Vân Nhiêu sắp quên mất từ “bình đẳng” là như thế nào rồi.
Này là bình đẳng á hả?
Tay phải cô đang chạm lên lồng ngực nóng bỏng của anh, cảm giác cưng cứng nhưng bất ngờ sao, cô không muốn thả tay ra chút nào.
Sờ thích thật đấy.
Dường như cô đã bị thế lực hắc ám nào đó bỏ bùa rồi.
Cận Trạch đã buông tay cô ra, anh cụp mắt, im lặng nhìn cô, rồi bỗng sực ra rằng cô không hề rụt tay về.
Những ngón tay mềm mại trắng nõn như cây bông đang run rẩy thăm dò anh với tốc độ một mi li mét trên giây.
Có lẽ hôm nay anh đã phát hiện ra vô vàn điều kì thú.
Phải chăng thẳm sâu trong linh hồn của một cô em thẹn thùng, nhìn anh ba giây thôi đã đỏ mặt là một nàng mèo bám người và chủ động?
Thế thì đã giải thích được vì sao sau khi say, cô lại dây cà dây muống với người ta đến như vậy.
Bởi vì bản tính đã phơi ra hết rồi.
Vân Nhiêu nhìn ngón tay mình đang di chuyển chầm chậm chầm chậm.
Đỉnh quá.
Đáy lòng cô cất lời ngợi ca, khóe môi cũng vô thức cong cong nét cười.
Ngay sau ấy, nụ hôn thứ ba đã ập xuống. Kèm theo ấy là một sự tương tác bình đẳng. Rõ ràng đã hôn hai lần rồi, “tài hôn” của người ấy được phát triển vùn vụt mà Vân Nhiêu thì vẫn cứ ngu ngơ.
Thoáng chốc, cô đã nhận ra thế này không ổn chút nào.
Người cô kì cục lắm, khi thì hóa thành nước, khi thì cứng như đá, cơ thể cô đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cô rồi.
Bình đẳng cái gì, cô còn chả có gan tận hưởng đây, thế mà người ta đã đơn phương hưởng thụ rồi.
Thấy Vân Nhiêu tự nhiên vùng vẫy, bờ môi bị bao phủ cũng ngân lên tiếng rên rỉ nghẹn ngào thì Cận Trạch đã buông cô ra ngay, rồi hơi nghiêng người đi, hình như cũng anh hơi ngượng nên đã nói “xin lỗi” cô với chất giọng trầm khàn.
Đêm qua, trước khi đi ngủ, anh còn nghĩ tử tế rằng, chốn đây tồi tàn quá, anh không hề muốn phát sinh bất cứ chuyện gì với cô ở nơi này hết.
Vậy mà giờ đây, anh mới được thấy rõ bộ mặt thật của mình.
Dù phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất thì chỉ cần cô ở đây, anh sẽ bị mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Vân Nhiêu vội vàng miết lại chiếc áo nhăn nhúm của mình, thõng cả tay cả chân xuống giường. Lúc chạy trốn còn suýt nữa sụp xuống đất vì chân èo oặt quá.
Cô chạy vụt về giường, vén chăn lên che hết người với nửa mặt, chỉ để lại mỗi đôi mắt trong veo ấy. Cô nhìn chằm chằm chàng trai ngồi ở giường bên với gương mặt vừa cảnh giác vừa thẹn thùng.
Cận Trạch hơi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, ung dung nhìn cô.
Rèm cửa chỉ che nắng được chút xíu, ánh mặt trời đã le lói qua khe cửa, theo dòng thời gian, những tia sáng ấy ngày một đậm màu hơn.
Đến khi những ham muốn mập mờ tan đi, Cận Trạch xoa hai bên thái dương, trở về với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Cũng sáu giờ rồi, em còn ngủ được nữa à?” Anh chợt hỏi.
Vân Nhiêu kéo chăn, giọng mù mờ: “Không biết.”
– Thế thì mình nói chuyện đi.
Anh cúi xuống, ánh mắt ấy sao quá đỗi dịu dàng, giọng anh như đang mồi chài cô nhưng ẩn hiện trong ấy đôi chút khó chịu:
– Hôn cũng đã hôn rồi mà không muốn nói gì với anh à?
Anh còn chưa dứt lời thì cô nhóc đang chui rúc trong chăn như đang chui đầu vào mai rùa tự dưng ngồi dậy, nhanh đến mức khiến anh giật mình.
– Có… Có chứ.
