Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 4: Mười chín ngàn hai trăm bảy tư bước

-“Buổi họp báo tới đây là kết thúc, thay mặt cho ekip, tôi xin gửi tới các bạn lời cảm ơn chân thành nhất.”

Hai nhân vật chính vẫy tay chào fan, mọi người lần lượt ra về.

Trước mắt Linh, tất cả bỗng dưng tối tăm mù mịt, chân tay cớ sao tê cứng.

Cô ngồi đó thật lâu, mãi tới khi điện thoại rung.

“FC tập hợp tại quán Karaoke mọi khi, Jun sẽ tới giải thích với fan.”

Giải thích?

Jun sẽ nói gì?

Chỉ là PR cho phim? Phải không? Rất nhiều nghệ sĩ đã từng dùng cái chiêu này, đâu còn là mới mẻ nữa?

Suy cho cùng thì My còn nhỏ lắm, nhìn qua là biết kiểu con gái điệu đà nhũng nhiễu. Jun đã từng nói rồi còn gì, khi ấy Jun bảo, đời này một lần yêu tiểu thư đỏng đảnh như cô là quá đủ rồi.

Nếu có người mới, chắc chắn anh sẽ chọn mẫu phụ nữ điềm tĩnh hiền thục.

Linh khẽ mím môi, hi vọng trong cô lại lớn dần. Tiếc rằng chẳng được bao lâu đã bị dập tắt không thương tiếc.

Anh và người con gái đó, nắm tay nhau song ca tình tứ.

Họ trao nhau những cái nhìn âu yếm.

Jun mong FC thương My như đã từng thương Jun vậy.

Liệu Jun có biết?

Là Linh cũng ngồi đó, rất gần, rất gần…

Liệu Jun có biết?

Tim Linh đau đớn đến nhường nào?


My nở nụ cười đầy bí hiểm, từ bây giờ, sẽ không còn bị chèn ép nữa, cũng chẳng ai dám xỉa xói cô là con nhãi ranh không có fan. Cô có chứ, rất nhiều là đằng khác, tất cả fan của Jun đều là fan của cô.

Đây là buổi off khẩn cấp, trưởng FC chỉ chọn những người tiêu biểu đại diện, vậy mà cũng hoành tráng quá mức.

Họ tuy không ưa cô, nhưng may đều là người mến Jun thật lòng, anh đã nói vậy, họ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài lần lượt nâng ly chúc mừng.

Doanh số bán vé đợt này chắc chắn tăng rồi, cô sướng đến ngây người, chỉ có điều, quay sang Jun, cứ cảm thấy có gì đó không đúng?

Diễn chung suốt mấy tháng trời, cô rõ hơn ai hết, nụ cười này là giả tạo. Anh rõ ràng ôm cô, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về góc ấy.

Ai đó hình như không để tâm thì phải, uống tới tấp dồn dập, uống như lần đầu tiên trong đời biết tới mùi vị tuyệt vời của rượu.

Lại một thành phần fan cuồng?

Thôi, dù sao không đòi tự tử là may rồi.

Jun đối xử với fan cũng quá mức chân thành đi, chỉ vì nhìn thấy con bé nôn tháo trước quán mà để cô đi taxi về.

Trà My bực tức lên xe, bóng người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, ân cần vỗ lưng cho cô gái phía trước cứ nhỏ dần, không hiểu sao, lòng cô man mác buồn, nôn nao khó tả đến lạ kì.



Hoàng Ái Linh trở mình, nhăn nhó ôm cái đầu đau như búa bổ, cô chẳng nhớ nổi hôm qua về bằng cách nào nữa? Là quản gia tới đón chăng?

Phía kia, người giúp việc đang cẩn thận chuẩn bị đồ ăn.

Ba mắng cô rất nhiều vì tội hay ngủ dậy muộn, nhưng mẹ lại xót con nên bênh, thành ra rốt cuộc buổi sáng vẫn được một mình một bữa trong phòng.

-“Chị Linh, em lấy kem đánh răng cho chị rồi đấy, mau mau dậy đi không thành bữa trưa bây giờ.”

