Em Là Thế Giới Của Tôi

Chương 2

Chính vào lúc này, cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, tôi không phản xạ kịp đ//âm vào người Hạ Minh đang bước ra ngoài.

Âm thanh "A" và "Hử" đồng thời vang lên.

Hu hu.

Ngực của Hạ Minh thật rắn!

"Trần An An, đến lợn cũng biết trốn người đến."

"..."

"Em uống rượu sao?!"

Hạ Minh nhướn mày.

Tôi xoa xoa chóp mũi, ngẩng đầu, được lắm, tên gia nhân này vậy mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, chẳng trách cảm giác vừa nãy lại chân thực như vậy.

Mái tóc ướt nhẹp của Hạ Minh chỉ tùy tiện dùng tay vuốt ra đằng sau, hơi nước ẩm ướt sau khi tắm hòa lẫn với hương rượu nhẹ còn sót lại trong hơi thở của Hạ Minh khiến tôi cảm thấy choáng váng, ánh mắt vô tình nhìn xuống dưới, từng giọt nước chảy xuống cơ bụng săn chắc, mùi nội tiết tố nam nồng nặc xộc thẳng lên mũi tôi.

Đầu óc tôi mơ màng, lời nói trong lòng chợt bật ra: "Anh uống nhiều hơn em."

Bầu không khí ngưng động.

Một lúc sau, Hạ Minh chậm chạp nói:

"Trần An An, mau lau m//áu mũi của em đi."

"..."

Hu hu.

Nhan sắc của Hạ Minh thật dụ dỗ người quá đi.

Tấm thẻ ngân hàng trong túi tôi và căn hộ nhất thời không còn cám dỗ được tôi.

Dù sao hôm nay là ngày Hạ Minh quay về sớm nhất từ sau khi kết hôn, nếu không tôi cũng không đứng ở cửa nhà tắm.

Tôi ngại ngùng tìm giấy lau m//áu mũi, vừa quay đầu một chiếc khăn che mất tầm nhìn của tôi.

"Giúp anh lau tóc, mệt quá, không muốn làm."

Tôi?

Nhìn Hạ Minh đang nằm trên giường, tôi hít một hơi thật sâu, đây đâu phải là lau tóc, rõ ràng là trực tiếp lấy m//ạng tôi.

Tôi cẩn thận bước qua đó, cố gắng không để ánh mắt chạy đi lung tung.

Đêm nay tâm trạng của Hạ Minh có vẻ khá tốt, nếu lúc này đề cập đến việc ly hôn liệu anh ấy có giống như lúc ban đầu đồng ý kết hôn một cách vô thưởng vô phạt không?!

"Hạ Minh, em có điều muốn nói với anh." Tôi cố gắng khiến lời nói của bản thân giống như bình tĩnh.

"Hửm?"

Giọng nói nhẹ nhàng phát ra có chút ngổn ngang.

Tay lau tóc của tôi run lên, Trần An An, tỉnh táo lại đi.

Phù!

Hít một hơi thật sâu: "Hạ Minh, chú..."

Hạ Minh đột nhiên mở mắt, ánh mắt thâm sâu để lộ ra sự sắc bén.

Tôi giật mình, vội vàng sửa lại: "Cơ thể cha anh đã tốt lên nhiều rồi, chúng ta có phải nên kết..."

Hạ Minh đột nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt sắc bén của anh ấy, lời nói của tôi bị ngắt quãng.

"An An."

"..."

Hạ Minh đột nhiên sát lại gần tôi, tôi ngồi bệt xuống đất.

"An An, anh hiểu ý của em rồi."

"..."

Hu hu.

Quá tốt rồi, tôi biết Hạ Minh là người thông minh như vậy, làm sao có thể không biết tôi muốn nói gì,

Xem ra, anh ấy cũng nghĩ giống tôi.

"Hạ Minh, anh hiểu được thật sự quá tốt rồi."

Tôi chống tay vào tấm thảm đứng dậy, chưa kịp đứng vững, cổ tay đã bị kéo xuống, một lực đạo khiến cả người lao về phía trước, ngồi thẳng xuống chân Hạ Minh.

"..."

Tôi ngu người.

"Thời gian này công ty quá bận, thiệt thòi cho em, bây giờ anh bù đắp lại, được không?"

Thiệt thòi cái gì cho tôi? Bù đắp cái gì?

Tôi vẫn chưa hiểu, Hạ Minh dùng hành động giải thích cho sự nghi hoặc của tôi.

Rất nhanh, tâm trí tôi rối bời.

Hạ Minh, thật xin lỗi vì đã đánh giá cao anh!

Ý của tôi không phải như thế!

...

______________

Chương 4

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi qua khung cửa sổ, tôi đã tỉnh dậy.

Thái dương tôi đau nhức, đầu cũng đau.

"..."

Aaaaaa!

Tôi đã gạo nấu thành cơm với Hạ Minh rồi sao?

Vào đúng đêm hôm tôi gom tiền chuẩn bị l/y hôn?

Uống rượu quả thực là một việc sai lầm.

Nhưng...người chồng tốt như này, tôi thật khó có thể tìm được người thứ hai.

Hu hu.

Tôi cho phép bản thân buồn bã một phút.

Sau khi một phút kết thúc, tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài, là do tôi nông cạn, tôi vẫn cảm thấy tiền rất có sức hút.

Ánh mắt liếc sang phía góc giường, tôi sắp được tự do rồi, kết quả Hạ Minh xoay người, ôm tôi xuống.

Á!

Hạ Minh, ông nội nhà anh.

Tôi giơ chân lên chuẩn bị đ/á, cửa phòng cót két một tiếng bị người khác mở ra.

Tối qua vậy mà không khóa cửa?

Hu hu.

Tôi không thể không rời đi, hiện tại tôi không muốn ở lại cái nhà này nữa.

"Hạ Minh, người giúp việc nói sáng nay con vẫn chưa đi tập thể dục, con không sao...Aaaaa, Trần An An, cô, hai người..."

Tiếng hét chói tai này, ồ, thật sống động.

Mẹ chồng tôi bước vào trong, đứng ở cuối giường, tay run run chỉ vào tôi, bị dọa đến mức không nói nên lời.

Tôi vội vàng kéo chăn lên.

"Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ yên tâm, con mặc quần áo xong liền đi, thật đó."

"..."

Hạ Minh lúc nãy còn nhắm mắt, bây giờ cũng đã mở mắt, trực tiếp vén chăn rời khỏi giường ngay trước mặt tôi, tôi vội vàng nhắm mắt, thấy không còn tiếng động mới khẽ mở mắt.

Haiz, Hạ Minh mặc quần rồi, chỉ để trần phần thân trên.

Nhưng những vết c/ào dài tr@n trụi ở sau lưng trực tiếp khiến tôi sốc.

Tôi?

Không phải tôi!