Phương Ly rời khỏi vòng tay của Giang Tuấn thì cứ hướng về phía trước mà chạy. Biệt thự Dương gia quá sức quá rộng lớn. Đến lúc dừng lại để xem xét xung quanh thì phát hiện mình đang ở sân sau.
Nơi này vẫn có ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, và đặc biệt tĩnh lặng cách biệt với cái thế giới ồn ào náo nhiệt xa hoa ngoài kia.
Phía trước có một khoảng sân trống, trên nó là một bãi cỏ xanh biếc, phía góc cuối đằng xa kia hình như là một chiếc xích đu màu trắng.
Phương Ly thích xích đu đến nỗi vừa nhìn thấy thì không suy nghĩ được thêm gì nhiều, nhanh cởi đôi giày cao gót vướng víu, chân trần đạp lên thảm cỏ mát lạnh mà chạy.
Nhưng rồi cả người cô khựng lại.
Có một chàng trai đang ngồi ở đó, do bộ vest trùng màu khiến bóng dáng như hoà trong sắc đen tĩnh lặng của màn đêm. Thảo nào từ xa không nhận ra.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng chẳng thể hiện cảm xúc gì, cả người không nhúc nhích như có thể ngồi mãi như vậy, đôi mắt hướng nhìn xa xăm vào khoảng vô định, gió đêm thổi tung mái tóc đen như ngọc trai, ánh sao nhạt nhòa trên bầu trời chiếu xuống lại càng tăng thêm vẻ cô độc.
Không hiểu sao.
Cô muốn chạm vào anh quá.
Rốt cuộc lý trí đã ngăn cô lại.
Anh cũng giống như Giang Tuấn, đều là những ngôi sao xa nhất trên bầu trời đêm, hoàn hảo và không dành cho cô.
Còn anh, giây phút có bóng người tiến tới gần, tự dưng cảm thấy trướcmắt như có thứ ánh sáng lấp lánh nhảy múa. Cô gái đó, thật giống như nàng tiên cá mang theo ánh sáng đến cứu anh, một kẻ đang vùng vẫy giữa biển khơi tăm tối.
Nhưng chỉ sau vài giây anh đã đập tan cái ý nghĩ điên rồ này trong đầu. Lúc nãy mới uống có chút rượu mà đã…
- Sao cô/anh lại ở đây? - Không hẹn mà gặp cả hai cùng đồng thanh
- Cô nói trước đi.
- Anh nói trước đi.
- Vậy thôi cô khỏi nói cũng được, tôi không có hứng muốn biết. - Lâm Hạo nhạt giọng
- Vậy thôi anh khỏi nói cũng được, tôi cũng không có hứng muốn biết. - Phương Ly mím môi không chịu thua
- Lạc đường à? - Lâm Hạo cong môi cười nhạt (t/g: ai vừa bảo không có hứng thú muốn biết thế?)
- Tôi á, còn lâu nhé, anh làm như tôi là trẻ lên ba vậy. - Mặc dù sự thật đúng như vậy cô vẫn mạnh miệng
- Phải rồi, cô đâu phải lên ba, cô mới lên năm thôi!
- Anh…
Rồi đôi mắt trong veo của cô dán chặt vào chiếc xích đu, khóe miệng lại thở dài khe khẽ luyến tiếc giống như một đứa trẻ thích một món đồ chơi trong cửa hàng mà mẹ không chịu mua cho.
- Muốn ngồi à? Thế thì đến đây. - Lâm Hạo nhận ra, chậm rãi mở miệng, lời nói ngắn gọn, không thiếu không thừa
- Hả?
Tia ngạc nhiên lộ rõ trong mắt, Phương Ly thận trọng quan sát xem anh nói thật hay giỡn, khi thấy anh nhích người qua nhường chỗ cho mình thì mới tin là thật.
Cô bất ngờ là vì ngày trước chỉ đi cạnh thôi mà đã "Tránh xa tôi ra một chút", sao hôm nay lại...
