Em Thích Anh, Muốn Cho Anh Biết

Chương 5

Thiếu niên có dung mạo rạng rỡ khiến cho tinh thần cô bị hoảng.

Khi đó Lâm Ý Trì đứng sau cách anh không xa để lặng lẽ nhìn bóng lưng anh mà không nói gì, nhưng không ngờ tới thiếu niên ấy bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người va vào nhau.

Trái tim của cô gái rối bời, cô vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Thích anh, thật sự rất thích anh.

Nhưng cô không dám cho anh biết.

Đã qua nhiều năm như vậy, cậu thiếu niên ấy đã lột xác khỏi bộ dạng non nớt hồi còn trẻ, trong nháy mắt nó lại khiến cho Lâm Ý Trì nhớ về hồi ức cũ.

Thẩm Mạc Từ nhìn chằm chằm Lâm Ý Trì, anh nhìn cô với ánh mắt thâm trầm như đang suy nghĩ gì đó.

Vì thế khóe miệng anh hơi cong lên, gật đầu nhẹ với cô.

Lý Đình đứng ở bên cạnh cũng kinh ngạc, hiện giờ xác suất cô ấy gặp được trai đẹp cao như vậy sao?

Thư Tiệp nhận ra bầu không khí này lúng túng làm sao ấy vì thế nhanh chóng mở miệng giới thiệu với ba người bạn mình: "Đây là bạn trai tớ, Ngô Hạo."

Lâm Ý Trì, Lý Đình, Tôn Tĩnh Tĩnh: "Chào cậu."

Ngô Hạo nhiệt tình đáp lại, "Chào mọi người!"

Sau đó Ngô Hạo thấy các cô gái đều không quen biết Thẩm Mạc Từ, vì thế vội vàng giới thiệu với mọi người: "Đây là bạn cùng phòng của tớ, cậu ấy tên là Thẩm Mạc Từ."

Trong mắt Thẩm Mạc Từ mang theo ý cười, giây tiếp theo anh duỗi tay đưa tới trước mặt Lâm Ý Trì.

"Chào cậu."

Lúc đó vừa vặn có ánh mặt trời chiếu, dáng người của thiếu niên hiên ngang thẳng tắp đứng chống lại ánh nắng mặt trời gay gắt.

Phía sau anh là các bạn học đang đi đi về về.

Lâm Ý Trì nhìn chằm vào bàn tay to có khớp xương rõ ràng này, dừng lại ba giây cô mới đưa tay ra, "Chào cậu."

Khóe miệng cô gái nhếch lên với gương mặt đẹp như họa.

Trong nháy mắt, những trận ồn ào náo động xung quanh dường như trở thành phông nền cho họ, Lâm Ý Trì chỉ cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay truyền đến cô.

Thẩm Mạc Từ nở nụ cười sâu hơn, trong ánh mắt chỉ có bóng hình cô.wattpadrainbowdangyeu

Khoảng chừng ba giây sau hai người buông tay ra, Thẩm Mạc Từ chuyển hướng sang hai người kia, có điều anh chỉ gật đầu tỏ ý chào hỏi.

"Chào mọi người."

Lý Đình và Tôn Tĩnh Tĩnh chào lại.

Trong mắt Thư Tiệp và Ngô Hạo giờ chỉ có nhau, hai người mãi lo khanh khanh ta ta* mà không mấy chú ý đến sự khác thường bên này.

*Khanh khanh ta ta (卿卿我我): "Khanh" là cách vợ chồng, bạn bè thân thiết gọi nhau. "Khanh khanh ta ta" là hôn hít thì thầm, ôm ấp hú hí. (Theo QuickTranslator và Lạc Việt)

"Xin lỗi mấy cô gái xinh đẹp, xuống xe xong tớ đã kéo lão Thẩm đến đây luôn nên không báo trước với mọi người được. Chúng ta hãy dẫn một kẻ cô đơn như cậu ấy đi chung đi."

Ngô Hạo thấy bên kia chào hỏi xong thì mở miệng giải thích với họ.

Lý Đình có tính hay nói nhiều nên mở miệng trước, "Không sao không sao, nhiều người mới vui."

Vẻ mặt của Lâm Ý Trì và Tôn Tĩnh cũng không có gì là không ổn vì thế Ngô Hạo nhìn điện thoại di động.

"Vậy thì đi thôi tớ đã đặt phòng ăn rồi, là quán thịt nướng gần trường các cậu đấy."

"Được."

