Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 4: 4 Chú Không Phải Người Tốt


Dương Triết Phàm lái xe đến trường đại học, ngó mắt nhìn vào trong, sau đó lại nhìn đồng hồ.

Thời gian chỉ vừa trôi qua một tiếng, vẫn còn rất nhiều thời gian.
Hắn vòng xe, chạy đến hộp đêm Blue Eagle, muốn uống vài ly rượu, trước khi đi đón cô vợ nhỏ hợp đồng.

Hắn vừa vào cửa, chủ hộp đêm đã vui mừng đi đến, xem hắn như ông hoàng mà tiếp đãi.
_ Dương thiếu, hôm nay sao ngài lại đến đây sớm vậy? Mau vào trong, tôi vừa tìm được thêm vài em, đảm bảo phục vụ ngài chu đáo.
_ Tôi không cần phụ nữ.
_ Hả? Dương thiếu, anh không cần thật sao?
Dương Triết Phàm không quan tâm lời nói của Du mama, trực tiếp đi lên phòng dành riêng cho hắn.

Du mama nhìn theo mà khó hiểu, đây là lần đầu hắn không gọi phụ nữ đến phục vụ.
...
Dương Triết Phàm đẩy mạnh cánh cửa, bên trong vậy mà còn có một người đàn ông.

Nhìn sơ qua chẳng khác nào Dương Triết Phàm, mặt lạnh tanh, ngang nhiên ngồi đó nhìn hắn!
Dương Triết Phàm không ngạc nhiên gì mấy, từ từ đi đến ngồi cạnh anh ta, không lên tiếng cũng không liếc nhìn người bên cạnh.
Diệp Thượng Phong là một thiếu gia có tiếng, sinh ra ở vạch đích, thay người yêu như thay áo.

Nói cách khác, hắn chỉ muốn chơi đùa với phụ nữ mà thôi.
Anh ta quen biết Dương Triết Phàm qua một lần vui đùa ở hộp đêm.

Và rồi thân nhau hai năm, hiểu được tính cách của nhau, xem nhau là tri kỷ.
Diệp Thượng Phong quan sát Dương Triết Phàm, một lúc lâu cũng không thấy hắn nói gì, anh ta đành lên tiếng trước, hờ hững hỏi:
_ Sao hôm nay Dương thiếu lại có nhã hứng đến đây vào giờ này vậy? Chắc hôm nay lại có bão mất!
_ Cậu nghĩ tôi muốn sao?

_ Hửm? Không muốn thì đến làm gì? Đừng nói với tôi, cậu bị em nào hớp hồn rồi nha?
Dương Triết Phàm liếc xéo Diệp Thượng Phong, khiến anh ta không thể nói thêm được gì!
Hắn nhìn rượu trong ly, nhất thời lại nhớ đến chuyện quan trọng của mình.

Tìm cô gái ở khu ổ chuột, vẫn luôn là chuyện hắn cần làm nhất hiện giờ.
Nhưng hai năm vẫn không có tin tức gì, chưa chắc gì cô gái đó lại còn sống ở thành phố này!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười tự giễu, trong đầu luôn là hình bóng của cô gái đó! Khiến hắn đến mơ cũng muốn cùng cô ấy sánh bước cùng nhau.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, ngó mắt nhìn Diệp Thượng Phong, lạnh lùng nói:
_ Cậu không hiểu về tình yêu, nên cậu mới thay người yêu như thay áo.

Nếu cậu hiểu nó, cậu sẽ biết nó đẹp đến thế nào!
_ Cái gì? Dương bi3n thái, cậu có người yêu sao? Ôi má ơi, tôi không nghĩ cậu lại nói ra được một câu, nó lại hay như vậy đấy!
_ Diệp Thượng Phong, cậu đừng có tỏ ra vẻ mặt như vậy! Nhìn muốn đấm cho cậu vài phát.
_ Aiyo, tôi chỉ muốn biết, người phụ nữ nào lại xấu số như vậy! Yêu phải tên bi3n thái như cậu, đúng là phá hỏng đời con gái nhà người ta.
Dương Triết Phàm không bận tâm, liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó uống cạn ly rượu, vội vàng rời đi!
Diệp Thượng Phong nhìn theo, lớn tiếng nói vọng theo:
_ Cậu đi đâu vậy? Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Khó hiểu!
...
Dương Triết Phàm lái xe quay lại trường đại học, nhìn đồng hồ một lúc lâu, rồi bước ra khỏi xe.

Đứng tựa lưng vào xe, lạnh lùng nhìn vào bên trong, chờ đợi một điều gì đó!
Lâm Ánh Yên ngồi học, mà trong đầu không ngừng nghỉ đến chuyện lúc sáng.

Hàn Tử Châu ngồi bên cạnh liền nhận ra, nhỏ giọng hỏi cô:
_ Yên Yên, cậu sao vậy? Cứ thẩn thờ suốt buổi học.
_ Tử Châu, bây giờ mình rất rối, không biết nên nói thế nào cho cậu hiểu.
_ Cái tên Tử Trạch đó làm gì cậu rồi sao? Hắn ta không phải người tốt, vừa nhìn mình liền nhận ra.

Chỉ có cậu nhẹ dạ, cứ đi tin hắn.
Lâm Ánh Yên nghe vậy, thật sự thấy rất đúng.

Cô ngu ngốc, cô tin vào tình yêu, tin luôn những lời nói ngọt ngào như rót mật vào tai của Tử Trạch.

