Em Nghe Thấy Được

Chương 17

Lâm Vi Hạ bỏ hai tay vào trong túi, lúc đi ngang qua người Ban Thịnh, thấp giọng nói một câu “vô lại” liền bỏ đi.

Sau khi tan học trở về nhà, đôi chân dài của Liễu Tư Gia mềm nhũn, “bịch” một tiếng ngồi trên ghế sofa, cổ họng ngứa ngáy một hồi, lấy điếu thuốc lá bạc hà từ trong túi ra ngậm trong miệng, lúc đang tìm bật lửa xung quanh, trong biệt thự vang lên một giọng nữ quen thuộc:

“Đang tốt lành làm sao lại phát sốt rồi, anh đưa nó đến bệnh viện trước, một lát em qua sau.”

Nghe thấy giọng nói như mong đợi, trên mặt Liễu Tư Gia hiện lên một nụ cười, lặng lẽ đem điếu thuốc giấu trong túi quần áo, đứng dậy đi về phía cửa:

“Mẹ __ __.”

Một người phụ nữ có đôi lông mày lạnh lùng không kém, mặc chiếc áo khoác lông chồn màu đen với váy ngang hông, thắt lưng mỏng được buộc ở giữa người bước vào nhà, dì giúp việc lập tức tiến lên nhận túi xách trong tay người phụ nữ.

Ôn Lê Diễm vẫn còn nghe điện thoại bên tai, không lạnh không nhạt gật đầu với Liễu Tư Gia.

Liễu Tư Gia ngồi trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, đang kiên nhẫn đợi mẹ cô nghe xong điện thoại. Cô đang suy tư tìm cách làm sao để chia sẻ những việc gần đây với mẹ.

“Bộp” một tiếng, phiếu báo kết quả kỳ thi giữa kỳ rơi xuống trước mặt cô, không khí ngay lập tức ngưng trệ.

“Gọi mẹ về đây một chuyến, chính là để mẹ xem thành tích mất mặt này của con?” Giọng nói của Ôn Lê Diễm lạnh nhạt.

“Lần trước là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.” Liễu Tư Gia nhìn chằm chằm bảng thành tích nói, không nhịn được siết chặt ngón tay của mình.

Ôn Lê Diễm không nói gì thêm, từ trong túi lấy ra một hộp gấm màu xanh đậm đặt lên bàn trà: “Mẹ mang cho con món quà từ Pháp về.”

Vừa dứt lời, điện thoại Ôn Lê Diễm nắm chặt trong tay vội vàng vang lên, bà liếc nhìn cuộc điện thoại nhắc nhở, nói: “Em gái con bị bệnh rồi, mẹ phải quay về một chuyến, lần sau ăn cơm cùng con.”

Liễu Tư Gia cười khẩy một tiếng, xoẹt một cái đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn đem chiếc hộp gấm ném vào trong thùng rác, đi về phía lầu hai.

Đều đã tái hôn rồi, còn diễn vai người mẹ tốt.

Ôn Lệ Diễm cũng không bị chọc giận, nhận lấy túi xách trong tay dì giúp việc, chuẩn bị rời đi liền nhớ đến điều gì, nói: “Nghe nói lớp các con vừa chuyển đến một cô gái rất lợi hại, tên Lâm Vi Hạ phải không, mặc dù gia cảnh bình thường, nhưng người ta lấy đi vị trí của con dễ như trở bàn tay.”

Bóng lưng của Liễu Tư Gia cứng đờ, ngón tay vô thức siết chặt quần áo, màu sơn trên móng tay giống như có một lớp máu tràn ra.

*

Sau đó, Liễu Tư Gia thay đổi điệu bộ thản nhiên của trước kia, bắt đầu chăm chỉ học tập, không còn thỉnh thoảng triệu tập đám người kia mở cuộc họp hay tán gẫu sau khi hết tiết.

Mặc dù quan hệ qua lại với Lâm Vi Hạ vẫn bình thường, nhưng cô vẫn nhận ra được sự thay đổi nhỏ nhặt của Liễu Tư Gia, cô chỉ cảm thấy thần kinh của Liễu Tư Gia đột nhiên kéo rất căng.

Tuần sau là ngày kiểm tra thực hành của các nhóm nhỏ môn vật lý, Thâm Cao luôn chú trọng đến thực hành và vận dụng, điểm kiểm tra của các bài thí nghiệm ngày thường cũng được tính vào tổng điểm cuối kỳ.

