"Em không cảm thấy chị An Tố mất mặt, ngược lại em cho rằng chị rất dũng cảm, ít nhất em không làm được vậy, em gặp qua Quý Mộng kia rồi, không xinh như chị, cô ta một chút cũng không bằng chị, vẫn là chị hơn." An Tố bình tĩnh lại một chút, cô nhìn chằm chằm mặt Lí Minh, cô không biết mình trong lòng đối với Lí Minh là cảm giác gì, ít ra không có chán ghét, chỉ là chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng với Phó Thúc, ngay cả tình cảm của bản thân cũng không xử lý được, lại làm sao mà xử lý tình cảm của cậu ta.
"Thật sao?"
"Thật, em không có lừa chị, giữa chị và Quý Mộng, người đàn ông nào cũng sẽ chọn chị."
"Vậy tại sao anh ta không chọn tôi"
"Anh ta không hiểu chuyện, là tổn thất của anh ta." đây là lời nói thật trong lòng Lí Minh, bây giờ An Tố khóc trôi lớp trang điểm thì trong mắt cậu vẫn cảm thấy xinh đẹp, An Tố mang theo giọng mũi nằng nặng giống như con nít gật đầu: "Đúng, là tổn thất của anh ta." dư quang Lí Minh liếc thấy Phó Thúc không biết từ lúc nào đã đứng ở nơi rất gần, lúng túng một chút, Phó Thúc ngồi bên cạnh An Tố: "Bình tĩnh lại một chút rồi chứ, lần này đến đây không phải là muốn làm em khóc, mà muốn cùng em nói chuyện." An Tố không nói, Lí Minh biết điều đứng sang một bên. An Tố hồi phục lại lý trí nhớ lại một màn vừa nãy, vội vàng nói: "Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, em không làm sai chuyện gì, anh cũng sẽ không xin lỗi với em."
"Em biết em rất bướng bỉnh lại kiêu ngạo."
"Em với Tử Yến là tính cách thế nào anh cũng đã quen rồi, hơn nữa, anh lại không phải bởi vì như vậy mới từ chối tình cảm của em."
"Vậy thì tại sao, quả nhiên là vì cô ta sao."
"Trước khi chưa gặp cô ấy, anh cũng chưa bao giờ định cùng em ở bên nhau." lời của Phó Thúc khiến An Tố đau đớn trong lòng một trận, cô đem mép váy túm chặt lại vừa nhăn vừa khó coi, Phó Thúc tiếp tục nói: "Tình cảm chính là chuyện như thế, cùng thời gian không có chút quan hệ nào, có lẽ ở bên nhau mười năm cũng chỉ là bạn bè, có lẽ ở bên nhau một ngày cũng có thể thành người yêu. em đem thứ không đạt được luôn cảm thấy nó rất đẹp, rất lý tưởng, nhưng đó cũng chỉ là bởi vì em không nắm được cho nên mới có nhiều mong đợi, đem mong đợi tiến vào hiện thực thì rất dễ bị thất vọng, em ở trước mặt anh nhiều lúc đều trở nên không giống bản thân em. Nhớ lúc nhỏ anh kể cho em nghe câu chuyện nàng tiên cá không, cô ấy thương nhớ hoàng tử, mất đi tiếng nói, chịu đựng sự đau đớn cực độ của hai chân cũng muốn ở bên nhau với hoàng tử, kết quả cô cũng chỉ là cô trở thành bong bóng trên hôn lễ của hoàng tử, cùng người không biết yêu bản thân mình ở bên nhau là không thể nào hạnh phúc, có lẽ anh là một người đàn ông, không hiểu tâm tình yêu đương của phụ nữ bọn em, nàng tiên cá nói rốt cuộc là không tự tin với bản thân mình, cô làm sao biết là dựa vào dáng vẻ nguyên bản của mình thì sẽ không đợi được hoàng tử khác đến yêu cô, cô làm sao đoán được cô sẽ không yêu chàng hoàng tử khác."
"Anh muốn nói gì."
"Người con trai Lí Minh đó cầu Quý Mộng kêu anh đến gặp em."
"Anh cảm thấy em và cậu ta ở bên nhau thì sẽ tốt hơn sao?!"
"Không phải." Phó Thúc đứng dậy: "Chỉ là đơn thuần đem chuyện này nói cho em biết thôi."
