"Bà, nếu cậu chủ lớn nhà họ Tiết đến rồi thì chúng ta cũng nên sắp xếp chỗ để tiếp đón họ, cuộc họp ngày hôm nay tạm dừng ở đây đi".
Bạch Diệp Chi nói.
Dù sao thì vốn cuộc họp cũng sắp kết thúc rồi, nếu không phải Bạch Kim Liên đột nhiên làm loạn thì có lẽ cô đã về phòng làm việc rồi đi xe với Trần Minh Triết đến công ty rượu Bá Vương rồi.
Mà cứ ngay lúc này Bạch Kim Liên lại nhảy ra làm loạn, ỷ vào hôn ước của mình với nhà họ Tiết ở Du Thành mà uy hiếp cả công ty.
Thực ra trước đây khi Bạch Diệp Chi biết cô em họ này của mình có hôn ước với cậu chủ lớn nhà họ Tiết ở Du Thành cũng vô cùng kinh ngạc, vì nhà họ Bạch kém xa nhà họ Tiết nhiều.
Nhà họ Tiết có cơ nghiệp khổng lồ, thậm chí tập đoàn Thẩm Thị cũng phải đứng sau họ về phát triển bất động sản. Nếu lần này cậu chủ lớn nhà họ Tiết ra mặt vì Bạch Kim Liên thật thì e là lần này tập đoàn Thiên Bách sẽ phải đối mặt với một số nguy cơ, đến lúc đó thì khả năng cao công ty rượu Thanh Tuyền sẽ là nơi Bạch Kim Liên muốn báo thù nhất.
Nghĩ vậy, Bạch Diệp Chi cảm thấy phải từ từ tự giải quyết vấn đề này, cô tin là bà nội cũng biết giờ tập đoàn Thiên Bách không thể gặp bất cứ bất trắc gì nữa.
Vương Tú Vân cũng từ từ gật đầu, ngay lúc bà ta đang định tuyên bố tan họp thì Bạch Kim Liên lại đập bàn, nói: "Không được! Bà, Bạch Diệp Chi nhất định phải giải thích rõ ràng cho mọi người chuyện chị ta lấy tiền của công ty mua nhà lầu xe hơi! Hơn nữa tập đoàn Thiên Bách có nhiều sản nghiệp và công ty như vậy, tại sao lại nghe chị ta để tập trung hết tài nguyên vào công ty rượu Thục Xuyên chứ?"
"Đúng vậy! Bà, Tiết Long Đào sắp đến rồi, bà cũng thấy lần này anh ta đến rình rang như vậy là để đón Kim Liên. Đến lúc đó chỉ cần Kim Liên mở lời thì cháu tin là cậu chủ lớn này sẽ rất vui lòng đầu tư cho bất động sản tập đoàn Thiên Bách chúng ta. Chỉ cần có nhà họ Tiết làm hậu thuẫn vững chắc thì tập đoàn Thiên Bách chúng ta nhất định sẽ có thể đấu lại được tập đoàn Thẩm Thị nhất nhì Tân Thành. Không chừng lúc đó tập đoàn Thiên Bách chúng ta còn có thể vượt qua tập đoàn Thẩm Thị, trở thành người đứng đầu chân chính của Tân Thành!"
Bạch Liên Sơn càng nói càng hăng. Giờ bố không ở đây nên tất nhiên Bạch Liên Sơn phải phát biểu trong cuộc họp của công ty, nếu không bà nội sẽ hoàn toàn nghiêng về phía nhà bác cả, đến lúc đó cho dù là bố mình trở về thì cũng không thể lật ngược tình thế nữa, vậy thì nguy to.
"Mọi người ở đây đều là những người có công lao to lớn đối với công ty, ai cũng có quan điểm của riêng mình. Nhân cơ hội này, mọi người hãy bày tỏ hết đi".
Bạch Kim Liên đã ngồi xuống cạnh anh mình, nhanh chóng chỉnh trang lại khuôn mặt của mình, giờ đây cô ta đã nở nụ cười tươi rói.
Lần này chính là cuộc chiến để lật ngược thế cờ của Bạch Kim Liên.
Mà Bạch Kim Liên thì biết, chỉ cần đưa Tiết Long Đào vào cuộc họp này thì không ai trong nhà họ Bạch có thể sánh bằng cô ta, vì sau lưng cô ta có cả nhà họ Tiết. Chỉ cần nghĩ đến sính lễ với cái giá trên trời của nhà họ Tiết là cô ta biết nhà họ Tiết coi trọng mình đến mức nào.
Nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng ngọc trên cổ tay trắng muốt, Bạch Kim Liên càng lúc càng căng thẳng.
Sắp được gặp chồng tương lai của mình rồi... Không biết vì sao mà mũi cô ta chợt ê ẩm chực khóc, nhưng cô ta thầm nhủ phải nén lại, nếu không sẽ làm hỏng lớp trang điểm kỹ càng mất, cô ta nhất định phải cho Tiết Long Đào thấy một Bạch Kim Liên xinh đẹp nhất.
"Chủ tịch, tôi thấy Bạch Liên Sơn nói đúng, một tập đoàn không thể lấy một công ty nào đó làm chủ đạo được, chúng ta phải phát triển toàn diện. Trước đây tập đoàn chúng ta đều nhờ vào công ty bất động sản Thiên Bách mới kéo dài được đến bây giờ, tuyệt đối không thể từ bỏ công ty bất động sản Thiên Bách. Hơn nữa cũng giống như Liên Sơn đã nói vậy, Kim Liên giờ đã là người của nhà họ Tiết rồi, có nhà họ Tiết ở Du Thành đứng phía sau làm hậu thuẫn, có thể nói là công ty bất động sản Thiên Bách có thể cải thiện tình hình nhanh chóng thì chúng ta có thể trực tiếp bắt tay vào khai phá khu vực mới ở Tân Thành rồi..."