Liễu Tư Gia đối với bài kiểm tra lần này bắt đầu vô cùng để tâm.

Người trong lớp đều vì bài kiểm tra lần này, cơ bản đều là cùng thành viên trong tổ làm với nhau. Liễu Tư Gia vì muốn lấy được điểm số cao nhất, cứ dăm ba bữa chạy lại đến chỗ Ban Thịnh.

Ninh Triều nhìn chằm chằm Liễu Tư Gia đứng phía trước Ban Thịnh, chế nhạo một lúc: “Bạn cùng bàn, cậu nói xem những đứa trẻ sinh ra trong gia đình có tiền này có phải rất nghiện xem trọng mặt mũi không.”

“Nói cái gì học sinh A học sinh F, bên ngoài thì dựa theo khả năng tổng hợp phân chia tầng lớp, nhưng thực tế không phải dựa vào tiền bạc phân chia người khác thành ba bảy loại sao? A đại diện cho khả năng toàn diện, đây con mẹ nó không phải là người giàu có điểm xuất phát cao sao, những đứa trẻ như vậy chiếm đến 90%.”

Ninh Triều không bao giờ quan tâm đến chuyện của Thâm Cao, lúc này đột nhiên nói trúng tim đen, Lâm Vi Hạ không biết phải tiếp lời thế nào, trả lời: “Chúng ta còn có kỳ thi đại học, nó rất công bằng. Còn cậu, tiếng anh buổi tối có học không?”

“Không được không được, tôi con mẹ nó nhìn thấy tiếng anh liền đau đầu.” Ninh Triều vội vàng nói.

Buổi trưa tan học, nữ sinh trong lớp nắm tay nhau, nam sinh náo loạn tạo thành một nhóm cùng nhau đến căn tin. Lâm Vi Hạ giống như thường lệ, ngồi ở ghế làm bài tập, đợi Liễu Tư Gia chải tóc, tô thêm son môi xong đến tìm cô.

Nhưng đợi nửa ngày đều không thấy ai đến tìm. Lâm Vi Hạ đóng vở bài tập lại, đứng dậy đi về phía cô ấy. Liễu Tư Gia ngồi ở hàng đầu, ngón tay chống má, nữ sinh vây quanh bên cạnh, lỡ đễnh nghe bọn họ nói chuyện, khóe môi cong lên thành một đường vòng cung mờ nhạt.

Càng đến gần, âm thanh càng rõ ràng, một nữ sinh tóc ngắn đang cạy móng tay: “Quả bóng rổ kia rốt cuộc là ai tặng, Ban Thịnh cả ngày ôm bên mình.”

“Sẽ không là nữ sinh kia tặng nhỉ? Bằng không người như cậu ấy, muốn cái gì không được, cả người toàn đồ hiệu, lại khăng khăng đem quả bóng rổ mười mấy tệ xem như bảo bối, còn không để ai đụng vào.” Một nữ sinh trong đó dường như liếc mắt về phía Lâm Vi Hạ.

Liễu Tư Gia nghe xong nhướng mày: “Được rồi, các cậu có thể đi viết truyện được đấy.”

“Nhưng có người nhìn thấy Ban Thịnh đi cùng với một nữ sinh.” Có người nói.

Lâm Vi Hạ vừa lúc đi vào bóng tối của nhóm nữ sinh này, Liễu Tư Gia không lên tiếng, cô ấy thả tay đang chống má, ngước đầu lên đột nhiên mở miệng, giọng điệu lơ là đùa giỡn như thường ngày:

“Vi Hạ, quả bóng rổ kia không phải cậu tặng đúng không.”

Ánh mắt của những người khác vẫn luôn nhìn Lâm Vi Hạ, đôi mắt tràn đầy cảm xúc “khinh thường” “hóa ra như thế”, đều là bộ dạng đang đợi xem kịch hay.

Trong lòng Lâm Vi Hạ đập loạn nhịp, có chút hoảng loạn, nhưng cũng định đem đầu đuôi sự việc giải thích một lần, Liễu Tư Gia đột nhiên cười khì khì, giơ tay chạm vào chán vô rất thân mật:

“Sao vậy, tớ nói giỡn thôi.”

Bầu không khí căng thẳng ngay tức khắc dịu đi, những ánh mắt thăm dò trên người cô biến mất, Liễu Tư Gia đứng dậy khoác lấy cánh tay cô, cùng nhau đến nhà ăn.

