Phương Tân Long là bạn học đại học của tôi, một thanh niên văn nghệ gầy teo, chiều cao trung bình, thích chụp ảnh, không nói xấu người khác, dễ xấu hổ, rất dịu dàng. Phương Điền Điền là nữ thần mà cậu ấy thương thầm nhớ trộm từ hồi cấp ba.
Thời cấp ba, tôi cũng thầm thích một người.
Tôi và cậu ấy thân thiết nhau cũng vì có điểm chung này.
Tôi không biết mình bị cậu ấy tác động hay tự bản thân tôi tác động chính mình.
Tôi rất muốn viết về cậu ấy.
Dưới đây là những cuộc hội thoại giữa tôi và Phương Tân Long được tôi biên tập lại thành câu chuyện, hầu hết là do anh ấy tự thuật.
(1)
Hồi lớp 10, lúc gần cử hành hội thao mùa thu.
Tôi là phó hội trưởng hội tình nguyện, em là bí thư, chúng tôi không quen thân nhau, tôi ở lớp A4, em học lớp A1, chúng tôi là quan hệ tầng trên tầng dưới.
Có lần cần đưa tài liệu cho em, tôi đứng ngoài cửa lớp em, hỏi một cậu bạn: “Gọi Phương Điền Điền giúp tớ với.”
Cậu bạn ấy gọi to: “Phương Điền Điền, có người tìm!”
Em lập tức đáp lại rồi đi ra.
Tôi nhìn tập tài liệu, giải thích sơ qua cho em. Xong xuôi, tôi ngẩng đầu lên, trông thấy em đang tập trung nhìn tôi, không biết tại sao, thứ thu hút tôi đầu tiên là đôi mắt em. Đôi mắt em đen láy tựa như cái động sâu. Tôi bỗng thấy mình hóa nhỏ bé, thoắt cái bị rơi vào ánh mắt tĩnh lặng của em.
Khoảnh khắc đó, tôi như nghe thấy tiếng tim mình.
Không biết nhìn bao lâu, đến khi hoàn hồn, tôi đứng không vững nữa, chân mềm oặt, đầu váng vất. Ánh đèn phía sau em tưah như ánh hào quang, còn em là thiên thần, môi em chúm chím, hai bên khóe môi có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tôi quên mất mình muốn nói gì, nhét tài liệu vào tay em rồi bỏ chạy. Tôi đứng rất lâu bên ngoài hành lang, lúc gió đêm thổi vào mặt, tôi mới biết mặt mình nóng hổi.
Hôm đó mảnh trăng khuyết treo lủng lẳng trên bầu trời, dây tử đằng thả mình khỏi ban công tầng hai, lá cây tươi tốt, gió thổi qua tôi, cũng thổi qua chúng nó, tôi cảm thấy chúng nó như đang nở hoa.
Tôi rất chắc chắn rằng mình đã gặp người trong mộng.
(2)
Trên phương diện tình cảm, tôi là người nhút nhát, lớn từng này rồi vẫn chỉ lẳng lặng thích người ta chứ không dám nói. Sau này tôi mới nhận ra hóa ra mình đã yêu thầm lâu đến thế.
Thật ra tôi cũng không biết có được tính là yêu thầm hay không vì có rất nhiều người biết.
Năm 2012, đâu đâu cũng rộ lên thông tin đó là năm tận thế. Buổi tối cuối cùng năm 2012, phòng ngủ tán dóc, mọi người nói về cô gái mà mình thích.
Tới lượt mình, tôi nói: “Người trong mộng của tớ xinh hơn và tốt hơn những cô bạn mà các cậu thích.”
Sau đó nghĩ lại, tôi phát hiện ai cũng nói dối, chỉ có tôi là ngốc nghếch.
Hôm sau, ăn trưa xong, trên đường về lớp, có bạn học nữ hỏi tôi có phải thích ai đó ở lớp A1 hay không. Về tới lớp, có người cười mập mờ với tôi.
Lớp tôi có rất nhiều người chơi thân với mấy bạn lớp A1 nên tôi nghĩ hẳn là em cũng biết rồi.
