Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 31

Tại trạm nghiên cứu động vật vùng cực, rất nhiều chuyên gia và giáo sư bắt đầu hứng thú với ngôi nhà đá bên bờ biển.

Bọn họ sôi nổi suy đoán đây là kiệt tác do người Inuit hoặc những động vật IQ cao để lại.

Còn đối với gấu Bắc Cực thì… mọi người đều cho rằng điều đó là không thể.

Từ trước đến nay, có lẽ ấn tượng mà họ nhà gấu hay mang đến cho người khác đó là sự vụng về và thô lỗ. Chúng là những con vật bạo lực với tính tình hung hăng, và hình như chiến lược chẳng liên quan gì đến chúng cả.

Tuy nhiên mọi người vẫn chưa quên rằng, trong chiến tranh thế giới thứ 2 đã từng có một con gấu ngựa chiến công xuất chúng. Cuộc đời nó rất đặc sắc, nó đã lập nên nhiều công lao to lớn và những câu chuyện cảm động lòng người.

Câu chuyện về việc nó mang thân phận động vật đạt được quân hàm binh nhì vẫn vẫn còn lưu truyền rộng rãi đến ngày nay.

Để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi trao đổi bàn bạc, trạm nghiên cứu quyết định đặt một cái máy quay trên đất liền ở bên người hai con gấu.

Thực ra đây không phải là ý tưởng nhất thời, bởi lẽ trạm nghiên cứu đã muốn thực hiện nó từ lâu rồi.

Vào thời gian đêm vùng cực, quay chụp bằng máy bay không người lái trở nên khó khăn hơn và việc thu được nhiều bức ảnh chất lượng cũng không dễ dàng gì.

Thứ hai, chụp ảnh trên không chỉ có thể chụp từ một góc nhìn, song điều này từ lâu đã không thể thỏa mãn mong muốn khám phá Otis và Alexander của mọi người.

Trước đây lý do họ chưa tung ra camera đất liền là vì Otis và Alexander luôn di chuyển. Việc đặt máy quay thậm chí còn kém hiệu quả hơn bước chân di chuyển của cả hai.

Nhưng hiện tại hai con gấu Bắc Cực này, haha, dường như lại có một ngôi nhà bên bờ biển.

Còn gì có thể khiến người khác vui vẻ hơn nữa đây.

Chỉ cần nghĩ đến việc hai con gấu Bắc Cực có một ngôi nhà che mưa che gió trên vùng lục địa hoang vu này, khóe miệng họ không khỏi nở nụ cười. Hơn nữa, nếu cả hai định cư ở đây thì camera đất liền có thể hoạt động rồi.

Đây là một đêm tĩnh lặng, những vì sao vẫn sáng như vậy, đẹp như đôi mắt quyến rũ của Alexander.

Một chiếc camera di động được ngụy trang với vỏ như tảng đá lặng lẽ đi tới không một tiếng động.

Đây là thiết bị quay phim dã ngoại tiên tiến nhất đến từ thị trường Trung Quốc. Theo giới thiệu, công năng của nó cực kì mạnh mẽ, có thể chụp những bức ảnh tương đối rõ nét và sáng sủa vào ban đêm.

Vấn đề duy nhất chính là giá quá mắc.

Hiện tại độ phổ biến của thiết bị đắt đỏ này rất thấp, nó chỉ được dùng cho những động vật tập tính ôn hòa như những chú rái cá, cáo và thỏ dễ thương với kích thước bé hơn.

Còn gấu Bắc Cực  bản chất vốn hung dữ, chúng phải nằm trong top đầu những loài động vật thích tấn công camera nhất.

Nguyên nhân trạm nghiên cứu sẵn sàng sử dụng thiết bị đắt tiền như vậy để theo dõi Otis và Alexander có lẽ vì họ quá quý mến hai chú gấu Bắc Cực này, hoặc là vì họ tin tưởng Otis trầm ổn và đáng tin cậy cùng với Alexander thiện lương đáng yêu sẽ không ‘đùa giỡn’ những chiếc camera đáng thương.

