Nghe Trần Minh Triết nói xong, mọi người đều hơi sững lại, sau đó, giọng của Bạch Tuyết cất lên.
"Trần Minh Triết, không phải tôi bảo anh cút đi sao? Sao anh còn ở đây..."
Trần Minh Triết không để ý lời nói của Bạch Tuyết mà hỏi cô lễ tân: "Cô xem thẻ này có dùng được không?"
Trần Minh Triết thầm nghĩ thẻ này do đích thân ông chủ của nơi này đưa mình, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng nhân viên lễ tân lật qua lật lại tấm thẻ xem rồi nhíu chặt mày...
"Vẫn còn diễn, tôi thật muốn xem anh diễn tiếp thế nào?"
Người khác không biết, nhưng Bạch Tuyết biết quá rõ Trần Minh Triết.
"Không thể nào, Bạch Tuyết, anh rể chị sẽ không lấy tấm thẻ giả để lừa gạt chị chứ?"
"Nhìn sắc mặt của cô nhân viên lễ tân đủ biết rồi. Haiz, dễ hiểu mà, cậu nhìn bộ đồ bảo vệ anh ta mặc đi kìa, nếu chị Tuyết không nói anh ta là anh rể vô dụng của chị ấy, thì tôi cũng cho rằng anh ta là nhân viên bảo vệ của Khách sạn Phượng Đài đó".
"Chỉ là..."
"Từ lâu đã nghe danh anh rể của chị Tuyết là kẻ ăn bám, không ngờ còn biết diễn như vậy!"
"Tâm cơ cũng không vừa đâu nha..."
Tiếp sau đó, bạn bè đi cùng Bạch Tuyết đều bắt đầu chế giễu Trần Minh Triết.
Tuy nhiên, nghe những lời châm chọc như vậy, Trần Minh Triết cũng không cảm thấy gì, chỉ có Bạch Tuyết là cảm thấy mất mặt.
Cô ta vốn là chị đại của đám người kia, cô ta biết hôm nay chắc chắn sẽ mất mặt, nhưng cô không ngờ Trần Minh Triết lại lò đầu ra lúc này, khiến cô ta càng không có đường lui.
"Này..."
Cô nhân viên lễ tân có chút khó xử.
Mới rồi cô ta còn nhìn thấy người hùng khiêm tốn trong bộ đồ bảo vệ này được mọi người cung kính nghênh đón, hơn nữa nhìn tấm thẻ này vô cùng cao cấp, nhưng thật sự không phải là thẻ VIP của khách sạn Phượng Đài.
Điều này khiến cô ta vô cùng bối rối.
"Sao vậy? Rốt cuộc đây là thẻ thật hay thẻ giả?"
Không đợi nhân viên lễ tân mở miệng, một cô gái trẻ đứng bên cạnh Bạch Tuyết đã chen vào.
Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu đầy công kích.
Hơn nữa, những người khác lúc này dồn hết mọi sự khó chịu lúc nãy lên Trần Minh Triết trong bộ đồng phục bảo vệ.
Xét cho cùng, dù bọn họ đều là du côn đầu đường xó chợ, nhưng họ không dám lộn xộn trong khách sạn Phượng Đài, đây không phải là một nhà hàng bình thường, mà là một nơi rất cao cấp ở Tân Thành.
"Thẻ này quả thật không phải của khách sạn chúng tôi!"
"Nhưng có lẽ quý khách này là hội viên kim cương của chúng tôi, tôi phải đi hỏi quản lý thử".
Trong lúc nói chuyện, nhân viên lễ tân xinh đẹp liếc nhìn Trần Minh Triết với vẻ áy náy, rồi nhanh chóng đi tìm quản lý.
"Cái gì?"
"Chị Tuyết, anh rể chị vui tính thật?"
"Đúng rồi, tên bảo vệ quèn mà còn học đòi, cũng không xem thử nơi này là nơi nào?"
"Chị Tuyết, chúng ta đi nhanh đi, rõ ràng cái thẻ kia là thẻ giả, nhân viên lễ tân đã đi gọi quản lý rồi, lát nữa muốn rời đi cũng khó, chúng ta mau đi thôi..."
Một cô gái bắt đầu lo lắng, Bạch Tuyết đứng đối diện cô ta cũng chau mày đứng dậy.
Sau đó phẫn nộ nhìn Trần Minh Triết mặc bộ đồ bảo vệ đứng bên cạnh.
"Trần Minh Triết, anh làm cái gì vậy? Vô dụng thì chính là vô dụng, tôi đã bảo anh cút đi cho khuất mắt, anh còn ở đây diễn anh hùng gì vậy?"
