Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh

Chương 41

Ngón tay thon dài của anh kéo nhẹ quai khẩu trang xuống, thế là khẩu trang rơi ra luôn, để lộ ra nửa khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi ngay giữa ban ngày.

Dưới ánh đèn lành lạnh, làn da anh tựa như chất ngọc tự nhiên, khóe môi anh thẳng ra, xương quai hàm gọn ghẽ cũng bạnh ra thành một đường thẳng, nét mặt anh quá đỗi lạnh lùng.

Vân Nhiêu sợ đến nỗi mặt trắng bệch cả đi.

Ở đây bao nhiêu người qua lại như thế, ngoại hình của Cận Trạch lại nổi bần bật nên rất dễ khiến người ta chú ý. Với lại tính Hoàng Huy còn hay khoe, nếu để anh ấy nhận ra anh thì sẽ dẫn tới một hậu quả khó lường.

Cô vội tắt cuộc gọi, khẩn trương mở cửa ra nhưng lại không mở được.

“Leader, anh mở cửa cho em đi.” Cô lo lắng nói.

Lê Húc nghe vậy thì mở chốt cửa ngay.

Vân Nhiêu nhảy luôn xuống xe, lúc đi ra cửa xe bên cạnh thì tự dưng nghe thấy tiếng Hoàng Huy ố á:

– Mẹ ơi, hình như anh ấy là…

– Là anh ấy đấy!

Cô dừng bước, đặt cả hai tay lên cửa sổ chỗ ghế lái rồi cúi người nói với hai anh chàng ngồi trong xe:

– Anh ruột em, Vân Thâm đấy, đợt trước em kể với bọn anh rồi đó.

Cận Trạch nghe thấy hai từ “anh ruột” thì cong môi, nụ cười anh lạnh nhạt đến vô cùng.

Hoàng Huy bối rối nhìn người nào đó đang đứng trước xe rồi quay sang nhìn Vân Nhiêu:

– Nhưng… Bọn cô có giống nhau đâu.

Chuyện gấp thì phải dùng kế sách, Vân Nhiêu bịa luôn:

– Anh tôi… Phẫu thuật thẩm mĩ.



Thâm tâm cô đang quỳ lạy Vân Thâm 100 lần:

– Anh tôi là fan não tàn của Cận Trạch nên đi sửa mặt y đúc anh ấy luôn.

Hoàng Huy bán tin bán nghi mà “À” lên.

Nói xong, Vân Nhiêu đứng dậy, bước đến Cận Trạch với đôi lông mày ủ rũ.

Tay trái cô khoác tay anh, ngẩng lên nói cười gượng gạo:

– Anh, sao anh lại đến đón em thế?

Qua lớp kính râm, cô thấy được ánh mắt dò xét của anh, kìm lòng chẳng đặng mà phải nói khẩu hình miệng với anh: “Em sai rồi, bọn mình đi nhanh đi.”

Ngay sau ấy, cánh tay đang nằm yên trong khuỷu tay cô bỗng rút ra rồi lẳng lặng để ở sau lưng cô.

– Anh ruột? Ai là anh ruột của em?

Cận Trạch cụp mắt, anh nặng tay hẳn lên, ấn cô vào lòng mình một cách dễ dàng.

Vân Nhiêu trợn tròn mắt rồi thấy anh bỗng dưng cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy cô. Anh không nói gì cả, chỉ hôn chụt vào môi cô ngay trước mặt mọi người.

Bờ môi khô mềm mại cận kề bên nhau, vừa chạm vào đã tách ra ngay.

Lê Húc với Hoàng Huy ngồi trong xe cũng hóa đá trong tích tắc.

Gì đây… Đây là hiện, trường, loạn, luân à?

Hoàng Huy nuốt nước miếng, nói lắp ba lắp bắp: “Leader, không phải cô ấy vừa, vừa nói, thế đây là đang hôn, anh ruột à?”

Lê Húc cũng hãi chẳng kém gì: “Hình như là vậy.”

Ở trước xe, Cận Trạch đã buông cô ra ngay tức khắc. Khuôn mặt cô cứ đỏ ửng lên rồi lại trắng bệch ra, cô cắn môi dưới, đứng lặng người trong thoáng chốc, cuối cùng thì đành ôm mặt, đầu hàng số phận:

– Huhuhu, anh ơi, anh mau ra giải thích cho đồng nghiệp của em đi.

Cận Trạch giơ tay lên xoa tóc cô: “Ừ.”

Anh đi ra ghế lái, để cho cẩn thận nên đến khi tới gần thì anh mới tháo kính râm xuống.

– Chào leader, còn anh là…

– Tôi là Hoàng Huy!

– Chào anh.

Cận Trạch gật đầu, bình tĩnh giải thích với bọn họ: “Tôi là người yêu của Vân Nhiêu, rất vui khi được làm quen với hai anh.”