Lúc đến nhà ăn, hai nữ sinh ngồi xuống đối diện nhau, lúc hai cô chuẩn bị động đũa, một tiếng loảng xoảng, khay thức ăn màu bạc rơi xuống, trong tầm mắt của Liễu Tư Gia nhìn thấy một cánh tay có cơ bắp rắn chắc.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Ăn chung một bữa.” Ninh Triều vênh váo ngồi xuống, lộ ra hàm răng trắng.

Liễu Tư Gia một lòng thích cà khịa liền trợn mắt trắng, cúi đầu ăn salad. Lúc ăn cơm, Liễu Tư Gia chỉ nói chuyện với Lâm Vi Hạ, cố ý xem người kia là không khí.

Liễu Tư Gia còn nhớ đến món quà không biết bị ai lấy đi, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, nói: “Tớ rõ ràng đã đăng weibo rồi, ai còn dám lấy món quà của tớ? Đừng nói với tớ trong lớp có bạn học không lên mạng.”

Ninh Triều ở bên cạnh nghe đến vui vẻ, mỉa mai: “Còn thật sự xem bản thân là nữ hoàng sao, có phải ai lên mạng đều phải theo dõi cậu không?”

Thần sắc Liễu Tư Gia trở nên lạnh lẽo, lên cơn nổi giận, bỗng nhiên nam sinh bên cạnh thấp giọng mượn Ninh Triều bật lửa, Ninh Triều lấy một chiếc bật lửa màu bạc mới tinh ở trong túi ra, đột nhiên phản ứng lại:

“Đổi một cái.”

Liễu Tư Gia theo tiếng nói nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp hoàn toàn không thể tưởng tượng được: “Đây không phải là bật lửa tôi mua sao? Cậu thế mà lại bốc trúng món quà của tôi?”

Ninh Triều hiểu ra, cực kỳ vui vẻ, cười rung cả người: “Cảm ơn nhé, tiểu thiếu gia tôi còn chưa được xài qua bật lửa đắt tiền, cảm giác không tồi.”

Liễu Tư Gia tức giận đến mức nghiến răng, cái gì cũng không quan tâm, xoay người bỏ đi. Lâm Vi Hạ ăn xong, thu dọn hộp cơm của Liễu Tư Gia, nói:

“Cậu làm sao luôn chọc cậu ấy vậy?” 

Ninh Triều sờ râu trên đầu, nói: “Không thể chịu được cái điệu bộ kiêu ngạo đại tiểu thư của cậu ta thôi.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

*

Bài kiểm tra thí nghiệm vật lý lại sắp đến, Lâm Vi Hạ không thể không tập trung hết tinh thần đi rèn luyện năng lực thực hành của bản thân.

Lâm Vi Hạ ở trường học lúc trước không quá chú trọng vào các bài tập thực hành, càng đừng nhắc đến bài kiểm tra thực hành nghiêm ngặt như vậy. Bọn họ thi đua các nhóm nhỏ với nhau, từ lúc bắt đầu lớp thí nghiệm lần trước, Lâm Vi Hạ làm cộng sự với Khâu Minh Hoa cho đến bây giờ.

Liễu Tư Gia vẫn cùng nhóm với Ban Thịnh.

Kỹ năng thực hành của Khâu Minh Hoa không giỏi, cộng thêm việc cậu ta cả ngày chỉ nhớ đến chơi game, lớp thí nghiệm vừa kết thúc liền chạy mất tăm hơi, không giúp đỡ được gì nhiều cho Lâm Vi Hạ.

Các bạn học khác cũng ôm sách vở lần lượt ra ngoài, chỉ còn Lâm Vi Hạ nán lại trong phòng, cô cầm ống thí nghiệm dự định luyện tập vài lần, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm hiện tượng thí nghiệm trong cốc thủy tinh, vô thức cắn đầu bút ghi chép, đôi mắt hoài nghi.

“Tôi dạy cậu.” Một giọng nói ung dung nhàn hạ truyền đến từ phía sau.

Lâm Vi Hạ nghe thấy tiếng động liền quay đầu, Ban Thịnh một tay đút vào túi quần dựa vào cửa, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, khiến cái cổ càng thêm thẳng tắp, chiếc vòng cổ hình chữ thập màu bạc đúng lúc dính vào hốc xương quai xanh trắng lạnh trũng sâu, thần sắc lười biếng, một bộ dạng cậu ấm lưu manh.