Vừa nói, Bạch Tuyết vừa rút điện thoại ra gọi cho Phương Thế Hoa.
Nói cũng trùng hợp, Phương Thế Hoa lúc này cũng đang ở khách sạn Phương Đài ăn cơm. Anh ta mới câu được một cô sinh viên, giờ này đang cùng tụi đàn em chơi bời trong phòng VIP.
Vừa thấy điện thoại của Bạch Tuyết, trong đầu Phương Thế Hoa lại hiện lên dáng người xinh đẹp kiêu kì của cô ta, tuy rằng không bằng Bạch Diệp Chi, nhưng cũng không thua kém là bao.
Đối với kẻ mê gái như Phương Thế Hoa, phụ nữ chỉ là đồ chơi.
Vừa nghe Bạch Tuyết kể đầu đuôi sự tình câu chuyện ban nãy.
Thì ra người giành phòng VIP với Bạch Tuyết không phải ai khác mà chính là Phương Thế Hoa, nhưng anh ta dại gì mà nói ra. Chuyện này Phương Thế Hoa nhất định phải ra xem thử, còn vừa tranh thủ chà đạp Trần Minh Triết, vừa xem chuyện vui.
Ôm ý nghĩ như vậy, Phương Thế Hoa cùng đối tác của mình đi ra ngoài sảnh lớn.
Lúc bọn họ đi đến sảnh đã thấy quản lý đưa một tấm thẻ cho Trần Minh Triết, nhưng ở khoảng cách khá xa nên bọn họ không thấy rõ cái gì.
Lúc người quản lý đẫy đà vừa định mở miệng đã nghe một giọng nói nồng đậm mùi cà khịa, lại còn say khướt, khiến người ta có chút chán ghét.
"Ôi dào, ngạc nhiên chưa này, bảo vệ Trần, sao ở đâu cũng gặp anh hết vậy, chúng ta cũng có duyên quá đó!"
Phương Thế Hoa dứt lời, lúc này, người đàn ông trung niên đầu hói mập mạp đứng cạnh Phương Thế Hoa mới híp mắt hỏi: "Chủ tịch Phương, người này là...?"
"À, tổng giám đốc Hoàng, giới thiệu với ông, anh ta chính là con rể của chủ tịch Bạch Dũng Quang, chủ công ty Rượu Thanh Tuyền, đối thủ cạnh tranh với ông đó, nhưng mà anh ta chỉ là thứ con rể vô dụng mà thôi."
Tổng giám đốc Hoàng đầu hói vừa nghe xong đã nhếch miệng cười: "À, ha ha, vậy tôi phải nhìn xem con rể vô dụng của Bạch Dũng Quang ra sao..."
Những người còn lại cười sằng sặc.
Đám trai gái đứng cạnh Bạch Tuyết đều đỏ mặt tía tai, nới rộng khoảng cách với Trần Minh Triết.
Bạch Tuyết tay bắt mặt mừng bước tới: "Anh Phương, hôm nay anh phải giúp em đó, chuyện của anh và chị em coi như là đã quyết rồi, anh còn để ý cái tên rẻ rúng đó làm gì, bạn bè em đều đang nhìn đó, em..."
Bạch Tuyết vừa nói vừa nhìn đám người đi cùng mình.
Lúc này, Phương Thế Hoa mới đon đả: "Không thành vấn đề, em chính là em vợ tương lai của anh, chuyện này anh lo được".
Nói xong liền đi đến chỗ người quản lý.
Trần Minh Triết liếc thấy, vội dặn quản lý: "Không cần để ý đến tôi, đi sắp xếp cho mấy người kia đi, thay tôi hỏi thăm ông chủ Hoa".
Anh đè thấp giọng, nhưng quản lý có thể nghe rõ ràng.
Người quản lý khách sạn Phượng Đài hiển nhiên là có mắt nhìn người.
Ở Tân Thành, những nhân vật cao quý nắm trong tay tấm thẻ kim cương này chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên ông ta không thể đắc tội được, vả lại ông ta cũng sẽ không nghi ngờ đây là thẻ giả, bởi vì kim cương nạm trên tấm thẻ này đã đáng giá mấy chục nghìn tệ rồi. Hơn nữa, người mặc đồng phục bảo vệ khiêm tốn này lúc nãy chính ông ta nghênh tiếp, làm sao có thể giả được?
Những người khác có thể không biết khách hàng bao phòng VIP là ai, nhưng ông ta thì phải biết?
Ông ta gật đầu.