Từ đó về sau, ngay cả đi ngang qua lớp em mà tôi cũng không dám, toàn đi đường vòng.
Suốt hai năm.
(3)
Lên lớp 11, ngày nào trong đầu tôi cũng nghĩ tới Phương Điền Điền, lúc không làm gì, tôi sẽ gọi tên em. Càng về sau, cái tên này càng khắc sâu vào tâm trí tôi.
Lễ Giáng sinh năm 11, mọi người rối rít tặng táo cho nhau. Trước kia tôi không có khái niệm đó vì thấy vô nghĩa, vậy mà chiều hôm ấy, khi thấy một cậu bạn cầm hai quả táo đỏ, dùng khăn giấy lau nó sáng bóng, tôi chợt nhận ra ý nghĩa của quả táo.
Hết tiết học, tôi đi tìm cậu bạn đó: “Cậu bán cho một quả táo, lấy giá năm tệ nhé.”
Cả buổi trưa, tôi chăm chú lau quả táo đỏ, vừa hà hơi vừa lau, đến khi nào sáng bóng mới thôi.
Trong lồng ngực có quả táo đỏ nóng hổi đập điên cuồng.
Nghỉ giải lao giữa giờ tự học buổi tối, tôi ôm quả táo đi cùng cậu bạn đó xuống lầu tìm em.
Tối đầu đông rất lạnh. Tôi không dám gọi em mà nhờ cậu bạn gọi một đứa bạn ở lớp A1 ra, rồi lại nhờ bạn đó gọi em.
Tôi đứng dưới gốc cây tử đằng cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.
Em rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
Tôi nói: “Giáng sinh vui vẻ, tặng cậu nè.”
Em nhận lấy, tôi lại thấy đầu mình váng vất, không nghe rõ em nói gì. Tôi nhìn em, sau đó bỏ chạy.
Tôi chạy tới một chỗ trống trải, thở hổn hển, não thiếu khí, mặt nóng rần.
Linh hồn trở lại thân xác, tôi mới lại cảm nhận được cơ thể mình.
Chuông vào học vang lên.
Lớp tôi ngay bên trên lớp em, lớp em hình như tuyên bố tin tức gì đó, cả lớp cười vang.
Tôi cũng cười theo. Tôi biết em đang cười. Rất đẹp.
(4)
Năm lớp 10, tôi mua chiếc xe đạp leo núi đầu tiên trong đời trên Taobao. Chiếc xe này đã ngốn hết nửa tháng lương tôi làm công ở nhà xưởng, lắp ráp xong mới biết ốp chắn bùn bánh xe trước bị xiêu vẹo, nhưng không ảnh hưởng gì nên tôi không khiếu nại với người bán.
Tôi cưỡi chiếc xe leo núi đi học, đi đến rất nhiều nơi.
Từ lần tôi bị tiếng sét ái tình đánh trúng, chiếc xe leo núi luôn được gửi ở bãi giữ xe cách trường không xa.
Nhờ bóng gió hỏi thăm, tôi biết rất nhiều thông tin về Phương Điền Điền. Tôi biết nhà em ở trấn Thanh Thạch, đi học bằng xe buýt số mấy.
Tôi cũng đã tìm hiểu ngày thường khoảng mấy giờ là em ra khỏi cổng trường. Canh đúng thời gian, tôi sẽ cưỡi chiếc xe đi lướt qua em, để lại cho em tấm lưng mình.
Tôi thích mình của khi đó và cũng thích mưu mô nho nhỏ của mình khi đó.
Bình thường em sẽ đi ngang qua con đập chống lũ, ở đó cũng có một cái cây tử đằng. Tôi ngồi dưới gốc cây chờ em đi qua, còn chiếc xe đạp leo núi màu trắng được dựng ở bãi cỏ xanh rờn đằng sau tôi.
Tôi ngồi nhìn em đi qua con đập, lướt qua tôi, tiến về phía trạm xe. Không bao lâu sau, chiếc xe buýt mà em ngồi chạy vụt đi trước mắt tôi.
Tôi dõi mắt nhìn nó dần dần đi xa, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi đuôi xe khuất khỏi tầm mắt.
