Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Chương 7: Trèo tường đi chơi

Em sẽ mãi thuộc về anh!



Thời tiết tháng 10 se lạnh. Diệp Thảo cùng Phong Nhã lấy sách vở rồi đi đến nhà Diệp Thảo. Về đến nhà, Diệp Thảo cầm sách vở về phòng của Phong Nhã cất.

Phong Nhã thường xuyên đến đây ở, nên ở nhà Diệp Thảo cũng có phòng của cô. Phòng của Diệp Thảo ngay bên cạnh phòng Phong Nhã. Vì phòng hai người cạnh nhau nên Diệp Thảo xin bố cho làm cái cửa thông qua nhau cho tiện, thế là bố cô cũng chiều theo ý con gái.

Đi xuống bếp, Phong Nhã thấy dì Lan đang trong bếp, “Cháu chào dì.”

“Ừ. Cháu đến chơi à.” Dì Lan cười đáp.

Diệp Thảo cười đáp, “Dì Lan à, chị Nhã sẽ ở lại đây mấy hôm.”

“À! Vậy thì tối nay dì sẽ làm món cháu thích, cháu nhất định phải ăn nhiều vào đó nhé, Phong Nhã?”

“Vâng. Có gì ăn không ạ?” Phong Nhã nhìn dì Lan cười.

“Cháu hãy lên phòng của Diệp Thảo, ở đó có nhiều đồ ăn vặt lắm.”

“Dạ.”Phong Nhã chạy lên phòng của cô em họ lấy đồ ăn vặt xuống nhà vừa ăn vừa xem tivi.

Tối đến Phong Nhã và Diệp Thảo ăn cơm rồi lên phòng chuẩn bị kế hoạch tẩu thoát. Trang bị đầy đủ mọi thứ, hai người ra sân sau nhà. Ở sau nhà, đãcó một chiếc thang ngay cạnh tường, Diệp Thảo lấy dây thừng từ trong ba lô ra, buộc vào một gốc cây gần đó rồi vắt dây qua tường. Làm xong cô bấm ngón tay, “Xong, giờ có thể trèo được rồi. Em trèo trước, khi nào em trèo ra rồi thì chị trèo lên nhé.”

“Ừ.” Phong Nhã gật đầu.

Sau một hồi loay hoay, hai người cuối cùng cũng ra được bên ngoài. Diệp Thảo hưng phấn kéo tay Phong Nhã đi. Đi được một đoạn, Diệp Thảo bắt một chiếc taxi. Đến lúc trả tiền thì tiêu đời, hai người họ chỉ lo việc trốn thoát ra ngoài mà quên mang theo tiền. Khuôn mặt Phong Nhã và Diệp Thảo như đưa đám khi nghe bác tài xế mắng.

Bác tài vẻ mặt giận dữ, “Đã không có tiền thì đừng có mà lên xe, nói cho tôi biết nhà hai người ở đâu để tôi đưa hai người về.”

“Cháu chỉ quên không mang theo tiền thôi, có định không trả tền cho bác đâu, bác cứ lái xe như lời cháu chỉ là được.” Diệp Thảo không nhịn được lên tiếng. Nói xong cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạch Nguyệt, “Alô. Bạch Nguyệt à. Giờ tao đang đến nhà mày, mày thay quần áo đi chúng ta đi chơi, nhớ mang theo tiền nữa nhé, tao quên không mang theo tiền.”

Một lúc sau, xe đã dừng lại trước cổng nhà Bạch Nguyệt. Diệp Thảo xuống xe thấy con bạn vẫn chưa ra, lại lôi điện thoại ra gọi, “Bạch Nguyệt à, tao đứng trước cổng nhà mày rồi này, mày xuống nhanh lên.”

Bên kia vang lên tiếng của Bạch Nguyệt, “Ừ!! Tao biết rồi, xuống ngay đây.”