Chúc cho niềm tin của bọn họ không bị phản bội.

Camera trên mặt đất đã bắt đầu làm việc, có lẽ nên đặt tên cho nó là Tiểu Thạch Đầu.

Trước mắt thì mọi khung hình mà Tiểu Thạch Đầu chụp được sẽ lập tức truyền về máy tính của trạm nghiên cứu và được mọi người quan sát.

Những nhà nghiên cứu trước giờ vẫn luôn chăm chú dõi theo sinh hoạt của Otis và Alexander, lập tức sẽ được quan sát bọn họ ở một khoảng cách gần hơn.

Thứ đầu tiên xuất hiện trong bức ảnh chính là ngôi nhà của hai chú gấu, chụp cận cảnh thế này giúp mọi người nhìn rõ hơn rất nhiều. Ngôi nhà này đúng là có khá nhiều dấu vết thi công để lại, một vài khoảng trống đều đều bị lấp kín chỉ chừa lại cửa ra vào.

Lúc này hai con gấu Bắc Cực không có ở nhà, chắc hẳn chúng đang tích cực bắt cá ở trên biển để lấp đầy cái bụng.

Tiểu Thạch Đầu đi vòng tới trước cửa, nhìn vào trong thì thấy một mảnh màu vàng tươi. Lúc này mấy vị nghiên cứu trước máy tính bèn reo hò cả lên.

“Nhìn kìa, cái xô nhỏ của Alexander đó!” Nó được đặt ngay ngắn trong nhà.

“Dễ thương quá, ha ha ha.” Những nhà nghiên cứu đang lén theo dõi nhà gấu trắng bỗng cười to.

“Hầy, lúc Alexander đội nó trên đầu trông cũng nhỏ lắm, nhưng giờ chẳng thấy nó nhỏ chỗ nào cả.” Có người chợt phát hiện ra điểm này.

“Nhìn bên ngoài không thì đây là một cái xô công nghiệp miệng cạn có dung tích 20 lít.” Nhóm các chuyên gia và giáo sư ồn ào bàn tán chiếc xô của Alexander với niềm hân hoan.

Chỉ sợ Tiểu Hoàng chẳng bao giờ ngờ rằng có một ngày mình sẽ trở thành đối tượng để người ta trầm trồ.

Mà tất cả lý do đều bắt nguồn từ việc nó là chiếc thùng thuộc về gấu nhỏ Alexander.

Tiểu Thạch Đầu rất nhanh đã chụp toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài. Lúc này nó đang tìm một chỗ thật tốt để nằm vùng, sau đó nó ngoan ngoãn ở nơi nào đó chờ đợi hai chú gấu trắng trở lại.

Khoảng chừng một tiếng sau, trên bờ cát truyền đến tiếng động.

Alexander vừa mới ăn no là đối tượng đầu tiên xuất hiện trên màn hình, và đây cũng là lần đầu tiên cậu được quay ở góc độ này.  Qua đó có thể nhìn thấy rõ ràng hính dáng chính diện và bước chân biếng nhác của cậu, còn có lòng bàn chân lóe sáng khi cậu nâng móng vuốt lên.

Cái đệm thịt đen nhánh hình hoa mai trông đáng yêu lắm luôn.

“Dễ thương quá đáng yêu quá đi. Alexander trắng bóc à. Cả cánh tay rắn chắc kia nữa, siêu đáng yêu luôn.” Những người đứng trước màn hình máy tính thử tưởng tượng tới xúc cảm khi được sờ tới sờ lui lên tay gấu nhỏ. Còn cái bàn chân tròn vo đáng yêu kia, ỏ, cái chân nhỏ đang được Otis yêu thương ngậm trong miệng.

“A A A, nhìn khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt to này, A A A, dáng người mũm mĩm này nữa, Alexander!” Có người trong văn phòng phấn khích tới nổi đứng lên múa may hai tay và thậm chí còn xoay hông: “Nhóc ấy đáng yêu quá, cute quá!”

