Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

Chương 8: Không nói lời từ biệt 03

Editor: Túc Nguyệt | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Hình Tín Hàm đang nghĩ, sao Điền Vũ Nhi lại đột nhiên thân thiết với cô như vậy, thì ra là đến vì mục đích khác.

Hình Tín Hàm chớp mắt, cười nói: “Không phải, đó là anh trai tôi.”

Điền Vũ Nhi mừng thầm, “Vậy anh ấy đã kết hôn chưa?”

Hình Tín Hàm nhướng mày, trả lời rất tự nhiên: “Kết hôn rồi.”

Điền Vũ Nhi tiếc nuối thở dài, nói: “Ồ, thật đáng tiếc.”

Hình Tín Hàm lặng lẽ khịt mũi, xoay người bắt đầu dùng bữa, không để ý tới Điền Vũ Nhi nữa. Lát sau mọi người bắt đầu mời rượu, Chu Sở Phong cứ muốn uống một ly với Hình Tín Hàm. Hình Tín Hàm vẫn luôn nhớ lời dặn của Tô Nam, anh nói tốt nhất là cô không nên uống rượu, vì thế cô cầm ly trà đứng lên, áy náy nói: “Thật ngại quá, tôi không thể uống rượu được, đành lấy trà thay rượu vậy, anh không để ý chứ?”

Chu Sở Phong cụng ly với cô, cười: “Tôi không để ý đâu.”

“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Hình Tín Hàm đáp: “Hợp tác vui vẻ.”

Từ lần đầu tiên Chu Sở Phong gặp Hình Tín Hàm đã chủ động tìm cô nói chuyện phiếm, sau đó lại có kêu cô kết bạn WeChat. Công thêm tình huống này, Điền Vũ Nhi càng chắc chắn anh ta có ý với Hình Tín Hàm.

Cô ta ngồi tại chỗ của mình, hừ lạnh một tiếng, mặc dù cô ta không thích Chu Sở Phòng, hai người chỉ là bạn bè, nhưng cô ta cũng không muốn Chu Sở Phong thích Hình Tín Hàm.

Từ lúc mới ra mắt, Hình Tín Hàm đã chuyên đóng phim chính kịch, còn Điền Vũ Nhi, mặc dù lúc đầu cô được mọi người công nhận là nữ diễn viên có loạt phim ăn khách, nhưng hai năm nay cô muốn lấn sang mảng điện ảnh, cũng chuyển hướng sang con đường chuyên đóng phim chính kịch. Sau này nhất định sẽ khó tránh được phải tranh giành tài nguyên với Hình Tín Hàm.

Bộ phim này Hình Tín Hàm là nữ chính, còn cô ta là nữ phụ, vốn dĩ trong lòng Điền Vũ Nhi đã không thoải mái rồi, bây giờ bạn tốt của mình lại thân thiết với Hình Tín Hàm như vậy càng làm cô ta khó chịu.

Từ khi Hình Tín Hàm nói cho Điền Vũ Nhi biết Hình Mộ Bạch đã kết hôn liền rồi thì cô ta không còn nói chuyện phiếm với cô nữa, điều này cũng là ý muốn của Hình Tín Hàm.

Hình Tín Hàm ngồi xe bảo mẫu về nhà, vừa đẩy cửa bước vào thì Hạt Đậu kêu lên: “Cậu chủ! Cậu chủ!”

Hình Tín Hàm bất đắc dĩ cười, cô đi tới, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, nói: “Tao là Hàm Hàm.”

Hạt Đậu: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ, luôn vui vẻ!”

“Được rồi, được rồi,” Cô bị Hạt Đậu chọc cười, “Tao rất vui.”

Hình Tín Hàm cầm quần áo đi tắm, sau khi đi ra, Hạt Đậu lại bắt đầu gọi “Cậu chủ” và “Tô Nam”. Hình Tín Hàm nhân lúc nó kêu đã bật tin nhắn thoại rồi gửi cho Tô Nam:【Gần đây Hạt Đậu thường xuyên gọi tên anh đấy, chắc là nó nhớ anh rồi. Hôm nào anh rảnh có thể qua thăm nó.】

Tô Nam không trả lời ngay, Hình Tín Hàm cũng không để ý lắm. Cô đoán, chắc lúc này anh đang bận gì đó nên không thấy tin nhắn, nếu anh thấy sẽ trả lời ngày.

Mãi đến nửa đêm, Tô Nam ra khỏi phòng phẫu thuật, đi về phòng nghỉ thay đồ. Lúc này anh mới cầm điện thoại lên xem, thấy tin nhắn thoại Hình Tín Hàm gửi, anh ấn nghe, mỉm cười nhìn điện thoại lẩm bẩm: “Nhóc con thối, không uổng công tao dạy mày nói, cho mày ăn, còn biết nhớ ông đây.”

【Được, vậy chúng ta hẹn một thời gian đi.】

Nửa đêm Hình Tín Hàm, cô xuống giường rót nước uống, uống xong, cô ngồi ở mép giường một lát, đang định ngủ tiếp thì điện thoại để ở đầu giường bỗng rung lên, Hình Tín Hàm cầm lấy, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tô Nam.