Vì cô không mặc đồ lót, áo ngoài cũng mỏng nên cô cứ xấu hổ, ôm ngực mãi. Giọng cô ánh lên sự sợ sệt nhưng cô có lời muốn nói với anh nên vẫn kiên quyết cất tiếng:
– Anh, em đã thích anh rất nhiều năm rồi.
Ngoài trời ríu rít tiếng vang, những thanh âm trong trẻo báo hiệu một ngày mới tốt lành.
Cận Trạch nhìn đôi mắt trong veo của cô mà ngẩn người.
Rất nhiều năm rồi.
Anh đoán rằng sau khi cô trở thành fan anh thì thích của cô chỉ đơn giản là u mê anh nhiều năm mà thôi.
Anh trên màn ảnh rộng khoác lên mình hình tượng nhân vật, biến hóa muôn vàn với những bộ trang phục và kiểu make up khác nhau. Vậy nên, ấy không phải con người thật của anh.
Nhưng cũng không sao hết.
Chỉ cần cô thích anh thôi là đủ rồi.
Giọng anh nhẹ nhõm hẳn đi, chừng như anh cũng đang hồi hộp:
– Nếu vậy thì em có chấp nhận anh không?
Vân Nhiêu lại ngớ ra mất rồi.
Trái tim cô thắt lại, không hiểu sao Cận Trạch phải nói với cô bằng giọng điệu hèn mọn đến thế.
Mặc dù cô không tự ti nhưng cô cũng biết thân biết phận.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, chẳng phải báu vật mà người ta khát cầu.
– Anh, em nói rằng em vẫn luôn thích anh…
Cô lại nhấn mạnh lời mình nói. Sau ấy, cô bỗng siết chặt tấm chăn, tiếp tục thổ lộ hết những thương yêu trong mình:
– Với lại, đây là lần đầu tiên em yêu…
– Lần đầu tiên?
Cận Trạch tự dưng cắt lời cô.
Ánh nắng mờ ảo đã giúp Vân Nhiêu thấy hàng mày anh cau lại, khuôn mặt cũng trầm xuống, đến mắt thường cũng nhìn thấy được.
Cô không biết mình nói sai ở đâu hết.
Chả lẽ anh không thích con gái không có kinh nghiệm tình trường à…
Cô lo lắng, ghìm chặt chiếc ga giường trắng muốt: “Mối tình đầu… Không được ạ?”
– Em với Tần…
Cận Trạch cau mày nhìn cô, nhưng lát sau, chân mày anh đã giãn ra, nét mặt ngổn ngang muôn lối, nỗi sung sướng và buồn bực thay nhau chiếm lấy anh: “Được rồi, không sao hết.”
Vân Nhiêu gật đầu, nói tiếp: “Mặc dù em chưa biết yêu nhưng em rất nghiêm túc… Em mong anh cũng sẽ nghiêm túc với em.”
Anh bỗng bật cười, bất bình cho chính bản thân mình: “Sao anh lại không nghiêm túc, khiến cho em…”
Anh ngừng lại, như thể đã nhận ra được điều gì đó.
Dạo này lu bu quá, làm anh quên mất quả drama khiến người ta câm nín.
Anh dần ngoảnh mặt đi, nắng ban mai họa lên mặt anh một nét mờ ảo vạch rõ hai bờ sáng tối, phản chiếu một gương mặt rối bời và xoắn xuýt đến tột cùng.
Vân Nhiêu lẳng lặng nhìn anh, thầm siết tay thành nắm đấm, một thứ gì đó in sâu trong cõi lòng như muốn trào ra.
Cuối cùng, Cận Trạch hạ quyết tâm, quay lại nhìn cô: “Về scandal mấy hôm trước, Nhiêu Nhiêu, nếu em để bụng thì anh sẽ giải thích cho em nghe…”
– Em tin anh.
Nói xong câu này, Vân Nhiêu đã tỉnh táo hoàn toàn.
– Em không muốn can thiệp quá sâu vào cuộc sống của anh, cũng chẳng cần anh phải báo cáo cho em hết mọi chuyện, chỉ cần…
Thật ra điều khiến cô quan tâm nhất chỉ có một mà thôi:
– Chỉ cần anh dành ra chút ít thời gian để ở bên em là được rồi.
Cả hai đều có những mối quan hệ xã giao và những người bạn thân của riêng mình. Tuy nhiên, khi đã xác định yêu nhau, xác định người ấy đứng ở vị trí đặc biệt thì nên đối xử với người ấy một cách khác biệt.