Ban Thịnh bắt đầu dạy cô, Lâm Vi Hạ vô thức nghe theo khẩu lệnh của cậu nhấc ông thí nghiệm thủy ngân lên, một lúc sau sốc lại tinh thần và đặt xuống. Nam sinh một tay bỏ vào túi, chầm chậm đi qua.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Kẻ đầu teo việc xấu vừa đứng trước mặt, nghĩ đến những việc trước đây, Lâm Vi Hạ nhớ ra câu hỏi chất vấn của Liễu Tư Gia hôm đó, đôi môi mọng nước khép mở:

“Quả bóng rổ kia, cậu đừng đem đến trường nữa.”

Ban Thịnh đứng bên cạnh cô, giúp cô đặt dụng cụ ra, giọng điệu ung dung mãn nguyện: “Không tốt lắm.” 

Lâm Vi Hạ thu lại ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại lạnh nhạt: “Trong nhà còn một quả bóng rổ, tôi định đưa cho Khâu Minh Hoa.”

Sắc mặt Ban Thịnh không thay đổi, giễu cợt một tiếng, để lại một câu: “Cậu ta không dám.”

“Loại người như cậu đều làm xằng làm bậy như vậy? Tôi nghe nói Khâu Minh Hoa rất sợ cậu.” Lâm Vi Hạ ngẩng đầu, dáng người cao lớn lọt vào trong đôi mắt màu hổ phách.

Mọi thứ đều không nói cũng hiểu, hàm ý của cô có nghĩa là cậu dựa vào gia cảnh tốt, lại lớn lên có ngoại xuất chúng, bắt nạt người khác ở khắp nơi, luôn làm theo ý mình.

Ban Thịnh thông minh như vậy, sẽ không không hiểu.

Ban Thịnh bỏ hai tay vào túi tiến qua, mùi gỗ mun dễ chịu truyền đến, cậu không đến quá gần, đôi mắt đen kịt quét qua cô cẩn thận nhìn từ đầu đến chân, mang theo cảm giác áp bức.

Lướt qua đôi môi anh đào của cô, chiếc cổ cao lớn, ngực của cô, thậm chí mông của cô dưới lớp quần jeans khá vênh.

Người không làm động tác gì, nhưng ánh mắt ngập tràn lưu manh tục tĩu.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ bị ánh mắt như vậy làm cho quay cuồng, vô thức bó chặt ngón chân, trên cổ dần dần phát nóng, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng vào mùa đông.

Ban Thịnh lúc này mới từ tốn mở miệng, cười nhẹ: “Tôi nếu như làm xằng làm bậy, cậu cảm thấy bây giờ tôi đụng vào chỗ nào của cậu?”

Rèm cửa chuyển động theo làn gió, có tiếng bước chân truyền đến không xa, Khâu Minh Hoa đỡ eo nhích từng bước quay về phòng học, cậu ta lúc nãy muốn chuồn đi, kết quả đi được nửa đường đau bụng lại quay về đi vệ sinh. 

Khâu Minh Hoa vừa thấy Ban Thịnh, trên mặt lập tức buồn rầu: “Tớ không muốn đi, được không?”

“Tùy cậu.” Ban Thịnh vứt ra một câu.

Bài kiểm tra thí nghiệm vật lý chính thức tổ chức vào thứ năm, các nhóm nhỏ hợp tác đôi bên cùng có lợi, Lâm Vi Hạ và Khâu Minh Hoa cùng một nhóm như thường lệ, giáo viên vẫn chưa đến, phòng học lộn xộn ồn ào, hoặc là nói chuyện riêng, hoặc là đang xem lại các bước làm thí nghiệm trên sách vật lý.

Sau khi giáo viên vật lý đến, các bạn học trở về vị trí đồng đội của mình để bắt đầu làm thí nghiệm. Lâm Vi Hạ nhìn quanh một vòng trước khi bắt đầu. 

Nhưng vô tình nhìn thấy hai người Ban Thịnh và Liễu Tư Gia ở đối diện chéo phía cô.

Liễu Tư Gia thỉnh thoảng nhìn Ban Thịnh, thỉnh thoảng vươn tay móc ống tay áo của cậu, nam sinh có dáng người thon gầy thuận theo động tác nhìn qua, thản nhiên cúi cổ nghe nữ sinh nói chuyện.

