Khi mọi người nghe thấy Trần Minh Triết nói ra những lời này, không chỉ Lý Trường Hà bị thủ đoạn của Trần Minh Triết dọa tới mức run cả người, ngay cả Đoàn Phi tự nhận từng trải qua không ít việc đời, cũng đứng há hốc mồm tại chỗ.
Từ khi hắn bước vào, đến khi Trần Minh Triết trở nên hung ác, cái chết của nhân vật quan trọng như Tả Xà - Dung Thành chỉ diễn ra trong mấy phút ngắn ngủi. Hơn nữa Trần Minh Triết chỉ cần một cước là đã đạp vỡ lồng ngực của Tả Xà, chuyện này khiến người khác rất khó tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng trước đây, Đoàn Phi sợ hãi tên Tả Xà này chính là vì sức chiến đấu của Tả Xà. Khả năng chiến đấu của một mình Tả Xà có thể đánh với mười mấy người. Tả Xà ở Dung Thành có biệt danh là “máy ủi bằng thịt”, là kẻ tuyệt đối không thể bị một người bình thường đánh bại, càng đừng nói là bị người khác đánh chết.
Nhưng những chuyện này đều xảy ra trước mắt mọi người, lúc Đoàn Phi thấy cảnh này, hắn sợ đến ngây người, cơ thể run lên. Không chỉ vậy, hắn không khỏi nhớ tới cái đêm mà Trương Ca ngã xuống đất, không còn sức đánh trả khi mình chưa kịp hút xong một điếu thuốc.
Vị thiếu gia nhà họ Trần ở Yên Kinh có vẻ ngoài bình thường, thân phận bí ẩn này, rốt cuộc có sức mạnh kinh khủng đến mức nào?
“Không được sao?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những người này, Trần Minh Triết chậm rãi quay đầu lại, nhìn Đoàn Phi hỏi.
Đoàn Phi vội vàng lắc đầu.
“Được chứ, đương nhiên được...”
Trần Minh Triết gật đầu, sau đó đi về phía Bạch Diệp Chi.
Nhưng khi Trần Minh Triết còn chưa kịp bước đến cạnh Bạch Diệp Chi, Lý Trường Hà ở cách đó không xa đã kịp phản ứng lại, ông ta vội vàng bước thẳng đến trước mặt Trần Minh Triết.
“Trần, cậu Trần, tôi... tôi...”
Ông ta đột nhiên không nói nên lời, bởi vì lúc này, ánh mắt của Trần Minh Triết nhìn ông ta, khiến cho toàn thân ông ta phải run rẩy.
“Chuyện này là do ông làm sao?”
Trần Minh Triết nhìn xuống Lý Trường Hà từ trên cao, đây là lần đầu tiên anh và Lý Trường Hà gặp nhau
“Không... không...”
Trần Minh Triết lại không muốn nghe Lý Trường Hà nói thêm nữa, anh xua tay.
Mặt Sẹo đứng gần đó đã xách Lý Thiên Hào đang hôn mê ra.
“Ôi... Thiên Hào... Thiên Hào...”
Vừa nhìn thấy con trai mình, cả cả người của Lý Trường Hà như chìm xuống vực sâu, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận.
“Các người, các người làm gì con trai tôi rồi?”
Lý Trường Hà lạnh lùng nhìn những người có mặt ở đây, cuối cùng nhìn sang Trần Minh Triết.
“Gọi hắn ta dậy!”
Trần Minh Triết chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Bạch Diệp Chi, nhíu mày nhìn cô vẫn đang hôn mê. Cơn tức trong lòng Trần Minh Triết vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Chuyện này chắc chắn có liên quan tới hai bố con nhà họ Lý của công ty Rượu Bá Vương, nếu đã như vậy thì Trần Minh Triết đương nhiên sẽ bắt hai bố con này phải trả giá.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không thể chịu đựng nổi cái giá này rồi!
“Ha...”
Lý Thiên Hào bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, hắn ta hét lên, mở mắt.
Lúc nhìn thấy bố mình ở trước mặt, vẻ mặt của hắn ta lập tức tràn đầy hi vọng.
“Bố, bố... bố phải báo thù cho con! Nhất định phải báo thù cho con!”
Còn chưa nói xong, Mặt Sẹo đã ném Lý Thiên Hào xuống đất.
“Á...”
Lại hét lên một tiếng, Lý Trường Hà vội vàng ôm con trai mình.
Lúc này ở bên cạnh ông ta là thi thể của Tả Xà vô cùng “bắt mắt”.