"Nhất định là muốn em chết tâm, anh mới hài lòng sao." nhìn thấy gương mặt đau khổ của An Tố, Phó Thúc nhẹ thở một hơi: "Nếu như đổi lại người khác, chết hay sống cũng không liên quan đến anh."
"Cho nên anh vẫn quan tâm em." vẻ mặt của An Tố hòa nhã lại, khẩu khí của Phó Thúc có chút bất đắc dĩ: "Tố nhi, nếu như nhẫn tâm sẽ khiến em đau khổ, ấm áp sẽ lại khiến em xảy ra mong đợi, anh sau này cũng sẽ không qua lại với em, có chuyện em nói không sai, em chết tâm mới là kết cuộc hài lòng nhất với anh." anh nói xong thì để lại An Tố, đi đến trước mặt An Tử Yến.
"Thế nào?" An Tử Yến hỏi.
"Không biết, tôi ngay cả câu chuyện nàng tiên cá cũng dùng luôn rồi."
"Giống ai không giống, vậy mà lại cứ giống tính cách vô lý của mẹ."
"Anh đừng nói dì như vậy, dì rất tốt, chị cậu cũng là thất tình khó tránh khỏi buồn bực." Mạch Đinh ở trước mặt An Tử Yến thay mẹ và chị An Tử Yến nói, An Tử Yến đẩy đẩy trán cậu: "Thích mẹ anh như vậy, chuyển đến sống chung với bà ấy đi."
"Không cần." Mạch Đinh nhanh chóng từ chối, An Tử Yến lại nhìn về phía An Tố một cái: "Cho nên anh mới nói phụ nữ phiền phức, thất tình bao nhiêu năm, còn khóc nháo làm loạn." Phó Thúc cũng nhìn nhìn về phía An Tố: "Lần này chắc sẽ nghĩ thông suốt, em ấy cũng không phải con nít nữa, em ấy sau khi cùng Lí Minh trò chuyện cũng bình tĩnh không ít, tiếp theo cứ giao cho cậu ta đi, tôi đi trước."
"Ừm."
"Cứ vậy đi sao, mới đến không lâu mà, ở chơi thêm chút đi." Mạch Đinh níu kéo, Phó Thúc lắc nhẹ tay, An Tử Yến nghiêng đầu trừng Mạch Đinh: "Làm sao, em còn muốn thấy Tố khóc không ngừng sao?"
"Chị ấy tốt xấu gì cũng là chị ruột anh."
"Em thử cảm nhận cùng một chuyện mà nói vô số lần cũng không có hiệu quả."
"Anh nói hay ghê, em rất hiểu cảm giác này, bây giờ anh biết cảm nhận của em mỗi ngày kêu anh đừng ngủ nướng nhưng không hiệu quả thế nào chưa."
"Anh không biết."
Lí Minh lại đi đến trước mặt An Tố: "Hai người nói chuyện sao rồi?"
"Cũng vậy thôi, nói bao nhiêu lần, nói bao nhiêu năm cũng chỉ có một kết quả. ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân buồn cười, suy cho cùng là cái gì khiến tôi vẫn luôn từ bỏ không được." An Tố dùng khăn giấy lau mũi, đã không còn ngại gì hình tượng, cô từ lúc nãy sau khi gặp Phó Thúc đến bây giờ đau đến tê liệt rồi, cô đại khái mãi mãi sẽ không thể quên lúc mình hôn Phó Thúc, tâm tình tiết lộ trong mắt Phó Thúc, An Tử Yến nói đúng, cho dù mình cởi sạch nằm trên giường với anh, thì anh cũng sẽ không đụng đến mình chút nào. Hơn nữa, khả năng sau khi chính mắt nhìn thấy còn ôm hi vọng trong nháy mắt tan biến.
"Em lại đi tìm Phó Thúc nói chuyện." Lí Minh quay người thì bị An Tố túm lại, cô mắng: "Còn chê tôi không đủ mất mặt sao, lúc thì cầu Phó Thúc, lúc thì cầu Quý Mộng, cậu không có chút tôn nghiêm đàn ông nào." Lí minh lắc lắc đầu: "Cùng Phó Thúc ở bên nhau là nguyện vọng của chị, em nếu như có khả năng thỏa mãn nguyện vọng của chị, tôn nghiêm gì đó không quan trọng, dù sao em thường trạch trong nhà, cũng không nghe thấy có người cười chê em không có tôn nghiêm."
