Lục Hàm Châu không ép hỏi cậu nữa, cúp máy liền gọi cho giáo sư Phó, "Anh đã đón Lệnh Ý về chưa?"
"Ngày mai mẹ tôi muốn đưa con bé về nhà nên tôi đón về rồi, Kiều Tẫn không ở nhà sao?"
Lục Hàm Châu nhẹ cả lòng, thở phào nói: "Không sao, tôi vừa về đến nhà liền không thấy Lệnh ý còn tưởng rằng bọn họ chưa về."
"Tôi tưởng cậu ấy nói với cậu, làm cậu lo lắng rồi, xin lỗi."
Lục Hàm Châu liếc nhìn Kiều Tẫn, hỏi giáo sư Phó: "Chiều anh tới đón Lệnh Ý có để ý Kiều Tẫn có điểm nào khác thường không? Ví dụ như tâm lý không bình thường?"
"Không có." Giáo sư Phó suy nghĩ một chút, nói: "Cậu chờ tôi một chút để tôi hỏi Lệnh Ý."
Một lát sau, anh nói: "Lệnh Ý nói Kiều Tẫn dẫn con bé đi ăn cơm, còn nghe thấy tiếng cậu nói, còn đi... Đi đâu?" Anh hỏi lại Lệnh Ý, cô bé còn nhỏ, không nhớ được quá nhiều nên phải từ lời của cô bé suy đoán một chút nói: "Đồ ký gửi, còn phải ký tên, có thể là văn phòng luật sư, Lệnh ý nói là do bà để lại."
Cơ hồ trong nhát mắt Lục Hàm Châu ngay lập tức phản ứng được, Dương Cần.
Bà ta để lại đồ cho Kiều Tẫn.
"Được, tôi biết rồi."
Cúp máy, Lục Hàm Châu nắm tay Kiều Tẫn muốn ôm cậu lên mà phát hiện Kiều Tẫn đột nhiên co rúm lại bài xích đẩy hắn, không cho hắn tới gần, trên mu bàn tay toàn là vết thương do cào ra.
Hắn cưỡng ép ôm người lên, đi ngang qua phòng điêu khắc có chút khó khăn, toàn bộ những búp bê cậu coi là bảo bối đều bị phá hỏng, cánh tay đứt rời, đôi mắt pha lê cũng rơi lung tung, trên đất đâu đâu cũng là dụng cụ điêu khắc.
Những vật này đều là bảo bối của cậu, Lục Hàm Châu còn nhìn thấy trên mặt đất lăn lóc một cái đầu búp bê trông giống hắn cực kỳ, là quà cậu dự định tặng cho hắn, trên mặt còn có mấy vết cào.
Đồ vật Dương Cần để lại nhất định đã khiến cậu chịu đả kích rất lớn.
Lục Hàm Châu đi qua gian phòng, ôm cậu về phòng ngủ đặt lên giường, thoáng phóng ra một chút tin tức tố làm an ổn tâm tình cậu một chút, mà rất nhanh liền phát hiện cậu bây giờ không phải là do mất khống chế.
Kiều Tẫn ngồi xuống giường liền rụt lại một góc, cuộn mình lại không cho hắn tới gần, cũng không nhìn hắn.
"Kiều Tẫn."
Lục Hàm Châu lại phóng ra một chút tin tức tố nỗ lực khống chế suy nghĩ của cậu, mà lập tức liền phát hiện cậu đang chống cự hắn, trán căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, thống khổ cơ hồ muốn nghẹt thở.
Lục Hàm Châu không dám phóng tin tức tố nữa, vội vã thu lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu. Hắn vẫn nghĩ khoảng thời gian này mình đã nuôi Kiều Tẫn thành một đứa nhỏ khỏe mạnh, nhưng thật sự là không phải.
Cậu vẫn luôn luôn đứng ở nơi đó, chỉ có điều đã nguyện ý để cho hắn đi vào, nhưng hiện tại bỗng nhiên đóng cửa, không cho hắn tiến vào.