Đến khi không thấy chiếc xe buýt nữa, tôi đứng lên phủi mông, cưỡi chiếc xe đạp leo núi của mình về nhà.
Nhiều lúc tôi rất buồn vì biết rằng cô gái tốt nhường ấy sẽ không bao giờ thích tôi.
(5)
Lớp 11 có tiết Đọc sách. Vào thứ hai hàng tuần, mỗi người phải mang theo một quyển vở đi tới thư viện, vừa đọc sách vừa ghi chú lại.
Lớp chúng tôi được xếp vào tiết đầu tiên của buổi chiều, thư viện có mái hiên, cửa được làm bằng sắt, mỗi khi đến sớm và chưa tới giờ học, mọi người thường đứng chờ ngoài cửa thư viện.
Lúc tôi cầm quyển vở đi tới thư viện thì thấy em đi đằng trước, vậy là tôi lẽo đẽo theo sau. Tôi không dám đi quá gần em nhưng cũng không nỡ cách em quá xa. Dưới mái hiên đứng nghẹt người, tôi đi qua đó, còn em đứng ở đầu cầu thang.
Tôi vờ như không thấy em, nhìn thẳng đi ngang qua em, chen đến trước cửa sắt. Tôi biết em đang ở phía sau tôi, lòng căng thẳng khó tả. Lưng bị cái gì đó chạm vào, tôi ngoảnh đầu, thấy em cầm bút chọt vào lưng tôi.
Em nói: “Hi cậu.” Sau đó rụt tay về.
Tôi nhìn vào mắt em, cảm giác mê muội lại dâng trào, suýt đứng không vững.
Tôi nhỏ nhẹ trả lời em: “Hi cậu.” Sau đó quay đầu lại, thở hắt ra một hơi.
Tôi đứng thẳng lưng, xương sống cứng đờ.
Suốt hai tiết học, tôi không đọc được gì, chỉ muốn nhảy nhót. Tôi bám chặt lấy cái bàn để mình không làm ra chuyện gì rồ dại.
Tôi muốn nổ tung chỉ vì cái chọt lưng của em.
(6)
Mùa hè năm lớp 11, đám con trai rủ nhau đạp xe lên núi Tam Thanh Sơn.
Xuất phát từ Thường Sơn, qua đêm ở Hồng Kỳ Tốp, đi theo tuyến đường xuyên qua huyện Ngọc Sơn, cuối cùng là đến khu du lịch Tam Thanh Sơn, toàn bộ hành trình dài sáu mươi, bảy mươi cây số.
Nguyên nhân tôi đi rất đơn giản, đó là vì tôi cảm thấy bản thân không xứng với nữ thần của mình, tôi muốn trở nên tốt hơn.
Đạp xe rất mệt, trời nắng to, trên bầu trời chỉ có những cụm mây mỏng, và đường núi rất dốc.
Chúng tôi đạp từ năm giờ sáng đến hơn ba giờ chiều, uống mười mấy bình nước, ai cũng nhễ nhại mồ hôi.
Tôi luôn đạp ở phía trước dẫn đường, mỗi lần mệt là đều nghĩ đến em, thầm đọc tên em trong lòng.
Tới đích, tôi mệt mỏi khụy xuống đất.
Trên núi có một cái miếu, nhiều du khách truyền tai nhau là miếu rất linh thiêng.
Tôi quỳ trên tấm đệm vàng trong miếu, cầu nguyện rất nhiều, nhưng tổng kết lại là: Cầu cho Phương Điền Điền luôn luôn vui vẻ, nếu em không đủ vui thì hãy lấy bớt niềm vui của con cho em.
Sau đó chúng tôi lên đỉnh núi Tam Thanh Sơn, nghỉ ở đó một đêm.
Tôi nhìn thấy một cô gái mang dép lào, mặc quần sooc trên đỉnh núi, dáng người cô gái ấy rất giống với Phương Điền Điền. Nhìn cô gái, tôi nhớ Phương Điền Điền da diết, chưa bao giờ tôi ghét cay ghét đắng mùa hè như bây giờ, tôi chỉ muốn đi học thôi.