Buổi kiểm tra thí nghiệm vật lý rất nhanh đã kết thúc, sau khi giáo viên chấm điểm ngay tại chỗ xong, đúng lúc chuông báo vang lên. Người trong phòng thí nghiệm đông nghịt, Liễu Tư Gia đem sách đặt ở ngang eo, giống một con thiên nga đen có ý chí chiến đấu sôi sục,  nóng lòng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ mình:

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

【Kỳ thi cuối kỳ con sẽ không thua.】

Bài kiểm tra được phát ra, tâm tình của Liễu Tư Gia rất tốt, định mời mấy nữ sinh đi ăn đá bào.

Hai ba nữ sinh ôm lấy Liễu Tư Gia đi ra khỏi phòng thí nghiệm, tay vắt ngang vai với độ cao khác nhau, Liễu Tư Gia nhìn Lâm Vi Hạ đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, môi đỏ cong lên: “Vi Hạ đi ăn đá bào không? Tớ mời khách.”

Lâm Vi Hạ lắc đầu: “Trong nhà còn có việc.”

Người đều rời đi hết rồi, Khâu Minh Hoa vẫn ngồi trên ghế, do dự rất lâu, lấy một viên socola từ trong túi ra đưa cho Lâm Vi Hạ, sắc mặt cô nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Cái kia, cậu hình như hiểu lầm tôi và A Thịnh rồi,” Khâu Minh Hoa vò đầu, “Cậu ấy luôn đối xử với tôi rất tốt.”

“Cậu cũng biết tính xấu của ngôi trường tư thục Thâm Cao này đúng không, ba tôi là nhà giàu mới nổi, lúc mới đến lớp, mọi người đều cười nhạo tôi. Nhưng Ban gia thì không, cậu ấy ở trong trường này luôn rất cô độc, cực kỳ lạnh lùng, là tôi ngày này sang ngày khác chạy theo sau mông cậu ấy tự xưng là anh em, nhưng cậu ấy

lại không thèm để ý đến tôi. Cho đến một ngày gia đình tôi phá sản, mẹ tôi còn sinh bệnh, khoảng thời gian đó tôi vô cùng chán nản.”

“Ban gia ngoại trừ những người anh em lớn lên từ nhỏ cùng cậu ấy ra, căn bản không nhúng tay vào việc của người khác, càng không cùng người khác giao tiếp. Anh Thịnh cái người này, đơn độc một mình quen rồi, người khác đều đánh giá cậu ấy không quan tâm đến sống chết của người khác, khá thờ ơ, một người có tư tưởng ích kỷ.”

“Nhưng một người như thế, chủ động đem bản thiết kế đồng phục bán cho hiệu trưởng. Cậu ấy đưa ra điều kiện là chuỗi cung ứng này phải đưa cho cậu ấy, nhưng cuối cùng cậu ấy đi xin ba của mình, để chú ấy giao cho ba tôi phụ trách. Nhà cậu ấy thiếu gì nhân viên, hoàn toàn là vì giúp đỡ tôi thôi.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Là bởi vì có sự giúp đỡ của cậu ấy mà gia đình tôi sau này mới khá lên. Cho nên tôi xem cậu ấy là anh em cả đời này, đem mạng bồi thường cho cậu đều được, tóm lại cậu không cần phải nghe những lời nói linh tinh cậu ấy đối xử với tôi không tốt hay là gì cả.”

… …

Tan học, Lâm Vi Hạ đứng ở sân ga ở cổng trường đợi xe buýt, kèm theo tiếng xe buýt phanh gấp, các học sinh nối đuôi mà vào, cô được đám đông ôm lấy đẩy lên xe.

Chiếc xe buýt lắc lư, một tia sáng ấm áp trong mùa đông xuyên qua cửa kính, phản chiếu lên làn da trắng gần như trong suốt của Lâm Vi Hạ, một nốt đốm sáng rơi xuống vết bớt hình bươm bướm màu đỏ trên má.

Những nam sinh ở bên cạnh nhìn nữ sinh có mái tóc dài đến eo, khí chất yên tĩnh lạnh lùng. Lâm Vi Hạ hoàn toàn không biết, tâm tư vẫn còn chìm đắm trong cuộc nói chuyện ban nãy với Khâu Minh Hoa ở trong phòng thí nghiệm.

“Bốc trúng món quà của cậu nhưng lại đưa cho Ban gia, là lỗi của tôi.”

Thật xin lỗi, cậu ấy từ trước đến giờ không mở miệng xin tôi thứ gì.