Bởi vì sự xuất hiện chính diện trước ống kính hết sức đáng yêu, khiến nhóm người xỉu lên xỉu xuống vì nét dễ thương này.

Có vẻ như chuyện này đều nằm trong dự đoán, suy cho cùng, quan sát từ trên cao gấu nhỏ đã dễ thương sẵn rồi, cho nên chụp chính diện đương nhiên cũng không tệ lắm.

So với những bức ảnh chụp tại trạm cứu hộ cách đây vài tháng, Alexander đã cao lớn hơn trông thấy, gương mặt mang khí chất hào hùng của một chú gấu Bắc Cực trưởng thành, song vẫn rất đáng yêu!

Tiểu Thạch Đầu đi theo chú gấu nhỏ siêu ưa nhìn này một lúc để quay phim. Là người có nhiệm vụ phải làm, nó chần chừ mãi khi phải rời ống kính sang để quay Otis đang lên bờ ngay phía sau.

Khi hình dáng của Otis xuất hiện trong ống kính, trong thoáng chốc tất cả không hẹn mà cùng nín thở, trong đầu không khỏi sửng sốt “Ôi má ơi”. Đây đúng là một con gấu to lớn, dùng một con quái vật khổng lồ để hình dung Otis lại phù hợp quá.

Vừa rồi mọi người nghĩ tay chân Alexander đủ cứng rắn rồi, nhưng giờ so sánh với Otis thì không khác gì kiến gặp voi.

Nếu như gấu nhỏ đồng nghĩa với sự dễ thương và xinh đẹp, khiến người ta yêu thích, xuýt xoa khi nhìn thấy, muốn ôm hôn thì Otis lại là một kiểu hoàn toàn khác.

Chú gấu Bắc Cực này không giống với đồng loại lôi thôi khác, vì hiếm khi có con gấu nào duy trì bộ lông trắng noãn như vậy. Lần đầu tiên gặp hắn, mọi người đã bị các đường nét cơ thể rắn rỏi và mạnh mẽ thu hút, hay phải nói bị cảm giác quyền lực đập vào mặt thì chuẩn xác hơn.

Kế tiếp phải nhắc đến khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của hắn, trông không hề gầy gò ốm yếu ngay cả khi đó là mùa thu.

Có thể nhìn ra được hắn không chỉ chăm sóc Alexander rất chu đáo mà còn chăm lo bản thân cực kì tốt.

Không chỉ vậy, đôi mắt nhắm lại của Otis khiến hắn khác hẳn những con gấu Bắc Cực ngây thơ chân thành.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt chưa từng biết nói dối.

Đôi mắt của Otis sâu thẳm và đầy trí tuệ, khí chất dũng mãnh và ổn định đáng tin cậy như trong tưởng tượng. Tuy sự thưởng thức của nhân viên nghiên cứu đối với hắn không giống hồi nãy, họ không tiếp tục vỗ tay reo hò nữa, nhưng đó là bởi vì họ bị khuất phục trước khí chất hiếm gặp của Otis.

Con hàng này có thật là gấu Bắc Cực không vậy?

Nhiều người đang ngồi ở đây lờ mờ thắc mắc trong lòng. Thực tế họ không hoài nghi lắm, chẳng qua họ đang biểu lộ sự sợ hãi thán phục mà thôi.

Họ cảm thấy ngạc nhiên vì đã quen biết với một con gấu Bắc Cực xuất sắc như vậy.

“Người ta vẫn bảo gấu Bắc Cực là vương giả vùng cực, bá chủ trên băng, thành thật mà nói tôi không cảm thấy vậy.” Một vị giáo sư thở dài nói: “Bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng bọn chúng chật vật kéo dài hơi tàn để mà sống sót trên vùng đất này, làm gì còn khí chất vương giả nào chứ?” Ông dừng một chút rồi bỗng nở nụ cười: “Nhưng sau khi nhìn thấy Otis tôi phải thay đổi suy nghĩ thôi.”