Cô sẽ không chiếm hết thảy thời gian của anh mà cô chỉ hi vọng rằng, cô sẽ là người dành nhiều thời gian cho anh nhất, vậy là đủ rồi.
Thoáng chốc, ánh mắt Cận Trạch đã hóa dịu dàng:
– Anh đã lùi rất nhiều lịch trình trong mấy tháng sau rồi.
Cô còn chưa kịp đắc chí thì anh đã nói nốt nửa câu sau:
– Sau này đành phải để bé Vân Nhiêu bao nuôi thôi.
Vân Nhiêu: ….
Có khi cô phải mang theo đồng hồ hẹn giờ thật rồi, để xem tần suất con công này diễn trò như thế nào.
Cơ mà hôm nay anh đã nghiêm túc rất lâu, thế là tốt lắm rồi.
Bao nuôi thì bao nuôi.
Mặc dù có khả năng là cô không nuôi nổi nhưng cô sẽ cố gắng làm việc hơn nữa để nuôi anh.
Vậy nên.
Giờ cả hai yêu nhau rồi hả?
Suy nghĩ này đã khiến Vân Nhiêu đỏ mặt, cô nằm xuống tỉnh bơ, hai tay kéo chăn lên tận đầu, cuốn mình cho thật chặt.
Trong chăn nóng nực tối mù, cuối cùng thì cô cũng để cho biểu cảm của mình được mặc sức thả bay, khóe môi cong đến tận mang tai, nụ cười nồng đượm trong ánh mắt.
Cô bịt miệng, không dám cười thành tiếng.
– Giường to thế này mà sao em cứ phải rúc vào trong góc thế?
Vân Nhiêu ngẩn ra.
Giường 1m2 là to à?
Loáng chốc, người nào đó tiếp tục lẩm bẩm:
– Anh hiểu rồi.
Đặng, anh bật cười: “Bé Vân Nhiêu đang nhường chỗ cho anh đây mà.”
– Không phải!
Cô tung chăn ra, để lộ khuôn mặt đỏ bừng như nắng chiều:
– Em… Em phải dậy đây.
Cô còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc”, tiếng gõ vang như tiếng sấm, bỗng chốc phá tan những tình cảm sinh sôi trong căn phòng.
– Đưa đồ ăn sáng à? Sao đến sớm vậy nhỉ?
Vân Nhiêu hốt hoảng nhảy xuống giường: “Anh tránh ra chút, em đi mở cửa.”
Nói xong, cô cầm balo trên đầu giường rồi chạy vụt vào nhà vệ sinh để sửa soạn, sau đấy mới ra mở cửa. Cô đứng chặn ở ngoài, không để người ta nhìn vào phòng.
Nhân viên cứu hộ phụ trách việc chăm sóc khách du lịch đang đứng trước cửa, đáng ra anh sẽ đến đúng giờ nhưng nay anh tới sớm để thông báo cho bọn cô là xe đón cả ba ra sân bay thành phố B đã đến rồi, nhắc tụi cô chuẩn bị đồ nhanh nhanh, 30 phút nữa sẽ lên đường.
Vân Nhiêu biết ơn vô cùng, cất tiếng cảm ơn với anh ấy.
Quay về phòng, Cận Trạch đã nghe thấy đoạn hội thoại của hai người nên không cần cô phải nhắc lại nữa.
Mối quan hệ vừa mới được xác nhận thì đã phải chia xa.
Cô bước đến bên anh, kéo vạt áo anh rất chi là miễn cưỡng:
– Anh ơi, em phải đi rồi, bao giờ thì anh đi thế?
– Anh phải ở đây thêm một ngày nữa.
– Hả?
– Anh Hoa với anh đi cùng nhau. Bọn anh đã đến đây rồi thì phải hoàn thành việc idol nên làm chứ. Trong sáng nay anh sẽ đi hỏi thăm người dân gặp thiên tai ở huyện lân cận và gửi họ ít đồ.
“Ok.” Vân Nhiêu gật đầu: “Thế anh cẩn thận nhé. Giờ có thời gian rồi, anh ngủ thêm tí nữa đi chứ?”
Cận Trạch vươn vai như thể đang thư giãn:
– Không cần. Sống 26 năm trời, đêm qua mới là giấc ngủ ngon nhất trong đời anh.
Vân Nhiêu: …
Cô vẫn chưa miễn dịch được với việc con công diễn trò nên đôi tai lại ửng lên.
