Hôm qua Thịnh Diễn được đưa vào b/ệnh vi/ện, tôi đã nhặt được ví của anh ta.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một tấm ảnh.
Là ảnh của tôi.
Có thể thấy tấm ảnh đó đã được lấy từ rất lâu, dấu giáp lai của trường học vẫn còn trên đó.
Rõ ràng là ảnh thẻ học sinh của tôi.
Ngay cả tôi cũng không biết đã mất từ khi nào.
Anh ta không trả: "Đó là của tôi."
Dù bị tôi phát hiện mặt anh ta vẫn bất biến:
"Tấm ảnh này từ khi tôi sinh ra đã mang theo, cô làm sao biết là của cô?"
Từ khi sinh ra?
Cái tên khốn này!
Chẳng lẽ tôi lại không biết mặt mình như nào ư?
"Đừng xàm với tôi, chẳng lẽ anh thích tôi từ nhỏ nên tìm ảnh tôi giấu đi tương tư chắc?"
Nói xong.
Thịnh Diễn bất ngờ không lên tiếng.
Theo ấn tượng của tôi về anh ta qua ba lần gặp, phản ứng này không bình thường.
Thịnh Diễn cúi đầu, từ góc nhìn của tôi, xương quai hàm như được gọt giũa, gương mặt anh ta đẹp không tỳ vết, ngay cả sự bi thương mờ mịt trong mắt cũng long lanh hơn.
Ông trời không công bằng, chọn những điều tốt nhất cho anh ta.
Anh ta lắc đầu, rồi gật đầu: "Có lẽ đúng như cô nói."
Dưới ánh đèn.
Thịnh Diễn kéo áo lên.
Vòng eo thon gọn lộ ra, bên phải có xăm ba cái tên.
Giống nhau như đúc.
Vân Lê, Vân Lê, Vân Lê.
Hình xăm tiếp theo là ngày tháng.
Thời gian được đánh dấu rõ ràng, rõ đến cả ngày tháng.
Thịnh Diễn nhìn xuống:
"Tôi từng bị tai nạn xe."
"Lúc tỉnh lại tôi không nhớ được gì cả."
"Và không biết tại sao trong ví chỉ có ảnh cô, trên eo có hình xăm của cô."
"Cả những ngày tháng này có ý nghĩa gì."
Anh ta nhìn tôi, suy nghĩ về lời tôi vừa nói.
"Có lẽ, chúng ta thật sự là một đôi."
Trước mặt Thịnh Diễn, tôi mở ví của mình, bên trong là ảnh của một chàng trai.