Lục Hàm Châu đưa tay sờ túi quần cậu, tìm được điện thoại nhưng lại không có phát hiện dụng cụ ghi âm nào, lại đi ra ngoài phòng điêu khắc tìm được một cái bút ghi âm bị đập nát.
Hắn nhặt vụn lên, hỏng thành như vậy rồi, ngoại trừ Kiều Tẫn tự mình nói ra thì hắn không còn cách nào có thể biết trong này có những gì.
Lục Hàm Châu nhặt búp bê trông tương tự hắn trở về phòng. Kiều Tẫn vẫn đang ngồi như vậy không nói tiếng nào, tựa như một con búp bê vừa được điêu khắc.
Hắn ngồi bên giường, lắc lắc búp bê hướng về phía Kiều Tẫn, "Đoán xem tôi là ai?"
Kiều Tẫn giương mắt nhìn, bỗng nhiên phản ứng kịch liệt, lùi lại phía sau, "Không muốn nhìn!"
Lục Hàm Châu không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng lớn như vậy, hay nói cách khác là phản ứng kịch liệt khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, vội vàng ôm người vào lòng vỗ lưng an ủi, "Được được được, không nhìn."
Kiều Tẫn hô hấp rất nặng, một một lần giống như là người sắp chết, liều mạng hít vào.
Tim Lục Hàm Châu co rút nhanh, muốn ép hỏi cậu nhưng lại sợ sẽ bức cậu đến tình trạng tồi tệ hơn, không thể làm gì khác hơn là trước tiên dỗ cậu nghỉ trước, làm cậu bình tĩnh một chút rồi sang mai nói tiếp.
"Được rồi, tôi đi lấy nước đến rửa mặt cho em, em tự..."
Lục Hàm Châu vừa mới đứng lên liền bị Kiều Tẫn nắm chặt lấy cổ tay, không biết lấy lực ở đâu kéo hắn một cái làm hắn lảo đảo ngã xuống dường, gáy bị đập vào đầu búp bê làm hắn có chút choáng váng.
Kiều Tẫn đè lên hắn, dường như phát rồ mà nghiêng người xuống hôn lung tung. Nói là hôn cũng không đúng, phải là gặm, gặm đến trầy môi Lục Hàm Châu, nếm được mùi máu tanh lại càng thêm cuồng loạn.
"Kiều Tẫn." Lục Hàm Châu cảm thấy cậu không bình thường, nắm chặt cổ tay cậu kéo cậu lên, kết quả bị cậu càng dùng sức cắn một miếng.
Lúc này điện thoại vang lên, Lục Hàm Châu nghiêng đầu đi nói: "Kiều Kiều nghe lời, trước tiên buông tôi ra được không, để tôi nghe điện thoại." Hắn đưa tay đi mò điện thoại, điện thoại lập tức bị cậu hất ra xa.
"Không cho nghe! Không cho nghe!"
"Được, không nghe." Lục Hàm Châu không quan tâm điện thoại trên đất còn đang kêu, ôm lấy cậu động viên, Kiều Tẫn bịt chặt tai: "Đừng kêu nữa, đừng kêu nữa."
Bây giờ cậu như một con thú hoang, đụng vào một cái liền nhe răng múa vuốt, hoàn toàn không còn bộ dáng sợ hắn không vui vẻ như ngày thường. Lục Hàm Châu sống cùng với cậu lâu như vậy cũng chỉ mới đối mặt với cậu lúc bình thường, ngay cả lần đó cậu bị hắn dọa đến kích thích kỳ phát tình thì cũng có thể bị Ninh Lam dỗ đến dễ dàng.
Loại nhím con này hắn hoàn toàn chưa thấy, chỉ có thể cẩn thận cúp điện thoại để một bên không kích động đến cậu.
"Kiều Tẫn, còn nhận ra tôi là ai không?"
Kiều Tẫn đỏ mắt nhìn hắn, há miệng muốn nói lại không nói được, nước mắt rơi càng ngày càng nhiều.