Còn tên thì thôi không cần giới thiệu nữa.

Vân Nhiêu đi được mấy bước rồi nhưng hai tay vẫn ôm mặt, xấu hổ tới nỗi giậm chân, mãi mà không bình tĩnh lại được.

Đến khi cô ngoảnh lại, nhìn đời qua kẽ tay thì thấy Cận Trạch đã đeo khẩu trang lại rồi, còn hai anh trên xe thì đã ra ngoài từ lúc nào, ôm cả máy tính bảng với bút xuống, phấn khích đứng quanh Cận Trạch mong anh kí tên cho, kí xong rồi thì lại chụp với nhau một bức, đưa ra yêu cầu nào anh cũng chiều tất.

Hoàng Huy chỉ vào máy tính bảng của mình, hồi hộp hỏi: “Anh, làm phiền anh viết tên bạn gái của tôi ở chỗ này được không? Cô ấy thích anh lắm.”

Cận Trạch: “Anh có bạn gái à?”

– Ừ, sang năm bọn tôi kết hôn rồi.

Cận Trạch tự giễu chính mình, cúi đầu viết lời chúc xuống máy tính bảng:

– Thế thì chúc hai người có đám cưới hạnh phúc trước nhé.

Ông bà ta từng nói, dù hồi còn độc thân bạn lí trí đến thế nào thì khi ngã vào tình yêu, IQ của bạn cũng rơi tuột xuống âm thôi.

Vào thời khắc này đây, Cận Trạch vô cùng thấu hiểu câu nói ấy.

Khi lái xe về nhà, anh với Vân Nhiêu im lặng một lúc lâu, cả hai rất ăn ý với nhau.

– Khụ.

Anh hắng giọng, phá vỡ sự lặng yên: “Anh xin lỗi.”

Cô nghe xong thì bỏ tay ra khỏi dây an toàn, tiếp lời anh ngay: “Em cũng xin lỗi.”

– Anh trước.

– Em trước.

Cả hai đồng thanh rồi sau ấy lại cùng bật cười với nhau.

Cuối cùng, vì Cận Trạch phải lái xe nên Vân Nhiêu đã mở lời trước:

– Thật ra thì đồng nghiệp của em tốt lắm, không lan truyền lung tung đâu. Vì em lo quá, sợ có tin đồn bậy bạ nào thì lại ảnh hưởng xấu cho anh.

Anh gật đầu: “Cũng do anh bộp chộp quá.”

Thực ra thì có một lí do quan trọng hơn ấy là khát khao được chiếm hữu lấy cô nó quá đỗi mãnh liệt, nhưng anh không nói ra.

Vân Nhiêu vô thức nhớ đến cảnh anh hôn cô ngay trước mặt đồng nghiệp mà gò má đã ửng lên.

Có phải mỗi bộp chộp thôi đâu, mặt dày quá ấy chứ. Vậy nhưng cô cũng không nói ra.

Cận Trạch thấy gò má cô đỏ bừng thì hàng mi đã buông xuống, đôi mắt nhuốm màu buồn thương:

– Em ngại để anh xuất hiện trước mặt bạn bè người thân em à?

Vân Nhiêu ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe: “Tất nhiên là không rồi.”

Sau khi nói xong thì cô sực nhớ ra một chuyện, hôm nọ qua nhà anh trai ăn cơm, bố mẹ có thành kiến với việc yêu idol, đã thế đợt trước Cận Trạch tới nhà cô chơi mà còn chạm trán với Vân Thâm đến ăn cơm chùa khiến lưng cô lạnh toát.

Cô từ từ chêm thêm một câu: “Cơ mà đây là tiến trình đi lên từng bước từng bước.”

Cận Trạch không trả lời.

Cô bỗng ngước lên, đôi mắt hạnh trong veo nhìn thẳng vào anh:

– Còn anh thì sao, anh sẵn lòng để tất cả mọi người xung quanh anh biết em à?

Anh quay sang nhìn cô, giọng anh trầm lắng và dịu dàng tựa như đang thủ thỉ với cô vậy:

– Chỉ cần em đồng ý thôi.

Đâu phải chỉ mỗi mọi người xung quanh, anh sẽ để cho cả thế giới biết đến cô, miễn là cô bằng lòng.

Nghe anh trả lời như vậy làm cô phải cố lắm mới không cười toe toét.

Nhìn qua ô gương chiếu hậu bên phải, cô thấy mình nhoẻn môi cười, nụ cười ấy hiện hữu trên làn da trắng hồng rực rỡ, bộc lộ ra hết thảy những xúc cảm trong cô.

Con đường ngoài kia đông nghìn nghịt tựa như cát bay mịt mù, mặt trời lơ lửng trên không trung tỏa ra những tia nắng dịu êm.