Chúng tôi đi tổng cộng năm ngày, tôi sụt hơn một ký lô.
(7)
Khai giảng, đi học trở lại.
Có lẽ khi thích một người đến tột cùng thì giác quan thứ sáu sẽ rất nhạy, tôi có dự cảm là hôm đó sẽ gặp em, kết quả là thực sự gặp em.
Tôi cưỡi xe, nhìn thấy em đi một mình từ phía xa. Tôi lẳng lặng đi theo em. Em mua đồ, tôi cũng vào cửa hàng đối diện mua một túi dồi cổ gà, sau đó băng qua đường, vờ như vô tình gặp em.
Tôi dắt xe sóng vai đi bộ cùng em. Não tôi thiếu khí, hô hấp khó khăn.
Tôi hỏi: “Ăn dồi cổ gà không?”
Em đáp: “Không.”
Tôi không tìm được đề tài trò chuyện, bèn kể về hành trình đạp xe hồi hè.
Hôm đó, bầu trời trong xanh, mây trôi lãng đãng, suốt đường đi, tôi chỉ toàn nhìn thấy mây.
Tôi đạp xe lâu nhường ấy, đổ nhiều mồ hôi nhường ấy chỉ để có ngày kể cho em nghe.
Em đi ở phía tay trái tôi, bên phải tôi là anh bạn xe đạp leo núi.
Em nói: “Cậu siêu quá.”
Tim tôi tê dại, không biết là vì cảm động hay vui mừng, hay là cái gì đó khác. Thật ra tôi rất muốn nói cậu mới siêu vì có thể đẩy tớ đi xa như vậy.
Tôi kể cho em nghe về phong cảnh trên đường, và cả cô gái mang dép lào, mặc quần sooc.
Tới trường, chúng tôi tách ra, tôi leo lên xe, bỏ lại cho em một tấm lưng cứng đờ.
Trái tim treo lơ lửng của tôi lại nằm yên trong lồng ngực. Đi cùng nữ thần quả là việc hao tổn sức lực.
(8)
Lớp tôi có một bạn nữ từng học chung lớp với Phương Điền Điền. Tôi lôi kéo làm quen với bạn ấy hòng nhờ bạn ấy nâng cao chút cảm giác tồn tại của tôi với Phương Điền Điền.
Tôi dạy bạn ấy cách nói khéo với Phương Điền Điền: “Lúc gặp cậu ấy, cậu trò chuyện bình thường thôi, sau đó khéo léo dời đề tài, hỏi cậu ấy có ý định yêu đương không, rồi lại hỏi cậu ấy có thích ai không, sau cùng là nói đôi lời về tớ, ví dụ như “Cậu có biết Phương Tân Long không? Cái bạn ở hội tình nguyện hồi xưa á.”. Đừng rõ ràng quá, cậu phải nói xen mấy chuyện khác nữa. Cậu nhớ quan sát phản ứng của cậu ấy để kể lại cho tớ đấy.”
Để nịnh cô bạn, hầu như ngày nào tôi cũng mua đồ ăn cho bạn ấy, nhưng bạn ấy chẳng cung cấp cho tôi thông tin gì có ích. Tôi không biết bạn ấy đã hỏi những gì luôn.
Kết quả là bạn bè trong lớp tưởng tôi và bạn ấy có gì đó với nhau.
(9)
Hai tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi quý trọng từng ngày, vô cùng lưu luyến, cảm thấy thích em vẫn chưa đủ mà sắp tốt nghiệp rồi.
Tôi đắn đo không biết có nên tỏ tình vào ngày lễ tốt nghiệp hay không vì có người từng nói với tôi rằng thích một người là phải nói cho người đó biết. Tôi suy nghĩ rất lâu, quyết định không làm gì vì tỷ lệ thành công quá thấp.
Ngày thi cuối cùng, có người xé sách, có người đem sách về nhà chuẩn bị học tiếp, có người đem bán. Tôi dò hỏi thì biết Phương Điền Điền đã ném sách.
