Bây giờ đã rất rõ ràng, hơn nữa đã xác định được một chuyện, đó chính là chai rượu vang hàng cao cấp Pétrus được đóng gói rất tinh xảo này là rượu giả.
“Chuyện này, sao lại thế được?”
Lần này sắc mặt của Phương Thế Hoa cực kỳ khó chịu, nói chuyện ngập ngừng.
Có một câu nói rất hay, tâng cao bao nhiêu thì ngã đau bấy nhiêu.
Rõ ràng bây giờ Phương Thế Hoa đang trong tình huống này, lúc trước anh ta ra oai nghĩ mình là người tài, người thành công, mang tặng cả rượu vang cao cấp nhưng nào ngờ đây lại là rượu giả, hơn nữa còn bị vạch mặt tại chỗ.
Ngay cả Chu Minh Phượng đang đứng bên cạnh cũng thấy xấu hổ quá, phải lánh vào phòng bếp.
“Chuyện này cũng không sao, dù sao trong nước cũng có nhiều hàng nhái của các nhãn hiệu rượu vang nổi tiếng, Tiểu Phương không biết gì về rượu vang, mua trúng rượu giả, xem như đây là một bài học đi”.
Lúc này Bạch Dũng Quang lên tiếng, dù sao cũng đã mở công ty, ông ấy đâu thể để Phương Thế Hoa mất mặt được.
“Đúng rồi đó, dù sao chai rượu này cũng đã tốn hết không ít tiền của anh Phương đẹp trai mà. Đúng rồi, anh rể, tôi thấy anh hiểu về rượu lắm, anh mua rượu gì tặng bố tôi vậy?”
Lúc này, Bạch Tuyết cũng đứng ra nói vài câu giảng hòa, sau đó bẻ hướng câu chuyện về phía Trần Minh Triết, nói thật lòng, biểu hiện hôm nay của anh rể làm cô ta cực kỳ bất ngờ.
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh Trần Minh Triết cũng nhìn về phía anh, cô cực kỳ hài lòng về biểu hiện hôm nay của chồng mình, chỉ là có nhiều việc cô cũng không hiểu rõ.
Ba năm qua, gần như cô và Trần Minh Triết luôn ở bên nhau. Năng lực của Trần Minh Triết thế nào, cô hiểu rất rõ nhưng rõ ràng lần này cô đã nhìn lầm.
Trần Minh Triết khẽ cười rồi nói: “Cũng không có gì, lúc trước con đã nói rồi. Rượu chỉ là một thức uống, không cần phải chạy theo nó như vậy, đương nhiên là trước mặt bố, con nào hiểu rượu gì đâu”.
Vừa nói anh vừa đưa chai rượu màu xanh lam trong tay cho Bạch Dũng Quang.
Chai rượu màu xanh lam kia là một chai rượu bình thường nhưng đối với Bạch Dũng Quang mà nói, ông ấy thích rượu trắng hơn vang đỏ.
Hơn nữa vốn dĩ Bạch Dũng Quang là một con sâu rượu lâu năm.
Lúc này, ông ấy nhận chai rượu Trần Minh Triết đưa rồi bắt đầu mở ra.
“Nông cạn, nhưng mà cho dù chai rượu này của tôi có vấn đề thì còn đỡ hơn chai rượu không biết mua ở quán ven đường nào của anh gấp mấy lần”.
Mặc dù lúc trước bị mất mặt nhưng Phương Thế Hoa chẳng thèm xem Trần Minh Triết ra gì. Dù sao từ lúc bắt đầu, trong mắt anh ta, Trần Minh Triết đã là một người ăn no chờ chết, thằng ở rể vô dụng bám váy đàn bà, dựa vào đâu mà anh lại có thể ở bên cạnh cô gái như Bạch Diệp Chi.
“Ha ha, đúng là có thể chai vang đỏ của anh không bằng chai rượu trắng của tôi nhưng tôi không hiểu gì về rượu trắng, bố là người chuyên nghiệp”.
Trần Minh Triết không cãi lại nhưng anh không ngờ Phương Thế Hoa này lại mặt dày như vậy.
