Chương 17
Thích thú gặm nhắm cơm nấm, Hoàng Sa cũng không phát giác có ánh mắt sắt bén đặt trêи người mình.
Toàn thân bỗng rùng mình một cái.
Có kẻ rình mò lão nương!
Nhanh nhẹn đứng lên, Hoàng Sa giả vờ như bình tĩnh đi ra cửa, liền không chút chần chờ mà bỏ chạy.
Tại sao lại chạy ư?
Hỏi ngu!
Không chạy cho chết à!
Tên áo đen đằng sau thấy cô bỏ chạy liền liếc mắt với đồng đội một cái, lại thấy gã thông thả ngồi húp mì.
“Rượt theo cô ta! Mày nhìn tao làm gì!! ”
….
“Cô em làm gì mà chạy ghê vậy?” Tên áo đen húp mì hồi nãy ngả ngớn chặn đường chạy của cô.
“Nhiều lời! Mau trói cô ta lại, tao ra lấy xe.” Bất lực vì sự ngu dốt của đồng đội, gã áo đen thứ hai không khỏi thở dài một hơi.
“Được, để tao xem con ả này có gì lợi hại mà khiến lão đại phải bận tâm như vậy.”
“Hừ! Chơi đùa có chừng mực.”
Điềm tĩnh nhìn hai nam nhân áo đen, Hoàng Sa cảm thấy cuộc đời mình lại đi tong rồi.
Có thể cho ta thêm thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức hay không a?
Mỗi ngày như một thước phim hành động sao lão nương sống cho nổi!
“Cô em, nói chuyện đi chứ.” ɖâʍ đãng ɭϊếʍ khóe môi, tên áo đen hướng tới ngực cô định sờ mó.
Nào ngờ hành động còn chưa kịp làm đã bị người ta cho một phát súng vào đầu.
Máu như tương ớt mà phụt ra như lũ.
Tất cả chính xác đều văng hết vô mặt Hoàng Sa.
Chỉ thấy tên áo đen ngả ngớn khi nãy đã lăn đùng xuống đất.
Máu đỏ tuôn trào ra mặt đất.
Chết một cách…
Mà đằng sau gã, nam nhân thần thái phi dương ngước mắt nhìn cô.
Đẹp!
Thật đẹp!
A? Không phải hắn vừa rồi mới giết người sao?
Hoàng Sa hoảng loạn nắm chặt tay, cảm thấy toàn thân mình đã lạnh run rồi.
Không phải cô không muốn hét lớn như những nữ chính ngôn tình đâu!
Mà thật sự cô run quá quên cả phản ứng…
Anh trai, người là do anh giết, đừng nhìn ta như vậy.
“Cút!” Nam nhân dung mạo đẹp đẽ khinh bỉ nhìn cô sợ hãi.
Hoàng Sa không biết phản ứng ra sao, liền ra sức gật đầu rồi nhanh lẹ chạy biến.
Nhân sinh thực gian lao.
….
Khi Hoàng Sa trở về thì ba mẹ Hoàng cũng đã trở về.
Mẹ Hoàng sợ hãi nhìn cô một thân đầy máu, lo lắng hỏi thăm tới lui.
Con gái bà vì sao thời gian này đều có biểu hiện kì quái.
Không phải là bị thứ dơ bẩn gì ám chứ.
Mẹ Hoàng quyết định ngày mai sẽ mời đạo sĩ về vẽ bùa trừ tà cho con gái mình!!
….
ɖu͙ƈ gia.
“Bắt không được người?” ɖu͙ƈ Vệ Khanh lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ.
“Dạ vâng, đã vậy A Thiến còn… Chết.” Tên thuộc hạ cúi thấp đầu cơ hồ muốn in mặt mình xuống đất.
Đồng đội gã chết rất thảm đó.
Gã cũng rất hoảng có được không?
“Đến một ả đàn bà mày còn không bắt được?”
ɖu͙ƈ Vệ Khanh tao nhã cầm ly rượu vang lên uống một ngụm, hàn khí lan tỏa.
“Thuộc hạ vô dụng.” Tên thuộc hạ run bần bật, mặt không chút huyết sắc.
“Đi nhận hình phạt.” Vô biểu tình nhìn tên thuộc hạ không có tiền đồ, hắn lạnh nhạt phất tay.
“Dạ vâng!”
….