Có lẽ vì nắng rọi thẳng vào mặt nên Vân Nhiêu tự nhiên thấy mình bị hoa mắt, tầm nhìn bỗng hóa hư ảo hệt như bước vào cõi mơ.

Mỗi lần Cận Trạch nói gì đó bùi tai thì cô cứ thấy anh nặng tình đến mức không thể tưởng tượng, thậm chí còn hơi huyễn hoặc là đằng khác.

Dĩ nhiên cô không bảo anh phù phiếm hay trong ngoài bất nhất gì cả mà trái lại, tiếng nói nơi anh, thần thái và cả hành động của anh đều đồng lòng với nhau, đồng lòng tỏ bày thương yêu vô hạn.

Mọi thứ không phát triển theo từng bước mà nó đến một cách bất ngờ nên thành ra, dù Vân Nhiêu luôn khuyên bản thân mình rằng đừng tự ti nữa nhưng lúc nào cô cũng thấy vừa mừng vừa lo.

Cơ mà không sao hết.

Cả hai mới yêu nhau được có chín ngày mà.

Đến một ngày nào đó cô cũng sẽ quen thôi.

“Công chúa điện hạ lại đang nghĩ gì đấy?” Cận Trạch bỗng dưng trêu cô.

Vân Nhiêu hoàn hồn, giờ mới nhận ra mình đã về đến nhà rồi.

Dạo này anh cứ học theo hội Lê Lê, gọi cô là “công chúa”, mà anh còn thêm cả hai chữ “điện hạ” vào nữa khiến cho cái biệt danh ngớ ngẩn trở nên mập mờ và kịch hóa, lần nào nghe cô cũng đỏ mặt hết.

Cả hai bước vào thang máy, cô bỗng cười hỏi anh:

– Em là công chúa điện hạ thế anh là gì? Hoàng tử à? Hay kị sĩ?

Cận Trạch ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi trả lời: “Anh khá là muốn làm đầy tớ của công chúa điện hạ.”

Vân Nhiêu:?

Anh chợt thở dài: “Dạo này anh Hoa hay gọi anh đi họp, mà đi từ Vân Phi Giai Uyển thì xa quá. Nhà em ở đây cũng tốt, gần trung tâm thành phố, giao thông cũng tiện…”

– Thang máy lên đến nơi rồi!

Vân Nhiêu chạy vụt ra khỏi thang, giọng vẫn còn ở đấy mà người đã không thấy tăm hơi: “Em ra mở cửa cho anh!”

Ra đến cửa, cô vừa cúi xuống ấn mật khẩu vừa thầm nhủ:

Mình và anh mới bên nhau có chín ngày thôi.

Đừng để bị con công dâm đãng này quyến rũ!

Mở cửa vào nhà, nhóc Tây Kỷ vẫn đứng canh ngoài cửa, thấy có người đi vào thì dựng đứng đuôi lên, phi như điên đến bên cô.

Vân Nhiêu đặt túi xuống, bế Tây Kỷ lên trước rồi hôn vào môi bé.

Cận Trạch đứng sau lưng cô, tự dưng nói ra một câu: “Nó là con trai.”

Cô ngoảnh mặt nhìn anh, chẳng hiểu gì hết. Nhóc Tây Kỷ cũng ngơ ngác chớp mắt với anh, tiện thể lắc lắc bờ mông đã bị triệt mất hai hòn bi.

Cận Trạch vươn cánh tay dài ra cuỗm Tây Kỷ từ tay cô rồi hôn lên môi nó, sao chép y nguyên bản gốc.

– Indirect kiss. (Hôn gián tiếp)

Anh mỉm cười giải thích.

Mỗi lần Cận Trạch đến nhà Vân Nhiêu chơi, cô vẫn luôn có cảm giác hình như đây không phải căn hộ của mình mà đây là sân nhà cho ảnh đế công lẳng lơ bùng cháy.

Cô lại đỏ mặt, giờ cô đã bỏ luôn cái việc tiếp đãi “chủ nhân đích thực”, tự mình cầm túi rảo bước về phòng ngủ.

Cận Trạch lại đi theo cô như rập khuôn, đi đến phòng ngủ, cô không kìm được phải quay lại hỏi anh:

– Anh đang làm gì thế?

– Đi thăm cung điện của công chúa điện hạ.

Anh nói hết đỗi thản nhiên, khóe môi nhoẻn nụ cười: “Tiện thể thăm lại cái tù đợt trước anh phải ngồi xổm trong đấy.”

Cửa phòng đóng lại cái “sầm” ngay trước mặt anh.

Cận Trạch sờ chóp mũi suýt thì bị đập nát của mình, nét cười đong đầy trong ánh mắt anh.

Nếu như năm 18 tuổi không xảy ra những chuyện ấy thì có lẽ anh còn trơ mặt thêm nữa.