- Nhanh lên, sắp bắt đầu rồi, đừng có đứng áng tầm nhìn của tôi! - Anh thúc giục
Phương Ly không hiểu lắm nhưng vẫn đến ngồi, xích đu hơi chật nên cô cố gắng ép mình lại, ngồi thẳng để người không đụng vào anh.
Lâm Hạo hơi nhíu mày nhìn cái dáng vẻ khép nép của cô trong bộ lễ phục xanh biếc dịu dàng, không khỏi có suy nghĩ cô gái này xem anh là sói à? Cái thái độ gì thế kia?
_Bụp Bụp Bụp
Ngay sau đó là một màn pháo hoa bất ngờ được bắn lên không trung làm bầu trời tối đen tràn ngập ánh sáng rực rỡ đủ màu nhảy múa vô cùng sinh động.
- WOAAA. Đẹp quá!
Cô ngây ngất reo lên, trên những gương mặt tràn ngập hân hoan vui mừng, còn đưa tay với lên trời cao như muốn nắm bắt khoảnh khắc tuyệt diệu ấy, làn gió đêm thổi vào kẽ tay mát rười rượi.
Nhưng chỉ chốc lát Phương Ly bắt đầu thấy lạnh, phải dùng hai bàn tay liên tục xoa xoa cánh tay, người không ngừng run lên.
- Bình thường anh giải trí bằng cách nào? - Cô hít thở sâu một hơi rồi dùng ngón tay chạm nhẹ vào người bên cạnh
- Cô muốn biết chuyện đó làm gì? - Anh hỏi ngược lại và không thèm nhìn cô
- Anh có khi nào xem phim không?
- Không!
- Thế có đọc truyện không?
- Không!
- Anh hai anh có khi nào kể chuyện anh ấy hẹn hò cho anh nghe không?
- Không!
- Thảo nào anh không biết, khi ngồi cạnh một gái mà gió đêm làm cô ấy cảm thấy lạnh thì anh phải galang cởi áo khoác cho người ta mượn chứ! - Giọng điệu cô như đang hờn dỗi
- Cô mới thiếu kiến thức đấy, đó chỉ là cách thông thường.
- Hả, thế còn cách không thông thường?
Không có âm thanh nào đáp trả, không khí bị ngưng động. Con ngươi sáng rực như ánh sáng của pháo hoa trên kia dán chặt khuôn mặt bị gió làm trắng bệch của cô.
Không gian thế này, cảnh sắc đẹp đẽ thế này, cô sợ linh cảm của mình thành sự thật nên bối rối quay mặt đi. Rồi lại chợt nghĩ, trước giờ mình đã bị hố bao nhiêu lần rồi, anh chẳng có ý gì với cô đâu, đừng tự làm trò cười nữa.
Cô vội vàng quay mặt lại, đôi môi như dâu tây chín mộng từ từ hé ra, đánh trống lãng
- Cách không thông thường chắc là đắp mền hả?
- "…" - Im lặng lần 1
- Nếu không thì chắc là dùng lò sưởi rồi.
- "…" - Im lặng lần 2
- Thôi tôi biết rồi, tìm nơi khác ấm hơn là xong chứ gì?
- "…" - Đối phương vẫn im lặng
- Ờ, cái đống pháo hoa này chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ, với tiền lương mỗi tháng anh trả cho tôi thì bao nhiêu tháng bao nhiêu ngày mới đủ đốt như từ nãy đến giờ. - Đỉnh cao của đánh trống lãng
Chính vào khoảnh khắc đó.
Một hồi pháo hoa nữa được bắn lên.
Gương mặt anh tiến sát lại, đôi môi nóng hừng hực chạm nhẹ vào môi cô.
Mắt cô mở to, cả người cô run rẩy, bờ môi cũng run không kém.
Bây giờ đã rất khuya, đầu óc có phần mụ mị nhưng cô vẫn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chuyện này có phải quá hoang đường rồi không???