Trong vài phút, Bạch Nguyệt đã xuất hiện ở cổng, “Mày rủ đi chơi đúng lúc thật, tao ở nhà chán chết này, đúng là bạn tao có khác.”

“Mày mang theo tiền không? Tao quên không mang theo tiền nên không trả được tiền xe. Nếu về nhà lấy tiền thì lại phải trèo vào, phiền phức, đến nhà mày tiện hơn.”

Bạch Nguyệt giả bộ khóc, “Đau lòng, tưởng mày có lòng tốt rủ tao đi chơi chứ?”

“Không phải tao sang rủ mày đi chơi luôn sao, đi thôi, chẳng sắp đêm rồi.” Diệp Thảo kéo cô bạn lên xe.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ba ngưới đi dạo phố hết chỗ này đến chỗ nọ cũng cảm thấy mệt. Đi qua một quán bar nọ, ba người nói chuyện vui vẻ thì có hai người đàn ông say khướt đi trên đường, hai người đàn ông đó đi về phía Diệp Thảo.

Hai người đàn ông kia thấy ba người đẹp, liền đi đến, “Ê, người đẹp, các em đi đâu đấy, đi chơi cùng bọn anh cho vui.” Một người đi lên phía trước nắm lấy tay Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt hất mạnh tay của người đó ra, Diệp Thảo thấy thế tức giận nói, “Nếu không muốn chết thì biến mau, không các người đừng trách vì sao tôi ác.”

“Cô em làm gì mà nóng tính thế, tụi anh chỉ muốn các em đi chơi cùng thôi mà, càng nóng tính thì tụi này càng thích.” Người đó quay sang bên cạnh người còn lại, “Phải không mày?” nói xong người đàn ông giơ tay định vuốt mặt Diệp Thảo.

Diệp Thảo phản ứng nhanh, né tránh được bàn tay của người đàn ông kia sau đó cô lấy chân đạp một phát vào bụng của người đó.

Người đàn ông đó ôm bụng tức giận quát, “Con nhỏ đáng ghét, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Được lắm! hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là nhục nhã.” Rồi quay sang người bên cạnh, “Từ, mày gọi mấy đứa đến đây, cho chúng nó chơi với bọn này.”

Tên Từ đó chạy đi chỉ còn lại người đàn ông bị Diệp Thảo đá, tên đó cười quỷ dị, “Dám đánh bổn thiếu gia, coi như hôm nay tụi em chết chắc rồi.”

Bạch Nguyệt cùng Phong Nhã nghe thấy lời nói của người đàn ông kia thì mặt xanh tái. Diệp Thảo bình tĩnh, nếu có một mình cô thì không sao, có cách giải quyết bọn họ, nhưng ở đây lại có chị họ và cả đứa bạn thân nhất thì không thể để họ bị thương được. Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Diệp Thảo hô to, “Chạy.” Thế là cả ba người đều chạy thục mạng.

Người đàn ông thấy thế ôm bụng chạy theo, “Này, lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà, sao lại chạy rồi, bản thiếu gia sẽ không để các em chạy dễ thế đâu.”

Diệp Thảo quay đầu lại thì thấy người kia sắp đuổi kịp và và tên Từ đó còn đẫn theo mấy tên nữa ở phía sau. Diệp Thảo thấy tình hình này có vẻ không ổn, liền lên tiếng, “Hai người cứ chạy tìm người giúp đi, để em cản đường họ lại.”

Vừa chạy Bạch Nguyệt vừa gật đầu, “Được.”

“Em phải cẩn thận đó, chị sẽ tìm người giúp nhanh thôi.”

Thế là Diệp Thảo đứng lại, xoay người đá người đàn ông kia, người đàn ông đã phản ứng kịp tránh cú đá của Diệp Thảo.

