Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu

Chương 31: 31 Cảnh Cáo Lần Cuối


Mã Anh Kỳ bị anh ôm cứng ngắt, vẫn ngoan ngoãn vùi mặt vào vai anh lắc đầu.

Cô biết anh đang thấy lo lắng, chỉ là không biết sự lo lắng này từ đâu ra mà lại lớn như vậy.

Thạch Dị Quy không thể không đề phòng, càng lo lắng thêm cho an nguy của cô.

Bây giờ đám người kia đã nhìn thấy mặt cô rồi, nếu như gặp gỡ ngoài đường nhiều sẽ gây ra rắc rối.
Vậy là sau khi trở về, anh dặn dò Mã Anh Kỳ ra đường chú ý an toàn.

Biết mình không thể lún sâu vào việc này, vì chỉ cần đem nó ra ánh sáng, không chỉ bản thân anh mà cô cũng sẽ bị liên lụy.

Anh thở dài, ngồi trượt trên ghế sô pha, hôm nay đã hút hai bao thuốc và uống vài lon bia.
Tình hình của Viên Mẫn không có chút khả quan nào, vẫn hôn mê không tỉnh.

Anh dù có ở khu dã chiến hay ở cửa hàng văn phòng phẩm làm việc thì cũng không thể tập trung.

Mang theo chút hơi men trong người, Thạch Dị Quy đến trường học muốn theo sát Mã Anh Kỳ để đảm bảo an toàn cho cô.

Dường như hôm nay ông Mã không đến đón, nên cô đang đi bộ về phía anh càng lúc càng gần.
Thạch Dị Quy đột nhiên xuất hiện, khiến Mã Anh Kỳ giật mình suýt nữa thót tim.

"Anh? Anh không ở khu dã chiến sao ạ?"
Anh nhìn cô, chỉ nhìn im lặng như thế mà không nói thêm gì.

Cho đến khi gương mặt anh có dấu hiệu đỏ lên, hơi men nhẹ nhàng phả vào cánh mũi, Mã Anh Kỳ mới biết anh say rồi.

Cô có chút ngạc nhiên.

Lẽ nào hôm nay anh uống bia? Việc Viên Mẫn bị tai nạn khiến anh gặp rất nhiều vấn đề về tâm lí, và cô có thể hiểu được.

Chỉ là đường đột gặp nhau thế này, cô không hiểu rõ nguyên nhân.
"Anh ổn không ạ?"
Thạch Dị Quy rũ mi mắt, gương mặt có ngũ quan hài hoà khi say lại càng thêm quyến rũ.

Anh cúi đầu, gần thật gần khiến Mã Anh Kỳ quên luôn cả việc hít thở, rút cổ như rùa.

Điều này làm cô nhớ đến lần mà cả hai cùng ở cửa hàng văn phòng phẩm.
Anh đã từng nghĩ giữa mình và cô nhóc con này là không thể nào.

Vì rất nhiều nguyên nhân, vì bản thân anh tự thấy mình không xứng, quá nhiều nỗi đau trong quá khứ và mặc cảm.

Nhưng đến cuối cùng, chính anh lại là người thiếu kiên nhẫn, đến mức quên rằng cô chỉ là cô bé học cấp hai ngây ngô.
Anh bất ngờ bước lên, thu hẹp khoảng cách giữa hai người gần như là bằng không, cúi đầu chạm môi mình lên môi cô.
Không! Thể! Tin! Được!
Mã Anh Kỳ hoàn toàn như bị đông cứng.

Cô không cử động, không phản kháng, chỉ ngạc nhiên nhìn anh cách mình rất gần, chỉ thấy mỗi hàng lông mi hờ hững và một bên gò má đỏ hồng.

Vành môi non nớt bị gặm nhấm, mùi vị kích thích chưa từng có khiến cô phút chốc rơi vào ảo cảnh thần tiên.
Nhưng ngay sau đó cô lại nhận ra, mình thậm chí còn không biết từ chối người ta là thế nào, còn vui thầm mà đón nhận.

Dù sao thì Thạch Dị Quy cũng là đang trong tình trạng say rượu mới như vậy, biết đâu chừng khi tỉnh còn nghĩ cô đang lợi dụng.
"Ưm..."
Mã Anh Kỳ vội vàng lùi lại, đẩy nhẹ vai của anh ra.

Sau khi nhận thức lại, Thạch Dị Quy mới biết mình đúng là hoá rồ rồi mới làm như vậy.


Anh ho một tiếng, gương mặt mang theo nét ngượng ngùng nói.
"Anh xin lỗi! Hôm nay anh có uống chút bia, cho nên..."
"Không...!Không sao đâu ạ!"
Cô cụp mắt, tay vô thức đặt lên khoé môi, cúi đầu chào anh một cái rồi chạy đi.
Sau lần gặp đó, trong lòng anh vừa thấy áy náy vừa thấy như tự mình tháo đi một rào cản.

Thời gian đến kì thi cuối cấp càng gần, anh lại càng thêm một tia hi vọng.

Anh muốn Mã Anh Kỳ đỗ Đại học, hoàn thiện ước mơ của bản thân, hoàn thiện là một cô gái trưởng thành.

Chỉ là bây giờ vẫn còn chuyện của Viên Mẫn, anh không thể nào yên tâm.
Cho đến một ngày khi vừa trở về từ khu dã chiến, khi đang lái xe về lại chung cư thì Thạch Dị Quy bị một chiếc xe khác chặn đầu.

Anh phanh gấp, không nhìn rõ người ngồi trong xe nên đã tự động bước xuống trước để kiểm tra.
"Có chuyện gì vậy?"
Anh lịch sự hỏi một tên đàn ông mặc sơ mi sọc, nhưng gã ta chỉ nhìn anh cười khinh rồi mở cốp xe ra.

Sau đó, trong xe lại xuất hiện thêm hai ba người bước ra nữa.

Lúc này anh mới hiểu, thì ra bọn chúng là đang tìm anh tính sổ vì anh đã xen vào chuyện riêng của chúng và Viên Mẫn.
"Các người muốn gì?"
"Muốn mày khôn hôn hồn thì ngậm miệng lại."
Thạch Dị Quy không hề tỏ ra mình sợ bọn chúng, chỉ lạnh lùng nói.
"Làm chuyện xấu bị người khác phát hiện còn muốn đe doạ? Các người nghĩ mình sẽ ung dung được đến cuối đời sao?"

A Đại hút thuốc phì phèo, nghe anh nói mấy lời này thì đúng là không lọt tai nổi.

Gã ta cầm cây côn trên tay đàn em xông đến muốn đánh, cũng may Thạch Dị Quy phản ứng nhanh né được.

Nhưng anh không phải người có võ, nên dù né cũng chẳng cầm cự lâu.

Thế là bắt đầu bị chúng tóm gọn, đẩy ngã xuống đất rồi đạp cho vài phát, mặt mũi bầm dập.

A Đại thấy anh ngoan cố không chịu khuất phục, trong đầu đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Gã ta túm tóc anh kéo anh ngước mắt lên nhìn mình, sau đó cười một tiếng.
"Mày không muốn liên lụy đến con bé kia, thì nên im miệng, xem như chưa biết tao là ai.

Nếu không thì mày đừng trách."
Thạch Dị Quy trừng mắt nhìn gã ta, khoé môi bị rách chảy máu, bầm tím sưng lên.

Anh gằn giọng.
"Mày động vào cô ấy, thì những gì mà tao đã học từ trường Y...!Đều sẽ...!Áp dụng hết cho mày."
....