Mận tíu ta tíu tít, từ ngày Linh về nước cô bé vui hơn hẳn.

Chị Linh không bắt gọi là cô chủ. Mận quý chị cực kì, vì chị xinh này, thơm nữa, có nhiều anh bám đuôi ghê gớm mà vẫn chưa có anh nào lọt mắt xanh cả.

Chị giỏi lắm nha, cái năm chị nảy ra ý tưởng phối gà để tạo ra trứng ba lòng, ai cũng cười chị hâm. Thế nào mà cuối cùng, đấy là sản phẩm bán chạy nhất của công ty ông chủ.

Mận vì đi theo giúp bắt gà nên được thơm lây, ông còn cho Mận thêm hai tháng tiền thưởng.

Đợt Valentine vừa rồi, cậu Thế Anh còn làm hẳn hợp đồng mua lại hoa hồng tím do chị lai tạo nhé, mỗi lần đi đâu nhắc tới chị Linh là Mận đều có thể luyên thuyên cả ngày không biết chán luôn.

-“Ngơ gì thế, ăn chưa?”

-“Em ăn rồi, hôm nay làm gì ạ?”

Hoàng Ái Linh nhấp thìa cháo, thở dài đáp.

-“Tý xuống xưởng thăm mấy con bò thôi, chiều thì nghiên cứu lại công thức cám lợn, hôm trước ông nội chị bảo cái công thức cũ bọn chúng ăn thì béo nhưng thịt không chắc…”

-“Thế xong thì tối đi mua sắm nhé, lâu lắm em chẳng được đi rồi ý, nha.”

Linh gật đầu. Thực ra Mận mới đi với bà rồi đấy chứ, chẳng qua muốn kéo chị ra ngoài đổi gió thôi, dạo này mặt chị cứ buồn buồn sao ấy.

Trung tâm thương mại này kể cũng lớn, nhiều trò hay lắm. Hai chị em cười đùa suốt, lúc cuối ghé vào hàng giày dép ở tầng mười hai, chị thích đôi hài màu tím lắm, tuy là có hơi lỏng.

Đôi hài đó quả thật rất đẹp, bày giữa hàng luôn, còn đính pha lê sáng lấp lánh. Mận đang định với nốt chiếc còn lại cho Linh thử thì đã có một người nhanh tay hơn cô.

-“Ê, lịch sự tý chứ, chị tôi xem đôi này trước mà…”

Ai đó điềm nhiên không nói, cứ vậy đi cho bạn gái, còn nói sẽ trả giá gấp ba.

Nhìn chị thoáng buồn mà Mận ức điên cả tiết. Cái người này, cô còn lạ chắc?

-“Cô xem, tôi khó nghĩ quá…”

Chủ cửa hàng áy náy, Linh bỏ qua lôi Mận về. Chị vốn không phải người như vậy, chị cũng không nghèo tới mức không tranh được.

Mắt chị, đỏ hoe.

Cô còn nhỏ quá, cô chẳng hiểu được, chỉ là…chỉ là…thấy rất ấm ức, không kiềm chế nổi, liền chạy một mạch quay lại làm ầm ĩ.

-“Cái tên kia, tưởng nổi tiếng rồi thì hay lắm hả? Anh chính xác là loại vô ơn bạc nghĩa, THỐI NÁT…”

Thực ra một vài người phát hiện ra thần tượng từ nãy rồi, nhưng anh ấy đi với người yêu nên còn ngại ngùng, giờ thấy lùm xùm liền túm năm tụm bảy xì xào.

-“Chụp gì chứ, nói cho các người sáng mắt ra, lão này trước kia chỉ là thằng lái xe quèn, nếu không nhờ chị tôi giúp thì chắc gì đã được như ngày hôm nay, vậy mà giờ có tiền rồi lại đi tranh chấp một đôi hài cỏn con với chủ cũ…đúng là không đáng mặt đàn ông mà.”