Bạch Nguyệt và Phong Nhã đi ra đường lớn. Từ phía xa, có một chiếc ô tô hạng sang sắp đi ngang qua họ, Bạch Nguyệt lao ra đường gõ cửa xe, “Làm ơn giúp tôi với.” nhưng chiếc xe không dừng lại mà vẫn chạy về phía trước.

Ở trong xe Nam Vũ nhíu mày, “Đó chẳng phải là bạn của hotgirl trường mình sao?”

Hạo Minh quay người ra phía sau, “Bác tài, quay xe lại.”

Bạch Nguyệt vẻ mặt buồn buồn, thì thấy chiếc xe quay lại, ánh mắt sáng bừng lên tia vui mừng. Chiếc xe dừng trước mặt cô. Phong Nhã thấy thế cũng lao ra đường gõ vào cửa, “Xin hãy cứu em tôi.”

Cửa xe mở ra, Nam Vũ và Hạo Minh xuống xe đến chỗ của hai người kia, “Có chuyện gì thế?”

Bạch Nguyệt và Phong Nhã đứng hình khi nhìn thấy hai hotboy của trường mình. Nhưng Phong Nhã nhanh chóng trở lại bình thường nói, “Xin hai cậu giúp bọn mình, ở trong ngõ đằng kia Diệp Thảo đang gặp nguy hiểm.”

Nói xong, bốn người chạy đến cái ngõ kia, thấy Diệp Thảo đang đánh với chục tên con trai. Hạo Minh thấy thế liền chạy đến giúp, Vũ cũng định đến giúp thì bị Hạo Minh ngăn lại, “Cậu ở đây bảo vệ hai người họ, để mình ra giúp cô ấy.”

“Vậy cậu phải cẩn thận đó.” Nam Vũ gật đầu.

Một lúc sau, bọn người kia nằm la liệt trên mặt đất. Diệp Thảo lấy chân đạp một phát lên cái sản sinh con cái của một người đàn ông trong số đó. Người đó đau quá kêu to, “Á…..”

Diệp Thảo không thèm để ý, đạp thêm phát nữa, “Nếu không muốn trở thành ‘tàn phế’ như tên này thì trong vòng mười giây cút hết cho tôi.” Bọn đàn ông dưới đất nghe thấy thế thì chạy biến nhanh như tia chớp.

Nam Vũ nhìn thấy hành động của Diệp Thảo thì trợn mắt nuốt nước bọt, “Trời ơi, nữ thần trong lòng tôi khi tức giận đáng sợ quá!!” Nói xong câu này, anh có cảm giác mình bị gì đó liền quay sang nhìn hai cô gái bên cạnh thì thấy họ nhìn mình không chớp mắt. Nam Vũ gãi đầu cười cười.

Diệp Thảo nhìn mấy người đàn ông kia chạy biến dạng, cô quay sang người đã giúp mình, “Cảm ơn cậu, Hạo Minh. Mà sao cậu lại ở đây?”

Hạo Minh cười nói, “À, đang đi trên đường thì hai người bạn của cậu nhờ giúp. Nhưng sao cậu lại biết tên mình?”

“Tên cậu không chỉ có mình biết đâu mà cả trường đều biết mà. Mà cũng trùng hợp thật, không ngờ cậu lại là người giúp mình.” Diệp Thảo cười rồi chạy đến chỗ Phong Nhã.

“Mày không sao chứ?”

“Em không sao chứ?”

Phong Nhã cùng Bạch Nguyệt đồng thanh nói nắm lấy tay Diệp Thảo.

Diệp Thảo lắc đầu cười, “Em không sao mọi người đừng lo lắng quá.”

“Không ngờ mỹ nữ của trường mình lại đánh Taekwondo giỏi thế nha!” Nam Vũ lên tiếng.

Diệp Thảo quay sang nhìn Nam Vũ cười nói, “Mình chỉ biết sơ sơ thôi.”

“Sơ sơ? Mình thấy cậu đánh thế này là giỏi lắm rồi, mà cậu lên đai gì vậy?”

