Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh

Chương 33

Ánh ban mai xuyên qua những kẽ hở trên rèm cửa, in dấu một viền sáng thanh mảnh xuống nền nhà.

Vân Nhiêu dụi mắt, ngồi dậy trên giường, gác chân lên thành giường rồi ngồi đờ đẫn một lúc lâu.

Bất hạnh làm sao, đêm qua cô chẳng ngủ được khắc nào.

Bao lần vùng vẫy giữa hai bờ thật ảo, để rồi con tim bỗng rớt rơi khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Sáu giờ sáng, Vân Nhiêu đứng trước bồn, vúc nước lạnh lên rửa mặt.

Khi ngẩng đầu lên, cô thấy bản thân mình tái nhợt trong gương, đôi mắt cũng đỏ ửng lên như thỏ. Rõ ràng chẳng có nước mắt nhưng cớ sao lại giống như khóc cả đêm thế này.

Đúng lúc này có người gõ cửa phòng cô, đồng nghiệp đứng ngoài lịch sự nhắc nhở cô đã đến giờ dậy rồi.

Vân Nhiêu trả lời sau cánh cửa: “Tôi ra ngay đây.”

Cô ra ngoài phòng ngủ, lúc sắp xếp tài liệu thì lia mắt đến chiếc điện thoại đang nằm lặng im trên đầu giường.

Cô vẫn chưa mở máy lên, cứ để như vậy đi.

Vân Nhiêu tự nhận bản thân là người không kiên định, tâm trí cô giờ đây đã xuất hiện vô vàn những tranh đấu. Cô muốn khóc òa lên, muốn đọc hết những bình luận trên Weibo, và muốn gọi điện chất vấn anh thật gay gắt nữa…

Nhưng may sao, cô là người biết nghĩ cho việc lớn. Nếu công việc hôm nay thất bại thì chắc chắn cô sẽ chết thê thảm hơn nhiều.

Cô thả chiếc điện thoại không khác nào cục gạch xuống đáy túi rồi xốc túi lên, mở cửa ra ngoài.

Đồng nghiệp đang đứng ngoài đợi cô, thấy cô mà ngạc nhiên:

– Đêm qua không ngủ được à? Sao mặt mũi tối hù đi thế này?

Vân Nhiêu cong cong môi: “Tôi đánh son nhạt ấy mà, lát nữa ăn sáng xong đánh lại ngay.”

*

Làm việc từ tám giờ sáng, đi từ phòng họp của chính quyền thành phố đến sân vận động Giuseppe Meazza, cuối cùng thì đi quanh khu triển lãm của trung tâm thể thao thành phố. Khoảng bốn giờ chiều thì chuyến đi hôm nay mới kết thúc.

Tâm lý của Vân Nhiêu không ổn định nhưng trình độ dịch và kĩ năng chuyên môn của cô vẫn vô cùng tuyệt vời. Nội dung dịch còn nằm trong lĩnh vực mà cô am hiểu nên khả năng thành công rất cao. Nhìn chung thì quá trình làm việc cũng nhẹ nhàng.

Kết thúc công việc, lãnh đạo cấp cao nhất trong đoàn đã cử thư kí đến hỏi Vân Nhiêu có muốn đi ăn cùng mọi người không.

Sức khỏe của cô đã cạn kiệt nên đành phải từ chối.

Thư kí: “Thầy Trần khen trình độ dịch của cô sánh bằng với phiên dịch viên chuyên nghiệp đấy, mong sẽ được thấy cô phiên dịch trong hội nghị sắp tới.”

Vân Nhiêu nghe được câu ấy mà bao mỏi mệt trong người bỗng biến tan trong chớp mắt.

Trong giới dịch thuật những ngôn ngữ nhỏ ở Thượng Hải thì số phiên dịch viên cũng không quá 10 người, với lại công việc thì toàn bị giáo viên từ các trường đại học đảm nhiệm hết rồi. Công việc khó khăn, cơ hội thì ít nên hầu hết các sinh viên ngôn ngữ sẽ học thêm văn bằng hai để tìm một con đường mới cho tương lai của mình.

Vân Nhiêu hiểu mình chưa đạt đến trình độ chuyên nghiệp nhưng được khen như vậy thì cô vẫn rất vui.

Bắt taxi về khách sạn, cô bỗng nhớ đến lá bài tarot mà mình đã chọn. Chén Thánh nằm giữa bàn tay, dòng nước trong xanh trào ra miệng cốc tựa như đài phun nước.