-“Bây giờ thì nhìn phong độ xán lạn vậy thôi chứ xưa kia nghèo kiết xác, tóc dài tới vai, râu ria lồm xồm xấu như quỷ ấy…”

Linh vội vã chạy tới kéo Mận, luống cuống bịt miệng cô bé trước khi xảy ra việc đáng tiếc, đồng thời cũng rối rít xin lỗi, nói trẻ con không hiểu chuyện, nhận nhầm, mong mọi người đừng để ý.

Đám đông cũng vì thế mà tản dần.

Nghĩ cũng đúng, Jun của họ, sao có thể là loại người như vậy? Chắc chắn có kẻ ghen ghét hãm hại thôi.

Đợt đó, Mận bị chị giận đúng một tháng.

Linh có chút cương quyết, cô muốn doạ em ấy, mong lần sau nếu tình cờ gặp Jun bé tự biết chừng mực.

Tầm chục ngày sau, Hoàng Ái Linh nhận được bưu phẩm. Bên trong là đôi hài, giống hệt đôi hôm trước, thậm chí còn lung linh hơn. Điều đặc biệt, không chỉ cô đi rất vừa chân, mà cô còn đoán được, người gửi là ai.

Khi ấy, Linh ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn Jun đóng giày cho khách.

Linh bảo Jun làm cho Linh một đôi.

Jun khiên tốn đáp, tay nghề còn non kém, sản phẩm đều rất quê mùa, không xứng với tiểu thư xinh đẹp yêu kiều.

Linh ngây thơ tưởng thật, tươi cười tít mắt.

Hoá ra Jun lừa cô,

Hoá ra Jun có khả năng làm được đôi hài đẹp như vậy?

Jun từng nói, Jun không có nhà, không có xe, không thể mua cho Linh nhiều đồ đẹp.

Nhưng bờ vai của Jun, mãi là của Linh.

Tất cả mọi thứ của Jun, chính là của Linh.

Hoá ra…

Cũng là Jun lừa Linh.

-“Jun ạ, phim này hay nhưng nữ chính thật tội, đi bộ mấy cây số mà anh người yêu vẫn ghét cô ấy, mai sau Jun đừng thế nha…”

Jun cười, dịu dàng xoa đầu Linh.

-“Ừ, sau này nếu Jun giận, Linh chỉ cần…”

-“Chỉ cần sao?”

-“Chỉ cần đi mười ngàn bước là được rồi.”

-“Hả? Mười ngàn bước? Điên à? Đứng lại…quá độc ác…mau đứng lại…”

Khi đó nghĩ Jun hâm rồi.

Không ngờ hôm nay, Linh cũng hâm theo Jun.

Mười hai giờ, ai đó đi diễn về, không khó để nhận ra có người đang ngồi thu lu dưới chung cư nhà mình, đôi tay ngoan cố ôm khư khư đôi hài như vật báu.

Đã dặn lòng đừng nhìn, mà tim, vốn chẳng nghe lời.

Đã dặn lòng đi thật nhanh, vì đâu chân lại không nỡ bước?

Để rồi, trống ngực thảng thốt từng nhịp khi nghe tiếng gọi thân thương ấy. Cố lạnh lùng quay người rảo bước, vào đến thang máy thấy cánh tay nhỏ bé kia bất chấp chặn phía trước, lại thót người nhấn nút mở liên hồi, lo lắng giật người ta lại.

Vòng ngực Jun thật ấm áp, cô run rẩy đến nghẹn ngào, hai tay cũng không kiềm được mà vòng qua siết chặt lấy anh, oà khóc nức nở.

-“Em không sao, Jun à, Jun còn thương em phải không? Em sai rồi, em hối hận lắm, em đã đi đủ mười ngàn bước, còn vượt chỉ tiêu chín ngàn hai trăm bảy tư bước, tha thứ cho em với, em biết lỗi rồi…em sẽ không bao giờ tái phạm nữa…”

-“Em nhớ Jun lắm, xin Jun đấy…”

Có những giây phút, con người ta chẳng thể sống bằng lí trí.

Có những giây phút, ghét ai đó đến phát điên, mà nhìn bàn chân trắng hồng nhỏ nhắn đỏ ửng những xây xát bầm dập, lòng cớ sao dâng lên nỗi chua xót khôn nguôi?