Anh cúi xuống cầm chiếc túi đựng ba suất đồ ăn sáng lên:
– Em mau mang cho bạn em ăn đi.
Vân Nhiêu lại lấy một suất ra khỏi túi rồi đặt vào tay anh:
– Ba đứa bọn em ăn hai suất là đủ rồi.
Lúc mang đồ ăn sang phòng bên cạnh, cô còn cố tình không cầm balo của mình theo. Đến khi cả ba ăn xong rồi thu dọn đồ đạc, trước khi đi, cô lại quay về phòng lấy balo, như thế thì sẽ được nhìn anh thêm lần nữa.
Cái vẻ bịn rịn lưu luyến của cô đã bị Lê Lê với Ôn Dữu cười hố hố vào mặt suốt chặng đường.
Chiếc xe chở khách du lịch ngả nghiêng trên đường núi gập ghềnh.
Sau khi có sóng trở lại, mọi người cũng đã liên lạc với người nhà, cơn khủng hoảng mà động đất mang tới đã biến tan.
Vân Nhiêu, Lê Lê và Ôn Dữu ngồi hàng cuối, hàng trên có khách đang ngủ nên lúc nói chuyện, bọn cô phải cố kìm cái mồm lại.
Lê Lê khởi xướng: “Công chúa còn đứng đấy làm gì?”
Ôn Dữu cũng hát theo: “Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, nó rầu quá ấy mà.”
Lê Lê/Ôn Dữu: “Há há há há há há há há.”
Vân Nhiêu lườm hai đứa nó nhưng ra cái vẻ khinh bỉ được có tích tắc đồng hồ thì chưa gì nụ cười đã nở rộ trên môi rồi.
Ôn Dữu: “Đấy mày coi nó kìa, phơi phới thế kia mà lị.”
Lê Lê bĩu môi: “Nó cũng chỉ được cái phơi phới thế thôi. Bọn mình nhốt nó ở chung phòng với idol nó mà tao chả lo gì hết, vì thể nào nó cũng rúc vào mai rùa không dám ló đầu ra đâu mà.”
Vân Nhiêu nghe thế thì ức lắm: “Đứa nào nói? Đêm qua tao bạo lắm đấy.”
Lê Lê tò mò: “Bạo thế nào? Có động chạm gì không?”
– Tất nhiên là có rồi?
Lê Lê: “Nắm tay hay ôm?”
Vân Nhiêu chớp chớp mắt, môi giật giật: “Ừm…”
Tiên Ôn rất có mắt nhìn: “Mịa bà nó, chả lẽ bọn mày…”
Lê Lê: “Chả lẽ cái gì?”
Ôn Dữu nuốt nước miếng: “Hôn, hôn à?”
…
Không chỉ hôn mà còn hôn lưỡi, hôn rất sâu luôn nhá, kiểu đó đó.
Vân Nhiêu không trả lời nhưng khuôn mặt đỏ ửng của cô đã bán đứng hết thảy.
“Thật?!” Lê Lê khiếp hồn: “Sao nhanh thế, bọn mày mới ở bên nhau mà đã hôn rồi?”
“Nhanh à?” Vân Nhiêu hỏi ngược lại.
Lê Lê: “Chứ còn gì. Mày nhát thế làm tao cứ tưởng bọn mày sẽ phát triển dần dần…”
Cô ngừng lại, rồi bỗng cau mày:
– Anh Cận Trạch chủ động hết à?
Vân Nhiêu cụp mắt, nhớ lại quá khứ. Hình như anh không chủ động hoàn toàn, cô mới là người cướp nụ hôn đầu của anh, mà người tỏ tình cũng là cô nốt….
Lê Lê tưởng cô đang ngầm thừa nhận thì tự dưng nổi khùng lên:
– Chẳng lẽ ổng… Còn táy máy tay chân với mày nữa à?
Xe bỗng nhiên tròng trành khiến Vân Nhiêu chao đảo, ánh mắt cũng run run: “Anh ấy…”
– Tao biết rồi!
Lê Lê siết tay lại, cực kì điên tiết: “Ổng sờ chỗ nào?”
– Không sờ! Không sờ thật mà.
Vân Nhiêu nắm tay Lê Lê, nói láo: “Hôn có một cái thôi chứ không có gì hết.”
Ôn Dữu ngồi cạnh cũng khuyên đôi câu thì Lê Lê mới chịu xuôi xuôi.