– Nước trong chén Thánh tràn ra thể hiện mày sẽ gặt hái được thành công và nhận được sự công nhận ngoài mong đợi của mình…

– Nhưng đồng thời, nó là lá duy nhất đang bị ngược trong số những lá bài ở đây, thể hiện rằng mày sẽ gặp phải thất bại bất ngờ, ví dụ như tình cảm bị chối bỏ, phủ nhận hoặc bị phản bội.

Vân Nhiêu chẳng biết mình nên thần thánh đại tiên hay trách con bé linh quá đây.

Quay về khách sạn, giường và bàn đã được dọn hết rồi, hết thảy đều gọn gàng sạch sẽ, chẳng thể thấy được sự bừa bộn từ đêm qua.

Nhưng cảm xúc của cô sau khi bị tổn thương thì còn “dọn” được nữa không?

Cô nằm xuống sofa bên cạnh cửa sổ, chiếc gối mềm mại in hình hoa để ra sau đầu, người cô nhẹ nhõm hẳn đi.

Cuối cùng thì cô cũng lôi chiếc điện thoại đã tắt nguồn được tám tiếng đồng hồ ra.

Điện thoại vừa phát màn hình khởi động thì nước mắt cô đã tuôn rơi.

Giờ thì khóc được rồi.

Cô muốn khóc cả đêm, muốn gào lên chửi bới, tiện thể mắng mình ngu cho tỉnh ra.

Đêm qua mất ngủ, khung cảnh xuất hiện nhiều nhất trong tâm trí cô là khuôn mặt mĩ miều của Giản Nguyên Nguyên, và hai bé mèo Anh lông ngắn thuần chủng xinh xắn ấy nữa.

Nếu như bạn gái trong scandal của anh xâu xấu một xíu thì Vân Nhiêu đã chẳng tự ti như thế này.

Song, khi được nhìn thấy cuộc sống của Giản Nguyên Nguyên, dù cô là con gái thì tim cô cũng lỡ nhịp.

Thật ra từ bé đến giờ Vân Nhiêu vẫn luôn được khen xinh, nếu so về nhan sắc thì cô không kém cạnh Giản Nguyên Nguyên chút nào. Nhưng về khí chất thì cô đã bị người ta đè bẹp rồi.

Người ta còn trẻ mà đã là giám đốc thiết kế của một thương hiệu xa xỉ, khuôn mặt hào hoa, khí chất tuyệt đỉnh.

Còn cô thì sao, từ khi còn bé đã bị anh mình gọi “Nạo ngu Nạo ngu” đến dại cả người, chắc chắn khí chất của cô là một chữ “ngu” to đùng.

Cả khoảng cách giữa mèo của hai cô nữa chứ.

Nếu cô đoán đúng thì hai bé mèo của Giản Nguyên Nguyên là bố mẹ của Tây Kỷ, đưa bừa một con số ra thì giá trị của con mèo ấy cũng phải lên đến năm chữ số.

Uổng công Tây Kỷ của cô được sinh ra trong một hoàn cảnh tuyệt vời nhưng lại có sọc hổ trên lông, đã thế cái giá của nó còn bèo kinh khủng, có mỗi 520 tệ…

Điện thoại mới mở được mười mấy giây mà trong đầu cô đã viết xong bài nghị luận với chủ đề “tự ti” rồi.

Hức hức…

Nước mắt lăn xuống gò má, thấm vào áo sơ mi lụa, hiện lên những vệt nước nhạt màu.

Cô khịt mũi, nhìn máy sáng lên, màn hình khóa bật ra thông báo liên tục.

Từ đêm qua, Cận Trạch đã gọi cho cô năm cuộc điện thoại.

Vân Nhiêu bỗng ngồi thẳng người dậy.

Cô vào WeChat mở inbox ra thì thấy thêm sáu cuộc gọi nhỡ.

Ngoài mấy cuộc gọi ra thì còn…

Hai giờ sáng.

Cận Trạch: Lên Weibo đi.

Sáu giờ sáng.

Cận Trạch: Sao em vẫn tắt máy thế?

Mười hai giờ trưa.

Cận Trạch: Làm việc bắt phải tắt máy à? Hay điện thoại hỏng rồi?

Cận Trạch: Mở máy gọi lại cho anh.

Vân Nhiêu hít một hơi thật sâu, cô vô thức muốn gọi lại cho anh. Nhưng khi ngón trỏ chạm vào màn hình thì bỗng dừng lại.

Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào. Vội vàng gọi cho anh, nếu không nức nở trách móc anh rồi mất hết liêm sỉ thì cũng sẽ bị anh dắt mũi đến mức không biết đâu là đông tây nam bắc.