Nhưng khi yêu vào rồi, đến cô cũng không phân biệt được, thì làm sao mà tránh được chứ?
Lâm Ánh Yên nằm gục trên bàn, không có một chút tâm trạng nào để nghe giảng bài.

Giáo sư trên bục hướng mắt xuống phía dưới, sau đó hỏi lớn:
_ Bài hôm nay các em đã hiểu hết chưa? Nếu hiểu cả rồi, chúng ta tan học, hôm sau ta sẽ giảng tiếp bài mới.
_ Vâng, thưa giáo sư.
Lâm Ánh Yên liếc mắt nhìn Hàn Tử Châu, nhỏ giọng nói:
_ Châu Châu, cậu đi ăn cùng mình nha? Mình muốn tâm sự với cậu!
_ Được, hôm nay mình muốn biết, cái tên khốn Tử Trạch đó đã làm gì Yên Yên nhà mình.

Cậu buồn như vậy, khiến mình cũng không có tâm trạng.
_ Chỉ có cậu là thương mình nhất! Đi thôi!
Lâm Ánh Yên khoác tay Hàn Tử Châu đi ra ngoài.


Cô vừa đi vừa kể lại chuyện lúc sáng, chỉ mong vơi đi ít nỗi buồn của hiện giờ.
Hàn Tử Châu vừa nghe xong đã tức giận, lớn tiếng quát:
_ Lâm Ánh Yên, sao cậu ngốc đến vậy chứ? Đâu phải ai nói gì cậu cũng làm theo đâu! Aiya, cậu có biết cái người mà cậu kí hợp đồng, là ai không hả?
_ Là ai?
Hàn Tử Châu tức muốn lộn ruột, đến người ta là ai cũng không biết, vậy mà lại dám kí hợp đồng hôn nhân với người ta.

Hàn Tử Châu cố gắng kiềm chế, nhỏ giọng giải thích:
_ Dương Triết Phàm chính là một tên ác ma, khát máu nhất trên thương trường.

Ba mình từng hợp tác với ông ta, phải nói là điều kiện cao ngất ngưởng.

Anh ta là kẻ, người đẹp ở hộp đêm Blue Eagle, anh ta đều đã sờ qua.

Người như anh ta, cậu day vào là xong rồi!
_ Vậy phải làm sao? Lỡ như mình liên lụy đến gia đình thì sao?
_ Mau lên mau lên, ngoài cổng trường có anh rất đẹp trai.

_ Mau đi xem thử là ai! Đi thôi đi thôi!
Lâm Ánh Yên và Hàn Tử Châu nhìn nhau, sau đó chạy nhanh theo chân của các chị khoá trên.

Bên ngoài cổng trường, bị bu nghẹt với những người hay hóng chuyện.

Dương Triết Phàm lưng tựa vào xe, miệng không ngừng phả ra từng đợt khói thuốc.

Hắn không quan tâm ở đây có bao nhiêu người, chỉ muốn tìm thân hình nhỏ nhắn của Lâm Ánh Yên.

Ngoài ra, những người khác đều là người vô hình trong mắt hắn.
Lâm Ánh Yên và Hàn Tử Châu luồn lách qua đám đông, sau khi đi đến được phía trước, cô ngó mắt nhìn ra phía cổng trường.

Hai mắt bất ngờ mở lớn, muốn quay người chạy lại vào trong.
Nhưng vừa quay người đã đụng phải người phía sau, khiến cô ta tức giận, đưa tay đẩy Lâm Ánh Yên, quát lớn:
_ Con khốn này, không biết nhìn đường sao?

_ Xin lỗi, aaa...
Lâm Ánh Yên mất đà, ngã ra phía sau, nhưng người không chạm xuống đất, lại bị lơ lửng trên không.

Hai mắt sợ hãi nhắm nghiền lại.
Hàn Tử Châu kinh ngạc, đưa tay lay người Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng nói vào tai cô:
_ Mở mắt ra!
Lâm Ánh Yên từ từ đứng lên, mở mắt nhìn người trước mặt, sợ hãi đẩy hắn ra, sau đó muốn cúi người nói:
_ Cảm ơn, tôi còn có việc!
Dương Triết Phàm đưa tay nắm lấy chiếc cặp trên lưng cô, xoay một cái liền đối diện với hắn.

Hắn quăng điếu thuốc trong tay xuống đất, sau đó cúi người, hướng mắt lạnh lùng về phía cô, bá đạo nói:
_ Cô bây giờ nên biết thân phận của mình là gì! Theo tôi về Dương viên.
_ Nhưng, chú không phải người tốt!
_ Chú?
Lâm Ánh Yên ngây thơ gật đầu, ánh mắt bồ câu của cô khiến Dương Triết Phàm nhíu mày.

Hắn buông tay ra, trực tiếp bế bổng cô lên đi ra xe.
Hàn Tử Châu ngạc nhiên, vội vàng chạy theo sau, muốn thương lượng với hắn!
_ Dương thiếu, anh đừng ép Yên Yên mà, cậu ấy còn học, còn lo cho gia đình.

Anh xem, cậu ấy mới mười chín tuổi, thật sự mà nói, làm vợ anh không nổi đâu!
_ Tên?
_ Hàn...Hàn Tử Châu.
_ Bạn học Hàn, cô mà còn cầu xin nữa, thì cô cũng chuẩn bị như Lâm Ánh Yên đi! Tôi có một người bạn, tên là Diệp Thượng Phong.
_ Dương thiếu, anh...!Yên Yên, bảo trọng.
Hàn Tử Châu không dám cãi lời cái tên Dương Triết Phàm này! Nên đành nhìn Lâm Ánh Yên bị hắn đưa đi!