Cô liếc nhìn thời gian, ba giờ sáng rồi.

Vì thế Hình Tín Hàm thuận miệng hỏi: 【Anh vừa mới làm xong việc à?】

Tô Nam không ngờ cô vẫn còn thức, anh hơi sửng sốt. Thậm chí có một khoảnh khắc anh đã tự cho rằng, cô không ngủ vì đang chờ anh trả lời tin.

Sau đó, Tô Nam như bị ma xui quỷ khiến gọi điện thoại cho Hình Tín Hàm.

Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại với nhau, khoảnh khắc Hình Tín Hàm nhìn thấy anh gọi tới, cô cảm thấy mình hít thở không thông.

Nhịp tim đập bất tri bất giác không thể khống chế được, cô bấm nút nhận, đặt điện thoại bên tai, nghe thấy một giọng nói hơi khàn khàn, “Sao cô vẫn chưa ngủ?”

Hình Tín Hàm muốn giải thích, lại nghe thấy Tô Nam nói: “Thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu.”



Trên mặt cô hiện ra nụ cười yếu ớt. Không biết có phải vì lúc này không gian quá yên tĩnh hay không mà giọng nói của cô trở nên mềm mại: “Tôi không thức khuya, chỉ là nửa đêm tỉnh giấc, thức dậy uống một ly nước, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của anh thôi.”

Tô Nam nhíu mày: “Cô thường xuyên thức dậy lúc nửa đêm à?”

Hình Tín Hàm cười khẽ: “Ừm, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm.”

Tô Nam suy nghĩ một lát, nói: “Cô có thể uống một ly sữa trước khi đi ngủ sẽ đỡ hơn đấy. Mẹ tôi biết làm túi hương, đợi hai ngày nữa tôi về nhà sẽ nhờ bà ấy làm một cái túi hương an thần cho cô.”

“Hả?” Hình Tín Hàm ngượng ngùng nói: “Như vậy có làm phiền anh không?”

“Không sao đâu.” Tô Nam cười.

Cách loa điện thoại, tiếng cười của anh chui vào tai Hình Tín Hàm, vừa mềm vừa tê dại, khiến mặt nàng bắt đầu nóng lên. Hình Tín Hàm theo bản năng cúi đầu xuống.

“Vậy cám ơn anh trước nhé, bác sĩ Tô.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

“Không cần cảm ơn đâu.” Anh cười, không biết phải làm sao, “Chỉ là việc nhỏ thôi mà. À mà…”

Tô Nam dừng một chút, nói: “Gọi tôi là Tô Nam đi.”

“Được.” Hình Tín mỉm cười, thử gọi một tiếng: “Tô Nam.”

Tô Nam cười, “Sau này cô cứ gọi như vậy là được rồi. “

“Ừm.”

Hai người im lặng một lát, Hình Tín Hàm nói: “Vậy nếu không có chuyện gì nữa thi tôi cúp máy trước nhé?”

 Tô Nam “Ừm” một tiếng, lúc cô định cúp điện thoại, anh đột nhiên nói: “Chờ chút.”

Trái tim Hình Tín Hàm đột nhiên nhảy dựng lên, sự rung động xa lạ gần như muốn cướp đi hô hấp của cô, ánh mắt cô hơi mất tự nhiên chớp chớp vài cái, hỏi: “Còn có việc gì sao”

“Ừm, chuyện là…” Tô Nam dừng một chút mới nói: “Nếu tôi không kịp trả lời tin nhắn của cô, nhất định là do tôi không nhìn thấy. Chỉ cần tôi thấy, tôi sẽ trả lời cô ngay lập tức.”

Hình Tín Hàm kinh ngạc một lát, bỗng cười ra tiếng.

“Được, tôi biết rồi, bác sĩ Tô. À không… Tô Nam.”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô khiến tâm can Tô Nam rối bời.

Hình Tín Hàm chúc anh ngủ ngon, Tô Nam ngây ngốc một lúc mới trả lời lại: “Chúc cô ngủ ngon.”

Mãi đến khi Hình Tín Hàm cúp máy, loa điện thoại vang lên tiếng “tút, tút”, Tô Nam mới từ từ lấy lại tinh thần.

Anh hài lòng đặt điện thoại sang bên cạnh, lên giường đi ngủ.

Ba ngày sau khi nói chuyện điện thoại với Hình Tín Hàm, Tô Nam hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, có thể tan làm sớm, vốn định hẹn gặp Hình Tín Hàm, nhưng cô đang bận, không thể mang Hạt Đậu đến gặp anh, vì thế Tô Nam thực hiện lời hứa với Lâm Sơ Thanh, dẫn cô ấy đến quán bar thư giãn.

Tô Nam lái xe đưa Lâm Sơ Thanh đến quán bar Diễm Sắc mới mở, anh cố ý chọn phòng ở lầu hai, bật bài hát mình yêu thích, để to tiếng.

Lâm Sơ Thanh lười biếng dựa vào sô pha, ăn từng miếng trái cây, Tô Nam liếc nhìn, cười cô ấy: “Sao? Không tệ lắm đúng không?”