Lục Hàm Châu không dám manh động, từ từ đặt tay trên gáy cậu thoáng phóng ra một chút tin tức tố, dụ dỗ cậu: "Ngoan, nhắm mắt lại."
Kiều Tẫn đoán chừng là cũng mệt rồi, khóc lóc một chút liền thật sự nhắm mắt lại. Lục Hàm Châu nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của cậu, làm tin tức tố của mình và Kiều Tẫn hõa lẫn với nhau, khẽ hôn xuống mắt cậu liền cảm giác được cậu hơi co rúm lại.
"Mệt rồi thì ngủ một lúc."
Kiều Tẫn dần dần tỉnh táo lại, hô hấp cũng vững vàng hơn một chút. Lục Hàm Châu chờ cậu ngủ mới chậm rãi đặt người lên giường, cẩn thận cởi quần áo cậu kiểm tra xem có chỗ nào bị thương không.
Tay bị xước một đường dao, bởi vì áo bông khá dày nên cũng không tính là nghiêm trọng, mu bàn tay có chút sưng, những nơi khác không bị thương.
Lục Hàm Châu bôi thuốc cho cậu xong liền thở phào một cái ngồi bên giường. Hắn chưa từng ở chung với người có chứng tự kỷ, bởi vì sợ làm thương Kiều Tẫn, không muốn phá vỡ cái cột chống kia của cậu cho nên tận lực nhượng bộ, khoan dung cho Dương Cần.
Nhưng nuôi hổ thành họa*, hắn trước tiên phải giải quyết chuyện này.
*Nuôi hổ thành họa (养虎为患): Đọc như nào nghĩa đen như vậy, nghĩa bóng là đối tốt với người mà người lại gây họa cho mình.
Lục Hàm Châu gọi điện cho bác sĩ Thẩm hỏi có biết bác sĩ tâm lý nào không, phải có một chút kinh nghiệm với chứng tự kỷ. Bác sĩ Thẩm nói có, một lát sau liền gửi đến một cái danh thiếp.
Lục Hàm Châu kết bạn, đối phương rất mau đồng ý, hỏi hắn bệnh như thế nào.
Lục Hàm Châu đơn giản nói ra phản ứng của Kiều Tẫn, đối phương cũng yên tĩnh một thời gian dài, tại thời điểm hắn muốn tắt máy mới nhắn đến một câu.
"Cậu ấy là thuộc về dạng cực kỳ không có cảm giác an toàn."
Lục Hàm Châu nhìn tới nhìn lui một hồi lâu, thời gian qua lâu như vậy chỉ nhắn đến một câu thế này, hay là đã hiểu ra cái gì. Hắn vừa định hỏi đối phương liền nhắn đến một đoạn dài.
"Cậu ấy một bên bài xích anh, một bên lại không cho anh liên hệ với bất kỳ người nào. Điều này thể hiện trong lòng cậu ấy anh là quan trọng nhất, trong tiềm thức của cậu ấy luôn muốn độc chiếm anh, cho anh là tất cả của cậu ấy. Nhưng đột nhiên chữ tín của anh có vấn đề, tốt nhất anh nên xem lại xem gần đây có làm gì khiến cậu ấy không còn tin tưởng anh nữa hay không."
Lục Hàm Châu quay đầu lại nhìn Kiều Tẫn đang ngủ say, tối hôm qua còn đang vùi trong lồng ngực hắn nói yêu hắn, cả ngày hôm nay hắn lại ở công ty, có thể làm cái gì?
"Dựa theo anh nói thì có thể hình dung, bây giờ cậu ấy đang trôi dạt trong một đại dương mênh mông, anh là cái cây duy nhất cậu ấy có thể bám vào. Nếu như tín nhiệm của anh đối với cậu ấy sụp đổ vậy thì cậu ấy chỉ có thể chìm xuống đáy biển."
Lục Hàm Châu nói: "Vậy tôi nên làm như nào?"