Tôi đi ra khu rác của trường tìm đồ, ai đi qua cũng nhìn tôi như kẻ điên. Tôi kiếm nguyên buổi trưa, trời không phụ người có lòng, tôi tìm được vài cuốn sách và vở của em, có hai quyển ướt nhẹp, bẩn vô cùng. Tôi ôm chúng về nhà, phơi ngoài ban công. Chờ sách vở khô, tôi tìm chỗ sáng để ngồi, lật từng trang.
Tôi lật rất lâu, rốt cuộc cũng làm xong thứ tôi muốn.
Tôi dùng dao rọc giấy cắt nhỏ tám chữ riêng biệt của em, ghép lại là: Phương Tân Long, tớ cũng rất thích cậu.
Mấy chữ này đều là do em viết, tôi nhìn thôi đã thấy vui.
(10)
Kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, rất nhiều người đăng một câu lên QQ, đại ý là “Tại sao chúng ta lại hèn nhát, không dám tỏ tình?”
Tôi cũng đăng, em “like” bài. Thấy em “like”, tôi quyết định nhắn tin tỏ tình với em.
Tôi phấn khích gõ rất nhiều, câu cuối cùng là: Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?
Vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại tắt nguồn vì hết pin. Lúc tìm đồ sạc pin, dần bình tĩnh lại, tôi bắt đầu hối hận vì đã làm việc mà tỷ lệ thất bại lên tới chín mươi phần trăm. Tôi thấy mình đã quá sai, tôi sẽ mất đi rất nhiều thứ, chẳng hạn như cảm giác lặng lẽ thích em.
Trước kia, tôi nhủ thầm vô số lần rằng mình sẽ không tỏ tình, tôi nguyện dùng cả đời không tới gần để đổi lấy một đời không xa cách.
Tôi vội vàng mở điện thoại, cầu mong tin nhắn vẫn chưa được gửi.
Lúc điện thoại được mở nguồn, em đã trả lời: Vậy là chúng ta yêu xa rồi.
Tôi sung sướng hét toáng lên. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đã viên mãn.
Phải mất rất nhiều thời gian tôi mới bình tĩnh trở lại, cắn chặt răng để không cười.
Em hỏi tôi: Anh đang học ở đâu?
Tôi vừa cười vừa gõ điện thoại: Ở Ninh Ba.
Em nói: Trời ơi! Trùng hợp quá! Em cũng ở Ninh Ba.
Tôi thầm nghĩ: Trùng hợp con khỉ, anh biết nguyện vọng của em nên đã đăng ký nguyện vọng một vào trường em, nguyện vọng hai và ba đều là trường ở gần trường em.
Hôm đó chúng tôi tán gẫu rất lâu. Em nói trước kia mỗi lần tôi đạp xe vượt qua em, thỉnh thoảng em lại ngẩn ngơ. Và cả vào đêm Giáng sinh, có tới mấy nam sinh tặng táo cho em nhưng em chỉ lấy của tôi.
(11)
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau khi chính thức hẹn hò là ở quán đá bào.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, lẳng lặng nhìn nhau.
Em cười rất đẹp, mắt cong cong, hệt như diễn viên vậy. Tôi thầm nghĩ mình có tài đức gì mà lại có thể gặp được cô gái xinh đẹp nhường ấy chứ. Sau này sinh con, con phải giống em mới được.
(12)
Tôi viết thư cho em.
Tên em là Phương Điền Điền, cùng họ với tôi.
Trong thư có câu: Chuyện lãng mạn nhất mà anh từng nghĩ đến là con của anh có cùng họ với em.
Sau này, tôi về nhà em chơi mới biết ba em trùng họ trùng tên với ba tôi. Quá diệu kỳ, cũng rất cảm động. Hai con người trùng họ trùng tên vốn dĩ chẳng bao giờ chạm mặt bỗng nhiên có mối liên hệ với nhau vì những đứa con.
Tôi nghĩ sau này kết hôn, có khi nào MC hôn lễ sẽ lấy chuyện đó ra đùa không, chẳng hạn như MC nói: “Mời ông Phương lên sân khấu”, sau đó hai người cha đều đứng dậy.
(13)
Hôm đó em đưa tôi về nhà em.
