“Lô hàng này tao không muốn xảy ra sai sót như lần trước, mày nên nhớ không cần khiến tao nghi ngờ.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh lãnh đạm cấp cho tên thuộc hạ một ánh mắt sắt bén.
“..Vâng ạ!” sợ hãi cúi đầu, tên thuộc hạ run rẩy không dám ngẩn đầu, mồ hôi lạnh phủ khắp lưng, không khỏi nghĩ tới những đồng bạn lúc trước lựa chọn rời đi.
Chết không thấy xác!
“Bảo Tống Vô vào đây.”
“Vâng ạ.” Tên thuộc hạ như được giải thoát, thầm vuốt lồng ngực đã sắp nổ tung của mình, thầm nghĩ, gã sắp bị dọa cho chết rồi a.
….
“Ôi! Không phải Tiểu Sa đây sao?” Đậu Ngọc Đào kinh nghi nhìn cô và Bạch Cẩn, bộ dạng như hiểu ra cái gì đó. “Không ngờ hai người lại…”
“Xin chào Đậu tiểu thư cùng Khương tổng.” Bạch Cẩn mặc dù chào hỏi lễ phép lại không che dấu nổi ánh mắt chán ghét của bản thân.
“Xin chào Khương tổng.” Hoàng Sa làm bộ như không phát hiện Đậu Ngọc Đào, hơi gật đầu chào hỏi Khương Liệt.
Khương Liệt không phản ứng, ánh mắt lạnh nhạt quan sát hai người, giống như muốn nhìn thấu cái gì đấy.
“Tiểu Sa cùng Bạch thư ký cũng ăn cơm ở đây à, nghe nói quán này thức ăn không tệ a, còn có…” Đậu Ngọc Đào không có biểu hiện tức giận khi bị ngó lơ, còn vui vẻ ôm tay Khương Liệt nói không ngừng.
Chính là hành động của cô ta thập phần khiêu khích, miệng tuông ra lời hảo ý, mà ánh mắt lại như muốn cào nát cả người Hoàng Sa.
Hừ, mày cũng chỉ có thế, ngay cả vị hôn thê cũng giữ không được! Còn muốn đấu với tao!
“Chúng ta đổi chỗ.” Mất kiên nhẫn nhìn cô ta xuất ra địch ý, Hoàng Sa khó nhịn muốn kéo Bạch Cẩn đổi chỗ ăn.
Con chó điên này bị chập mạch à.
Cô vừa nói xong, ngay cả Bạch Cẩn cũng gật đầu đồng ý theo.
Ai mà ăn cơm cho nổi với cô ta.
Miệng như cái loa, phát mãi không ngừng!
“Ơ? Tiểu Sa cô sao vậy?” Hoàng Sa vừa định kéo Bạch Cẩn đi, thì đột nhiên Đậu Ngọc Đào nhảy ra lôi kéo tay cô.
Chính là Hoàng Sa còn chưa kịp tức giận đẩy cô ta ra. Vậy mà cô ta đã té nhào ra mặt đất.
“Tiểu Sa… Tại sao cô lại…” Đậu Ngọc Đào thương tâm ngã trêи mặt đất, ánh mắt ủy khuất nhìn cô chằm chằm, còn nghẹn ngào cắn chặt đôi môi như muốn ngăn cản nước mắt trào ra.
Lão nương làm gì cơ?
Ngươi nói lão nương làm gì cơ?
Khương Liệt đứng ở gần nhất cũng nhíu nhíu mày, mắt hắn không mù, tất nhiên là thấy được Đậu Ngọc Đào đột nhiên té ngã, nhưng tại sao cô ta lại đổ thừa cho cô?
“Tôi làm sao?” Hoàng Sa vô biểu tình nhìn cô ta, không hiểu đầu óc cô ta có bị va vào đâu không.
“Không… Tiểu Sa không làm gì hết,..hic là Đào Đào tự té ngã.” Đậu Ngọc Đào ủy khuất cắn cắn môi, đôi mắt đẫm lệ, dung nhan ưu diễm bi thương chọc người thương tiếc.
“Đúng rồi, vì tôi có làm gì cô đâu.” Cô không nghĩ rằng cô ta lại ngu xuẩn như vậy, dàn ra một vở kịch hết sức dở tệ.
Đậu Ngọc Đào giống như không có lí lẽ đối cô, đành gương mắt buồn nhìn Khương Liệt.
Bất đắc dĩ đỡ cô ta đứng dậy, hắn cũng không biết nói gì, chính mình làm sai thì đổ lỗi cho ai?
Mà Đậu Ngọc Đào cứ nghĩ kế hoạch mình dàn ra thực cao siêu lại không biết bản thân ngu xuẩn như thế nào.
“Liệt, em… Không ăn nữa, anh mau đưa em về đi.” run rẩy núp trong lòng của Khương Liệt, cô ta nức nở vài tiếng, chờ đợi hắn vì mình mà đòi lại công bằng.