Nếu anh bảo mình vào Weibo thì cứ lên xem vậy. Khéo tình thế đã được đảo ngược rồi.

Mu bàn tay cô gạt nước mắt, ngón tay vội ấn vào chiếc app màu vàng.

Check từ top 1 đến top 50 hotsearch, check thêm cả kết quả tìm kiếm rồi vào super topic check tiếp… Vân Nhiêu chớp chớp mắt, không dám tin vào mắt mình.

Sao lại không thấy gì hết thế này?

Hashtag #Cận Trạch bị phanh phui chuyện tình cảm# tối qua còn sắp nổi đình nổi đoàng, giờ mới được mười mấy tiếng đồng hồ mà cả hotsearch lẫn những topic liên quan đã chẳng còn tăm hơi.

Đây là sức mạnh của tư bản à?

Mà giàu thì sao, dù trấn áp được dư luận thì sự thật vẫn không thay đổi…

Vân Nhiêu chạm tay xuống, màn hình đã chuyển đến Weibo của Cận Trạch.

Hai giờ sáng hôm nay, tức chín giờ sáng ở Bắc Kinh, tài khoản của anh đã share lại bài viết của studio.

Bài viết rất dài và cũng rất nhiều ảnh, cô hít sâu một hơi, nghiêm túc đọc từng chữ từng chữ.

Studio Cận Trạch: Sự việc liên quan đến tài khoản Phóng viên giải trí Lý Tiểu Đao và bài viết “Ảnh đế nổi tiếng nào đó, tình yêu của siêu sao hai chữ sắp bị phanh phui” được đăng vào sáng ngày hôm nay, chúng tôi xin được trả lời như sau… Studio có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với hành vi phát tán thông tin sai lệch nhằm xâm phạm đến danh tiếng và tác động xấu đến xã hội.

Vân Nhiêu đu idol biết bao năm trời, mặc dù ngoài đời thực cô ít gặp chuyện thị phi nhưng mạng xã hội thì vẩn đục, chẳng có mấy scandal được sáng tỏ.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô được thấy một bài thanh minh kiên quyết như thế này.

Studio của Cận Trạch thừa nhận rằng anh và Giản Nguyên Nguyên quen nhau, cả hai là bạn thân lâu năm, lí do mà Cận Trạch đến nhà Giản Nguyên Nguyên nhiều lần trong suốt 10 ngày kể từ khi đóng máy là vì Giản Nguyên Nguyên đã nhờ anh đến nhà cô ấy để cho mèo ăn hai ngày một lần.

Khi mọi người đọc đến đây thì chắc ai cũng thấy vô lí vì lí do này cực kì qua quýt, rõ ràng đang lấy cớ để lừa khán giả.

Sau đó, studio của Cận Trạch đã đăng toàn bộ hành trình của anh từ 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng ngày 31 tháng 8 đến ngày 10 tháng 8.

Không chỉ có văn bản mà còn có cả video để chứng minh.

Phóng viên bất lương ngồi canh me Cận Trạch thì cũng chỉ chụp ảnh lúc anh vào căn hộ chứ không nói anh ra về lúc nào.

Thực ra, theo video mà studio đăng tải thì lần nào anh đến nhà người ta cũng ở lại không quá 30 phút.

Nếu muốn làm gì thật thì thời gian sao mà đủ được.

Đồng thời, để chứng tỏ thêm rằng hai người hoàn toàn trong sạch, studio còn liên lạc với Giản Nguyên Nguyên, xin lịch công tác và giờ bay cụ thể của giám đốc thiết kế, không những vậy còn xin cả ảnh để chứng thực ra cô ấy đang ở Đế Đô.

Giản Nguyên Nguyên không về Thượng Hải hơn 10 ngày nên mới nhờ bạn đến nhà cho mèo ăn giúp mình.

Còn tấm ảnh “Trong đêm Trung thu, Cận Trạch đứng cạnh Giản Nguyên Nguyên dưới tòa nhà” mà phóng viên chộp được thì studio đã đăng luôn video quay từ nhiều góc để đáp trả.

Cận Trạch cho mèo ăn xong xuống tầng, vô tình gặp được Giản Nguyên Nguyên đi công tác về sớm hơn dự kiến.

Anh đứng lại nói với cô ấy đúng một câu, cô ấy cũng đáp lại anh một câu duy nhất.

Cuộc nói chuyện còn không quá 20 giây.

Sau đấy, một người lên nhà, một người rời đi.