Nhà em ở trấn Thanh Thạch, là nơi có tảng đá rất nổi tiếng. Trước nhà em có con sông chảy qua, trên bờ sông lỏm chỏm đá, bên kia bờ có rất nhiều dê đang gặm cỏ, cũng có con chạy loanh quanh, trâu thì ngâm mình trong nước, phía xa xa là ngọn núi xanh rợp.
Hôm ấy thời tiết không đẹp lắm, nhưng tôi lại cảm thấy cả bầu trời toàn màu hồng.
Chúng tôi leo lên một tảng đá tán gẫu, lần đầu tiên tôi được chứng kiến toàn bộ quá trình sắc trời đổi màu trong ánh hoàng hôn.
Sau đó trời tối dần, những vì sao ló dạng. Chúng tôi ngồi bên nhau, đôi khi tôi dựa vào lòng em, đôi khi em nằm trong lòng tôi.
Em nhìn về phía xa, còn tôi nhìn em.
Đôi mắt em rất đẹp.
Tôi vén lọn tóc dài của em ra sau tai mà tay run run.
Em ngoảnh đầu nhìn, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời, hệt như ngày tôi trúng tiếng sét của ái tình bởi em.
(14)
Chúng tôi hẹn hò sáu mươi ba ngày, chia tay.
Tôi từng cầu nguyện ở Tam Thanh Sơn: Cầu cho Phương Điền Điền luôn vui vẻ, nếu em không đủ vui, hãy lấy bớt niềm vui của con cho em.
Cho nên tôi đau khổ thì có làm sao? Chắc chắn lời nguyện cầu của tôi đã linh nghiệm, Bồ Tát đã lấy niềm vui của tôi chia cho em.
(15)
Bị thương thì phải chữa trị là điều hiển nhiên, nhưng có ai biết cách chữa trị cho người chịu vết thương lòng?
Rượu không được. Bạn bè cũng vô ích. Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tự mình khuyên mình, tự mình thông suốt, rồi sẽ lành lặn.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, em là nữ thần của tôi, em vốn không thuộc về tôi, bên cạnh em chỉ có một vị trí, tôi chiếm lấy, vậy thì người mà em thực sự yêu sẽ không thể ở bên em. Tôi thích em, cho nên tôi phải trả lại vị trí ấy.
Thích một người là hy vọng người ấy vui vẻ, còn niềm vui đó do ai tạo ra không quá quan trọng.
Không làm được người mà em thích nhất, tôi chỉ có thể làm người tốt với em nhất.
Yêu một người không thuộc về mình, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cũng đã rất tốt.
(16)
Bốn năm nay, tôi thường xuyên đi dạo đêm quanh trường em.
Trường em rất tối, hầu như không có đèn đường, tối đen như mực. Những khi khổ sở hoặc nhớ em, tôi sẽ đi dạo trong trường em, nỗi cô đơn tựa như những bông tuyết, bao trùm lấy tôi.
Tôi không muốn gặp em vì không biết gặp rồi sẽ nói gì.
Tôi quen thuộc từng ngóc ngách trong trường em, cũng quen thân với chú gác cổng, lúc đầu chú còn ghi danh khách vào trường, về sau thì hoàn toàn không cần vì cho rằng tôi tới tìm bạn gái.
Chỉ có mình tôi biết mình không có bạn gái.
(17)
Sau khi chia tay, chúng tôi không hủy kết bạn trên Wechat của nhau.
Có một ngày, em bị trộm mất ví tiền và điện thoại, bèn mượn điện thoại của bạn đăng thông báo lên Wechat, sau đó đứng im ở chỗ đó chờ người đến đón.
Lúc ấy tôi đang chơi game, vô tình nhìn thấy Wechat, vội vã chạy đi tìm em.
Lúc trông thấy tôi, em rất ngạc nhiên, hệt như khi tôi tặng em quả táo hồi lớp 11.
Gió rất to, tôi cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người em.
Bỗng nhiên có một chàng trai phóng tới, đá mạnh tôi khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Tôi ngơ ngác.
Hắn ta nói hắn ta là bạn trai của Phương Điền Điền.
Tôi hoàn toàn không biết em đã có bạn trai mới.
Tôi đứng dậy, hắn ta lại đá tôi.