"Đủ rồi!"
Vương Tú Vân từ từ đứng dậy, nhưng khi bà ta đang định nói thì cửa phòng họp mở ra.
Khi cửa mở, tất cả mọi người đều nhìn cửa phòng họp thì thấy tầm bảy tám người đang vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi đi vào. Người đàn ông đó khá cao, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, mặc vest đen chỉnh tề.
Người đàn ông này chính là Tiết Long Đào.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong phòng đều đứng lên tiếp đón.
Vương Tú Vân nở nụ cười tươi, bà ta nhanh chóng đi tới trước mặt Tiết Long Đào rồi mỉm cười giơ tay ra.
"Bà, cháu không làm phiền bà mở cuộc họp chứ?"
Tiết Long Đào vội vàng đi lên bắt tay Vương Tú Vân sau đó nhìn về phía đám người nhà họ Bạch đang đứng lên. Anh ta nhìn ngay thấy Bạch Diệp Chi đang mặc đồ công sở bình thường, tóc dài chấm vai.
Tuy đã hơn mười năm, nhưng anh ta chỉ cần nhìn cái đã thấy ngay Bạch Diệp Chi trầm tĩnh thanh thoát, xinh đẹp xuất trần.
Cô vẫn xinh đẹp và cao quý như vậy.
Nhưng so với sự non nớt ngây ngô đáng yêu của ngày xưa, của cô bây giờ lại thêm phần trưởng thành và quyến rũ.
"Không, không đâu..."
Lúc nói vậy, bà ta đã kịp quan sát Tiết Long Đào đang đứng trước mặt mình. Bà ta đã là một con cáo già, nhìn cái là thấy nét tuấn tú lịch sự thông minh, và cả cái nét nhìn xa trông rộng vượt qua gấp nhiều lần những người đồng trang lứa trong mắt anh ta.
Bà ta không khỏi cảm khái.
Tiếc là Diệp Chi đã kết hôn rồi, nếu không hôn ước mà năm đó chủ tịch quá cố chồng bà ta đặt ra quả là vô cùng thích hợp.
"Ha ha, em rể à, cuối cùng cậu cũng đến đón người rồi, cậu có biết cô em gái nhà tôi đợi cậu lâu lắm rồi không..."
Bạch Liên Sơn bước nhanh ra, anh ta nhìn thấy Tiết Long Đào khôi ngô tuấn tú thì thấy em gái nhà mình quả là vô cùng may mắn. Tiết Long Đào là nhân tài tinh anh trong giới làm ăn, sau này sẽ trở thành kẻ giàu có kếch xù điều hành tất cả sản nghiệp của nhà họ Tiết, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai nữa chứ.
Nhưng Bạch Liên Sơn cũng vô cùng kích động, vì anh ta biết giở nhà mình có thể thật sự lật ngược thế cục rồi. Có cậu em rể nhiều tiền lại có thế lực này vào phe mình thì sau này tập đoàn Thiên Bách chắc chắn sẽ nằm trong tay nhà mình thôi. Nghĩ vậy, anh ta liền bước lên, sau đó vừa nói vừa cười ha hả.
Tất cả những người họ Bạch thấy vậy thì ai nấy đều nhìn Bạch Liên Sơn với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Em rể?"
Sắc mặt Tiết Long Đào sầm xuống, nhưng anh ta là người có giáo dục nên lập tức mỉm cười: "Bà, đây là..."
Tiết Long Đào thấy khó hiểu.
Sao anh ta không nhớ là Bạch Diệp Chi có anh trai nhỉ?
Chẳng lẽ trong mười năm nay đã có chuyện gì bí ẩn xảy ra sao?
"Ha ha ha, bà, để cháu tự giới thiệu đi".
Vương Tú Vân nghe Tiết Long Đào nói vậy thì có dự cảm không tốt, hơn nữa chuyện này xảy ra quá nhanh, bà ta không biết nên làm thế nào bây giờ? Nhưng tất cả chuyện này ở đây không ai biết cả, đặc biệt là hai anh em Bạch Kim Liên và Bạch Liên Sơn.
Tất cả hy vọng của họ đều đặt lên người đàn ông này, thế nên họ vô cùng kích động khi thấy Tiết Long Đào.
"Nào, chúng ta chính thức làm quen nhé. Tôi là Bạch Liên Sơn, sau này cậu chủ lớn nhà họ Tiết lấy em gái Kim Liên của tôi thì không phải chính là em rể của tôi sao? Ha ha, cứ xưng hô thế này đã, cậu sẽ không tức giận chứ?"
Bạch Liên Sơn vừa cười nói vừa giơ tay ra.
Nghe vậy, Tiết Long Đào nhíu chặt mày.
"Kim Liên?"
Đây vốn chỉ là hai từ nghi vấn, nhưng Bạch Kim Liên đang ngồi ngay ngắn chợt run lên, cô ta thấy người mình nóng bỏng, lập tức đứng dậy. Cô ta không ngang ngược như khi nãy nữa mà vô cùng dè dặt, trông cứ như là cô khuê nữ mười tám tuổi đầu bị cấm cửa lần đầu tiên gặp được người tình trong mộng vậy.
Cô ta từ từ quay người lại, cơ thể thướt tha yểu điệu và cả bộ sườn xám màu hồng phấn mà cô ta cất công chuẩn bị đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đó.