Chẳng phải câu cửa miệng của ai đó là "Chỉ có ếch mới muốn hôn cô", thế giờ anh ta đang từ bỏ quyền làm người đấy à?
Hai bàn tay cô luống cuống đẩy anh ra thì bị anh giữ chặt, sau đó cả người còn bị ép ngã ra sau, lưng chạm phải thành xích đu rồi không còn đường lui nữa.
Anh cứ thế hôn cô, nhưng nụ hôn không cuồng nhiệt, không cướp đoạt mà chỉ từng chút, từng chút một chiếm lấy vị ngọt đôi môi anh đào như nhấm nháp một ly rượu vang. Mà môi cô vừa mềm mại vừa giống như một ly rượu thơm ngọt, mân mê một hồi vẫn không muốn rời ra.
Đầu óc Phương Ly giờ chỉ còn một khoảng không trống rỗng, sức lực chống trả cũng không còn, cuối cùng chỉ đành buông xuôi. Đôi mi xinh đẹp tựa như tấm rèm nhẹ kéo xuống.
Hoa tử đinh hương trong vườn vẫn tỏa hương thơm ngát, tiếng pháo hoa trên kia vẫn ngân vang từng hồi, giống như nụ hôn, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Nhiệt độ trên môi anh dường như truyền cả sang cô làm cái lạnh sớm đã biến đâu mất.
Cho đến khi tiếng pháo hoa không còn nữa, màn đêm tĩnh mịch vây quanh, khu vườn lại vang lên "phịch" rất to, cảm giác hơi thở được giải phóng khiến cô giật mình mở mắt ra.
Phương Ly nhào đến bên cạnh anh, luýnh quýnh tuôn một tràng
- Này, anh tỉnh lại đi, sao anh ta có thể bắt nạt tôi xong rồi xỉu như vậy chứ?
- Muốn biến tôi từ nạn nhân thành hung thủ luôn hả?
- Dù tôi chưa hôn ai bao giờ nhưng tôi đã xem phim và đọc truyện rồi, làm gì có chuyện hôn có thể làm con người ta xỉu chứ?
- Hay anh vốn không phải người, là máy móc phát nhiệt bị hết pin nên mới thế! (t/g: em lạy chị)
- Này…lỡ người khác hỏi tới thì tôi biết phải giải thích thế nào?
- Tôi còn chưa ăn vạ mà anh đã...
Minh Khải từ đâu chạy tới, rất nhanh, giống như…anh đứng cách nơi này không hề xa. Nhưng lúc này đây cô không còn tâm trí nghĩ thêm về chuyện đó.
Minh Khải ngồi xuống, đưa tay đặt lên trán Lâm Hạo rồi phán đoán
- Cậu ấy bị sốt rồi, chắc là do vài ngày trước dầm mưa nên mới thế.
- Anh ấy bị sốt sao? Vậy mà em cứ tưởng…- Phương Ly ngớ người
- Em tưởng cái gì?
- Dạ, không, không. Vậy chúng ta có cần đưa anh ấy đi bệnh viện không anh?
Cô lúc này mới nhớ ra từ hôm dầm mưa đến giờ trông anh không khỏe lắm, bị sốt, thảo nào lúc anh hôn cô người anh nóng như cái lò sưởi vậy. Nụ hôn khi nãy đúng là làm cô mất đi lý trí phán đoán rồi.
- Chúng ta đưa cậu ấy vào nhà anh nghỉ ngơi đi. Để anh gọi bác sĩ tới đây cũng được.
- Dạ.
Ngôi biệt thự này lúc trước bị bắt cóc cô đã đến rồi, Lâm Hạo được cho nằm ở căn phòng kế bên cạnh phòng cô nằm lần trước.