Không nghĩ tới Khương Liệt thật sự ôm cô ta về!!
“Đậu tiểu thư, cô ta… ” Bạch Cẩn bất bình, rõ ràng khi nãy cô ta muốn đổ oan cho Tiểu Sa a.
Bọn họ chỉ muốn ăn cơm thôi mà.
Lại đột nhiên lòi ra một cái phiền phức như vậy.
Cô ta nghĩ ai cũng ngu ngốc như mình sao??
….
Hạ gia.
Hạ Di liếc nhìn cái xác cách mình không xa mà thầm thở dài.
Hắn đã nghĩ bản thân hết ‘bệnh’ rồi chứ.
Nhưng tại sao từ ngày ấy trở về số lượng nữ nhân chết trong tay hắn càng thêm tăng?
Bất quá Hạ Di lại không dám suy đoán, hắn sợ cái ý nghĩ vừa lóe lên này.
Chán ghét nhìn nữ nhân không còn nguyên vẹn cách đó không xa, Hạ Di phân phó thuộc hạ xử lý, còn bản thân thì đi tắm rửa.
Ngâm mình trong bồn tắm thơm ngát, cảm nhận từng đợt thoải mái tăng lên.
Mà phía sao hắn, thanh niên trẻ tuổi ngại ngùng nắm chặt tay, xấu hổ nói: “Gia có cần Tiểu Mị chà lưng không ạ.”
Hạ Di mở mắt nhìn về phía thanh niên, khóe miệng cong cong: “Mau lại đây.”
Thanh niên kêu Tiểu Mị kia tươi cười đi tới, bàn tay trắng nỏn chà rửa cho hắn.
Nhìn thân hình tuyệt hảo của hắn, thanh niên không khỏi xấu hổ mím môi, chủ nhân của cậu ta hảo như vậy, nếu như đêm nay hắn và mình…
Nghĩ đến đây thanh niên không khỏi khát vọng nhìn chằm chằm Hạ Di đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Gia, tiểu Mị có làm ngài thoải mái không ạ?” Thanh niên ái muội hướng bên tai hắn thổi một hơi.
Chính là ngay cả thanh niên cũng không ngờ nam nhân khi nãy hướng cậu ta tươi cười lại đang tức giận bóp chặt yết hầu của cậu ta.
Giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng cả căn phòng: “Chán sống?”
Hạ Di từ mặt nước đứng dậy, thân thủ kéo khăn tắm che kín hạ thân cường tráng.
Hắn lạnh lùng nhìn thanh niên kêu là tiểu Mị kia, mặc dù không có cảm giác kinh tởm như đối với nữ nhân, nhưng hắn lại cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Nam nhân cũng không được!
Mạnh mẽ quăng thanh niên xuống mặt đất, Hạ Di quay người rời đi.
Trước khi đi hắn còn không quên phân phó thuộc hạ: “Thứ này đưa xuống cho bọn ngươi chơi đi.”
Thanh niên run rẩy ôm lấy yết hầu xanh tím, khó khăn ho khù khụ vài tiếng, lại ngước mặt không dám tin nhìn Hạ Di đã đi xa.
Mà ở không xa một thanh niên khác đang dựa tường mỉm cười tự đắc…
….
“Tao nghĩ mày nên biết ông già cũng sắp trở về.” lắc lắc ly rượu trêи tay, ɖu͙ƈ Vệ Khanh đối với ɖu͙ƈ Cẩm Ly nói.
“Biết, ông ta trở về lần này là tìm đứa cháu trai thất lạc đi.” ɖu͙ƈ Cẩm Ly khinh miệt cười một tiếng.
“Bạch gia này cũng không thể đứng vững rồi.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh thâm trầm nhìn em trai.
“Lại không phải vì anh sao?” không phải vì anh cố ý cho địch biết nơi mà y chốn, khiến y thất lạc hơn mười lăm năm nay.
“Mày trách tao? Chính ông ta cho bà ấy một phát vào đầu!” Nhớ lại chuyện khi trước càng làm cho ɖu͙ƈ Vệ Khanh tức giận, vì cái gì mà mẹ hắn lại chết như vậy! Không phải vì ông ta sao!
“Dù vậy, tại sao y tới tận bây giờ không trở về mà chịu cảnh lưu lạc?” ɖu͙ƈ Cẩm Ly khó hiểu, dù cho có thất lạc đi chăng nữa, chẳng lẽ y không biết tìm đường về.
Hay là… Mười lăm năm trước đã chết?
“Hừ, tao nghi ngờ ông già đã tìm thấy y rồi!”
“Không thể!” ɖu͙ƈ Cẩm Ly chấn động.
“Mày chỉ cần quan sát tình hình là được, còn lại tao xử lý.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh nhếch môi cười lạnh.
Ông lấy mạng mẹ tôi?
Vậy tôi liền lấy mạng tất cả những người ông tin yêu!