Lúc này Bạch Diệp Chi siết chặt tay, thật ra trong lòng cô, mặc dù Trần Minh Triết là một người rất bình thường nhưng trong ba năm này, anh ở nhà chịu thương chịu khó, cần cù chăm chỉ. Mặc dù không có chí cầu tiến nhưng chăm sóc cô rất chu đáo, chưa bao giờ than vãn câu gì.
Cho nên không cần biết thế nào, Bạch Diệp Chi vẫn muốn người thân hoàn toàn chấp nhận người đàn ông cô thích, tất nhiên càng hi vọng bố mình sẽ nhìn Trần Minh Triết bằng đôi mắt khác, giữ anh lại bên cạnh, dạy dỗ anh.
Có lẽ như vậy thì Trần Minh Triết sẽ phát triển tốt hơn.
Trong lúc Trần Minh Triết vừa dứt lời thì Bạch Dũng Quang ở phía bên kia đã mở nắp chai rượu ra. Trong phút chốc, mùi rượu thơm nồng và thấm nhuần hương vị lịch sử lan tỏa…
“Đây là…”
Bạch Dũng Quang ngồi gần chai rượu nhất lập tức kinh hoảng.
Ông ấy chỉ cảm thấy đầu mình ong ong. Ông ấy đã quen với mùi rượu, thân là ông chủ nhà máy rượu, Bạch Dũng Quang chỉ cần ngửi mùi là đoán được đây là rượu gì.
“Thơm quá, mùi rượu thơm nồng, đây là rượu gì vậy?”
Bạch Tuyết chỉ hít vài hơi đã cảm thấy mình hơi say, gương mặt đỏ bừng, vội vàng che mũi lại, sợ mình sẽ say mất.
Mà lúc này, Phương Thế Hoa cực kỳ khinh thường, vốn dĩ anh ta là tay mơ trong giới rượu.
“Buồn cười, chú Bạch là người ủ rượu chuyên nghiệp. Anh tưởng chỉ một ít rượu rẻ tiền ven đường là có thể lừa gạt chú hả?”
Nhưng Phương Thế Hoa mới vừa mỉa mai xong thì thấy Bạch Dũng Quang kích động nhìn Trần Minh Triết hỏi: “Minh Triết, đây là rượu nguyên chất hảo hạng đúng không?”
Giọng của Bạch Dũng Quang hơi run rẩy. Lúc ông ấy lấy danh nghĩa gia tộc đến nơi sản xuất Mao Đài học tập tìm hiểu đã từng được ngửi hương vị này một lần, ký ức đó, cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ông ấy vẫn chưa hề quên.
“Chuyện này... Chắc là vậy đó ạ, nhưng con không biết thời gian cụ thể. Dù sao con gặp một người bạn rồi cậu ấy cho con nên con không hỏi kỹ”.
Bạch Tuyết nghe đoạn đối thoại của hai người xong thì ngơ ngác không hiểu gì.
“Bố, thấy bố kích động như vậy, chẳng lẽ chai rượu này lại là rượu ngon gì đó? Nhưng chai rượu này trông bình thường quá đi...”
Mặc dù Bạch Dũng Quang kinh doanh Rượu Thanh Tuyền nhưng hai cô con gái của ông ấy lại không thích rượu lắm. Bạch Tuyết còn nhỏ, suốt ngày thích làm trò, còn ngành mà Bạch Diệp Chi thích lại là mỹ phẩm.
Cho nên lúc này chỉ có một mình Bạch Dũng Quang là biết được giá trị thật của chai rượu này.
“Rượu ngon, chắc chắn là rượu ngon. Cho dù là rượu nguyên chất Thanh Tuyền của nhà ta cũng không sánh bằng chai rượu này”.
Vừa nói, Bạch Dũng Quang không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, ông ấy cầm đôi đũa trước mặt, sau đó chậm rãi chấm vào miệng chai rượu, khuấy một chút rồi đưa vào miệng thưởng thức.
Một lúc lâu sau, Bạch Dũng Quang mới mở mắt ra, mặt đã biến thành màu đỏ.
“Rượu ngon, rượu ngon... Ha ha ha...”
Lúc này, Chu Minh Phượng cũng mang đồ nhắm ra.
Mặc dù ban nãy ở trong bếp nhưng bà ta đã hoàn toàn nghe rõ những chuyện xảy ra trong phòng ăn.
