_ Tại sao tôi phải đi ra? Đây là chỗ của tôi. - Tuấn ngước mắt lên, trả lời một cách không suy nghĩ.
Anh nghe Tuấn nói vậy cũng chẳng có lí do nào mà để nói là anh muốn ngồi đây. Không lẽ lại bảo là vì anh muốn ngồi gần cô. Không được không được như thế cô xấu hổ lắm.Nghĩ vậy rồi đầu anh bỗng chốc loé sáng.
_ TIỆN - NHÌN - GIÁO - VIÊN - GIẢNG - BÀI! - Anh đính chính lại. ( Zen: Uầy,đúng là thủ lĩnh của Tứ đại sát thủ, chém gió như thật =_=!!)
_..... - Cả Tuấn và Mai Anh đều cứng họng. Thật là....haizz...NHìn anh như thế này thôi chứ thật ra có nhiều lúc trẻ con lắm. ví dụ như bây giờ. Cô nhiều lúc cũng phải giở chết giở cười với anh
Tuấn liền lủi hủi xuống cuối gần bàn chỗ chị mình ( Zen: Quên mất, chưa giới thiệu: Lãnh Hoàng Anh NHi là chị gái của Lãnh Hoàng Thiên Tuấn.)
....................
Cả buổi sáng trôi qua chậm từng giây từng phút, khoảng thời gian như muốn đọng lại.
_ A! Mai Anh! - Tiếng Nguyệt đằng sau hét lớn làm cô giật nảy mình. Cô xoay người lại:
_ Có gì không?
_ Cho em đi nhờ về với, nhá nhá! - Nguyệt giở giọng nịnh nọt làm cô nghe muốn nổi hết da gà da vịt. Thật hết nói nổi.
_ Sao không đi nhờ xe thằng "chồng yêu" dấu của mày í? - M.Anh trêu
_ MÀy còn dám nhắc đến, hắn dã man lắm nhá! Dã man còn hơn con ngan.
_ Dã man như thế nào? - Phong đứng đằng sau hỏi.
_ Asaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Cả M.Anh và Nguyệt hét lên.
_ Anh đứng đây từ khi nào? - Nguyệt lấy lại nhịp tim rồi hỏi. Ổng chui ra như một con ma. Tự nhiên đứng lù lù ở đằng sau, ai mà không sợ cơ chứ.
_ Tôi đứng từ bao giờ kệ tôi. - Phong hất hàm nói ( Zen: Anh gì ơi, cẩn thận không kẻo hất luôn hàm đi ra ngoài đấy)
_ Mà lúc nãy em nói cái gì? Ai dã man? Mà lại còn dã man hơn con ngan. - Anh nghiêm mặt hỏi. Lần này thì chị Nguyệt chết chắc rồi. 1' cầu nguyện.
***************************
30 - 04 vui vẻ nhé! Chúc các bạn có một ngày lễ vui vẻ bên gia đình nhé!
Mà hôm nay mình sinh nhật mà không biết có bạn nào tặng quà không ta??