Tôi không đánh lại mà xoay người bỏ đi. Không phải vì sợ mà là tôi không muốn em khó xử.
(18)
Đêm ba mươi tết, nhà em bị bốc cháy, em cố gắng chạy ra ngoài nhưng trần nhà sập xuống, chôn vùi em…
Tôi choàng tỉnh vì sợ, người ướt đẫm mồ hôi.
Thì ra là mơ.
Trời chạng vạng, ký túc xá rất tối, không có ai cả.
Tôi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
(19)
Có một quãng thời gian tôi quyết định làm mới bản thân, vì vậy đã đi du lịch cùng vài người bạn, kế hoạch là đi hồ Thanh Hải, Lệ Giang, Đại Lý và Đạo Thành.
Trạm đầu tiên là hồ Thanh Hải, để tiết kiệm, chúng tôi đi bằng tàu hỏa.
Ở Thanh Hải hai ngày, tôi chán muốn chết, không chịu nổi nữa bèn mua vé máy bay đi về.
Khi xưa, tôi và em đi du lịch ở Tần Hoàng Đảo và sẵn tiện ghé thăm bà cô của em, sau đó lại đi Bắc Đới Hà chơi, vô cùng vui vẻ.
Tôi vẫn luôn nghĩ mình rất thích đi du lịch, đến bây giờ mới phát hiện hóa ra tôi chỉ thích đi du lịch cùng em.
Buổi tối trở về từ hồ Thanh Hải, tôi lại đi dạo trong trường em. Xung quanh tối đen, tôi đi một mình nhưng cảm thấy rất ấm áp.
Tôi bắt đầu nhận ra bản thân vẫn giậm chân tại chỗ, những năm qua tôi không là chính mình mà sống thành cái bóng của em.
Một người bạn chung của tôi và em chân thành nói với tôi: “Chúc cậu sớm thoát khỏi cái bóng của cô ấy.”
Nhưng tôi thích cái bóng của em, tôi tình nguyện sống trong cái bóng của em, không đi đâu cả.
Chỉ cần em còn đó là tốt rồi, chỉ cần em để tôi lặng lẽ thích em là tốt rồi.
Tôi ở với tình yêu của riêng mình, chẳng hề cô đơn.
(20)
Sau đó tôi lại hẹn hò, với một cô gái theo đuổi tôi. Thật ra cũng không thể coi là hẹn hò, tôi chỉ là không đành lòng từ chối nên đã đồng ý.
Nhưng bỗng có một người bạn gọi điện cho tôi, khóc lóc cầu xin tôi chia tay cô ấy.
Tôi nghĩ về bản thân, năm xưa khi Phương Điền Điền buông lời chia tay, tôi cũng đã đứng khóc dưới ký túc xá của em.
Người bạn đó nói với tôi rằng cậu ấy thích cô ấy từ hồi tiểu học tới tận bây giờ.
Tôi bùi ngùi, chúng tôi đều là kẻ si tình, còn là kẻ si tình thê thảm nhất.
Ái tình quả là cây đao.
Sau đó tôi và cô gái ấy chia tay hòa bình, chúng tôi đã thẳng thắn nói hết với nhau.
Sau đó nữa, lại có nữ sinh tỏ tình với tôi, tôi dùng cách nhẹ nhàng nhất để từ chối.
Tôi từng đau nên tôi biết đau là cảm giác như thế nào, vì vậy tôi cũng hiểu cách quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, tôi biến sự hờ hững mà em dành cho tôi thành niềm nhiệt tình để trao cho người khác.
(21)
Tôi không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi là người theo chủ nghĩa Phương Điền Điền.
Tôi muốn có một mối tình lý tưởng với em, bất kể có bao nhiêu cô gái tỏ tình với tôi, tôi cũng chưa hề nắm tay, ôm hay hôn cô ấy.
Tôi chỉ thích một mình em. Tôi tình nguyện chờ em quay về bên tôi.
Em yêu người khác, không sao; nắm tay người khác, không sao; hôn người khác, không sao; quan hệ xác thịt với người khác, cũng chẳng sao. Vì em là nữ thần của tôi.