Mãi mới có được cô trong đời, anh bị đè nén biết bao năm trời, biết bao năm không được trêu cô bé thì giờ phải trêu gấp bội, trêu trắng trợn.

Sau khi đóng cửa phòng, Vân Nhiêu cầm chiếc túi đang để dưới đất lên rồi treo trên giá, ra vẻ bình tĩnh bước vào trong.

Cho đến khi nhìn thấy ngục giam mà người nào đó đã từng phải ngồi trong ấy thì cô không kiềm chế được nữa, nhào luôn lên giường mà chẳng thèm tẩy trang thay đồ gì hết, quẫy đạp lanh tanh bành.

Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, cô đã vượt qua cơn xấu hổ, đứng dậy đi ra tủ quần áo rồi bắt đầu thay đồ.

Vào một khoảnh khắc nào đó, cô lại nhớ về cái ngày bất ngờ gặp phải Vân Thâm đến nhà mình ăn chùa.

Khi ấy, cô với Cận Trạch chưa là gì của nhau.

Mà bây giờ, cả hai đã yêu nhau rồi.

Anh mình sẽ phản đối.

Nghĩ đến đây, Vân Nhiêu bỗng thấp thỏm hẳn đi.

Một ngày nào đó cả hai sẽ ra mắt gia đình của nhau, một ngày nào đó cả hai sẽ bị bắt thóp.

Với cái sự nóng tính của ông anh mình thì rất có khả năng ổng sẽ đánh Cận Trạch mất.

Con tim bé nhỏ của cô đang loạn nhịp vì sợ hãi tột cùng. Cô không thể ngồi đợi cái chết ập đến được, chắc chắn phải chủ động làm gì đó thôi.

Chập tối, Vân Nhiêu đã nấu cơm xong, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Sau bữa ăn, Cận Trạch chịu trách nhiệm rửa bát.

Hiếm khi nào cô lại hào sảng như thế này, kệ anh đứng một mình tất bật trong bếp luôn.

Cô cầm điện thoại trong tay, cố tình đi vào bếp nhìn bóng lưng anh rồi mới rón rén bước ra ban công, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhạc chờ sắp tắt đến nơi rồi thì ông tướng ở đầu dây bên kia mới chịu nghe máy.

– Đang tập thể dục, có việc gì thì nói luôn đi.

– À.

Giọng Vân Nhiêu vừa êm ái vừa ngọt ngào: “Anh ăn cơm chưa?”

Vân Thâm: “Chưa.”

Vân Nhiêu: “Nay anh không đi làm à, có bận gì không?”

Vân Thâm: “Bận tập gym.”

Vân Nhiêu gật đầu với không khí, để nói được cái giọng đáng yêu như này thì khóe môi cô cũng phải nhoẻn lên:

– Anh, em có việc nhờ anh.

Vân Thâm: “Nói đê.”

Cô sờ cổ, khẽ đáp: “Anh… Ừ thì, em có đứa bạn cấp ba sắp kết hôn rồi, nó còn mời đi ăn cưới nữa đấy.”

Vân Thâm: “Rồi sao?”

Vân Nhiêu tự dưng tủi quá trời: “Người ta sắp cưới đến nơi rồi mà em còn chưa yêu lần nào.”

Vân Thâm: …

Hình như anh vừa tập với máy xong nên giọng có hơi hổn hển, cuối cùng cũng sẵn lòng nói thêm vài từ:

– Ai chà, Nạo nhà mình muốn yêu rồi cơ à?

Vân Nhiêu: “Ừ… Cơ mà… Em biết ít con trai lắm.”

Nói chung thì Vân Thâm cũng hiểu lời cô nói rồi.

Biết ít con trai, không xây dựng được hình mẫu lí tưởng, không biết bắt đầu từ đâu nên mới phải nhờ anh giúp.

Vân Thâm: “Được rồi.”

Mặc dù anh chưa làm ông mối bao giờ nhưng do nhu cầu công việc và học tập nên mấy năm nay anh quen rất nhiều trai trẻ.

Em mình do chính mình nuôi nấng, giờ mình chọn người yêu cho con bé thì cũng khá yên tâm.

Tìm anh nào tuổi trẻ tài cao, gia đình hoàn hảo, quan trọng là phải tử tế…

Vân Nhiêu: “Em thích anh Cận Trạch.”

Vân Thâm: …

Vân Nhiêu: “Nên bắt buộc phải đẹp trai như anh Cận Trạch, cao như anh ấy, lương một năm cũng phải ngang ngang anh ấy luôn…

– À.

Vân Thâm tự dưng cười khẩy, giọng anh như được dát một lớp cát rồi phủ thêm lớp băng, vừa trầm vừa lạnh lùng:

– Lương nó năm nào chả mấy trăm triệu, thế mày lên bảng xếp hạng Forbes mà tìm.

*