Trừ quả bóng rổ kia ra.

Là cô đối với Ban Thịnh có thành kiến quá sâu, hiểu lầm cậu rồi.

Trong trường học, Lâm Vi Hạ phân phát bài tập, lúc phát bài tập của Ban Thịnh, cậu ngồi nghiêng trên ghế làm bài, một cây bút đen đặt trên hổ khẩu, một bên xoay bút một bên nhanh chóng viết ra đáp án.

Nghe thấy Lâm Vi Hạ gọi cậu, Ban Thịnh đầu cũng không ngẩng lên, càng đừng nói nhìn cô một cái, chỉ chìa một tay ra nhận bài tập. Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm bàn tay có khớp xương dài rõ rệt tràn đầy cảm giác nghệ thuật kia, mở miệng, giọng nói ấp úng:

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Tan học đợi tôi ở phòng thí nghiệm.” Ban Thịnh vẫn không ngẩng đầu như cũ.

Buổi chiều sau khi tan học, phòng thí nghiệm không một bóng người, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn còn chói chang, tiếng ồn ào bên ngoài và âm thanh yên tĩnh trong phòng thí nghiệm. Lâm Vi Hạ không hiểu tại sao Ban Thịnh hẹn cô ở đây.

Không bao lâu Ban Thịnh liền xuất hiện, thong thả đi tới, cậu một tay bỏ vào túi đứng trước bục thí nghiệm, một tay mở ống nghiệm, bắt đầu làm thí nghiệm. 

“Biết bản thân thua ở đâu không?”

Điểm thí nghiệm được phát ra rất nhanh, nhóm của Lâm Vi Hạ miễn cưỡng vượt qua, trong khi điểm thí nghiệm của nhóm Ban Thịnh và Liễu Tư Gia đứng đầu, gần như đạt điểm tối đa, giáo viên chỉ trừ 0.5 điểm, nghe nói lúc Liễu Tư Gia thực hiện động tác, không cẩn thận để thuốc nhuộm dính vào ống tay áo.

“Nguyên lý cơ bản không hiểu rõ. Thứ tự đảo ngược rồi, phải thử sức căng bề mặt trước, sau đó thử hiện tượng chất lỏng ngấm vào.” Ban Thịnh nói.

Tiếp theo, Ban Thịnh yêu cầu Lâm Vi Hạ làm bài thí nghiệm một lần nữa, cô nghiêm túc làm, Ban đại thiếu gia dựa vào tường thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở, mặc dù lời ít, nhưng mỗi câu đều chạm đến điểm mấu chốt, logic rõ ràng khiến người khác không thể không phục.

Đột nhiên, tờ giấy trắng trong cốc thủy tinh có thành cao bắt đầu chầm chậm đổi màu, một đường liên kết lẫn nhau, ngấm dần với nhau. Lâm Vi Hạ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng vẽ một đường vòng cung.

Cuối cùng cũng thành công.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Hiện tượng mao dẫn là kết quả của sự tác động lẫn nhau của sức căng bề mặt và lực dính ướt.”

Ban Thịnh nhìn cảnh tượng trước mắt nói.

Ban Thịnh là như vậy, đối với Lâm Vi Hạ là vô điều kiện. 

Tha thứ vô điều kiện, tức giận vì bị hiểu lầm, nhưng suy nghĩ đầu tiên là cô không biết làm bài thí nghiệm, có nén cơn giận cũng phải dạy cho cô biết làm.

Lâm Vi Hạ không biết làm sao diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, lúc cô đang do dự làm sao mở miệng xin lỗi Ban Thịnh. Một ánh sáng đột nhiên xuất hiện cách đó không xa làm rung động đôi mắt.

Lâm Vi Hạ nhìn qua, Ban Thịnh không biết lấy tấm gương phản chiếu từ chỗ nào, trên mặt đất đối diện xuất hiện một ánh sáng đầy màu sắc, đến cái bóng trên mặt đất cũng là màu của cầu vồng.

Rực rỡ và ngắn ngủi.

Khoảnh khắc lóa mắt này.

Lâm Vi Hạ mở mắt, cô nhìn thấy Ban Thịnh đứng ở trong bóng râm, vẫn là bộ dạng lưu manh không đứng đắn như cũ, uể oải mở miệng, nhưng khóe miệng lại mang thêm ý cười:

“Tặng cậu một cầu vồng.”