"Đợi chút."
"Sao vậy, em thấy Phó Thúc đi ra ngoài rồi, nếu không đuổi thì không kịp nữa."
"Đợi chút, tuy rằng đã qua rất nhiều lần quyết tâm, nhưng lần này tôi nhất định sẽ chết tâm, cho nên, tình cảm của cậu đợi chút." Lí Minh nghe thấy lời này của An Tố, vội vàng quơ tay: "Em muốn giúp chị không phải bởi vì ý đồ này."
"Tôi biết, đừng có hồ đồ, đi lấy giấy thêm đi, sau đó ngậm miệng để tôi yên tĩnh một chút."
"Được, được thôi."
Chu Cách và Ellen vừa uống rượu vừa oán hận: "An Tố xem như là bình tĩnh lại chút rồi, ngày đại hỷ của tôi sao lại biến thành như vậy." có Lí Minh bên cạnh chị gái, Mạch Đinh yên tâm hơn, lần trước cũng là Lí Minh khiến tâm trạng chị ấy tốt hơn, có lẽ người thích hợp ở quá gần ngược lại không dễ cảm nhận, chị ấy phải lúc nào đó mới phát hiện chứ, người sẽ chấp nhận tính cách vô lý của chị ấy rốt cuộc là ai.
"Nhất định là hai người bình thường hay làm nhiều chuyện thất đức."
"Nói chuyện thật tổn thương!"
"Lúc nãy thiếu chút nữa bị dọa mất hai năm tuổi thọ."
"Làm gì khoa trương như vậy." Mạch Đinh đã nhìn thấy chị ấy sụp đổ một lần, cậu ít nhiều cũng có chút chuẩn bị tâm lý. "Mọi người nói tôi sao?" An Tố vừa lau khóe mắt vừa đi qua, bản thân ở hôn lễ của người khác náo loạn đã đủ tùy hứng rồi, còn tiếp tục trầm mặc ảnh hưởng đến người xung quanh sẽ cảm thấy bản thân càng thêm hỏng bét.
"Không, không nói chị."
An Tố gác lên vai Bạch Tiểu Tư: "Để chúc phúc hôn lễ Chu Cách và Ellen, chúng ta uống một trận tưng bừng đi." cô hưng phấn giật ly rượu trong tay Bạch Tiểu Tư qua, một ngụm uống sạch, biết rõ tâm trạng tốt của An Tố là giả vờ, mọi người cũng đành phải giả vờ theo cô cái gì cũng chưa xảy ra. Chu Cách lấy một chai rượu trên giá xuống hô to: "Tố nói đúng, đến đây, đêm nay chúng ta chết trong rượu!" Mạch Đinh trịnh trọng từ chối: "Ngày mai tôi phải đi làm." An Tố trực tiếp đem miệng bình rượu nhét vào miệng cậu: "Đi làm cái gì, chỉ là việc bán thời gian, công việc chính của cậu là dưỡng mông cho tốt rồi chuyên tâm để cho em trai tôi giải tỏa áp lực." Mạch Đinh bị dính không ít rượu vội vàng nhảy ra tránh: "Công việc chính của em là công việc ở bộ phận quan hệ xã hội."
Ellen trưng ra vẻ bà chủ không ngừng đem bình rượu trên kệ đưa đến mỗi người: "Uống ly không vui." bọn họ thật sự tính chết trong rượu sao, Mạch Đinh đang nghĩ, bình rượu trong tay đã bị An Tử Yến lấy đi: "Em không thể uống say." nhìn thấy anh quan tâm mình như vậy, Mạch Đinh vui vẻ nói: "Thỉnh thoảng uống say một lần cũng không sao, sức khỏe em rất tốt."