"Chứng tự kỷ không quá biện pháp trị liệu hữu hiệu, anh chỉ có thể làm bạn với cậu ấy, tốt nhất nên tìm đến vấn đề mấu chốt, dần dần củng cố lại niềm tin cho cậu ấy, một lần nữa xây dựng lại chữ tín của anh."
Lục Hàm Châu khẽ run, hơi ngưng hô hấp hỏi: "Hành động này của em ấy có tính là khuynh hướng tự hại mình không?"
"Không tính, thật ra biểu hiện này tạm coi là rất nhẹ. Anh có thể lý giải như này nếu là người bình thường, tách lý tính và cảm tính ra, sau đó dùng lý tính chữa cho cảm tính. Nhưng những người bị tự kỷ sẽ không thể phân biệt rõ hai thứ này, trộn vào với nhau đương nhiên sẽ bị rối loạn, cho nên họ cần một người giúp họ sắp xếp lại, nói cho họ biết cái nào nên giữ lại, cái nào phải ném đi."
"Nếu anh yêu cậu ấy thì phải chuẩn bị cho tốt, cả đời này đều phải che chở cậu ấy, cậu ấy như một đứa trẻ một khi đã thích người nào sẽ toàn tâm toàn ý thích người đó. Tôi tin rằng trước hôm nay, kể cả anh bảo cậu ấy đi chết cậu ấy cũng sẽ nghe lời anh, nhưng cũng phải trả giá tương tự."
Lục Hàm Châu trầm mặc một hồi, nói: "Tôi biết."
Lúc này vị bác sĩ kia mới tự giới thiệu mình, "Tôi tên là Lục Thanh Nham, đây là địa chỉ phòng khám của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi."
Lục Hàm Châu nói: "Được."
Người bình thường lúc nhận được tin dữ sẽ theo bản năng dùng lý trí để chống lại đau thương, nhưng đối với Kiều Tẫn mà nói, loại đả kích này giống như là lấy kim nhọn chọc thủng khinh khí cầu.
Cậu không thể sửa chữa, biện pháp duy nhất là tạo cho cậu thêm một cái khinh khí cầu mới.
Lục Hàm Châu một phút chia thành hai, rút ra thời gian rảnh, một bên mở cuộc họp online bàn giao công việc, một bên nhìn chăm chú Kiêu Tẫn. Mối lần hắn họp cậu đều ở một bên căm thù mà nhìn màn hình.
Lục Hàm Châu dỗ cậu: "Là Ninh Lam đừng lo lắng."
Kiều Tẫn không tin, mãi đến tận khi Lục Hàm Châu liếc mắt ra hiệu Ninh Lam đưa máy quay về phía mình, nói với hắn mấy cậu, liên tục mấy ngày như vậy cuối cùng cũng coi như có chút tin tưởng.
"Đúng rồi, ngày kia là sinh nhật Kiều Kiều, muốn quà gì?"
Buổi tối lúc ăn cơm Lục Hàm Châu hỏi cậu, Kiều Tẫn vẫn là không nói chuyện, từ sau hôm đó vẫn không chịu nói, thỉnh thoảng vẫn có chút bài xích hắn, nhưng không quá vài giây liền chạy tới làm ổ trong lòng hắn.
"Phương lão sư của em gần đây có một buổi biểu diễn, có muốn đi xem không?"
Kiều Tẫn vừa nghe lấy ba chữ Phương lão sư liền dừng đũa, một giây sau lại phản ứng rất lớn ném đũa qua một bên, "Không được! Không cho! Em!"
Lục Hàm Châu nghe không hiểu lời này của cậu là có ý gì, giúp cậu nhặt đũa lên để qua một bên, nắm chặt tay cậu an ủi: "Được được, không đi không đi."
Tim Lục Hàm Châu đau nhức, đưa đũa tới tay cậu, "Ăn cơm xong tôi đưa em đến một nơi được không?"
Kiều Tẫn yên lặng ăn cơm không nói lời nào,tựa như chỉ cần không kích thích đến cậu, cậu sẽ chỉ là một búp bê không hề có linh hồn.