“Otis đích thực có khí chất bá vương.” Người nào đó lên tiếng đồng ý.

“Đúng thế.” Vị giáo sư kia cuối cùng còn thốt lên một câu: “Không chỉ mỗi Otis mà tất cả những sinh vật sống có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, đều là vương giả cả.”

A ha.

Kiều Thất Tịch đâu nào hay trong khi mình nhân lúc rảnh rỗi ra ngoài kiếm ăn, toàn bộ tài sản trong nhà đã bị một đám người nhìn thấy hết.

Dù gì thì chỗ này cũng là Bắc Cực, làm gì có ai nghĩ đến việc khóa cửa khi “xây” nhà ở đây chứ.

Mà nếu Kiều Thất Tịch biết được ai đó không chỉ nhìn trộm nhà mình mà còn cài camera theo dõi gần đó, cậu chắc chắn sẽ thốt lên một tiếng chời **, ủa đâu, thời thế đổi thay*, con người không còn như trước.

*世风日下

Khi chú gấu Bắc Cực nhỏ lên bờ, cậu không vào nhà ngay lập tức.

Đầu tiên là vì cơ thể cậu vẫn đang ướt sũng, và cậu cần rũ sạch nước rồi nhờ gió bấc thổi khô ráo.

Lý do kế tiếp là vì căn phòng này quá chật chội, trừ những lúc ngủ cần đi vào, gấu nhỏ hoạt bát hiếu động vẫn thích hoạt động ngoài trời hơn.

Gấu nhỏ cậy mình có nhà ở mà trở nên tùy hứng hơn, thích ở ngoài trời thì ở ngoài trời, muốn ở trong nhà thì ở trong nhà.

Không giống như những con gấu tội nghiệp khác xung quanh đây.

Chia sẻ của Alexander về ngày hôm nay (1/1)

Cát ở bãi biển này nhẵn mịn và sạch sẽ, không pha lẫn tạp chất. Otis sẽ nằm lăn trên bãi cát, lợi dụng những hạt cát hút hết hơi nước dư thừa trên lông để chúng mau khô.

Nền tuyết cũng có tác dụng hút nước tương tự.

Đây chính là hai tips sinh hoạt nhỏ của bọn họ.

Do đó, việc gấu Bắc Cực lăn lộn và chà xát trên mặt băng vừa lên bờ không phải vì nó ngứa, mà thực ra nó tương đương với việc con người dùng khăn để lau sau khi tắm xong.

Ban đầu Kiều Thất Tịch không thích mấy hạt cát này lắm, ai biết nó có khả năng làm sạch được chứ?

Cậu không hề muốn lăn một chỗ đầy đất cát với Otis chút nào, nhưng sau đó cậu trông thấy hắn lăn lộn như thế mà không bị biến thành một nhóc béo bám bụi.

Ngược lại còn rất thơm.

Lúc bấy giờ, Tiểu Thạch Đầu đang lén lút hướng máy ảnh về phía hai con gấu Bắc Cực đang uốn éo thân mình trên bãi biển, cố gắng ghi lại mọi chuyển động của họ.

Gấu nhỏ dưới ống kính vẫn còn cách gấu lớn khoảng một mét. Vào lúc ấy, cậu đột nhiên dừng chổng bốn chân lên trời, quay đầu nhìn về hướng gấu Bắc Cực lớn rồi lăn qua đó.

Cú va chạm này đâm thật mạnh vào lưng Otis.

Trước máy tính: …Đúng là một nhóc gấu nghịch ngợm thích gây chuyện, nhưng vẫn đáng yêu!

Mọi ánh mắt ở đây đều nhìn thấy được gấu nhỏ cố ý, nhưng nó có bị phê bình không?

Mọi người dán chặt mắt vào màn hình và mỉm cười. Không, ít nhất con người sẽ không trách móc Alexander đáng yêu.