"Quản lý Chu, đây đều là bạn của tôi, nhờ ông sắp xếp cho họ một phòng VIP tốt chút".
Lúc này, Phương Thế Hoa mỉm cười đánh tiếng.
Quản lý Chu nhìn thấy Trần Minh Triết âm thầm gật đầu một cái mới dặn phục vụ: "Lập tức dọn dẹp phòng VIP Hoàng Đế rồi trang trí tiệc sinh nhật ở đó".
Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc.
Đám người trẻ tuổi đều trầm trồ, mắt sáng rực nhìn anh đẹp trai đã sắp xếp phòng VIP Hoàng Đế cho bọn họ, vài cô gái cởi mở trong nhóm đã bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Bạch Tuyết cũng được phen kinh ngạc.
Bước lên nói với quản lý, ngượng ngùng nói: "Sắp xếp phòng bình thường được rồi..."
"Không sao, Bạch Tuyết, chỉ cần em vui là được, lấy phòng VIP Hoàng Đế luôn đi!"
Kì thực, lúc này Phương Thế Hoa hơi ngơ ngác, không lẽ mặt mũi của anh ta có sức ảnh hưởng như vậy.
Không nghĩ nhiều, anh ta mở miệng nói.
"Đây..."
"Thật cảm ơn anh, anh Phương đẹp trai..."
Bạch Tuyết chưa bao giờ thấy hài lòng như lúc này
Phương Thế Hoa nhìn ánh mắt sùng bái của những người khác dành cho mình, cũng hài lòng như vậy.
Trong mắt Phương Thế Hoa, anh ta phải được người khác ngưỡng mộ sùng bái như vậy đấy.
Lúc này Trần Minh Triết không nói gì, cười khổ quay người định rời đi.
Chưa kịp cất bước, Phương Thế Hoa đã sải bước đến trước mặt Trần Minh Triết.
"Tôi nói thế nào? Bảo vệ Trần, lúc nãy anh diễn hay lắm mà, bây giờ định chuồn sao?"
"Ha ha, không biết lúc nãy ai còn cầm một tấm thẻ nát không rõ nguồn gốc đến làm màu ở quầy lễ tân, sao bây giờ cất mất rồi?"
"Cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới thấy một người không biết xấu hổ như vậy!"
"Ôi, vô dụng thì mãi vẫn vô dụng thôi, thật đúng y như chị Tuyết nói, quá vô dụng luôn... Còn bày đặt học đòi trai đẹp người ta ở đây ra vẻ!"
...
Mồm chín miệng mười, ai cũng tranh nhau nói ra những lời khó nghe. Lúc này Trần Minh Triết cũng không nói gì, vòng ra sau Phương Thế Hoa định rời đi, anh không muốn nghe thêm những lời độc mồm độc miệng của những người này. Bởi vì nếu nán lại, Trần Minh Triết sẽ tức giận phân bua thẻ của anh là thẻ kim cương, phòng VIP Hoàng Đế là do anh sắp xếp. Nhưng những người này không bao giờ tin, sẽ tiếp tục chế giễu anh.
Vả lại, anh cũng cảm thấy không cần thiết!
"Trần Minh Triết, anh đứng lại, về sau đừng để tôi gặp anh trong tình huống như vậy nữa, thật là mất mặt, còn không mau biến đi!”
Trần Minh Triết không nói lời nào, chậm rãi bước ra khỏi khách sạn Phượng Đài.
Sau lưng vẫn đầy tiếng giễu cợt.
Lúc Trần Minh Triết ngồi lên xe điện, quản lí Chu đã hấp tấp đuổi theo.
"Cậu Trần, tôi sắp xếp xe riêng của khách sạn cho cậu nhé?"
Lúc ông ta đi sắp xếp phòng VIP không nghe được những lời giễu cợt giành cho Trần Minh Triết, lúc ông ta quay lại mới nghe lễ tân kể lại, trong lòng khó chịu, bởi vì ông ta không hiểu sao vị khách quý họ Trần này lại khiêm tốn đến vậy.
"Không cần đâu... Tôi cưỡi xe điện cho tự do, ông quay lại làm việc đi!"
Quản lý Chu muốn nói gì đó nhưng lại cũng không biết làm sao để mở miệng, bùi ngùi nói: "Nhân vật lớn quả là nhân vật lớn, không thèm đếm xỉa đến bọn tầm thường, quả là khiêm tốn! Về sau gặp lại cậu Trần phải cung kính hơn nữa..."
Người mà đến cả ông chủ của mình và nhà họ Thẩm còn phải khách khí như vậy, mà lại gần gũi bình dị đến thế, thật khó mà tưởng tượng được...