Chặng đường sau ấy, chị đại Lê cứ ngồi khoanh tay trước ngực, nhìn Vân Nhiêu với vẻ nửa tin nửa ngờ vì lo rằng bạn mình bị người ta ăn hiếp.
– Người trong giới có khác, thẳng thắn thật.
– Mặc dù ổng là đàn anh của bọn mình nhưng ổng ở showbiz bao năm vậy rồi, không mê gái thì khó lắm.
– Tao không nói ổng không tốt. Ổng đi đến tít tận đây để gặp mày thì bọn tao cũng cảm động, thấy rằng ổng là người mà mày có thể dựa vào. Nhưng mày ngoan quá, dễ bị người ta dắt mũi nên bọn tao cứ phải săm soi thế đấy.
…
Lê Lê cứ lầu bầu bên tai Vân Nhiêu cả đoạn đường, cô nghe đến nỗi tai sắp chai cả đi rồi, còn khủng bố hơn cả mẹ Khương nữa.
Mặc dù những gì Lê Lê nói không lay chuyển được tình cảm của cô nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến cảm xúc trong cô.
Những lời thẳng thắn thì thường chối tai, cô biết bạn mình cũng vì tốt cho mình cả thôi, mấy đứa không muốn cô bị bắt nạt chỉ vì quá ngây thơ.
Khát khao muốn được ở bên Cận Trạch vẫn không hề thay đổi.
Chỉ là…
Ba đứa bọn cô mới vào phòng chờ sân bay được một lúc, Vân Nhiêu đang cắm đầu nghịch điện thoại thì tự nhiên nhận được cuộc gọi từ Cận Trạch.
Điện thoại trong tay rung bần bật, con tim cô cũng run theo, vội vàng đi đến chỗ không người để nghe máy.
– Đàn anh, anh đang ở đâu thế?
– Anh đang đi sang huyện lân cận. Xe đang dừng lại để đổ xăng, anh nghĩ chắc em đến sân bay rồi nên mới gọi cho em.
– Ừ, em tới rồi.
Vân Nhiêu áp máy vào tai, giọng anh đã khiến tim cô loạn nhịp.
– Anh ơi…
Bấy giờ Cận Trạch đang đứng bên vách núi không bóng người qua lại.
Cơn gió ở chốn núi đồi khoan khoái vô cùng, áo anh bị thổi phồng lên, vạt áo cũng phất phới, tung bay trong không trung, càng tôn lên sự rắn rỏi của bóng lưng anh.
Anh Hoa quản lí ngồi trong xe nhìn bóng hình anh mà phải cảm thán, chú em đã được trời ban cho làm vua màn ảnh rồi.
“Sao thế?” Chừng như giọng nói dịu dàng của anh đã tan vào trong gió.
Vân Nhiêu sờ tay lên má, vừa ngoan lại vừa tủi:
– Anh… Anh nghiêm túc đúng không?
Sau khi nghe xong, Cận Trạch hơi chau mày lại, khóe môi nhếch lên thật nghiêm nghị làm sao.
Không biết cô nhóc lại lo lắng chuyện gì nữa.
Anh oan quá mà, còn oan hơn cả Đậu Nga.
Dẫu rằng… Sáng nay anh có hơi quá trớn, mất kiểm soát bản thân.
Anh hít một hơi thật sâu, hỏi ngược lại cô:
– Còn em thì sao, em nghiêm túc đến thế nào?
Hình như Vân Nhiêu không ngờ anh sẽ hỏi mình như vậy.
Cô im lặng, chầm chậm trả lời một cách kiên định:
– Em… Dĩ nhiên em sẽ nghiêm túc rồi, nếu cả đời chỉ yêu một lần thì còn gì sánh bằng nữa.
Tiếng gió thét gào bên tai, nó đã đưa chất giọng trầm lắng của anh đến bên cô:
– Ừ, thật ra thì anh cũng già rồi.
Cô đờ đẫn, tất nhiên là chả hiểu gì hết. Cô nghe thấy mỗi tiếng anh hắng giọng rồi trả lời hết sức ung dung:
– Anh quyết định ở bên em vì mục đích kết hôn mà.
Vân Nhiêu: ….?
Từ từ đã…
Có lẽ anh vừa mỉm cười, hoặc cũng có lẽ anh vừa hít sâu một hơi, và rồi sau ấy anh đã nghiêm mặt lại: “Càng nhanh càng tốt, Nhiêu Nhiêu à.”