Thư Tiệp kéo Ngô Hạo đi trước, còn ba cô gái Lâm Ý Trì đi theo ở phía sau.

Lý Đình: "Thư Tiệp cái người thấy sắc quên bạn này, thấy bạn trai xong là quăng chúng ta ra sau luôn!"

Lâm Ý Trì cười khẽ, "Người ta không gặp bạn trai biết bao lâu rồi mà, chúng ta bao dung cho cậu ấy một chút đi."

Lý Đình gật đầu, hai giây sau đề tài liền chuyển qua người bên cạnh.

"Nhưng sao tớ cảm thấy bầu không khí vừa rồi rất không đúng ấy nhỉ. Cái người họ Thẩm kia mới gặp mặt mà đã bắt tay với cậu, còn sau đó thì chỉ gật đầu với hai bọn tớ à?"

Lý Đình cũng không phải là ghen tỵ gì, cô nàng chỉ có hơi nghi ngờ mà thôi.

Hai giây sau, cô ấy bỗng dưng mở miệng, "Ý Trì, hay là cậu ta nhìn trúng cậu rồi!!"

Lâm Ý Trì:......

"Xuỵt, cậu có thể thu hồi lại cái ý nghĩ quái dị của cậu được không, tớ là nhân dân tệ* hay gì gì mà người ta lại thích tớ?"

*tiền $

Lâm Ý Trì xoay đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của Lý Đình, sau đó cô mở miệng ngăn cản cô nàng ngựa thần lướt gió tung bay* suy nghĩ bậy.

*Thiên mã hành không(天马行空): ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc. Ẩn dụ là bốc đồng; không ổn định. Nó cũng có nghĩa là không thực tế.

"Chị Đình à, nhìn đường đi đừng suy nghĩ tào lao nữa. Vừa nãy cậu ấy không bắt tay với hai cậu có lẽ là vì tớ đã dùng sức quá làm cho cậu ấy bị đau nên mới không bắt tay với các cậu được."

Nghe Lâm Ý Trì nói hươu nói vượn một cách trịnh trọng như thế, trên trán Lý Đình hiện lên vạch đen.

Sao đó giờ cô ấy không phát hiện ra Lâm tiểu thư còn có khả năng kể chuyện cười nhỉ?

Giọng nói của hai cô gái rất nhỏ, Thẩm Mạc Từ ở bên cạnh nhìn cái đầu nhỏ kia rồi lắc đầu nở một nụ cười bất đắc dĩ.



Cả nhóm người đi khoảng hơn mười phút thì đến quán thịt nướng kia.

Quán thịt nướng tên "Niệm Tưởng" này đã mở ở đây được nhiều năm rồi.

Đến giờ cơm, tiếng động hỗn tạp ở tiệm này rất lớn cơ hồ là đông nghẹt người, may mà Ngô Hạo đã đặt bàn trước.

Người phục vụ dẫn bọn họ đến bàn ngồi trước, đây là bàn dành cho sáu người nên một bên ngồi ba người.

Thư Tiệp và Ngô Hạo đi vào chỗ ở bên trong cùng ngồi đối diện nhau.

Thẩm Mạc Từ đi theo ngồi ở bên cạnh Ngô Hạo.wattpadrainbowdangyeu

Ba vị trí còn lại khiến cho ba cô nữ sinh này không biết nên ngồi ở đâu.

Thư Tiệp quay đầu nhìn ba người đang đứng kia, cô ấy duỗi tay gọi lại "Các cậu thất thần làm gì, mau tới đây ngồi đi. Tĩnh Tĩnh và Đình Đình thì tới đây ngồi với tớ nè. Ngày hôm qua Lâm Ý Trì chọc tớ giận nên để cậu ấy ngồi xa tớ một chút."

Lý Đình và Tôn Tĩnh Tĩnh cười trộm, Thư Tiệp này rõ ràng là đang có ý đồ mà.

Hai người dắt tay nhau ngồi xuống bên cạnh Thư Tiệp.

Lâm Ý Trì bỗng sững sốt, do cô thấy xấu hổ khi mà mọi người đều đã ngồi vào chỗ còn mình thì vẫn đứng ở đường đi.

Vì thế, cả người cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạc Từ.

Thư Tiệp cầm thực đơn với vẻ mặt đầy sự gian xảo.

Đừng tưởng vừa rồi cô ấy không thấy sự mờ ám nho nhỏ giữa Lâm Ý Trì với Thẩm Mạc Từ.

Lâm tiểu thư à, sau này có thành công thì ngàn vạn lần đừng quên cảm ơn tớ.