“Được rồi, ăn cơm thôi, thức ăn đã nguội rồi...”
Lúc này chẳng có ai thèm để ý tới Phương Thế Hoa lúc trước tức giận đứng lên đó, mặt anh ta đỏ lên, thậm chí còn hơi tím, ánh mắt ngập tràn sự hung hăng.
“Thế Hoa à, nhanh nào, ngồi xuống ăn cơm đi, nhân lúc còn nóng...”
Chu Minh Phượng nhìn ánh mắt cực kỳ khó chịu của Phương Thế Hoa, lập tức làm dịu bầu không khí.
Nhưng lúc này Bạch Dũng Quang chằng thèm nhìn Phương Thế Hoa lấy một lần, còn đang phấn khích rót rượu.
“Dạ, cô à, cháu có chút việc nên xin phép về trước”.
“Về hả? Nhưng mà, Thế Hoa à, ăn cơm rồi hẵng đi chứ cháu...”
Bây giờ Phương Thế Hoa nào còn mặt mũi ở lại đây, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Hôm nay, xem như anh ta đã hoàn toàn bị Trần Minh Triết làm cho mất mặt, hơn nữa còn chà đạp mấy lần, cho nên bây giờ anh ta chỉ muốn rời khỏi đây.
“Nhưng...”
Chu Minh Phượng vội vã đuổi theo Phương Thế Hoa, chạy ra ngoài.
“Thế Hoa à, rảnh đến nhà chơi nhé cháu...”
Phương Thế Hoa bước ra cửa mà không quay đầu lại, anh ta nhanh chân chạy xuống lầu bước vào trong xe.
Xuyên qua lớp kính xe, anh ta nhìn lên lầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Trần Minh Triết, anh hãy đợi đó!”
“Bạch Diệp Chi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi theo đuổi được em, sau đó sẽ đùa bỡn em đến chán mới thôi!”
Anh ta hừ lạnh rồi giẫm lên chân ga chạy như bay.
Giống như Phương Thế Hoa muốn dồn hết tất cả phiền muộn vào chân ga dưới chân.
Trên bàn cơm.
Người vui nhất là Bạch Diệp Chi.
Cô không ngờ hôm nay Trần Minh Triết lại làm bố vui đến vậy, nói không chừng chỉ cần mình nhắc lại chuyện này với bố là Minh Triết sẽ được đến làm việc ở Rượu Thanh Tuyền, dù sao cũng đỡ hơn làm bảo vệ.
Gia đình ăn uống rất vui vẻ, đặc biệt là Bạch Dũng Quang, uống rất nhiều.
Cuối cùng ông ấy còn muốn Trần Minh Triết nói cho ông ấy nghe người bạn mà anh nói là ai, hôm nào sẽ đến thăm.
Trần Minh Triết chỉ có thể vui vẻ gật đầu nhưng lại không nói.
Bởi vì Bạch Dũng Quang đã say ngất nên tất nhiên Chu Minh Phượng cũng phải đưa Bạch Dũng Quang đi nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Trần Minh Triết rửa bát sạch sẽ, dọn dẹp xong xuôi, vào phòng nằm xuống thì Bạch Diệp Chi nằm trên giường mở to mắt nhìn Trần Minh Triết.
“Em, em chưa ngủ hả?”
“Minh Triết, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Bạch Diệp Chi càng nghĩ càng thấy dường như đêm nay Trần Minh Triết đã biến thành một người khác.
Trần Minh Triết vội vàng lắc đầu nói: “Đâu có!”
“Vậy tại sao hôm nay anh lại biết chai rượu Pétrus kia là giả?”
Bạch Diệp Chi nghiêm túc hỏi anh.
Trần Minh Triết nằm bên cạnh bạn đời của mình, trả lời: “Chuyện này thì lúc trước anh từng nghe người ta nói, lúc đó hơi có ấn tượng, tối nay đúng lúc gặp phải mà thôi”.
“Là thế à?”
Hiển nhiên Bạch Diệp Chi không tin.
“Thôi nào, muộn lắm rồi này, nghỉ ngơi sớm đi”.
Trần Minh Triết nói xong thì nhắm mắt lại ngay.
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết đang ngáy ngủ, chu miệng.