"Em hiểu lầm anh cái gì rồi, không những tửu lượng kém mà còn tự mình đa tình."
người trước mặt nói lời vô tình với mình thật sự là chồng mình sao, Mạch Đinh nhăn nhăn mũi, bực mình giật lại bình rượu: "Hôm nay em sẽ để anh thấy tửu lượng của em tốt hơn nhiều rồi!"
sau hai mươi phút..."Bị An Tử Yến nói tửu lượng không tốt tuyệt đối là bất công to lớn, tôi thấy anh ấy không chỉ tửu lượng có vấn đề, mà nhân phẩm cũng có vấn đề." Mạch Đinh lắc lư kéo Lí Minh ra kể khổ: "Lần trước cậu biết anh ấy làm gì không, để lại dấu hôn trên người tôi, nếu như bị đồng nghiệp công ty thấy thì làm sao, không biết dấu hôn tan đi hay chưa, tôi cho cậu xem nè." Mạch Đinh nói rồi bắt đầu cởi quần áo, An Tử Yến thật sự không bất công với cậu, chỉ cần Mạch Đinh uống một chai rượu liền sẽ trở nên điên cuồng. An Tử Yến cảm thấy đau đầu, nhưng nếu như không quản thì đại khái qua mười phút nữa Mạch Đinh sẽ trở thành quỷ rượu khỏa thân. Chu Cách đưa ly đầy rượu cho An Tử Yến: "Đừng để ý Mạch Đinh, chúng ta uống một trận đi, cậu đã nhìn thấy sạch dáng vẻ riêng tư của tôi, mọi người lại chưa nhìn thấy bộ dạng say rượu của cậu, không công bằng." vị này cũng say không ít rồi, nhân lúc Chu Cách không chú ý, AN Tử Yến nâng tay lên đổ rượu ra sau lưng, rồi lại móc cổ Chu Cách, đi qua Mạch Đinh, vỗ rơi cái tay đang cởi áo của Mạch Đinh xuống, lực đạo thô lỗ đem quần áo cậu mặc lại đàng hoàng.
"Anh làm gì, buông em ra."
"Ồn chết được."
"Nói em ồn nữa, em báo cảnh sát."
"Kêu cảnh sát lại hốt xác em sao, đừng động đậy, anh thật sự sẽ đánh em. An Tử Yến cắn răng nói, Mạch Đinh uống say mới không sợ: "Đánh đi, anh dám đánh em, em cũng..." Mạch Đinh vừa nâng tay, trán lại bị vỗ một phát, cậu cũng không có cơ hội phản kích, hai cánh tay bị cà vạt trói lại, Mạch Đinh không chịu thua phản bác: "Anh trói em thì làm sao em uống rượu" An Tử Yến đem ly đặt vào lòng bàn tay Mạch Đinh, cúi người xuống, vén mấy sợi tóc phủ trước trán che khuất mắt của Mạch Đinh: "Như vậy thì em sẽ không nói nữa phải không, còn nữa, đừng trách anh không nhắc nhở em, thử cởi đồ nữa xem, anh sẽ khiến cơn say của em trong chớp mắt liền tỉnh lại." âm thanh của anh trở nên vừa nhẹ vừa thấp, Mạch Đinh nhìn vẻ mặt của An Tử Yến, nuốt nước bọt: "Hiểu, hiểu rồi."
Sáng sớm hôm sau, Mạch Đinh đau đầu tỉnh dậy, cậu ngủ giữa một đống người, do đêm qua bị chất lỏng trong bong bóng văng lên người, vừa dính lại vừa khó chịu cộng thêm say rượu, Mạch Đinh lúc này sống không bằng chết. Người ngủ bên cạnh cậu cũng không kém gì, An Tố, Bạch Tiểu Tư, mọi người đều ngủ trên đất, cả một tầng lầu đều vang lên tiếng kêu đau khổ. Đúng rồi, còn có một người đi đâu rồi, Mạch Đinh tìm kiếm bóng dáng An Tử Yến, cậu muốn gọi điện thoại, mới phát hiện tay bị trói, là trò ác của tên hỗn đản, Mạch Đinh tốn rất nhiều sức mới mở ra được, cậu nhìn điện thoại, tiêu rồi, đã trưa rồi.
"Alo, An Tử Yến, anh ở đâu, phải đi làm đó." đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Phùng Phi Mông và Quách Bình, Mạch Đinh hét với điện thoại: "Anh bỏ em một mình rồi đi làm sao?"
"Bây giờ mới xin phép với tôi, cậu xem công ty là gì, bán thời gian sao, nếu đã như vậy không bằng cậu đem tâm tư đặt lên công việc chính đi, nuôi dưỡng tốt cái đó của cậu." An Tử Yến nói xong cúp điện thoại, cơn say của Mạch Đinh càng thêm nghiêm trọng.