Về phần Otis… ừ thì càng không cần phải nói, trên thế giới này hắn là người có ít khả năng trách móc gấu nhỏ nhất.

Trên màn ảnh, động tác chợt dừng lại, sau đó hắn trực tiếp duỗi tay ôm lấy gấu nhỏ rồi kéo gấu nhỏ nằm xuống bụng mình. Hai cái đầu một to một nhỏ áp sát vào nhau rồi cọ lẫn nhau, như thể Otis đang ngẩng đầu để liếm láp Alexander.

Sau vài giây ngắn ngủi giao lưu thân mật, Otis tiếp tục ôm gấu nhỏ lăn qua lăn lại, nương nhờ hạt cát hút hết nước còn dính trên lưng.

Vào lúc này hắn không khác chiếc xe thú nhún là bao.

Không cần phải đút tiền xu, chỉ cần một cái nhìn nũng nịu của gấu nhỏ là có thể bắt đầu.

Mấy tháng trước Kiều Thất Tịch chợt phát hiện có thể chơi với Otis như thế. Vì vậy mỗi lần thấy đối phương chổng vó bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, cậu bèn vui sướng đắc ý tiến lên.

Lung lay bên trái rồi lung lay bên phải

Cực kì thoải mái!

Với lại cậu cũng chẳng cần tự mình thực hiện các biện pháp bảo hộ, bởi vì đã có Otis vừng vàng ôm lấy cơ thể của cậu.

Hình như hắn đã ngầm thừa nhận đây là một trò chơi nhỏ để dỗ dành cậu.

Nhiều khi lông đã khô rồi nhưng hắn vẫn nằm ườn ra đó để gấu nhỏ chơi cho vui.

Sau khi ăn tối xong, khoảng thời gian này có thể giảm bớt sự mệt mỏi của gấu Bắc Cực, bất kể đó là Otis hay Kiều Thất Tịch.

Mặc dù cuộc sống của bọn họ hết ăn rồi lại ngủ, nhưng đâu ai quy định họ không được cảm thấy mệt chứ?

** là vô tận, tất nhiên là càng dễ chịu càng tốt.

Kiều Thất Tịch nào có tự nhiên tới mức xem Otis như một món đồ chơi tự động miễn phí, cậu không phải là gấu như thế. Thực tế mỗi lần tận hưởng phục vụ của đối phương xong, cậu sẽ đưa ra đền đáp tương ứng.

Khi còn là người, cậu từng nghe qua một dịch vụ chuyên dành cho động vật gọi là mát-xa vật nuôi, nghe thì có vẻ khó tin thật.

Động vật ngay nay coi bộ được chú trọng ghê ta.

Nhưng nó có cơ sở khoa học.

Để thú cưng của mình khỏe mạnh hơn, một số con sen không ngần ngại bỏ ra một món tiền lớn để mua dịch vụ này.

Kiều Thất Tịch vẫn luôn hy vọng Otis sức khỏe dồi dào, vì thế nếu còn sống ở thế giới loài người, cậu phải đăng ký ngay một cái thẻ cho Otis bằng bất cứ giá nào.

Nhưng bây giờ chưa có điều kiện xin thẻ nên cậu chỉ còn nước tự lực cánh sinh mà thôi.

Mỗi ngày sau khi chơi thú nhún xong, đến lượt Kiều Thất Tịch sử dụng đối bàn chân gấu nhỏ nhấn nhấn phần cơ lưng đang mỏi của Otis.

Đây vẫn có thể xem như một biện pháp giãn cơ hiệu quả.

Chẳng phải mấy vị huấn luyện viên phòng gym thường bảo rằng phải thả lỏng cơ bắp sau khi vận động xong à?

Hoàn toàn chính xác.

Khối lượng vận động của đàn gấu lúc bắt cá dưới nước không thua gì các bạn nâng tạ trong phòng gym nha.

“!” Nếu Otis chê bàn tay cậu không thoải mái, không sao cả, cậu có thể dùng chân giẫm lên.