Sáng hôm sau khi Hoàng Sa xách túi đi tới chỗ làm thì nghe được một tin tức lớn.
Chị gái của Khương tổng sắp về nước a!
Lúc đầu Hoàng Sa cũng không bận tâm cho lắm.
Cho tới khi cô nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết.
[ Bà Khương khi đó sinh hạ đứa con trai trưởng duy nhất cho ông Khương.
Nhưng không lâu sau lại biết tin con bà thân thể yếu ớt sống không quá 18 tuổi.
Bà Khương lo lắng vô cùng, mới cùng chồng đi lên núi xin lời khuyên của cao tăng.
Cao tăng bảo con bà mệnh yểu không có cách cứu chữa, nhưng… Nếu có thể tìm được một đứa bé gái gánh chịu thay…
Thì may ra mới có cơ hội sống.
Bà Khương vì thương con nên làm theo lời cao tăng, không tới một năm con bà liền khỏe mạnh trở lại.
Mà đứa bé kia lại may mắn không chết, còn mạnh khỏe sống tới giờ.]
Nhưng đó không phải là điều mà Hoàng Sa lưu ý a.
Vì đằng sau câu truyện rất chi là drama!
[ Khương Liệt đối với người chị gái này cơ hồ đặt thêm nhiều tâm tư.
Nhìn chị ta vui cười, tâm tình hắn liền hảo theo.
Nhìn chị ta buồn rầu, tâm tình hắn liền khó chịu.
Hắn biết mình cư nhiên đã thích chị ruột.
Tuyệt vọng khi biết mình có loại tình cảm cấm kị này, hắn từ từ lo lắng, cuối cùng là trở nên sợ hãi.
Hắn cố ý muốn vứt bỏ loại tình cảm cấm kị này.
Nhưng mọi chuyện không chỉ tới đó a!
Khi một ngày nọ Khương Liệt qua nhà người bạn thanh mai trúc mã chơi, thì phát hiện hắn đang quan hệ với…
Mà người bạn thanh mai trúc mã của hắn lại là Phương Duệ.
Cũng kể từ đó tình bạn giữa Khương Liệt cùng Phương Duệ xảy ra rạn nứt.
Còn người chị gái kia cũng lệ rơi ướt mi mà đi du học. ]
Khẽ lắc đầu, Hoàng Sa cảm thán, một cuộc tình éo le.
Nuôi heo mấy năm trời cuối cùng thằng bạn thân lại ăn hết.
Mà nói vậy thôi chứ người chị gái kia cũng là tình địch khá nặng ký của Đậu Ngọc Đào nha.
Cũng không biết Đậu Ngọc Đào sẽ xử lý ra sao.
Hoàng Sa cao hứng mong chờ.
Nhưng cô lại không ngờ, người chị gái kia, cũng tặng cô một món quà đau đớn tới tận xương tủy.
….
“Tiểu Sa.” Hoàng Sa vừa bước vào chỗ ngồi của mình thì thấy Bạch Cẩn một thân ngượng ngùng bước tới.
Y khẽ đưa cho cô ly cà phê mới pha, rồi ngập ngừng ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
“Ân? Anh Bạch có gì sao?” Hoàng Sa thực tự nhiên nhận lấy ly cà phê, mỉm cười đối Bạch Cẩn.
Làm cho Bạch Cẩn vì nụ cười của cô mà xao xuyến một hồi, tim y đập thình thịch, miệng mím lại thành một đường thẳng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên.
“Ưm… Cuối tuần này… Tiểu Sa có muốn đi coi phim với tôi,.. được không?”
“A? Anh Bạch đây là muốn hẹn hò sao?” Hoàng Sa thích thú nhìn bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng của y, trêu đùa hỏi.
“Không… Tôi…” Thoáng chốc khuôn mặt của Bạch Cẩn đỏ bừng, y khẽ cắn môi, ngại ngùng nắm chặt tay.
“Haha, được rồi, cuối tuần hẹn gặp a.”
Biết rằng cô đang đùa giỡn mình, Bạch Cẩn cũng xấu hổ vô cùng, mím môi lầm bầm một câu “đáng ghét”, rồi vội vàng chạy đi.
Nhìn y như vậy, không hiểu sao tâm trạng Hoàng Sa tốt hơn nhiều.
Một nam nhân thật lòng yêu thương cô a.
Bạch Cẩn tôi chọn anh rồi!
________________________