“Trần Minh Triết, cậu còn muốn như thế nào thì mới chịu tha cho hai bố con tôi... giờ cậu đã giết cả Tả Xà rồi, cậu còn muốn làm gì? Tất cả đều do Bạch Dũng Thắng bày kế, chúng tôi cũng chỉ là phối hợp, vì làm vậy thì bên chúng tôi sẽ có được nhiều lợi ích hơn thôi. Nếu như cậu thật sự muốn truy cứu, tôi tình nguyện bồi thường cho cậu cả công ty Rượu Bá Vương, như vậy cậu đã hài lòng chưa?”
Trần Minh Triết cẩn thận vén tóc trên mặt Bạch Diệp Chi sang một bên, sau đó nhẹ nhàng nói: “A Phi, chuẩn bị hợp đồng đi, chuyển nhượng công ty Rượu Bá Vương sang tên anh”.
“À... được thôi, anh Trần...”
Đoàn Phi lập tức gọi điện thoại.
“Bố, bố... bố không thể tha cho tên vô dụng này, không thể tha cho nó! Con... con...”
“Câm miệng!”
Lý Trường Hà suýt tát thẳng vào mặt Lý Thiên Hào, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết nói: “Trần Minh Triết, cậu hài lòng chưa?”
“Hài lòng à?”
“Lý Trường Hà, ông nghĩ rằng tôi sẽ giải quyết chuyện này cho qua dễ dàng như vậy sao, hơn nữa các người đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi rồi, có biết không hả? Nếu như các người không động đến Diệp Chi, không chừng tôi sẽ mở một mắt, nhắm một mắt mà bỏ qua các người, tùy tiện đập gãy một hai cái chân sau đó đuổi đi là được, nhưng các người lại động đến Diệp Chi...”
Nghe thấy những lời nói của Trần Minh Triết, Lý Trường Hà đột nhiên run lên.
“Cậu muốn làm gì?”
“Trần Minh Triết, tôi nói cho cậu biết, mặc dù Lý Trường Hà tôi chỉ là một người kinh doanh một công ty Rượu Bá Vương ở Tân Thành, nhưng không phải tôi không có đường lui đâu”.
Lúc này, một cô gái cao gầy xách một cặp tài liệu, vội vàng đi đến đại sảnh.
Đoàn Phi lập tức ra hiệu: “Tiểu Ôn, ở bên này...”
Mặc dù trên khuôn mặt của cô gái đó tràn đầy sự ngạc nhiên, nhưng chân vẫn nhanh chóng đến trước mặt Đoàn Phi, tay lấy ra một bản hợp đồng.
“Anh Phi, đây là hợp đồng chuyển nhượng!”
Đoàn Phi gật đầu, sau đó đặt xuống trước mặt Lý Trường Hà, đưa cho ông ta một cây bút.
“Ký đi!”
“Trần Minh Triết, tôi ký xong là cậu sẽ tha cho tôi đúng không?”
Trần Minh Triết nở nụ cười.
Nhưng anh không hề nói gì.
“Mau ký đi, lằng nhằng cái gì!”
Khi Đoàn Phi nói chuyện, hắn còn đập vào trán của Lý Trường Hà một cái.
Lý Thiên Hào ở bên cạnh lúc này không dám nói một câu nào, bởi vì đám người Mặt Sẹo ở trước mặt đã đặt một con dao sắc bén trên cổ mình. Có vẻ giờ đây, hắn ta mới ý thức được Trần Minh Triết không hề đơn giản như bọn họ nghĩ.
Xoạt xoạt xoạt...
Lý Trường Hà đã ký tên của mình.
Sau đó cả người như mất hết sức lực.
“Bố... chúng ta...”
Trong lòng Lý Thiên Hào lúc này tràn đầy sợ hãi và hối hận.
Sắc mặt Lý Trường Hà cũng vô cùng u ám, như ông ta đã nói, ở Tân Thành, dù Lý Trường Hà chỉ kinh doanh công ty Rượu Bá Vương, nhưng ông ta cũng không phải loại người mà ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc, thậm chí ông ta còn không coi Đoàn Phi ra gì. Nhưng trước mắt, chỉ cần ông ta có thể thoát khỏi đây là được
Cho nên, dường như không cần Trần Minh Triết nói, ông ta sẽ tự dâng công ty Rượu Bá Vương lên.
“Công ty, tiền tài đều là vật ngoài thân! Thiên Hào, những thứ này không là gì cả! Chúng ta có thể làm lại từ đầu!”
Trần Minh Triết chậm rãi ôm lấy Bạch Diệp Chi, anh đã nhận ra Bạch Diệp Chi lại không yên rồi, phải lập tức tìm nơi để chữa trị, nếu không sẽ gây hại cho cơ thể của cô.