Tuy không biết em có quay về hay không nhưng tôi sẽ đợi em, tôi tình nguyện chờ em trở lại bên tôi.
Tôi từng gửi tin nhắn cho em, không biết em có còn nhớ không. Trong tin nhắn, tôi nói: Nếu hắn ta không yêu em, em có thể về tìm anh, vì anh biết hết tất cả những điểm tốt của em.
***
Phương Tân Long và nữ thần của cậu ấy hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Năm tư, chúng tôi quay lại trường.
Lúc gần tới cổng trường, cậu ấy nói: “Tớ ăn không tiêu, cậu đi dạo với tớ nhé?”
Sau đó tôi đi dạo cùng cậu ấy.
Trên đường đi, tôi nói: “Hai thằng đực rựa chúng ta đi tản bộ trông có kỳ cục không cơ chứ? Cậu định không tìm người yêu à?”
Cậu ấy im lặng.
Tôi chân thành hỏi cậu ấy: “Đương độ xuân xanh, sao cậu không hẹn hò đi?”
Có thể cậu ấy thấy phiền nhưng vẫn trả lời rất chân thành: “Nhưng đó không phải là tình yêu.”
Tôi cười: “Tình yêu là phải cần thời gian bồi dưỡng.”
Cậu ấy nói: “Tình yêu không cần bồi dưỡng, bồi dưỡng chỉ ra được tình bạn mà thôi.”
Tôi nói: “Đó là vì bồi dưỡng không đúng cách.”
Cậu ấy nói: “Dẫu sao đó cũng không phải là tình yêu, tớ đã thấy tình yêu rồi, tình yêu không phải như vậy.”
Tôi hỏi: “Vậy theo cậu tình yêu có hình dáng gì?”
Cậu ấy nói: “Là hình dáng của Phương Điền Điền.”
Tôi giật mình, Phương Điền Điền? Chẳng phải là chuyện của mấy trăm năm trước rồi ư?
Ngày bảo vệ luận án, xong xuôi, chúng tôi rời khỏi trường, Phương Tân Long lại rủ tôi đi tản bộ.
Chúng tôi tản bộ trong trường Phương Điền Điền.
Đi qua cây cầu nhỏ, Phương Tân Long nói: “Đây là nơi đẹp nhất, có thể nhìn thấy ký túc xá của cô ấy.”
Tôi hỏi: “Cậu thường xuyên tới đây hả?”
Cậu ấy nói: “Lúc tâm trạng không tốt sẽ đến đây, ngồi trên cây cầu này, vừa có thể nhìn người ta chơi bóng vừa có thể nhìn được ký túc của cô ấy.”
Tôi hỏi: “Sau đó tâm trạng có tốt lên không?”
Cậu ấy nói: “Có, một khi đã nếm mùi đau đớn nhất, cậu sẽ thấy không có gì là không vượt qua được.”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu siêu ghê, có thể lợi dụng nỗi đau của mình như vậy.”
Cậu ấy nói: “Thật ra cũng không hẳn là đau khổ, tớ lại thấy rất hạnh phúc, ít nhất trên đời này còn có một người khiến tớ yêu sâu đậm, trong khi đó đại đa số người trên thế giới không biết yêu là như thế nào.”
Chúng tôi đi đến dưới ký túc xá của Phương Điền Điền, cậu ấy ngẩng đầu nói: “Tớ không chờ đợi, tớ chỉ là không thể rời khỏi.”
Sau đó chúng tôi đi dạo quanh sân trường một vòng.
Trước khi về, chúng tôi mua mỗi người một củ khoai lang nóng hổi.
Trời hơi lạnh, củ khoai vừa ngọt vừa ấm.
Cậu ấy nói: “Tớ hơi sợ.”
Tôi hỏi: “Cậu sợ gì cơ?”
Cậu ấy nói: “Tớ đã thích cô ấy bảy năm rồi, tớ sợ bảy năm sau tớ vẫn thích cô ấy, rồi bảy năm sau sau nữa tớ vẫn thích cô ấy. Cuộc đời này rất dài, tớ sợ tớ chỉ thích cô ấy.”