Bài viết sáng tỏ đến đây là kết thúc, một loạt những bằng chứng rõ ràng, sự thật đã hoàn toàn được phơi bày.

Vân Nhiêu cứ chạm tay lên màn hình, xem hết tấm này đến tấm khác, đôi mắt tròn xoe, giọt lệ cũng đã cạn khô nơi khóe mắt.

Cô hẵng còn chìm trong mộng mị, cần thêm thời gian để “tiêu hóa”. Cơ mà điện thoại cô tự dưng mờ đi, kèm theo ấy là tiếng chuông kêu réo rắt, màn hình chính hiện ra avatar Wechat của người nào đó.

Cô nghe máy trong sự hoảng loạn.

– A lô?

– ….

Đầu dây bên kia ồn ã vô cùng: “Sửa máy xong rồi à?”

Vân Nhiêu sờ cổ, giọng cũng khàn khàn: “… Vâng.”

Dường như đối phương vừa thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi.”

Thinh lặng đôi ba giây, Cận Trạch bỗng hỏi:

– Em có thấy hotsearch hôm qua đúng không?

Vân Nhiêu: “Ừ.”

– Studio đã viết rõ trên Weibo rồi, nếu em còn nghi ngờ gì thì cứ hỏi anh.

Tay trái cô tì trên cằm, ngón tay lành lạnh chạm lên làn da ấm áp.

Giờ tâm trí cô vẫn đang rối tung rối mù, cô có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết phải mở lời ra sao.

Anh và cô không thân đến mức kể hết mọi chuyện cho nhau nghe được. Anh có bạn của anh, có cuộc sống riêng tư của anh. Cô cũng có không gian dành riêng cho mình, bình thường tụ tập với bạn, cô cũng chẳng nói cho anh hay.

Nếu bạn thân của cô nhờ cô qua nhà cho mèo ăn thì cô chắc chắn sẽ đồng ý, dù ấy là bạn nam hay nữ.

Chỉ là… Vẫn cứ thấy là lạ.

Còn lạ ở đâu thì giờ Vân Nhiêu chưa nói ra được.

– Em… Hôm qua em khó chịu lắm.

Vân Nhiêu khẽ nói: “Nhưng lúc đấy muộn quá rồi, mai phải dậy sớm nên em đọc có một post thôi rồi ngủ luôn.”

Hình như Cận Trạch không tin: “Đọc có một post thôi sao?”

Chỉ đọc một tin mà tắt máy cả ngày, không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, khiến anh sốt sắng đến tận bây giờ?

Cô bỗng nghẹn ngào một cách khó hiểu: “Bảo một post là một post.”

– Ừ ừ ừ…

Anh thở dài: “Thế giờ em đang làm gì đấy? Về khách sạn nghỉ rồi à?”

“Ừ.” Cô bình tĩnh lại ngay: “Em sắp đi ngủ rồi, sáng mai về nước.”

Hiển nhiên anh đã ngẩn người ra: “Về sớm thế à?”

Vân Nhiêu: …

Cận Trạch biết mình lỡ lời nên nói lại: “Anh xin lỗi, anh quên hôm trước em mới nói với anh ngày về nước.”

Giọng anh hơi khàn, như thể anh không được nghỉ ngơi.

Sau khi anh dứt lời, một giọng nữ máy móc và mơ hồ bỗng dội vào ống nghe, xung quanh đầy ắp những tiếng hỗn độn khiến Vân Nhiêu không nghe rõ được.

– Anh, giờ anh đang ở đâu đấy?

Cận Trạch hơi ngẩng lên nhìn màn hình LED trong phòng chờ thương gia, thông tin về những chuyến bay đang nối đuối nhau liên tục.

Tay trái anh đang cầm vé máy bay nhưng anh bỗng nắm tay lại khiến cho hàng chữ “Thượng Hải to Milan” trở nên nhàu nhĩ.

Anh đã rất hoảng, hoảng tới nỗi quên mất thời gian cô về nước.

Giờ bay sang gặp cô mất mười mấy tiếng đồng hồ, khéo xuống đến nơi thì cô đã lên máy bay rồi.

– Anh đang ở… Siêu thị.

Anh bịa ra câu trả lời.

“Siêu thị á?” Vân Nhiêu không tin cho lắm: “Anh đi siêu thị làm gì? Anh đi một mình à? Thế thì nguy hiểm quá.”

– Không sao đâu, anh mua ít thức ăn thôi.

Cận Trạch bỗng nhoẻn môi giễu nhại: “Lâu lắm rồi không đi siêu thị, đi mãi mà chẳng tìm được món gì để ăn.”

*