Đoàn Phi lại cảm thấy buồn cười, làm lại từ đầu? Các người còn có cơ hội sao!
“Anh Trần... hai người này...”
Trần Minh Triết nói chuyện mà đầu còn chẳng hề quay lại.
“Chôn đi!”
Hai chữ lập tức khiến Lý Trường Hà muốn bùng nổ
“Trần Minh Triết... cậu...”
Lý Trường Hà run rẩy dữ dội, trong mắt hiện lên tia sát ý lạnh lùng.
“Cậu, cậu không giữ lời, cậu...”
Bốp!
Trần Minh Triết lúc này đã ôm Bạch Diệp Chi ra khỏi quán trà đẫm máu lộn xộn kia, sau đó họ lên một chiếc xe thương vụ, Trịnh Mãnh cũng đã ngồi sẵn ở ghế lái xe.
“Anh Trần... đi đâu ạ?”
“Tìm một khách sạn!”
Trịnh Mãnh gật đầu, sau đó, người này vừa lái xe vừa gọi điện thoại liên lạc với khách sạn.
Còn bên trong quán.
Đoàn Phi chậm rãi bước lên phía trước, mắt nhìn bố con Lý Trường Hà đã không còn sức phản kháng sau khi điên cuồng giãy dụa, hắn thở dài nói: “Lý Trường Hà, chúng ta cũng là bạn cũ, trước kia tôi cũng nhận được nhiều lợi ích từ ông. Là người bạn cũ nên ông cứ nói đi, có nguyện vọng gì, chỉ cần tôi đủ khả năng, tôi sẽ làm giúp ông!”
“Giúp tôi? Anh Phi, chỉ cần anh có thể tha cho bố con chúng tôi rời khỏi đây, tôi thề sau này sẽ không bước chân tới Tân Thành nữa. Tôi còn cho anh thêm một trăm triệu, không, hai trăm triệu, chỉ cần anh có thể tha cho hai bố con tôi thôi.Vết thương của Thiên Hào rất nghiêm trọng nếu không đi bệnh viện sợ rằng thằng bé sẽ không cầm cự được nữa!”
Đoàn Phi không nhịn được cười một tiếng.
“Cũng không cần chữa đâu! Dù sao thì hai người sắp sửa thành về chầu ông bà rồi, ôi cha, ai bảo các người động vào người không nên động vào... tôi cũng hết cách!”
“Người không nên động vào? Tên Trần Minh Triết kia rốt cuộc là ai?”
Lý Trường Hà lại điên cuồng giãy dụa, nhưng cơ thể đã bị người khác đè xuống, căn bản không thể xoay người được.
“Cũng được, dù sao ông cũng sắp chết rồi, tôi sẽ nói cho ông biết! Anh Trần là ai thì tôi không biết, nhưng tôi biết một điều là anh ta đến từ nhà họ Trần ở Yên Kinh, hơn nữa, Bùi lão đại của tôi cũng phải tôn trọng, gọi anh ta một tiếng anh Trần... ông lại cứ đâm đầu trước họng súng! Hết cách rồi, kiếp sau mắt sáng lên một chút đi!”
Cái gì...
Lúc nghe được những lời này, cả người Lý Trường Hà mềm nhũn, dường như chút sức lực cuối cùng cũng đã dùng hết.
Cái thằng rể mặt mũi tầm thường này thật sự đã giết chết Tôn Bân.
Ngơ ngác nhìn thi thể của Tả Xà đang nằm cách mình không xa, dường như Lý Trường Hà mới dần tỉnh táo lại, từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không trêu chọc một con hổ đang ngủ say!
Đoàn Phi giơ tay lên, Mặt Sẹo lập tức cho người bịt miệng hai kẻ đang mềm nhũn trên mặt đất, sau đó kéo thi thể của Tả Xà ra ngoài quán trà...
Đứng bên ngoài quán trà được trang trí rực rỡ này, Đoàn Phi từ từ châm một điếu thuốc.
“Anh Phi, xong rồi...”
Đoàn Phi gật đầu.
“Cho người dọn dẹp chỗ này sạch sẽ đi! Đừng để lại dấu vết gì”.
Mặt Sẹo nhanh chóng gật đầu, sau đó đi theo Đoàn Phi lên xe.
Khi vài chiếc xe còn đang phóng nhanh về phía con đường núi bên ngoài thành phố, Trần Minh Triết đã đặt Bạch Diệp Chi lên giường.
Bạch Diệp Chi lúc đó chỉ mông lung mở mắt ra một chút, sau đó xoay người ôm Trần Minh Triết...