Lâm Sơ Thanh duỗi người: “Thoải mái thật đấy!”

Hai người vừa nghe nhạc vừa nói chuyện phiếm, xong nói đến chuyện đi xem phim mấy ngày trước bỗng gặp được Hình Tín Hàm, Tô Nam cười: “Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”

“Này, Lâm Sơ Thanh, chẳng lẽ cậu không biết tất cả những chuyện trùng hợp trên thế gian này đều là do con người dày công sắp xếp ư?”

Lâm Sơ Thanh hơi ngạc nhiên, “Cậu… và Hình Tín Hàm sắp xếp mọi chuyện á?”

Tô Nam nhướng mày, “Hừ. Còn phải nói à?”



Anh kể đầu đuôi mọi chuyện cho Lâm Sơ Thanh nghe, chọc cô ấy cười to, còn vỗ vai anh nói: “Cậu được đấy, giả vờ giống như thật ý.”

“Không đi làm diễn viên đúng là lãng phí.”

Tô Nam hừ một cái: “Nếu mình vào giới giải trí thì đôi chẳng phải đôi tay vàng này sẽ trở nên lãng phí ư?”

Lâm Sơ Thanh khinh thường liếc anh: “Cắt!”

Âm nhạc trong phòng rất lớn, hiếm khi Tô Nam và Lâm Sơ Thanh có cơ hội nghỉ ngơi, hai người thoải mái thư giãn. Nhưng lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì cửa phòng riêng bỗng bị đẩy ra, lúc này Tô Nam mới phát hiện cả hành lang toàn khói mù mịt, có rất nhiều người đang chạy ra ngoài, miệng không ngừng kêu “cháy”.

Anh quyết định thật nhanh, kéo Lâm Sơ Thanh đang sững sờ trên sô pha chạy ra ngoài, nhưng không bao lâu sau, anh và Lâm Sơ Thanh bị đám người chen vào giữa. Tô Nam bị đẩy vào lối thoát hiểm ở hành lang, cuối cùng anh cũng an toàn thoát ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng của Lâm Sơ Thanh đâu cả.

Tuy lòng Tô Nam nóng như lửa đốt, rất muốn tìm Lâm Sơ Thanh, nhưng trước mặt anh lại có một người đàn ông bị tái phát bệnh hen cần đi cấp cứu. Tô Nam không nghĩ nhiều, cứu người trước, sau khi người đàn ông kia đỡ rồi, anh quay đầu lại thì thấy anh trai của Hình Tín Hàm.

Chính là đội trưởng đội cứu hỏa, Hình Mộ Bạch.

Tô Nam vội hét lên: “Đội trưởng Hình!”

Người đàn ông mặc bộ đồ cứu hỏa nhìn sang, Tô Nam vội vàng nói: “Có thể Lâm Sơ Thanh vẫn còn bị kẹt trong đó!”

Người đàn ông gật đầu, lập tức ra lệnh cho đội, sau đó mang theo đội viên xông vào đám cháy.

Cuối cùng đám cháy cũng được nhân viên cứu hỏa dập tắt thành công, không có thương vong.

Có lẽ không chỉ Tô Nam, mà còn có rất nhiều người khác lần đầu tiên đối diện với cái chết ở khoảng cách gần như vậy.

Tô Nam đã từng gặp chứng kiến người ta sinh ly tử biệt, nhưng chưa từng trải qua nguy hiểm như vậy. Thông qua lần này, anh nhận ra một điều.

Thiện và ác chỉ cách nhau một ý niệm.

Lúc vừa mới chạy thoát, tất cả mọi người đều la hét, thậm chí có rất nhiều cô gái sợ đến nỗi bật khóc, một số người vì để bản thân mau chóng thoát khỏi đó, mà cố ý đẩy người khác ra, không để ý đến sự sống chết của họ.

Anh lái xe đưa người đàn ông bị tái phát bệnh hen vào viện kiểm tra, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, Tô Nam mới lái xe về bgaf,

Nhưng không biết vì sao, anh nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại không ngủ được, cảm thấy rất bất an.

Trong lòng anh trống rỗng.

Trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Cảm giác này giống như, sống sót sau một tai nạn.

Anh cầm điện thoại lên, đang định mở WeChat ra xem thì nhận được cuộc gọi của Hình Tín Hàm.

Tô Nam sửng sốt, xoay người ngồi dậy, ấn nút nhận.

“Bác sĩ Tô, tôi nghe anh tôi nói tối nay anh cũng có mặt trong vụ hỏa hoạn ở quán bar, anh thế nào rồi? Có bị thương không?” Qua điện thoại, anh có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của cô.

Tâm trạng Tô Nam đang treo lơ lửng giữa không trung bất ngờ rơi xuống.

“Không có, tôi không sao.” Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cô không bận gì à?”

Hình Tín Hàm đáp: “Ừm, hôm nay tôi được về sớm.”

“Vậy…” Tô Nam dừng lại một lát, không hiểu sao trái tim Hình Tín Hàm lại lỡ mất một nhịp, sau đó nghe thấy anh hỏi: “Chúng ta gặp nhau được không?”

 

------oOo------