*jio đọc na ná jiao (bàn chân) trong một số tiếng địa phương.

Tất nhiên là làm điều này luôn rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Otis có thể khỏe mạnh.

Ừm, vậy là đủ rồi.

Kiều Thất Tịch kiệt sức cùng với tứ chi chuột rút nằm trên cát bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, khi nào Bắc Cực mới tổ chức giải thưởng và trao cho mình danh hiệu gấu nhỏ ba tốt nhỉ.

Ờ ha, phải tặng cho Otis một chiếc comment nữa… ba tốt… cái gì ba tốt ấy…

Gấu trắng bé bỏng mệt rã rời chưa kịp nghĩ ra danh hiệu nổi tiếng cho Otis, không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ập tới nên đã chìm luôn vào giấc ngủ mơ.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình đang ở một nơi khen thưởng, ấy vậy mà cậu cũng xuất sắc giành được danh hiệu gấu nhỏ ba tốt, thậm chí còn được trao tặng lá cờ tuyên dương treo trong nhà.

Đúng là ngầu mà!

Otis thăm dò ngửi ngửi cái mũi của gấu trằng và phát hiện cậu đã ngủ. Hắn chớp mắt nhìn xung quanh lần nữa, dường như bất lực với bé gấu nhỏ có thể ngủ khắp nơi mà chẳng thể làm gì.

May mà hôm nay gió êm sóng lặng, nằm ngủ ngoài trời cũng không phải là chuyện không thể.

Một lớp sương trắng phun ra từ lỗ mũi Otis, và hắn đã sẵn sàng chợp mắt.

Sau đó chỉ thấy hắn đứng lên lần nữa và chuyển sang một vị trí khác, rồi hắn dùng cả cơ thể mình bao bọc lấy gấu nhỏ. Như thế này thì cho dù ở bên ngoài gấu nhỏ vẫn có thể ngủ thoải mái.

Những người đang xem camera bỗng nhận ra rằng, lúc Alexander ngủ thì Otis cũng sẽ bảo vệ cậu ngay cả khi hắn ngủ say.

Cảnh tượng này sao mà dịu dàng êm đềm quá.

“Alexander ngủ ngon, Otis ngủ ngon.” Mọi người nhẹ giọng nói.

Thức dậy sau cơn mơ, Kiều Thất Tịch chợt nhận ra mình đang ngủ trên bờ cát, vậy mà không vào nhà.

Cậu vẫn còn buồn ngủ đứng lên và ngáp một hơi, sau đó bỗng dưng nhớ ra điều gì bèn đạp đạp chân rồi từ trên lưng Otis nhảy xuống.

Lần này cậu không bị trượt chân, chứng tỏ cậu đã tiến bộ rất nhiều.

Không tồi không tồi.

Gấu nhỏ chạy vào nhà, nhìn chằm chằm vách tường rồi thầm cười ngây ngô trong lòng.

Đó quả nhiên là một giấc mơ thú vị.

Lại còn cờ tuyên dương nhỏ nữa chứ.

Bỗng nhiên Kiều Thất Tịch nghe thấy một âm thanh khác thường. Có lẽ những con gấu trắng hoang dã khác sẽ không chú đến loại âm thanh này nhưng Kiều Thất Tịch lại rất quan tâm nhé, nghe giống như tiếng ô tô điều khiển từ xa đang đi trên mặt đất.

Cậu lập tức ra ngoài và tìm một vòng quanh nhà, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cảnh tượng này khiến nhóm nghiên cứu cực kì khẩn trương. Tới rồi tới rồi, trận chiến giữa gấu Bắc Cực và camera sắp bắt đầu rồi.

Bọn họ do dự suy nghĩ trước mắt nên án binh bất động hay nhanh chóng đưa Tiểu Thạch Đầu rời khỏi tầm mắt gấu nhỏ.