Nghe thấy Nam Vũ hỏi thế, Diệp Thảo lại càng ngại hơn ngập ngừng nói, “Đai đen.”

“Ặc..ặc… Đai đen? Lên đến đai đen rồi mà cậu nói là biết sơ sơ. Cậu đúng là khiêm tốn quá.”

Từ sau khi cô bị bắt cóc, Diệp Thảo đã xin bố mẹ cho đi học võ, khi có trường hợp khẩn cấp thì có thể bảo vệ được chính mình. Thế là bố cô đồng ý cho đi học, đến nay đã được 11 năm rồi.

Diệp Thảo nhìn Nam Vũ và Minh Hạo, “Cũng muộn rồi, chúng mình phải về nhà, cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ bọn mình.”

“Không có gì đâu. À, hay là để bọn mình đưa các cậu về.” Nam Vũ vui vẻ nói.

“Được.”

“Được.”

Diệp Thảo chưa kịp từ chối thì Bạch Nguyệt cùng Phong Nhã vui vẻ gật đầu đồng ý. Diệp Thảo dở khóc dở cười cố nói ra hai tiếng, “Không được.”

Diệp Thảo vừa dứt lời thì đã bị hai đôi mắt bốc lửa của Phong Nhã và Bạch Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm như muốn ăn thịt cô vậy. Cô vội vàng ghé vào tai Phong Nhã nói nhỏ, “Chị quên là chị em mình trèo tường trốn đi chơi à?”

Phong Nhã gật đầu, “Em không nhắc là chị quên mất.”

“Ở đây cũng gần nhà mình, hay các cậu đưa Bạch Nguyệt về giúp mình, mình và chị Phong Nhã đi bộ về cũng được.” Diệp Thảo quay sang Hạo Minh và Nam Vũ cười từ chối.

Nam Vũ vẻ mặt nghi hoặc, “Cậu và Phong Nhã ở chung một nhà à?”

Diệp Thảo gật đầu, “Ừm, nhờ cậu giúp mình đưa Bạch Nguyệt nhé. Tạm biệt.” cô vẫy tay chào họ rồi kéo tay Phong Nhã đi.

Sau khi đưa Bạch Nguyệt về nhà. Hạo Minh trầm tĩnh cất tiếng, “Vũ này, tao thấy thân phận của Diệp Thảo không hề đơn giản.”

“Sao mày lại nghĩ vậy?” Nam Vũ quay sang thằng bạn hỏi.

“Có nghe thấy Phong Nhã gọi Diệp Thảo là gì không? Họ là chị em và họ còn ở chung một nhà nữa. Phong Nhã là con một, bố của cô ấy là anh trai của chủ tập đoàn Sunshine. Theo tao suy đoán thì có lẽ DiệpThảo là đứa con gái bí ẩn của nhà họ Hoàng.”

“Ê, sao mày biết nhiều về Phong Nhã vậy, hay là mày có ý với cô ấy từ trước rồi?”

“Vớ vẩn. Thực ra bố của tao và bố của Phong Nhã là đối tác làm ăn lâu năm, nên có chút quen biết. Tao đang nghiêm túc nói chuyện với mày đó.” Hạo Minh bình tĩnh giải thích nhưng ánh mắt lại toả ra tia giận dữ.

Nam Vũ vuốt cằm, “Kể cũng lạ, nếu Diệp Thảo nhà giàu thế chẳng lẽ lại không đóng được học phí mà phải đi nhận học bổng.”

“Tao cũng cảm thấy lạ vì vấn đề này.”

Tại biệt thự nhà Diệp Thảo, cô cùng Phong Nhã đã trèo được vào nhà. Lên đến phòng, Diệp Thảo nằm xuống giường, “Trời! mệt quá!”

Phong Nhã lắc đầu, “Em dậy đi tắm đi, xong thì ngủ. Chị về phòng của chị đây.”