đầu anh hứng lên là vì thuốc, nhưng sau đó nhìn dáng vẻ chật vật của cô, bộ quần áo ướt sũng dính chặt lên người, để lộ cơ thể quyến rũ có lồi có lõm. Máu nóng dồn hết lên đầu, chỉ biết yêu cầu cô tiếp tục giúp đỡ mình.


Anh không hối hận về sự việc hôm nay, dù sao đến một ngày, hai người còn sẽ làm những việc nhiều hơn như vậy. Bây giờ chỉ là bước khởi đầu để cô quen dần.


Bởi vì... cả đời Huyền Dương, chỉ nên thuộc về Minh Kỳ.