“Thôi bỏ đi, nếu di chuyển nữa sẽ khiến nó chú ý mất.” Quyết định cuối cùng.

Hiện tại Kiều Thất Tịch đã trông thấy một viên đá thừa gần nhà, xung quanh là khoảng đất trống trải do cậu và Otis cố tình dọn sạch.

Hòn đá này làm hết cả hồn.

Những con gấu Bắc Cực khác có thể không quan tâm đến việc có thêm một viên đá xung quanh, nhưng Kiều Thất Tịch thì khác, cậu sẽ sợ chết khiếp nếu có thêm một viên đá xung quanh mình.

Sự kiện siêu nhiên!

Gấu nhỏ lập tức xù lông, cậu hơi băn khoăn giữa việc trở về tìm Otis hay ở lại tìm ra chân tướng. Nhờ vào thị lực xuất sắc của mình rốt cuộc cậu đã nhìn thấy bánh xe dưới hòn đá.

Kiều Thất Tịch: Mày có gì đó sai sai.

Tiểu Thạch Đầu:!!!

Cậu từ từ tiếp cận và xem xét, có thể dễ dàng nhận ra đây là một cái camera cosplay hòn đá.

Thế là khuôn mặt cận cảnh của gấu nhỏ đơ ra ngay trước ống kính.

Nội tâm chân thực của cậu: What? Có camera đang quay tui á? Ahhhhh!

Sấm sét giữa trời quang.

Nhân viên nghiên cứu thì nghĩ rằng nội tâm của cậu sẽ như này: Bé con chắc hẳn chưa từng nhìn thấy camera bao giờ, giây phút này tràn đầy tò mò và thắc mắc, đúng là một bé con đáng yêu.

Nói hươu nói vượn.

Kiều Thất Tịch đã xem vô số bộ phim tài liệu về động vật, và tất nhiên cậu biết có một thứ gọi là camera dã ngoại.

Thứ Kiều Thất Tịch không ngờ tới là cậu và Otis cũng có một chiếc kè kè bên cạnh, dù sao thì xưa nay cả hai chẳng bao giờ nán lại một chỗ quá lâu.

Nếu xét về mặt lý tính, hai người họ không phải cặp đối tượng thích hợp cho việc theo dõi.

Nếu nói thế, hai người vừa mới đặt chân xuống đây chưa được bao lâu nhưng camera đã tới, chứng tỏ rằng họ vẫn luôn bị theo dõi.

Hình như từ lúc rời khỏi trạm cứu hộ động vật tới nay, tung tích của họ vẫn luôn được quay lại.

Kiều Thất Tịch ngơ ngác: “…”

Nói sao nhỉ, khi cậu mới biết mình bị camera quay lén, cậu quả thực vô cùng kháng cự.

Tại sao những người đó lại làm điều này!

Xâm phạm đời tư của hai con gấu Bắc Cực **!

Sau đó ngẫm lại thì mục đích mọi người làm vậy chẳng qua là để hiểu rõ động vật hơn, rồi từ đó giúp đỡ họ về mọi mặt, đúng không?

Hình như là vậy.

Kiều Thất Tịch hoàn toàn tin tưởng trên thế gian nảy luôn có một nhóm người đáng yêu và đáng kính, những con người tiên phong vẫn luôn đấu tranh bảo vệ động vật và môi trường sống của chúng.

Bọn họ là những người chiến sĩ vô danh lặng lẽ.

Ý, nếu như mình cũng có thể giúp họ một tay thì tại sao mình không làm?

Chỉ cần đóng góp một chút số liệu thôi mà.

Miễn là đối phương không chê phần số liệu này hơi giả, à không, hơi lạ, cũng không đúng nốt, là hơi không chính thống.

Cậu vô cùng sẵn lòng.

Yêu cầu duy nhất của gấu Bắc Cực nhỏ pha ke chính là hy vọng trạm nghiên cứu có thể chụp hai người họ đẹp* một chút.

*飒: đẹp trai và gọn gàng, sang trọng và tươi mới