- Lát nữa bác sĩ sẽ tới, giờ anh phải ra tiếp khách. Có gì em cứ nhờ chị Linh. - Minh Khải chỉ tay về phía chị giúp việc đang đứng cúi mình
- Em biết rồi mà, anh cứ đi đi. - Phương Ly gật đầu nhanh rồi lại chăm chú vào người đang sốt mê man trên giường
Trước khi bước ra khỏi phòng, Minh Khải ngoái đầu lại nhìn cô một lần.
Vừa rồi anh đã định bảo cô đi cùng với anh nhưng anh biết, nhất định cô sẽ không đồng ý, cô đang lo cho cậu ấy như vậy mà.
Thôi thì đợi đến sáng mai hẵn đem chuyện đó nói với cô.
Hai mắt anh nhắm chặt, nơi ngực trái nhói đau.
……………….
Nằm xuống giường chưa bao lâu khuôn mặt của Lâm Hạo chuyển sang đỏ ửng, những giọt mồ hôi bắt đầu úa ra, chảy từ mặt xuống cổ.
Phương Ly nhanh tay áo vest trên người anh, cẩn thận nâng chiếc gối lên một tí để anh gối cao đầu cho thoải mái rồi quay sang nói với chị Linh
- Chị ơi, phiền chị lấy giúp em khăn với nước.
- Vâng, xin cô chờ một chút.
Thật ra chị Linh ban đầu nghĩ việc chăm sóc cho vị thiếu gia nằm trên giường đó là của chị, nhưng khi thấy cô bé hốt hoảng và tự làm thì chị thôi không giành nữa.
Chị đoán chắc hai người là bạn trai bạn gái của nhau nên cô bé muốn chăm sóc bạn trai được chu đáo hơn. Tuổi trẻ thật là đáng yêu.
- Cô Phương, khăn với nước đến rồi đây!
Phương Ly nhanh chóng đón lấy rồi đặt lên bàn. Cô nhúng chiếc khăn vào nước rồi vắt và đắp lên trán cho anh, sau đó dùng chiếc khăn còn lại nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán xuống mặt và cổ.
Còn phần ngực…
- Chị ơi, chị lau giúp em nhé! - Phương Ly quay sang nói với chị Linh bằng giọng rất nhỏ nhẹ, gương mặt thoáng đỏ lên
Thấy cô ngại ngùng e thẹn chị giúp việc chỉ biết cười, trong lòng không hiểu là người yêu của nhau thì có gì mà phải ngại chứ.
- Đừng đi…đừng đi…
Những âm thanh đứt đoạn trong mơ của Lâm Hạo lại mang đến cảm giác kì lạ khó tả trong cô. Là ai đừng đi vậy?
- Mẹ…mẹ...mẹ ơi.
Hóa ra anh đang gọi mẹ mình. Nghe nói mẹ anh đã mất trong một tai nạn giao thông lúc anh học cấp hai, vì mất máu quá nhiều nên không thể qua khỏi. Thật là tội nghiệp quá. Chắc là anh nhớ mẹ mình nhiều lắm.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm nhưng vẫn cố nắm thật chặt không để vuột mất…môi mấp máy như muốn nói thêm điều gì đó.
- Thôi coi như tôi thay thế mẹ anh, muốn nắm thì nắm đi.
Tiếng gọi càng lúc càng tha thiết, không hiểu sao một hồi cô đột nhiên muốn khóc. Bình thường rõ ghét anh như vậy, nhưng thấy anh nằm thế này cô còn ghét hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hôm ấy nếu không phải vì cô anh sẽ không dầm mưa, bản thân cũng không ra nông nổi này.
"Lâm tiểu nhân này, anh không được để xảy ra chuyện đấy. Mau khỏe bệnh để mà móc họng tôi đây này."
Chờ một lúc bác sĩ đến khám bệnh cho Lâm Hạo. Phương Ly tranh thủ lúc đó mượn điện thoại gọi cho anh Huy và chị Gia Mỹ, xem ra đêm nay phải ở lại biệt thự Dương gia rồi.